Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 696: Quét Ngang Sáu Nước!

Chương 696: Quét ngang sáu nước! Chương 696: Quét ngang sáu nước!Chương 696: Quét ngang sáu nước!

- Thanh Liễu tiền bối.

Tiêu Dương cũng dứt khoát, mở miệng gọi luôn. Hắn biết thực lực của vị tiền bối trước mắt này, chính mình so ra chỉ như mây trời với bùn đen. Cùng là Thiên Tử Các, chỉ sợ là môn hạ của Tiêu tiên nhân.

Trái tim Tiêu Dương hơi sợ hãi.

Một mạch của Tiêu tiên nhân lại mạnh mẽ đến vậy sao?

Nhưng tại sao phải trợ giúp mình? Chẳng lẽ bởi gần đây Tiêu Tiêu Nhân muốn báo ơn sao? Ban đầu mình bất chợt đến cũng không có ân tình cho lão báo mà.

Chẳng lẽ nhận lầm người sao?

Tiêu Dương tự dưng có ý nghĩ vô cùng kỳ lạ này trong đầu. Đường đường là Tiêu Tiên Nhân, tỷ lệ nhận lầm người là rất thấp.

- Tiêu Dương, lúc tôi chuẩn bị đưa cậu tiến vào Thiên Long tộc mới phát hiện ra Dịch Mộc đã trục xuất cậu khỏi Thiên Tử Các rồi.

Nếu các thành viên khác của Thiên Tử Các nghe nói vậy thì sợ rằng không nén nổi hâm mộ và đố ky. Tiến vào Thiên Tử Các, một số người có chút thiên phú liều mạng tiến vào tiểu đội trung tâm của Thiên Tử Các là tiểu đội Thiên Tử! Mà thực lực mạnh tới cấp bậc Hóa Tượng, hiển nhiên đều muốn bước vào hàng ngũ Thiên Long tộc, giống như cá chép hóa rồng, khiến thân phận tại Thiên Tử Các tăng lên gấp bội.

Tiêu Kỳ sửng sốt, mỉm cười nói:

- Thành viên Thiên Long tộc cũng trực tiếp thuộc sự quản lý của tổng bộ ở Bắc Kinh.

Đột nhiên Tiêu Dương hỏi một tiếng.

Tiêu Dương ngẩn ra:

Hiển nhiên Tiêu Dương không sợ rồi.

Bóng đen tự xưng là Thanh Liễn Tôn Tọa này chính là Tiêu Kỳ, lúc này bình thản nói:

- Cậu sợ cạnh tranh sao?

- Tại sao lại quay về Bắc Kinh báo cáo?

- Hiện tại Dịch Mộc đã bị hạ thành thành viên bình thường của Thiên Tử Các, đưa ra nước ngoài làm các nhiệm vụ của Thiên Tử Các rồi. Thế nên nỗi tức giận của cậu cũng nên tiêu tan đi, nhanh chóng trở về tổng bộ của Thiên Tử Các tại Bắc Kinh báo cáo đi.

- Cạnh tranh trong Thiên Long tộc sợ rằng còn lớn hơn trong tiểu đội bình thường phải không.

- Tôi thích thống soái tiểu đội Lăng Thiên trước kia của mình.

Tiêu Kỳ nói một câu liền có thể khiên Tiêu Dương tiến ngay vào Thiên Long tộc.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

Sợ?

Nhưng hắn không muốn.

Những lời này tương đương với việc cho Tiêu Dương một đặc quyên lớn rồi.

Dường như Tiêu Kỳ hơi do dự một chút rồi mới gật đầu: - Ngày mai cậu đến báo với Lam Chấn Hoàn đi.

Đám người Thiên Mã huynh đệ, Lâm Tiểu Thảo, nếu mình thật sự trở về Thiên Tử Các thì cũng phải để bọn họ tiến vào tiểu đội Lăng Thiên. Các anh em quen biết ở cùng nhau, nói chuyện phụ nữ, ăn miếng thịt to, đây mới là chuyện may mắn.

- Lịch sử của Thiên Tử Các tại Viêm Hoàng đã lâu, nếu bọn họ có thể trợ giúp mạch Kiếm Tôn chúng ta thì hy vọng báo thù càng lớn rồi. Tiêu Dương, vị tiền bối này không phải là họ hàng gì của cậu đấy chứ?

- Tôi muốn xin một đặc quyền, hằng năm cho tôi mấy suất tiến vào Thiên Tử Các là tốt rồi.

