Chương 695: Thanh Liễu tiền bối
Chương 695: Thanh Liễu tiền bốiChương 695: Thanh Liễu tiền bối
Bạch Khanh Thành không có cách nào với Tiêu Dương, chỉ còn cách tạm thời bỏ qua, chẳng qua ánh mắt lườm hắn một cái. Ba cô gái ngồi nói chuyện trên trời dưới bể, vẻ mặt Tiêu Dương ôn hòa, mỉm cười ngồi một bên, thỉnh thoảng xen vào một hai câu.
Lúc xế chiều, Bạch Khanh Thành nhận được một cuộc điện thoại xong liền vội vã rời đi. Sau đó Tiêu Dương và Quân Thiết Anh cũng tạm biệt chị Tố Tâm, trở lại Sơn Hà Thư Họa. Quân Thiết Anh bận rộn với đơn hàng cực lớn của Tạ Chấn Vinh Vũ Phong Quán đưa tới. Mà Tiêu Dương thì ngồi trong một gian phòng yên tính, khoanh chân tĩnh tọa.
Tu luyện!
Điều tức một lát xong, tâm niệm Tiêu Dương máy động, đột nhiên mở hai mắt. Từng luồng kim quang sáng như ngọc thoáng hiện ra. Kim Đao, Kim Thương và Kim Phủ cùng xuất hiện.
- Tiêu Dương, sao lại vô duyên vô cớ mang Kim Phủ ra ngoài vậy?
Giọng nói của Tiểu Cửu vang lên trong óc Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chăm chú vào ba món Thần binh thông linh, hơi cau mày.
- Ba vị tiền bối, các người có biết Thần binh thông linh phải làm sao mới nhận chủ không?
- Tên nhóc cậu chẳng biết lấy đâu ra số may mắn, người khác cả đời còn chẳng nhìn thấy Thần binh thông linh, không ngờ thoáng cái cậu đã thu được ba món! Nhưng muốn Thần binh thông linh nhận chủ cũng không phải chuyện dễ dàng. Phương pháp cụ thể vốn không có. Những Thần binh thông linh này lúc nào cảm thấy cậu có tư cách trở thành chủ nhân của nó thì sẽ nhận chủ.
Tiểu Cửu cười hắc hắc:
- Không cần gọi ba vị tiền bối làm gì. Ngũ Ca, Thất Ca đã tiến vào trạng thái tu luyện sâu rồi. Chỉ vì lo lắng đột nhiên cậu xảy ra chuyện nên tôi mới phải giữ tỉnh táo.
- Đương nhiên, trừ phi cậu có thực lực chinh phục được nó.
Trên đời có ai mà không thèm thuồng chứ?
Xem ra con đường mình muốn Thần binh thông linh nhận chủ còn rất xa xôi.
Thần binh thông linh nhận chủ!
- Duy nhất một người có thực lực chinh phục được một Thần binh thông linh chỉ có sư tôn của chúng ta, Kiếm Tiên tối cương Lý Thái Bạch của mạch Kiếm Tôn tôi! Đáng tiếc mấy trăm năm trước người đã phá không mà đi rồi!
Đáng tiếc là đương thời chỉ có mười tám món Thần binh thông linh, Hộ Long thế gia hiện nay còn lại ba món nhưng đều không phải Thần binh thông linh ứng với môn phái của bọn họ. Ví dụ Đao Tông cầm một Thần binh thông linh nhưng không phải Kim Đao. Kim Đao đã rơi vào tay Tiêu Dương.
Đây là một nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng Tiêu Dương hiện nay, cũng có thể nói là chờ mong. Những tiên bối từng được Thần binh thông linh nhận chủ trong lịch sử, cuối cùng đều đạt tới Tiên Nhân cảnh chứ không có ngoại lệ. Có thể nói, Thần binh thông linh nhận chủ chính là tờ giấy thông hành đi tới Tiên Nhân cảnh.
Không thể nài ép.
Tiêu Dương có thể cảm nhận được mối hận thù vĩnh viễn không thể hóa giải đó: Tiểu Cửu lẩm bẩm, sau đó nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi:
- Khi đại chiến bộc phát, nếu không có Tiên Nhân hỗ trợ, mạch Kiếm Tôn nhất định sẽ thất bại.
