Chương 698: Họa Đạo!
Chương 698: Họa Đạo!Chương 698: Họa Đạo!
xk**
Biến cố này tới đột ngột, mà đi cũng rất nhanh chóng.
Nhìn đám đàn ông mặc đồ đen đang nằm kêu rên đầy đất, bốn người nhà Chu Thạch Điển ngẩn ra.
- Ông nội, đây đều là đám người giữ cháu ở Pháp sao?
Ánh mắt Chu Phát có vẻ vẫn chưa hết kinh hãi.
- Người đàn ông to cao vừa xuất hiện kia thực sự quá mạnh mẽ.
Chu Đình nói vẻ may mắn:
- Nếu không phải gã đột nhiên ra tay, thật chúng ta không biết phải làm sao đây.
- Không có cảm giác. Làm sao lại không có cảm giác chứt
Tại saol
Chu Thạch Điển nhìn đứa cháu trai hiểu chuyện của mình, khuôn mặt lộ nụ cười yêu thương.
Tại saol
- Người một nhà chúng ta nợ Tiêu Dương quá nhiều.
Bỗng nhiên Quân Vô Lâm ôm chặt lấy đầu mình, nửa người trên giường giấy giụa điên cuồng:
- Người kia... Hẳn là do Tiêu Dương phái tới bảo vệ chúng ta.
Quân Vô Lâm ngửa đầu điên cuồng rít gào, sắc mặt dữ tợn oán hận:
- Ông nội, người khác có ân tình với cháu, nhất định cháu sẽ báo đáp.
Mặt Chu Thạch Điển lộ vẻ cảm kích:
Quân Vô Lâm liêu mạng đập hai chân mình, hầu như sắp phát điên rồi. Vẻ mặt gã dữ tợn gào thét. Trong phòng bệnh trống không không có một ai, Quân Vô Lâm liều mạng muốn tìm chút tri giác cho đôi chân mình, hầu như căn bản không có tác dụng gì hết.
- ÁT ÁI ÁI
Nửa đường Chu Thạch Điển suýt bị bắt cóc chỉ là một khúc nhạc dạo nhỏ, nói rõ nhà họ Quân chưa từ bỏ ý đồ. Hôm nay Quân Vô Lâm còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, dù đã tỉnh nhưng hai chân đã hoàn toàn tê liệt, không thể nhúc nhích rồi.
Tiếng kêu rên vô cùng đau đớn.
- Tiêu Dương! Tiêu Dương! Tao sẽ cho mày chết không tử tế! Chết không tử tế! Anh! Á...
- Đau quát! Đau quái
- Đầu con... Đau quái
- Đau... Đau quái
Căn bản không thể báo thùi
Cửa phòng bệnh mở ra, Quân Hoa Minh bước nhanh vào, vẻ mặt lo lắng:
Ngay lúc này, quanh quảng trường của phố đồ cổ đã chật ních không lọt nổi một giọt nước. Đã tới thời khắc cuối cùng, lúc này trận chiến sẽ tỏa sáng chói mắt. Âm.
- Hoàn thành!
Tiếng hoan hô kéo dài không dứt.
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả, chờ tám bức họa cuối cùng được sinh ra.
- Vô Lâm, Vô Lâm, con sao thế?
Hiện tại không thể ra tay với Tiêu Dương.
- Nhất định có cơ hội bầm thây hắn thành vạn mảnh!
Toàn thân Quân Hoa Minh tràn ngập sự thù hận.
Nước mắt Quân Vô Lâm dàn dụa.
Đôi mắt Quân Hoa Minh tràn ngập lửa thù hận. Nhưng lúc này lão phải nén chặt trong lòng.
- Không sao đâu... Không sao đâu...
Quân Hoa Minh vội vàng ôm lấy đầu Quân Vô Lâm.
Lúc này, Tiêu Dương là người đầu tiên hoàn thành thi đấu, nhưng trên màn ảnh lớn tại quảng trường lại mãi không để cho tác phẩm của hắn xuất hiện mà chỉ dừng lại ở khuôn mặt tự tin tươi cười của hắn, khiến không ít thiếu nữ thiếu phụ hét lên chói tai.
Giờ khắc này trong Tiêu Dương đẹp trai mười phần.
Ngọn bút trong tay đặt cạch một cái xuống mặt bàn.
Lần lượt tám công ty hoàn thành tác phẩm, thi đấu chấm dứt.
Mọi người đều mong đợi.
Nhất là tác phẩm tới từ Sơn Hà Thư Họa, bức tranh của Tiêu Dương!
Đề tài là sơn, bức tranh đều chữ Sơn mới coi là hoàn thành.
Thủy Tu Trúc là người đầu tiên không thể chờ đợi được mà vọt tới, cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt bước chân không tự chủ được mà lui lại vài bước.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc.
Sơn Hà Thư Họa với tư thế của người mạnh nhất tiến quân vào trận quyết đấu toàn quốc!
Lại là điểm tuyệt đối!
Trình độ đã ở trên bọn họ, chỉ có thể cho điểm tuyệt đối!
Không thể đánh giá.
