Chương 699: Khiêu chiến Thiên Tử! Một trận quyết cao thấp!
Chương 699: Khiêu chiến Thiên Tử! Một trận quyết cao thấp!Chương 699: Khiêu chiến Thiên Tử! Một trận quyết cao thấp!
Trong tiếng hoan hô vang dội, Sơn Hà Thư Họa đã đoạt được chức quán quân Đại thi đấu thi họa khu vực Minh Châu. Danh tiếng của Sơn Hà đã tăng vọt trong phố đồ cổ. Chức quán quân này đã đủ để tuyên bố, một công ty nhỏ gần sụp đổ như Sơn Hà Thư Họa đã hoàn toàn lột xác trở thành một lá cờ lớn trong giới thư họa Minh Châu, không thể thay thế nổi.
Chỉ cần dựa theo xu thế này, hơn nữa có được sự hợp tác của cự phách tại Minh Châu là Vũ Phong Quán, xu thế nổi bật của Sơn Hà đã là quá rõ.
- Cạn ly!
- Cạn ly!
- Nào nào nào, đừng dừng lại, uống hết chén này đi. Thằng ranh Hạng Kiệt này còn chưa uống say mài
Bên trong khách sạn, tiếng chúc tụng vang dội. Tiếng cụng chén trong trẻo vang lên. Mọi người trong Sơn Hà Thư Họa đều phấn chấn không thôi. Tới tham gia tiệc mừng công còn có gia đình Chu Thạch Điển. Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Tiêu Dương trở thành đối tượng được kính rượu trọng điểm. Chẳng qua tất cả mọi người tới chúc, hắn đều không từ chối. Dù sao thì với thực lực của hắn, có thể nói là ngàn chén không say.
Rượu qua ba tuần, Tiêu Dương nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền rời khỏi khách sạn.
Tiêu Dương đẩy cửa đi vào.
- Một chữ "Đỉnh" đẹp lắm!!
Bảo vệ dừng lại bên cạnh một gian phòng. Cánh cửa khép hơn, Tiêu Dương còn chưa lên tiếng thì bên trong đã truyền ra giọng nói của Thủy Tu Trúc:
Tiêu Dương đi tới, cúi đầu nhìn lướt qua, không nén nổi mỉm cười than khẽ:
Phân bộ của Liên Minh Thi Họa tại Minh Châu, cánh cửa lộ khí thế mênh mông. Bảo vệ trước cửa chắc đã được Thủy Tu Trúc dặn trước, đợi vừa thấy Tiêu Dương liền lập tức chào đón, lễ phép gật đầu, sau đó dẫn hắn đi vào bên trong.
Hôm nay Thủy Tu Trúc hạ bút một chữ Đỉnh này quả thật có nặng nề vững vàng, sừng sững khí thế trong thiên địa.
Ông lão Thủy Tu Trúc gọi điện cho hắn. Về công, Thủy Tu Trúc là một trong những người cầm lái Liên Minh Thi Họa, giao thiệp tốt sẽ có lợi cho Sơn Hà Thư Họa. Về tư thì quan hệ giữa mình với Thủy Ngưng Quân cũng không sai, Tiêu Dương không suy nghĩ nhiều, đến phân bộ của Liên Minh Thi Họa tại Minh Châu.
Đỉnh là trọng khí lập quốc của Viêm Hoàng cổ đại, tượng trưng cho chính quyền. Chẳng qua diễn hóa đến thời sau, Đỉnh lại càng tượng trưng cho phẩm tín, ý là nhất ngôn cửu đỉnh!
- Thủy lão gia tử đang đợi bên trong.
Một đường đi có không ít ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Hai trận đấu này, có thể nói Tiêu Dương đã rất nổi tiếng, có không ít fan hâm mộ. Địa vị của hắn trong phố đồ cổ giờ đã chẳng khác gì ngôi sao cấp mội.
Đây là một gian dùng để viết thư pháp, bố trí rất gọn gàng. Chỉ có một giá sách, đầy hơi thở thư hương. Trên một tấm bàn vuông đặt văn phòng tứ bảo. Lúc này một ông lão đang đứng trước bàn, tay câm ngọn bút, loạt xoạt viết gì đó. - Ha hai
- Tiêu Dương tới rồi à? Vào đi.
Thủy Tu Trúc buông ngọn bút trong tay, hơi xoa cổ tay.
Một chữ đỉnh có tượng trưng đặc thù trong lịch sử Viêm Hoàng.