Tiêu Dương thâm hít sâu một hơi, lắc đầu.
- Trận quyết chiến giữa mạch Kiếm Tôn và Hộ Long thế gia nhất định không quá xa nữa.
Tiêu Dương không ngờ chỉ một câu cảm thán của mình lại khiến cho tiền bối Tiểu Cửu kích động như vậy, im bặt tắt tiếng. Tiêu Dương suy nghĩ kỹ lại một chút, cảm thấy quả thật mình lòng tham không đủ, giống như rắn nuốt voi. Hiện tại mình đã nắm giữ rất nhiều rồi. Về kiếm pháp thì có Thanh Liên Kiếm Ca và Phong Kiếm do mình sáng tạo ra.
Tiểu Cửu bên trong Kim Phủ lại khinh bỉ Tiêu Dương một hồi:
Thời gian lại quá thiếu thốn!
- Ôi, thế nào mới có thể khiến thực lực tăng trưởng nhanh hơn đây.
Mặt trời chiều đã ngã về tây.
Thần binh thông linh là phương thức đột phá cực nhanh duy nhất mà Tiêu Dương có thể nghĩ tới, đáng tiếc chỉ là câu mong xa xôi mà thôi.
- Em có nên tới nhìn anh một chút không...
Diệp Tang mặc áo xanh, ánh mắt giờ phút này phức tạp tới cực điểm.
Mặt trời đã khuất sau dãy núi. Ở trên một vách núi, một bóng người mặc áo xanh xinh đẹp đang lẳng lặng ngồi trên tảng đá, ngắm nhìn phương xa, con ngươi linh động lộ nhớ nhung vô tận.
Tiêu Dương rất không hài lòng với thực lực hiện tại của mình.
Tiêu Dương không nói dóc với Tiểu Cửu nữa, thu hồi toàn bộ ba món Thần binh thông linh vào đan điều, dùng hơi thở che dấu đi. Tâm quan trọng của Thần binh thông linh thế nào có thể hiểu được, nếu để người ta biết mình nắm tới ba món Thần binh thông linh, sợ rằng tuyệt đối se rước phải họa sát thân ngay!
Cả ngày Tiêu Dương ở Sơn Hà Thư Họa tu luyện, nắm chắc từng giây.
Một bên khác, tại vùng Vân Nam, Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông tìm kiếm mạch Kiếm Tôn như phát điên. Nhưng mạch Kiếm Tôn lại giống như đá chìm biển rộng, biến mất không còn tăm tích.
- Tôi khinh! Cậu còn chưa biết đủ à? Mới tí tuổi đầu đã đạt tới hot hai mươi mấy biến là thiên phú yêu nghiệt lắm rồi, càng huống chỉ cậu còn lĩnh ngộ ra lực kiếm đạo, càng là một cỗ máy chiến đấu yêu nghiệt. Hơn nữa thủ đoạn của cậu cũng rất nhiều. Khinh, khinh, tôi khinh! Thế mà cậu còn chưa biết đủ, có phải là muốn người khác đâm đầu chết đi hay không!
Ngoài ra thì mình đã thức tỉnh Hoàng Hỏa. Hoàng Hỏa là ngọn lửa đầu tiên lúc thiên địa sơ khai. Uy lực của nó tuyệt đối vượt xa thứ mình đang vận dụng hiện giờ. Mà bí mật của nó càng cần mình phải thăm dò sâu hơn.
Hám Đạo Thuật độc nhất vô nhị trên đời càng cần phải gia tăng tìm hiểu mới được.
Thân pháp thì Quý Phi Túy Tửu cũng còn chưa đạt tới cảnh giới chí cao.
Diệp Tang mím chặt môi.
- Có lẽ lần từ biệt này, khi gặp lại đã qua mấy năm rồi. Đến lúc đó mọi thứ có thể đã thay đổi không? Anh có còn nhớ cô gái nắm chặt Bỉ Ngạn Hoa cho anh không...