Ba người nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Lực áp thiên hạ, đỉnh phong cao tuyệt. Ngọn núi này là đỉnh trong các ngọn núi!
Ngay lúc ánh mắt nhìn vào bức tranh đó, bọn họ có cảm giác giống nhau, như sắp bị một ngọn núi nguy nga ầm ầm đè xuống. Loại uy thế này khiến người khác phải kinh hãi!
Giống như quân lâm thiên hại
Bức tranh này của Tiêu Dương tên là Quân lâm thiên hạ đồ!
Rung động mãnh liệt.
Thủy Tu Trúc đã cảm phục sát đất rồi. Cho dù mình phi thường coi trọng Tiêu Dương, cho dù mình cảm thấy thực lực của Tiêu Dương đã rất mạnh rồi nhưng mỗi khi hắn vung bút vẽ tranh, dường như đều khiến người ta có những chấn động hoàn toàn mới vậy.
Dường như mỗi lần vung bút, hắn đều có thừa tài năng, căn bản dùng mãi vẫn không hết sức.
Rốt cục thực lực của hắn mạnh tới đâu!
Ánh mắt Thủy Tu Trúc nhìn bức Quân lâm thiên hạ đồ khí thế mênh mông kia, đã bị rung động tới không đánh giá lên lời. Hai người còn lại cũng như vậy.
Bức Sơn này vừa ra, chẳng ai dám tranh đấu.
Sơn!
Khuôn mặt ba người hiện đầy vẻ rung động!
Hơn nữa hai vị giám khảo khác cũng giống như thế, không ngờ vẻ mặt và động tác đều giống nhau.
Vừa rồi giống như Thủy Tu Trúc giật mình sợ hãi mà nhảy lại phía sau vài bước vậy.
Làm sao vậy?
Bọn họ mở to đôi mắt.
Nhưng giờ phút này tất cả mọi người vây xem tại hiện trường đều đã chờ tới sốt ruột rồi, đều hô to đòi màn hình lớn phải chiếu bức tranh của Tiêu Dương. Bọn họ cũng không thể chờ đợi được nữa, muốn chính mắt thấy thần tác sinh ra.
Xoạt!
Màn hình lớn lóe lên.
Một bức tranh mênh mông hiện ra, Quân lâm thiên hại
Âm!
Dường như có một luồng khí thế vô hình đè xuống, mọi người trên quảng trường hầu như đều vô thức lùi lại phía sau, hơn nữa còn kêu lên kinh hãi một tiếng. Trong tích tắc này, bọn họ cảm thấy như có một ngọn núi lớn thật sự âm ầm đổ xuống bọn họ vậy.
Bức tranh này tạo thành ấn tượng đánh sâu vào thị giác. Dưới bút phong lạ thường vô cùng, tất cả mọi người kích động, phấn chấn vỗ tay vang dội.
- Bức tranh tuyệt thết
- Đẹp quái
- Quá lợi hại rồi! Thế gian lại còn có người có thể vẽ ra một ngọn núi như thế. Bức tranh này có thể nói là truyền thần.
Tiếng than thở không ngừng vang lên.
Lúc này ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Biểu hiện kinh người của Tiêu Dương nằm hoàn toàn trong dự đoán của cô. Chẳng qua khiến Quân Thiết Anh nghi hoặc đó là giờ phút này trạng thái của Tiêu Dương giống như hơi khác lạ.
Hắn đứng lẳng lặng bất động như tượng đá, giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới hắn.
Trên người Tiêu Dương quả thật đang xảy ra chút biến hóa.
Khi hắn hoàn thành bức tranh, trong nháy mắt khi buông bút, Tiêu Dương như cảm thấy thân thể mình có thêm một điểm gì đó, mở rộng vô ngần trong óc. Ở đó trừ một thanh Hư kiếm ra không ngờ còn có thêm một bức tranhI - Có thêm một bức tranh?
Hai mắt Tiêu Dương nhắm chặt, tâm thân đã hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh này. Trên bức tranh tràn ngập ra một luồng khí thế mạnh mẽ. Ở trên đó, không ngờ Tiêu Dương lại cảm nhận được một luồng sức mạnh của Đạo đậm đặc!
- Có chuyện gì xảy ra thế?
Động tĩnh của thân thể Tiêu Dương đã đánh động tới Tiểu Cửu. Tiếng nói của Tiểu Cửu vang lên trong não Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, cậu gặp chuyện gì rồi?
Tiêu Dương nghi hoặc một hồi:
- Không biết, trong đầu tôi ngoài Hư kiếm tích lũy lực Kiếm Đạo ra thì lại có thêm một bức tranh. Trên bức tranh cũng có lực của Đạo.
- Cái gì!
Giọng nói của Tiểu Cửu như biến thành gào thét, vô cùng rung động:
- Cậu... Không ngờ cậu lại đồng thời hiểu được hai loại Đạo?
- Hai loại Đạo?
Tiêu Dương ngẩn ra.
Còn chưa kịp nói tiếp, giọng Tiểu Cửu đã run run kích động, mang theo sự khó tin tới cực độ:
- Hai loại Đạo! Cậu mới đạt Hóa Tượng hai mươi mấy biến, không ngờ... Lại hiểu được hai loại Đạo!