Đáng được Tiêu Dương khen ngợi một tiếng.
- Xét về thư họa, quả thật tôi không bằng cậu.
- Càng huống chi một chữ Đỉnh này của tôi cũng là xuất phát cảm ngộ từ bức Quân lâm thiên hạ của cậu hôm nay mới viết ra được.
Điều này cũng đã nói rõ, ông lão Thủy Tu Trúc này là một người nhiệt tình yêu thích thư họa thực sự. Mà mình chỉ dựa vào họa kỹ cử thế vô song đã khiến ông ta phải có một cái nhìn mới.
Những lời cuối cùng của Thủy Tu Trúc mang theo một chút chua xót.
- Tiêu Dương, cậu còn nhớ ở Bắc Kinh, cậu từng nhận xét một bức tranh hay không?
- Viết nhiều như vậy, cũng chỉ có một chữ này là hài lòng nhất thôi. Cũng khó có được một lời khen của Tiêu Dương cậu ấy chứ.
- Không không.
- Lúc ấy lời tôi nói thật cũng hơi quá.
Tiêu Dương ngẩn ra, lập tức hơi xấu hổ, cười khiêm tốn:
Ánh mắt Tiêu Dương quát xuống dưới đất, thấy không ít giấy vẽ bị vo tròn lại, nhìn khắp nơi đều có, hẳn là những chữ mà Thủy Tu Trúc bỏ đi.
Thiện cảm của Tiêu Dương đối với ông lão này lập tức tăng lên gấp bội.
Đều là người yêu thích tranh, hiển nhiên có rất nhiều đề tài chung.
Hai người bàn luận về thư pháp một hồi, Thủy Tu Trúc lại đổi đề tài:
Lúc này Thủy Tu Trúc lại thừa nhận rất hào phóng.
Chỉ bởi hai trận đấu của mình.
Tại trang viên của nhà họ Thủy ở Bắc Kinh, ấn tượng của Thủy Tu Trúc mang lại cho hắn là một ông lão cực kỳ kiêu ngạo, không ngờ từ biệt đến nay, gặp lại ở Minh Châu lại có thái độ hoàn toàn khác.
Ánh mắt Tiêu Dương thoáng lộ ra một tia khác thường.
Thủy Tu Trúc vội vàng xua tay. Trong thời gian rất ngắn, hai người giờ càng nhìn càng thấy đối phương thuận mắt rồi. Thủy Tu Trúc mở ngăn kéo ra, lấy một cuộn tranh ra, trải lên mặt bàn. Đó đúng là bức Mãnh hổ hạ sơn đồ mà lúc đó Tiêu Dương nhận xét.
- Tiêu Dương, xin chỉ bảo cho.
Đúng như lời nói của Tiêu Dương lúc ấy, Thủy Tu Trúc thật tâm nhờ hắn chỉ bảo rồi.
Tiêu Dương cười bình thản:
- Bức Mãnh hổ đồ này của Thủy lão từ khí thế, uy vũ mênh mông, giống như mãnh hổ lao thẳng xuống núi, mang theo hung sát, khí phách, bối cảnh lại là một ngọn núi, rất có thần thái. Nói vê bút pháp thì đây cũng có thể coi là hàng đầu.
Thủy Tu Trúc cũng không nói gì. Ông biết Tiêu Dương còn những lời sau chưa nói, nếu không thì không phải là Tiêu Dương mà ông biết.
- Chẳng qua...
Tiêu Dương cười cười.
- Bút mực là cấp cao, khí thế có thừa, nhưng lại thiếu một trái tim.
Giờ khắc này, trong mắt Thủy Tu Trúc, Tiêu Dương có tư cách thừa nhận một cái vái chào của mình.
Thần thái trong đôi mắt của Tiểu Thanh càng ngày càng sáng, chỉ chốc lát, thân thể đột nhiên thẳng lên vài phần, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt nghiêm trang, khom người cúi chào hắn thật sâu.
Thủy Tu Trúc lẩm bẩm.
- Học không có điểm cuối, họa không có điểm dừng.
- Học không có điểm cuối . Họa cũng như thế. Mỗi một con đường đều không có đỉnh điểm. Dù là đã lên tới tận chín tầng trời.
Tiêu Dương nhếch miệng cười khẽ:
- Làm cho bức tranh có được linh hồn! Họa hồn?
Thủy Tu Trúc mở to đôi mắt, trong óc chấn động âm ầm.
