Chương 697: Các người có tư cách đứng trước mặt tôi sao?
Chương 697: Các người có tư cách đứng trước mặt tôi sao?Chương 697: Các người có tư cách đứng trước mặt tôi sao?
Màn đêm không che lấp được ánh sáng như ngọc tại Minh Châu.
Tổng bộ Liên Minh Thi Họa tại Minh Châu, dưới ánh đèn, một ông lão đang cầm tranh trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn.
Thủy Tu Trúc!
Bức tranh này là bức Mãnh Hổ Hạ Sơn đồ mà ngày đó tại trang viên nhà họ Thủy, Tiêu Dương đã đánh giá là đáng xé. Thủy Tu Trúc thân là một trong những người đứng đầu tám đại gia tộc của Liên Minh Thi Họa, đồng thời bản thân cũng là danh gia tranh chữ năm sao, thư pháp và tranh của ông được vô số người thừa nhận.
Lúc này một bức tranh bị Tiêu Dương đánh giá thấp tới không đáng một xu.
Trước khi đến Minh Châu, Thủy Tu Trúc đã chuẩn bị tốt tâm lý, muốn Tiêu Dương phải nói rõ về bức tranh này. Ngạo khí của văn nhân, Thủy Tu Trúc hiển nhiên cũng không có ngoại lệ. Nhưng Tiêu Dương biểu hiện kinh người tại thi đấu vòng tám đội mạnh Minh Châu, trong thời gian ngắn làm Thủy Tu Trúc cảm thấy như sấm rền giáng xuống, hoàn toàn ngây ngẩn.
Ông không thể không thừa nhận, trình độ của Tiêu Dương đã vượt xa mình.
- Sợ rằng cũng chỉ có một số lão quái vật tại liên minh mới đấu được với hắn.
Suy nghĩ trôi qua, ánh mắt Thủy Tu Trúc lại hướng vê phía bức Mãnh Hổ Hạ Sơn đồ:
Thủy Tu Trúc nghĩ tới lời nói của Tiêu Dương tại trang viên của nhà họ Thủy, khóe miệng không nén nổi vẻ khổ sở:
Nếu khiêu chiến, tuyệt đối sẽ là một trận quyết đấu đỉnh cao của giới thư họa thời nay!
- Chẳng lẽ thật sự phải xin Tiêu Dương chỉ bảo cho?
Vẻ mặt Tiểu Thanh nghiêm trọng, đồng thời cũng mơ hồ có chút chờ mong.
Hơn nữa ông có dự cảm, bức tranh mà mình nhìn như vô cùng hoàn mỹ này nếu có thể tìm ra được khuyết điểm, trình độ tranh chữ của mình nhất định có tăng tiến.
Lần đầu tiên Thủy Tu Trúc cảm thấy Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng lần này đã xuất hiện biến cố mình không thể nắm chắc được.
- Xem ra lời hắn nói đúng là sắp thành sự thật rồi.
- Hắn có thể khiêu chiến Liên Minh Thi Họa ta không?
- Mười thứ hạng đầu căn bản không thành vấn đề.
- Rốt cục bức tranh này có khuyết điểm gì?
Cộc cộc.
Vạn người mong đợi.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Vấn đề này không giải quyết, Thủy Tu Trúc ăn ngủ không yên.
Giống như võ giả vượt qua chướng ngại, ai cũng muốn đột phá.
Thủy Tu Trúc nhìn lại, cười rất khẽ: Bóng dáng xinh đẹp như tuyết trắng đi đến.
- Không phải đây là bức Mãnh Hổ Hạ Sơn đồ sao?
Thủy Tu Trúc thu bức Mãnh Hổ Hạ Sơn đồ lại theo tiềm thức. Vốn bức tranh này đi đâu ông cũng muốn đưa cho người khác ngắm nghía một phen, sau đó đương nhiên là sẽ được tán thưởng nhưng lúc này ông lại có cảm giác không dám mang bức tranh này ra gặp người.
Thủy Tu Trúc hỏi, trong lòng cũng đã biết đáp án rồi. Người đàn ông trong lòng của mình gây khó khăn cho ông nội, lân này đúng là khiến Thủy Ngưng Quân cảm thấy dở khóc dở cười.