Mình có thể coi là người xuyên không, căn bản không thuộc về thời đại này, làm sao có họ hàng ở đây được. Về phần nhà họ Tiêu mà mình từng ở thì lại càng không có khả năng. Lúc ấy Tiêu Dương đoạt Văn võ trạng nguyên, nhà họ Tiêu chẳng qua mới chỉ là một gia đình bình thường, cũng không phải là thế gia võ lâm.

Tiêu Dương cười khổ lắc đầu.

- Họ hàng à?

- Cậu không muốn tiến vào Thiên Long tộc sao?

Tiêu Kỳ nói một câu xong, bóng dáng liền bay ra khỏi cửa sổ. Tiêu Dương ngồi khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, trong óc lại trao đổi với tiền bối Tiểu Cửu.

- Chậc chậc, xem ra vị tiền bối họ Tiêu này có quan hệ sâu xa với cậu rồi.

Tiểu Cửu than thở một tiếng.

- Được rồi, cậu đã không có tâm tư tiến vào Thiên Long tộc, tôi cũng không miễn cường. Yêu cầu của cậu, tôi phê chuẩn rồi. Về mặt suất vào, chỉ cân không quá nhiều là không vấn đề gì.

Chỉ cần Tiêu Dương thích, những bạn tốt của hắn đều có thể gia nhập Thiên Tử Các, hưởng thụ đãi ngộ tốt trong Thiên Tử Các. Đương nhiên Thanh Liễu tiên bối tín nhiệm mình như vậy, Tiêu Dương cũng không thể lạm dụng chức quyền.

Mọi người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Có thể đưa người tiến vào Thiên Tử Các, tương đương với quyền lợi của tám đại các lão trong Thiên Tử Các rồi.

Tiêu Tiêu Nhân xuất hiện vẫn là một bí ẩn khó lòng giải thích.

Chẳng qua nếu lúc này Thanh Liễu tiền bối đã tự đi ra, chút uất ức trong lòng Tiêu Dương cũng theo đó mà biến mất. Mình cũng không phải dạng người hẹp hòi gì, Tiêu Tiêu Nhân có ơn với mình, mà vị Thanh Liễu tiền bối tiên bối này nhất định được Tiêu Tiêu Nhân dặn dò. Đương nhiên Tiêu Dương cũng không thể trái ý được.

Trở lại Thiên Tử Các.

- Ôi, không đoán ra thì thôi.

Tiểu Cửu lắc đầu, sau đó liền không còn thấy cất lời nữa.

Tiêu Dương lại đưa Kim Phủ trở lại Đan điền, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, bóng dáng nhảy vọt lên.

Không gây ảnh hưởng tới Quân Thiết Anh đang bận rộn bên ngoài, Tiêu Dương lái xe thẳng tới sân huấn luyện của Vũ Phong Quán.

Thực lực mười người trong Tiểu đội tinh anh lúc này đã tăng trưởng cực nhanh. Sau khi được Tiêu Dương dung hợp cổ võ và thuộc tính, mười người trong Tiểu đội tinh anh đều có được lực chiến đấu đặc biệt, phát triển đòn sát thủ riêng. Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí có thực lực mạnh nhất thậm chí đã đột phá tới Thực Khí Nhị Vân.

Hôm nay thực lực Lam Hân Linh không hề kém cha mình chút nào rồi.

- Vừa rồi anh nói...

- Đừng gọi sư phụ nhiều như thế. Sư phụ tôi còn rất trẻ tuổi thế.

Tiêu Dương mỉm cười vỗ bả vai Phong Dương một cái:

Đồng thời ánh mắt của Tiểu đội tinh anh đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nắm chặt tay theo tiềm thức, hồi hộp nhìn mặt hắn, trong nhất thời cũng không tin nổi chuyện mình vừa nghe.

Giống như gã vô cùng khó tin.

- Sư... Sư phụ... , anh vừa nói gì?

- Lần này tôi tới là để nói cho mọi người một việc...

Tiêu Dương hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm trọng, nói từng chữ một:

- Tiểu đội tinh anh...

Mọi người thậm chí đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không muốn nghe tiếp, không muốn nghe thấy hai chữ "giải tán".

- Sợ rằng. . Lập tức sẽ... Phải đối mặt với kẻ địch mạnh là đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử.

- Không...

Phong Dương kích động nhảy dựng lên trước.

- Sư phụ, chúng ta không nên...