Đầu óc ông hiện lên bức tranh của Tiêu Dương trong hai trận đấu. Không sai. Có linh hồn không phải bức tranh có ý thức mà là bức tranh thông qua hai mắt của người xem, có đồng cảm tới tận linh hồn.
Trong tích tắc này, dường như Thủy Tu Trúc cảm nhận được một con đường lớn đang mời gọi mình...
- Cảnh giới Họa hồn!
Thủy Tu Trúc thì thào nói:
- Đây mới là cảnh giới tối cao mà!
Nếu so với trước kia, quả thực mình như ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì.
- Không phải là cảnh giới cao nhất đâu.
- Nếu có thể thể hiện được hết trái tim của mãnh hổ, hay nói cách khác là linh hồn của bức tranh này, như vậy đã đạt tới cảnh giới Họa hồn!
- Cường giả vĩnh viễn phải có một trái tim của cường giả, nghịch thiên tiến tới. Con hổ trong bức tranh là vui của một núi, khí phách có thừa nhưng lại ít dã tâm từ vua của bách thú, nhìn khắp núi rừng! Mãnh hổ hạ sơn là đi xông thẳng xuống núi, không phải là hộ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Tiêu Dương chắp tay đứng nói.
- Không sai.
Thủy Tu Trúc ngẩn ra.
- Một trái tim?
- Nghe người nói chuyện một buổi còn hơn mười năm đọc sách.
Thủy Tu Trúc thở dài một tiếng.
- Mấy năm nay tôi cũng đã tự đi vào ngõ cụt rồi.
Cảnh giới Họa hồn, có lẽ bên trong Liên Minh Thi Họa có người có thể đạt được. Nhưng những người này làm sao có thể dễ dàng nói ra kiến thức của mình được. Không phải ai cũng đều chỉ bảo cho mình như Tiêu Dương. - Về phần bức tranh này...
Thủy Tu Trúc cầm lên, đột nhiên xé mạnh một cái. Soạt một tiếng, bước tranh liền bị xé thành hai mảnh.
- Thủy lão, chuyện này...
Tiêu Dương sửng sốt.
Thủy Tu Trúc đưa mắt nhìn Tiêu Dương, cười ha hả nói:
- Bức tranh này đáng xét! Bức tranh này đáng xé mài
Ngay lúc này, tâm cảnh của Thủy Tu Trúc dường như đã có cảm ngộ. Điều này tuyệt đối có trợ giúp lớn lao đối với nghiên cứu Họa hồn của ông sau này.
Tiêu Dương cũng chỉ có thể cười cười, lắc đầu không nói.
Nói thật, nếu bức tranh này đưa ra thị trường, với tên của danh gia năm sao Thủy Tu Trúc, có lẽ có thể bán được giá tốt. Hiện tại liền bị Thủy lão xé đi, Tiêu trạng nguyên cũng có chút tiếc rẻ.
Quan hệ giữa một già một trẻ này được kéo gần hơn rất nhiều, trao đổi mãi tới khi đêm xuống. Lúc Tiêu Dương chuẩn bị cáo từ rời đi, Thủy Tu Trúc lại gọi hắn lại.
- Còn có việc gì sao?
Tiêu Dương quay đầu lại hỏi.
Thủy Tu Trúc chân chừ một chút, vẫn không nén nổi mở miệng:
- Vốn chuyện của thanh niên các cậu, ông lão như tôi cũng không tiện nói nhiều. Chẳng qua...
Thủy Tu Trúc thở dài:
- Tiêu Dương, cậu có biết là thời gian này cháu Quân đang tổ chức lưu diễn khắp cả nước không?
- Ngưng Quân tổ chức lưu diễn sao?
Tiêu Dương ngẩn ra.
Lúc mình còn ở Vân Nam đã nhận được vé mời biểu diễn của Tiểu Nghệ, đáng tiếc là lúc đó lại không thể về kịp.
Còn chuyện Thủy Ngưng Quân muốn tổ chức lưu diễn toàn quốc thì đúng là Tiêu Dương cũng không biết thật.
- Mấy ngày nữa nó sẽ tổ chức biểu diễn tại Dương Thành... Nó rất hy vọng cậu có thể có mặt ở đó.
Nhìn ánh mắt mang theo chờ đợi của Thủy Tu Trúc, Tiêu Dương suy nghĩ một chút, chỉ có thể cười khổ lắc đầu:
- Tôi nghĩ chắc hẳn ông cũng biết một thân phận khác của tôi.
Thiên Tử Các Viêm Hoàng!