Gió nhẹ thổi qua, giống như không thể nào mang đi vẻ không nỡ và nhớ nhung trong đôi mắt kia. - Không đi được.
Diệp Tang nói khẽ, ánh mắt tràn đầy cô đơn và phiên muộn:
- Chỉ cần liếc mắt một cái thì lại càng không nỡ.
- Tiêu Dương, anh nhất định phải nhớ em đấy.
- Nhất định em sẽ hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, sẽ còn sống trở lại gặp anh.
Ánh mặt trời biến mất trên đỉnh núi. Mà bóng dáng mặc áo xanh xinh đẹp kia trong chốc lát này cũng giống như mặt trời, biến mất trong gió, đã không còn chút hơi thở nào nữa.
Tiêu Dương mở mắt, không nén nổi mừng rỡ vô cùng.
Ý nghĩa chính là mình đã có tư cách tu luyện Hám Đạo Thuật tầng thứ ba rồi!
Đạo đã đạt Nhập Vi hậu kỳ!
Lực Kiếm Đạo đã đột phá.
Âm!
Trong tích tắc này, tâm linh Tiêu Dương giống như hoàn toàn được giải phóng, tâm của Kiếm Đạo hình thành trong tích tắc này.
Trong căn phòng đen kịt, Tiêu Dương tĩnh tâm tu luyện. Trong óc, lực kiếm đạo từ từ vận chuyển. Để Kiếm Đạo nhập vi đã đạt trung kỳ, đã tới gần trạng thái đầy đủ, chỉ còn kém một tầng giấy mỏng nhưng Tiêu Dương mãi vẫn không thể đột phá được.
- Kiếm đạo, kiếm đạo!
Trong lòng Tiêu Dương thỉnh thoảng mặc niệm hai chữ này, trong đầu cũng đã suy ngẫm Phá Tiên Liên và Phá Chùy Liên trong Thanh Liên Kiếm Ca vô số lần. Ánh sáng trong đầu hắn càng lúc càng rõ ràng, dường như có cảm giác từ từ hiểu ra với hai bông hoa sen này.
Nhưng mãi hắn vẫn không thể đột phá bước cuối cùng để vào hậu kỳ.
- Đạo là đạo, kiếm là kiếm, sao có thể dung hợp được?
Bỗng nhiên, một tiếng nói vang vọng như chuông sớm vang vọng thẳng vào óc Tiêu Dương, giống như ẩn chứa lực lượng ầm ầm, mang theo sức mạnh giúp cảm ngộ, nổ tung trong đầu Tiêu Dương!
- Đạo là đạo, kiếm là kiếm. Kiếm Đạo là bằng kiếm vấn đạo, vung kiếm ngộ đạo. Không phải, kiếm là đạo!
Tiêu Dương như bừng tỉnh nhận ra. Thảo nào mãi mình vẫn có cảm giác có chỗ không đúng, hóa ra là trái tim rơi vào lối rẽ.
- Kiếm ngộ đạo, đạo ở tâm.
Về phần đợt thi đấu thứ hai Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng tại Minh Châu, cũng chính là trận chung kết của khu Minh Châu, Minh Châu càng không cần lo lắng nữa. Có Tiêu khách khanh tọa trấn, chuyện này căn bản không phải chuyện đáng loI
Trung tâm nhất của công ty thư họa đương nhiên là mặt hàng thư họa rồi. Chỉ cân mặt hàng này không xảy ra vấn đề gì, có thể tiêu thụ thì trước mắt Sơn Hà Thư Họa căn bản không cần phải lo lắng bất cứ vấn đề gì.