Đao có hàng nghìn hàng vạn, Tiêu Dương vô tình bước vào một trong số đó, đó là Họa Đạo!
- Bước vào một Đạo thì phải thăm dò theo đuổi tới cuối cùng.
Giọng Tiểu Cửu khó nén nổi kích động:
- Hai loại Đạo, đó là cơ duyên thật lớn, cũng là khiêu chiến rất lớn.
- Bởi điều này có nghĩa là sau này cậu có thể là Song Tiên, vừa là Kiếm Tiên, vừa là Họa Tiên. Với cùng cấp độ, cậu tuyệt đối không có đối thủ. Đương nhiên điều này cũng có nghĩa là cậu phải nỗ lực gấp đôi người khác, đổ mồ hôi gấp đôi người khác. Nhưng đó tuyệt đối là đáng giá mài
- Đương thời người có thể hiểu được hai loại Đạo quả thực giống như Phượng mạo Lân giác.
Tiểu Cửu kích động, tiếng nói càng lúc càng lớn:
- Thảo nào Kiếm tiên tối cường lại cách thế truyền thừa cho cậu, cho cậu trở thành truyền nhân của người. Cậu quả thực càng ngày càng có tiêm lực đến gần với Kiếm Tiên tối cường năm xưa. Cùng là Thất Xảo Linh Lung Thể, cùng một thân nắm mấy món Thần binh thông linh, hôm nay lại cũng hiểu được hai loại Đạo! Đây là duyên phận thầy trò của các người. Chẳng qua năm đó Kiếm Tiên tối cường hiểu ra Đạo thứ hai là Tửu. Tửu Đạo!
- Kiếm Đạo ý nghĩa là công kích sắc bén mạnh mẽ. Còn về Họa Đạo...
Tiểu Cửu cố nén phấn chấn trong lòng:
- Tiêu Dương, Họa Đạo nhìn như văn nhưng tuyệt đối cũng không đơn giản. Cậu phải cố gắng lĩnh ngộ nhé.
- Kiếm Đạo, Họa Đạo!
Vẻ mặt Tiêu Dương phấn chấn hẳn, thậm chí căn bản không để ý tới việc Thủy Tu Trúc tuyên bố hắn được điểm tuyệt đối.
Danh hiệu quán quân lấy dễ như lấy đồ trong túi.
Người bên ngoài nhìn thấy giờ phút này ánh mắt Tiêu Dương tự nhiên, trong tiếng hoan hô chấn động toàn trường mà vẫn duy trì tâm tính như thế, càng không phải là hạng người bình thường.
Lòng sùng bái lại càng thêm nồng.
Tiêu Dương lẳng lặng cảm nhận Đạo lực trong bức tranh kia, thật đúng là không biết phải sử dụng thế nào.
- Có lẽ Hám Đạo Thuật có thể phát ra thông qua Họa Đạo lực.
Tiêu Dương thâm tự nhủ, mơ hồ hưng phấn:
- Có Kiếm Đạo và Họa Đạo đồng thời tích lũy, số lần sử dụng Hám Đạo Thuật của tôi nhất định sẽ gấp bội.
Uy lực Hám Đạo Thuật mạnh mẽ nhưng tiêu hao Đạo lực cũng rất lớn.
- Tiêu Dương, cậu sao cảm ngộ được lực lượng của Họa Đạo thế?
Tiểu Cửu âm thầm muốn học hỏi.
Tiêu Dương trả lời thành thật.
- Tôi đang tham gia thi đấu thư họa, vẽ một bức tranh, đột nhiên liên có cảm giác.
Tiểu Cửu yên lặng xấu hổ lặn mất tăm.
Mình sai lầm rồi.
Làm sao có thể học nổi loại yêu nghiệt này chứ.
Vẽ một bức tranh liên cảm ngộ được Họa Đạo, thế thì làm sao không thành Kiếm Tiên được!
Người so với người, càng so càng thấy chênh lệch!
Lúc này Tiêu Dương không tiếp tục nghiên cứu Họa Đạo thêm nữa, ngẩng đầu nhìn đám người Thủy Tu Trúc.
Thực lực bức tranh của bảy nhà còn lại cũng có khác biệt, ưu khuyết không đều. Có thể xông vào tám hạng đầu, bọn họ đều có chỗ độc đáo riêng. Nhưng bức tranh Sơn của Tiêu Dương xuất thế xong, những Sơn còn lại đều trở nên buồn bã mất màu sắc, căn bản không thể so nổi.
Kết quả trận đấu được thông báo rất nhanh.
Ba thứ hạng đầu, thứ hai và thứ ba là Hứa Nhạc Bằng của công ty thư họa Vận Phong và người đại diện của công ty Thư Họa Mặc Trúc.
Danh hiệu số một không cần phải nghĩ ngợi!
- Sơn Hà Thư Họal
- Sơn Hà Thư Họal
Cái tên Tiêu Dương Sơn Hà đã đạt tới đỉnh cao!
Trong khoảnh khắc này, toàn trường bắt đầu sôi trào.
Tiếng hoan hô nhiệt liệt!