Với địa vị của Thủy Tu Trúc tại Bắc Kinh, đương nhiên cũng có thể biết. Hơn nữa cháu gái mình coi trọng Tiêu Dương, làm sao Thủy Tu Trúc lại không cho người đi thăm dò một chút về hắn được.
- Vài ngày nữa tôi sẽ có nhiệm vụ xuất ngoại, trong khoảng thời gian ngắn sợ là chưa về được.
Tiêu Dương lắc đầu. Nếu Tiểu đội tinh anh đánh bại đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử thì mình sẽ dẫn dắt bọn họ cùng mười người phía Bạch Khanh Thành đi tới Đảo Quốc tham gia thi đấu tinh anh bảy nước. Còn vài ngày nữa là trận đấu sẽ bắt đầu rồi, căn bản không kịp đi Dương Thành xem Tiểu Nghệ biểu diễn.
Không có cách nào. Thủy Tu Trúc cũng chỉ tiếc nuối lắc đầu:
- Như vậy thì chỉ có thể đợi lần sau thôi. Trừ buổi biểu diễn ở Dương Thành ra, cháu Quân sẽ tổ chức biểu diễn ở vài nơi khác. Đến lúc đó, tôi hy vong cậu có thể đi cổ vũ cho nó.
- Nhất định rồi.
Tiêu Dương trịnh trọng nói, xoay người rời khỏi phân bộ của Liên Minh Thi Họa tại Minh Châu.
Trong màn đêm, phân bộ của Thiên Tử Các tại Minh Châu.
Bởi thi đấu tinh anh lần này lựa chọn tiến hành ở Minh Châu, cho nên địa điểm xuất phát cuối cùng cũng là ở Minh Châu, đi máy bay riêng tới Đảo Quốc.
Mười người của tiểu đội dự bị của Thiên Tử Các vài ngày trước đã tới ở trong phân bộ của Thiên Tử Các tại Minh Châu, do Hồ Uy dẫn đầu.
Trải qua trận đánh tại trường Phục Đại bị Tiêu Dương đánh bị thương, Hồ Uy không còn động tĩnh gì nữa, lúc này dẫn đội xuất chiến, hẳn là muốn gây dựng lại uy danh của Thất Sát trong tiểu đội Thiên Tử.
Chẳng qua Hồ Uy không ngờ đó là khi còn cách ngày xuất phát ba ngày lại vẫn có biến cố xảy ra.
- Tiêu Dương trở lại Thiên Tử Các, muốn thực hiện lân đánh cuộc với tôi?
Dưới ngọn đèn, Hồ Uy cầm chiến thư do Tiêu Dương phái người đưa tới!
Khiêu chiến Thiên Tử!
- Nếu Tiểu đội tinh anh thua thì Tiêu Dương lăn khỏi Thiên Tử Các!
Ngón tay Hồ Uy run rẩy, nhìn mấy chữ vô cùng chói mắt kia, vẻ mặt dữ tợn, cười lạnh:
- Tiêu Dương, vốn tưởng mày đã bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các, không ngờ vẫn có thể trở vê. Lần này nếu mày đã không biết tự lượng sức mình mà khiêu chiến, mày chuẩn bị nuốt hận đi là vừa!
Hồ Uy tự hỏi, hiện tại mình căn bản không còn là đối thủ của Tiêu Dương nữa.
Nhưng Hồ Uy cũng chưa gặp mười người trong Tiểu đội tinh anh. Gã đã thấy Tiểu đội tinh anh thi đấu từ lúc còn ở Vũ Phong Quán. Tuyển ra mười người trong đó, theo Hồ Uy thấy, bọn họ có xách giày cho đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử cũng không xứng!
- Lần này tôi dẫn dắt đều là tinh anh trong đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, ai nấy đều là hạng người có thiên phú yêu nghiệt. Tiêu Dương, tao đấu không lại mày, chẳng lẽ còn không đấu lại thủ hạ binh tôm tướng cua của mày sao?
Hồ Uy đột nhiên xé mạnh chiến thư trong tay:
- Mày đã không biết tự lượng sức như vậy, Hồ Uy tạo liên đánh cuộc với mày một phen!
- Truyền lời của tôi!
Hồ Uy giương mắt, hét lớn với bên ngoài.
- Nói cho người đưa chiến thư biết, Thiên Tử chúng ta nhận trận chiến này. Mười hai giờ trưa ngày kia, tại lôi đài Vũ Phong Quán, một trận quyết cao thấp!