- Vào đi.
Ánh mắt Thủy Ngưng Quân ngóng nhìn ra ngoài cửa...
Bao giờ anh ấy mới nghe mình biểu diễn đây?
Ngày mai mình lại phải tiếp tục hành trình lưu diễn rồi.
Tại Đại thi đấu thi họa, Tiêu Dương khiến mọi người khiếp sợ, rung động thật sự quá mãnh liệt rồi.
Nghe tiếng, Thủy Tu Trúc hít sâu một hơi.
- Đúng vậy.
- Chỉ là vẫn chưa tìm ra được vấn đề phải không ông?
- Ông nội.
Thủy Ngưng Quân cười ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía bức tranh trong tay Thủy Tu Trúc, đoán một chút:
- Không phải ông nội cũng chưa nghỉ ngơi sao?
- Cháu Quân, sau muộn thế này còn chưa đi nghỉ. Sáng mai cháu còn phải bay đi Dương Thành chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo đấy.
Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng sắp đến trận chung kết.
Sáng sớm, quảng trường rất lớn đã bị vây quanh kín tới mức nước cũng không chảy lọt. Tất cả mọi người vây quanh bốn phía sân khấu, mong ngóng trận đấu ngày hôm nay!
Hết sức phấn khởi, vẻ mặt phấn chấn.
- Chậc chậc. Lần này mục đích của tôi đến đây chỉ có một, chứng kiến Sơn Hà Thư Họa giành giải quán quân thi đấu khu vực Minh Châu!
- Còn gì phải nghĩ! Nếu so với Tiêu Dương thì những người khác, kể cả danh gia năm sao Hứa Nhạc Bằng cũng không phải đối thủ cùng một cấp độ.
- Thật sự không thể chờ nổi tới lúc chứng kiến trận chung kết trên toàn quốc nhỉ. Nghe nói Liên Minh Thi Họa còn có thuê quảng trường lớn nhất tại thủ đô để tiến hành trận chung kết Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng đấy. Đến lúc đó cảnh tượng sẽ đồ sộ tới mức nào. Dù sao tôi nhất định cũng sẽ đi xem.
- Trợ uy cho Tiêu Dương đi.
Hầu như mỗi nơi mỗi chỗ đều có bàn luận. Hầu như mỗi cuộc bàn tán đều vang lên hai chữ Tiêu Dương.
Mỗi người chú ý tới thi đấu thư họa tại Minh Châu, lúc nhắc tới tám đội mạnh đều nhớ kỹ một cái tên, Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương!
Cảnh tượng này rơi vào mắt mấy vị giám khảo, trong lòng đều không nén nổi thở dài.
Tiêu Dương lên sân khấu, tiếng hoan hô đã đạt tới đỉnh điểm. Ông lão Chu Thạch Điển cũng không đi theo đội ngũ tới đây. Ngày hôm nay rất quan trọng đối với ông. Cháu trai Chu Phát của ông trở về từ Pháp, ông phải đi đón máy bay.
Khí thế của Sơn Hà Thư Họa có thể nói là bao phủ toàn trường. Khuôn mặt Tiêu Dương hiện nụ cười bình thản, mà mọi người của Sơn Hà đi phía sau cũng đều như thế, trong lòng không có chút lo lắng. Trận đấu này hắn nắm chắc thắng lợi rồi.
Hoan hô tận tình.
Truyền thuyết của Tiêu Dương lại càng chấn động Minh Châu rồi.
Cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc kia, cả đám đông như bị một thanh đao rạch ra, lui lại hai bên, giống như cánh hoa đang nở rộ...
Phía sau của đám người này chính là đội ngũ của Sơn Hà Thư Họa.
Đi trước tiên, là Tiêu Dương mặc áo trắng với khuôn mặt đẹp trai tựa Phan An, và Đại tiểu thư với tư thế tuyệt mỹ.
Giống như đế vương cổ đại xuất tuần, hai bên đều lui bước.
Tiếng hoan hô, tiếng hò hét vang vọng.
Giống như tràn ngập cả núi sông.
Sự nổi tiếng của Sơn Hà Thư Họa tại Minh Châu lúc này đã đạt tới một đỉnh điểm kinh người.