Giọng nói ngừng bặt, giống như lúc đó mới kịp phản ứng, tròng mắt đột nhiên mở to, đôi môi run run.

Xem ra chuyện này không có cơ hội thay đổi rồi.

Trong lòng đám người Tiểu đội tinh anh cũng hơi chấn động, có dự cảm không rõ vang lên, theo tiềm thức lại thở dài một tiếng...

Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc, giống như mang theo chút hơi thở áp lực.

Mọi người Tiểu đội tinh anh vây quay Tiêu Dương.

- Sư phụ tới rồi.

- Tiêu sư phụ.

Con mắt Lam Hân Linh trợn to.

- Sao thế?

Tiêu Dương buông tay.

- Chẳng lẽ mọi người cũng không có tin tưởng đi đối phó với đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử sao?

- CóI

Mười người đồng thanh nói.

Đương nhiên là có tin tưởng chứt

Dốc lòng khổ luyện một thời gian dài như vậy, Tiểu đội tinh anh cũng chỉ vì một việc là chờ đợi sư phụ trở về, dẫn dắt Tiểu đội tinh anh đi đánh bại đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, tham gia thi đấu tinh anh bảy nước.

- Sau bốn ngày sẽ là thi đấu tinh anh bảy nước rồi.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn quét qua những khuôn mặt trẻ tuổi này, nói:

- Nếu tôi đã quyết định trở về Thiên Tử Các thì lần đánh cuộc của tôi với Hồ Uy vẫn còn hiệu lực. Ngày kia chúng ta sẽ hẹn đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, đánh chúng, diệt Thiên Tử, quét ngang sáu nước!

- Diệt sạch Thiên Tử, quét ngang sáu nước!

- Diệt sạch Thiên Tử, quét ngang sáu nước!

Mọi người trong Tiểu đội tinh anh giống như vừa uống thuốc kích thích, cả đám người tinh thân phấn chấn, nóng lòng muốn xông lên, hận không thể đến ngay ngày kia, đánh một trận thật thoải mái với đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử.

- Trương Kiều Trí, cậu là tiểu đội trưởng, mấy ngày nay nhất định phải chú ý tình trạng của toàn bộ tiểu đội, đừng để xuất hiện bất ngờ.

Tiêu Dương dặn dò Trương Kiều Trí vài câu, sau đó đẩy cửa phòng bí mật ra, nhìn hai nhóc đang cố gắng tu luyện. Tiêu Dương cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại lân nữa.

Rời khỏi Vũ Phong Quán.

- Thi đấu tinh anh bảy nước.

Tiêu Dương hít sâu một hơi, bình thản tự nhủ, đôi mắt ẩn chứa niềm tin mãnh liệt:

- Xem khắp Á Châu, có tiểu đội nào ngăn nổi Tiểu đội tinh anh của Viêm Hoàng ta?

Đôi mắt Tiêu Dương thậm chí còn lóe lên vẻ cuồng vọng.

Tự tin mới có ánh mắt này.

Tiêu Dương nhanh chóng rời khỏi Vũ Phong Quán.

xxx

Ở sâu trong dãy núi trùng điệp, tại một khu suối nước nóng hình thành một dải bậc thang, bọt nước không ngừng nổi lên. Có một cái đầm nước trắng như sữa, tỏa ra hơi thở quỷ dị.

Tại tầng cao nhất, giữa trung ương của đầm nước, một bóng người đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn.

- Tử Tiên Hoa, dĩ nhiên là Thiên Tiên Hoa xuất hiện lần thứ hai trong lịch sử.

Ánh mắt của Vô Song Vương không ngừng lóe sáng. Bên cạnh y là nước suối tuôn trào, bốn phía đầy những bóng dáng không nhúc nhích như cương thi, trong đó có cả Đan Chánh Bình.

- Đáng tiếc là cuối cũng Tiên Thiên Hoa cũng không rõ bị ai ăn mất.

Đôi mắt Vô Song Vương lóe lên ánh sáng.

- Nếu luyện người đó trở thành con rối thì nhất định sẽ lại có đột phá.

Khi còn sống, Vô Song Vương chuyên tu thuật con rối.

Y theo đuổi chính là luyện thuật con rối tới cảnh giới đỉnh cao trong truyền thuyết.

- Đan Chánh Bình, ông nói Tiêu Dương có thể thoát thân dưới sự vây công của Hộ Long thế gia sao?

Vô Song Vương lạnh nhạt hỏi.