Dưới sự dẫn dắt của ông, đám người tôi Sơn Hà Thư Họa phấn chấn tinh thần, đều vô cùng tin tưởng vào tình hình phát triển mặt hàng thư họa của Sơn Hà Thư Họa. Màn đêm âm thâm phủ xuống, Sơn Hà Thư Họa bận rộn như lửa. Tinh thân ông lão Chu Thạch Điển đã khôi phục vô cùng tôn, sau khi được Tiêu Dương tự mình bốc thuốc điều trị, giờ phút này ánh mắt đã lấp lánh có thân, không còn dáng vẻ như già sắp xuống lỗ trước đó.
xi
tk
Đột nhiên sắc mặt hắn tái mét, quay đầu lại. Giờ phút này trên cửa sổ bất ngờ đã xuất hiện một bóng đen từ bao giờ. Sau khi Tiêu Dương giật mình, bóng đen âm thầm lặng yên rơi xuống bên cạnh Tiêu Dương, toàn thân không lộ ra chút hơi thở. Nhưng trong tích tắc này, trong lòng Tiêu Dương lại có cảm giác rất kinh khủng. Bóng đen trước mắt này là người hắn không thể địch nổi.
Tâm niệm Tiêu Dương máy động, lặng yên di động Kim Phủ tới mi tâm.
Hắn âm thầm gọi tiên bối Tiểu Cửu lên.
- Yên tâm đi, tôi không có ác ý.
Giọng nói của bóng đen vang lên nhẹ nhàng.
Giọng nói quen thuộc vô cùng.
Vẻ mặt Tiêu Dương hơi chấn động, trong đầu đột nhiên hiện lên giọng nói vừa vang lên lúc trước...
- Đạo là đạo, kiếm là kiếm...
Hóa ra là bóng đen trước mắt này đã chỉ bảo cho mình.
Vẻ mặt Tiêu Dương lập tức trở lên cung kính, khom người với bóng đen kia.
- Văn bối Tiêu Dương, đa tạ tiền bối chỉ điểm!
- Tiêu Dương, thực lực của người này ít nhất đã vượt qua Tâm Lôi Ngũ Kiếp rồi! Nếu y muốn lấy tính mạng cậu thì chỉ cân một ý niệm trong đầu thôi, cậu căn bản không thể chống cự nổi.
Lúc này giọng Tiểu Cửu vang lên trong não Tiêu Dương:
- Chẳng qua như y nói, y cũng không có ác ý với cậu.
Bóng đen cười sang sảng.
- Tôi chỉ thuận miệng nói, cậu có thể đột phá là do ngộ tính của cậu cao! Chậc chậc, Hóa Tượng hơn hai mươi biến mà Đạo đã Nhập Vi hậu kỳ, quả thực là chưa bao giờ thấy! Tiêu Dương, người như cậu sao có thể dễ dàng rời khỏi Thiên Tử Các chứ.
- Thiên Tử Các?
Tiêu Dương ngẩn ra. Bóng đen trước mắt là tiền bối của Thiên Tử Các?
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm lại. Thảo nào Kim Văn đại ca từng nói mình phải cố gắng vận dụng mối quan hệ Thiên Tử Các này. Thực lực trung tâm của Thiên Tử Các không kém Hộ Long thế gia chút nào!
Bóng đen trước mắt đã có thực lực Tâm Lôi Ngũ Kiếp rồi.
Vẻ mặt Tiêu Dương trịnh trọng, chắp tay trâm giọng nói:
- Xin hỏi phải xưng hô với tiền bối thế nào?
Bóng đen cười ha hả:
- Có thể một trăm năm trước, tổ tông chúng ta cũng là người một nhà đấy.
Vẻ mặt Tiêu Dương ngẩn ra: - Tiền bối cũng họ Tiêu?
Lam Chấn Hoàn từng nói với Tiêu Dương, trong Thiên Tử Các có một tiên bối thân bí chống lưng cho mình, mới khiến Dịch Mộc bụi bậm đầy mặt như thế, giờ phút này uất ức tới cực điểm. Lúc đầu Tiêu Dương còn tưởng là Tiêu tiên nhân mình gặp ở Tam Giác Vàng, nhưng vị này rõ ràng không phải.
Nhất thời Tiêu Dương còn không biết bóng đen trước mặt xưng hô thế nào. Tiêu Tiền bối? Mình cũng họ Tiêu, Tiêu Dương cảm thấy gọi như thế hơi mất tự nhiên.
- Tôi gọi là Thanh Liễu Tôn Tọa, cậu gọi tôi là Thanh Liễu tiền bối đi!
Dường như bóng đen cũng nhận ra ý của Tiêu Dương, cười bình thản nói.