Tổ hợp trai xinh gái đẹp, không chỉ mỗi vê khí chất và hình tượng đều khiến người ta yêu thích.
Về sự tích của Quân tam tiểu thư thì sớm đã truyền bá rất rộng rồi. Tất cả mọi người đều khâm phục sự kiên cường của cô, hy vọng cô có thể khởi động Sơn Hà Thư Họa.
- Sơn Hài
- Sơn Hài
- Sơn Hài
Đột nhiên, một loạt tiếng nói từ từ vang lên, tập hợp lại trở thành một cơn hồng thủy.
Từng công ty trong tám đội mạnh tiến vào quảng trường, không khí nơi này càng trở nên náo nhiệt.
Thần tác nhập mộc tam phân, ngăn cơn sóng dữ, khiến người ta vẫn ấn tượng vô cùng, mỗi lần nghĩ đến lại kích động không thôi. Hôm nay mọi người cũng đều chờ mong trận đấu đặc sắc này.
Sơn Hà Thư Họa là vô địch Minh Châu rồi.
Những công ty thư họa còn lại so với Sơn Hà Thư Họa thì đã không còn lòng tin thủ thắng rồi.
Kể cả Hứa Nhạc Bằng nọ lúc này ngoài sắc mặt không cam lòng nhìn Tiêu Dương ra, hận hắn cướp mất vinh quang khi đứng đầu Minh Châu của mình ra thì trong lòng cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ.
Sơn Hà Thư Họa trở thành đệ nhất ở Minh Châu đã là chuyện không còn gì phải bàn.
Nếu nói trận đầu tiên của Sơn Hà Thư Họa là trận chiến giương oai thì trận chiến này là Sơn Hà liếc nhìn quần hùng, không có chút áp lực.
Thủy Tu Trúc đứng lên, nhẹ nhàng hạ tay xuống, tiếng nói vang lên qua microphone.
- Xin mọi người yên lặng một chút.
Tiếng hô trên quảng trường từ từ yếu bớt xong, Thủy Tu Trúc tiện đà mở miệng:
- Hiện tại tôi tuyên bố, trận chung kết của Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng tại Minh Châu chuẩn bị bắt đầu.
- Trận chung kết này, từ đám đội mạnh sẽ tuyển ra ba đội đứng đầu, tham gia quyết đấu cả nước tại Bắc Kinh sau một tháng nữa! Cuối cùng ai có thể đứng trên quảng trường lớn nhất cả nước, nhận tiếng hoan hô của mấy vạn người, chúng ta hãy rửa mắt chờ xem đi!
- Hiện tại tôi tuyên bố, đề tài của trận quyết đấu hôm nay là một chữ, Sơn!
Một chữ Sơn?
Mọi người đều ngẩn ra nhìn nhau.
Không còn có đề tài nào đơn giản hơn đề tài này.
Thư họa Viêm Hoàng còn đường gọi là tranh sơn thủy, dùng bút mực tả sơn thủy. Giới thư họa Viêm Hoàng để lại vô số bức tranh sơn thủy tuyệt sắc khiến cho người ta truyền tụng không thôi.
Hầu như ai cũng có thể dễ dàng vẽ ra một bức tranh về núi non.
Nhưng làm sao để núi non của mình vượt qua người khác thì lại là điểm mấu chốt.
Nếu so với Diệu nhật đông thăng trong lân chọn tám đội mạnh, đề tài Sơn này có vẻ không khó khăn, nhưng lại là một câu hỏi rất khó khăn cho những công ty tham gia thi đấu.
- Thời gian là hai giờ. Trận đấu bắt đầu!
Coongl
Tiếng thanh la vang lên.
Trận chung kết Đại thi đấu thi họa Viêm Hoàng tại khu vực Minh Châu đã chính thức bắt đầu.
Cho dù tất cả mọi người kiên trì tin tưởng Sơn Hà Thư Họa nhất định đứng đầu nhưng vẫn vô cùng hưởng thụ quá trình này. Càng huống chi trận đấu này tuyển ra ba đội đứng đầu, những công ty còn lại cũng vẫn có cơ hội.
Sân bay quốc tế Minh Châu.