Trí nhớ của Đan Chánh Bình cũng không bị Vô Song Vương xóa đi, lập tức quỳ xuống mặt đất, gật đầu nói: - Không sai. Lúc đó Tiêu Dương quả thật xuất hiện trên Tiểu Thiên Thượng Nhai. Nhưng hiện tại đã có tin tức xác thực, hắn đã bình yên vô sự trở lại trường Phục Đại.

- Trên người này sợ rằng có bí mật lớn.

Ánh mắt Vô Song Vương lạnh như băng, giọng nói chậm chạp vang vọng lên:

- Tuổi còn nhỏ đã có thiên phú yêu nghiệt như vậy, nếu luyện chế thành con rối thì thực lực sợ rằng càng vô cùng vô tận.

Khát vọng của Vô Song Vương với con rối sớm đã đạt tới một trạng thái điên cuồng.

Dưới thân y, dưới đáy nước sôi trào có một cái quan tài bằng gỗ. Bên trong quan tài chính là thi thể của Đan Mộng Nhi. Qua xử lý đặc thù của Vô Song Vương, thi thể của Đan Mộng Nhi được bảo toàn hoàn mỹ, không chút sứt mẻ.

Hai tay Vô Song Vương nhấn nhẹ, cái đầm màu trắng sữa này lập tức hiện lên màu đỏ như máu, quay cuồng khắp nơi.

- Không đủ, còn lâu mới đủ.

Đôi mắt Vô Song Vương lóe sáng lạnh.

- Không biết còn mất bao nhiêu năm con rối chung cực của tôi mới có thể bắt đầu luyện chế chính thức. Chuẩn bị máu tươi còn chưa đủi

- Đan Chánh Bình.

Giọng Vô Song Vương vang lên lạnh như băng.

- Tôi biết ông rất muốn cháu gái Đơn Mộng Nhi của mình trở thành con rối, dùng một hình thức khác tồn tại trong thiên địa này.

Vẻ mặt Đan Chánh Bình kích động, quỳ xuống mặt đất.

- Xin chủ nhân cho toại nguyện.

- Biến Đan Mộng Nhi thành con rối quá dễ dàng, chẳng qua ý thức của cô ta tại thời điểm tử vong đã mất sạch, để tôi chuyển phần trí nhớ mới vào cho cô ta cần có thời gian.

Khóe miệng Vô Song Vương hơi nhếch lên. Y cũng không nói ra, Đan Mộng Nhi là một con cờ vô cùng quan trọng trong kế hoạch của y.

- Ông đi về trước đi.

Vô Song Vương xua tay, giọng nói lạnh lẽo:

- Tôi sẽ phái cho ông một ít lực lượng. Dẫn bọn họ, với thân phận Đan Chánh Bình của ông trở về, cần trong thời gian ngắn nhất nắm cả Dị Thuật Hội trong tay, lấy thế lực của Dị Thuật Hội trợ giúp tôi hoàn thành đại sự.

- Ông chỉ cần làm tốt chuyện tôi giao, như vậy thì lúc Đan Mộng Nhi đứng trước mặt ông một lần nữa sẽ không còn xa nữa.

- Đa tạ chủ nhân! Đa tạ chủ nhân!

Đan Chánh Bình quỳ rạp dưới mặt đất.

- Còn nữa. Ở Minh Châu phải thu thập nhiều tư liệu của Tiêu Dương hơn. Bổn vương sẽ cần tới. Nhớ kỹ ông không thể địch nổi Tiêu Dương thì đừng có tự tiện ra tay.

Vô Song Vương lạnh nhạt nói, sau đó xua tay. Đan Chánh Bình liên xoay người rời đi. Bốn phía rơi vào yên tĩnh. Dưới ánh sáng âm u, nước máu sôi trào càng không ngừng cuồn cuộn, mùi máu tươi tràn ngập phạm vi vài dặm. Mà Vô Song Vương lẳng lặng ngồi khoanh chân, hai mắt bùng lên ánh đỏ như máu, lộ vẻ điên cuồng:

- Nếu thuận lợi thì một năm, nhiều lắm là một năm Bổn vương sẽ bắt đầu khởi động kế hoạch, dùng bản thân ta luyện con rối cấp Tiên!

Con rối cấp Hóa Tượng trước đó đã là một đột phá thật lớn. Mà kế hoạch cuối cùng của Vô Song Vương không ngờ là rèn luyện ra con rối cấp Tiên nghịch thiên!
Bình Luận (0)
Comment