Chu Thạch Điển hầu như nhón mũi chân nhìn về đám người phía trước, tìm kiếm khuôn mặt mà mình vẫn mong ngóng.
Bên cạnh Chu Thạch Điển, một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên, chính là con trai và con dâu của ông.
Ba đời nhà họ Chu độc truyền, hôm nay Chu Phát trở về, tất nhiên cả nhà kích động không thôi. Càng huống chỉ đây là lần trở về sau tai kiếp, càng có cảm giác khó nói lên lời.
- Ông nội!
Chu Thạch Điển còn chưa kịp phản ứng, một tiếng kêu vui mừng và bất ngờ đã vang vọng.
Lúc này trước mắt Chu Thạch Điển, một khuôn mặt trẻ trung ngây thơ, nét mặt phấn chấn giang hai tay ra chạy về phía ông, cười lớn ôm lấy ông:
- Ông nội.
- Cháu Phát, cháu Phát!
Chu Thạch Điển ôm chặt cháu mình, kích động võ lưng gã.
- Trở về là tốt rồi. Trở về là tốt rồi.
Lúc này thấy cháu mình trở về bình an, Chu Thạch Điển đã quyết định, để cho gã ở lại trong nước, không phải ra nước ngoài du học nữa. Trong nước cũng có thể thành tài, hơn nữa còn có thể chăm sóc nhau. - Cha, mẹ.
Cả nhà cuối cùng đoàn tụ, ôm nhau tại đại sảnh của sân bay.
Ở sân bay, trạm xe dường như chưa bao giờ thiếu cảnh tượng này, những người xung quanh nhìn cũng đã quen mắt.
- Đi, đi thôi, chúng ta về nhà đã.
Chu Thạch Điển lôi kéo tay cháu trai mình, cả nhà bốn người ra khỏi đại sảnh sân bay. Con trai Chu Thạch Điển là Chu Đình lái xe tới, bốn người đi tới bãi đỗ xe. Khi Chu Đình chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên sắc mặt thay đổi. Nhìn qua cửa sổ xe bằng thủy tinh, đột nhiên Chu Đình xoay phắt người lại.
- Các người là ail
Xoạt!
Đám người Chu Thạch Điển cũng xoay người lại. Lúc này trong bãi đỗ xe yên tĩnh có năm người đàn ông đeo kính đen vây quanh bốn người Chu Thạch Điển, vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt ẩn chứa sát khí.
- Chu lão tiên sinh, thật khó tìm được ông đấy.
Giọng nói một người từ từ vang lên nhẹ nhàng:
- Mời theo chúng tôi một chuyến đi.
Nghe thế, mặt Chu Thạch Điển đổi sắc.
Thật sự là âm hồn bất tán mài
Nhìn thoáng qua con cháu, khuôn mặt Chu Thạch Điển thay đổi liên tục, nửa ngày sau mới hít sâu một hơi:
- Tôi đi với các người, chẳng qua để cho con cháu tôi rời đi đi.
- Lão già này, ông tưởng ông có tư cách bàn điều kiện với chúng ta chắc?
Một gã đàn ông cười nanh ác, cất bước tiến lên, vung tay tát tới.
Vùi
Tiếng gió vang lên!
Âm!
Một tiếng nổ, sau đó là một tiếng hét thảm.
Gã đàn ông mặc vest kia bay thẳng ra ngoài, nện mạnh xuống mặt đất.
Trước mặt đám người Chu Thạch Điển xuất hiện một bóng người khôi ngô, chính là một trong bốn anh em nhà Xích Hỏa, lão đại Phú Xuyên Long!
Lúc này ánh mắt Phú Xuyên Long khinh bỉ nhìn lướt qua mấy người phía trước:
- Các người cho rằng có tư cách đứng trước mặt tôi sao?
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng Phú Xuyên Long liền lao thẳng về phía trước, chân đấm tay đá, hầu như trong chớp mắt đã đấm ngã hết xuống mặt đất.
Phú Xuyên Long giống như vừa làm một chuyện vặt, nhẹ nhàng phủ bụi trên người, mỉm cười gật đầu ra hiệu cho mấy người nhà Chu Thạch Điển, sau đó thân thể nhoáng lên rồi biến mất.