Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 696 - Chương 700: Chỗ Dựa Để Đạt Tới Đỉnh Cao!

Chương 700: Chỗ dựa để đạt tới đỉnh cao! Chương 700: Chỗ dựa để đạt tới đỉnh cao!Chương 700: Chỗ dựa để đạt tới đỉnh cao!

XNK

Màn đêm lạnh lẽo như nước, từ từ thẩm thấu vào trái tim người đi đường. Mưa bụi lất phất rơi xuống, dính ướt không biết bao nhiêu tâm tư tưởng niệm. Trong một khu nhà ở, trước cửa sổ, một khuôn mặt xinh đẹp đang mơ màng nhìn về làn mưa bụi phía trước.

Nhìn cảnh nhớ người.

- ÁI

- Tôi không thấy gì hết!

xkx+*«

Trong đầu vẫn luôn hiện lên cảnh tượng khiến mặt mình đỏ bừng kia. Thân thể mình không ngờ bị cùng một người đàn ông đánh bậy đánh bạ thấy tới hai lần.

- Hiện tại hắn đã là một danh nhân ở Minh Châu rồi.

Cộc cộc cộc!

- Con đi ngủ ngay đây.

- Tô Tiểu San ơi là Tô Tiểu San, thật sự cô muốn làm Tiểu Tam sao?

- San San, còn chưa đi nghỉ đi. Sáng sớm mai con còn phải lên máy bay đấy.

Lắc đầu mạnh một cái.

Đoàn trao đổi học sinh của trường Phục Đại sắp tới một trường tại Mỹ giao lưu, trong đoàn giáo viên dẫn đội có Tô Tiểu San.

Đôi mắt như nước nhìn về phía trước, thì thào nói:

Tô Tiểu San thuận miệng đáp, vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía trước trong đêm tối:

- Mình đang nghĩ cái gì thế.

- Thiết Anh theo hắn, trai tài gái sắc, thật sự là xứng đôi...

Cửa phòng bị gõ vang, tiếng mẹ vang lên:

Mục Thừal

- Có lẽ mình chỉ là một người khách qua đường vội vã trong cuộc đời của người khác mà thôi.

Cũng là đối thủ bị Tiêu Dương đánh bại.

- Ngày mai phải rời khỏi nơi này một tháng rồi. Không biết trở về có phải sẽ vật đổi sao dời hay không.

Bóng đêm lạnh lẽo, phân bộ của Thiên Tử Các tại Minh Châu, tâm tình Hồ Uy rốt cục cũng tỉnh táo lại. Gã đẩy cửa một gian phòng khác ra, thấy một bóng người đang đứng thẳng chắp tay trước cửa sổ, khuôn mặt lạnh lẽo như băng.

- Vì sao Tiểu đội tinh anh lại khiêu chiến cậu?

Hồ Uy thu vẻ kiêu ngạo lại trước mặt Mục Thừa.

Khuôn mặt Hồ Uy lạnh lẽo:

Lúc ấy mình ở Tam Giác vàng còn bị Tiêu Dương tấn công không có sức chống trả. Mối thù này đã khắc rất sâu vào trong lòng Mục Thừa. - Nếu như vậy thì chúng ta lan truyền tin tức này ra, để mọi người của Thiên Tử Các đều biến tới trận chiến này. Đến lúc đó cho dù Tiêu Dương nuốt lời thì trong Thiên Tử Các hắn cũng sẽ trở thành kẻ tiểu nhân không giữ lời hứa.

Kế hoạch tại Tam Giác Vàng, ngược lại kinh động tới tâng cao của Thiên Long tộc, khiến Tiêu Dương vẻ vang trở lại Thiên Tử Các. Đây là một nỗi đau trong lòng Mục Thừal

Mục Thừa lạnh lùng nói:

- Lần thi đấu tinh anh bảy nước này, chúng ta không được phép thất bại.

Mục Thừa hận không thể lập tức chứng kiến Tiêu Dương lại xám xịt rời khỏi Thiên Tử Các một lần nữa.

- Mục đại nhân.

- Tiểu đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử chúng ta, người thực lực cực mạnh thậm chí đã tới Thực Khí Nhị Vân hậu kỳ, thiên phú cao tới mức tiểu đổi tầm thường kia không thể sánh nổi. Trận chiến này chúng ta tất thắng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

- Tốt lắm.

Mục Thừa cười lạnh.

Lúc này dù thi đấu tinh anh bảy nước do gã phụ trách nhưng vì tránh để xảy ra bất ngờ, Mục Thừa vẫn theo đoàn đi tới Minh Châu.

Nếu thua thì mình tự chặt hai tay. Nếu thắng, Tiêu Dương lăn khỏi Thiên Tử Các.

Hồ Uy liền kể lại chuyện đánh cuộc ở Vũ Phong Quán lúc đầu với Tiêu Dương.

Mục Thừa hỏi.

- Phần thưởng cho ngôi vị quán quân là thứ Thái Tử đã nói phải có được.

- Thái Tử trở vê rồi sao?

Hồ Uy vui mừng và ngạc nhiên hỏi.

- Chưa.

Mục Thừa lắc đầu:

- Y chỉ truyền tin về, còn chưa quay về đâu. Chẳng qua y cũng rõ chuyện đã xảy ra ở đây như lòng bàn tay.

Ánh mắt Mục Thừa lạnh lẽo:

- Nếu Thái Tử ở đây thì làm sao cho phép Tiêu Dương tùy ý đối phó với tiểu đội Thiên Tử của chúng ta như vậy!

Răng rắc!

- Kiếm Đạo Nhập Vi hậu kỳ, hoàn toàn đã có thể tu luyện Hám Đạo Thuật tâng ba rồi... Trước tiên chờ một chút. Hám Đạo Thuật bác đại tinh thâm, càng về sau càng khó tu luyện. Hiện tại không phải thời cơ tốt để nghiên cứu Hám Đạo Thuật.

Tiêu Dương tự nhủ, đồng thời đôi mắt sáng bừng lên:

- Cảnh giới Kiếm Đạo đã vào Nhập Vi hậu kỳ. Mà Họa Đạo mới chỉ gần đạt Nhập Vi tiền kỳ. Phải nghiên cứu cảm ngộ Họa Đạo nhanh hơn mới được.

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ mừng rỡ. Lực lượng của Họa Đạo cũng có thể thi triển Hám Đạo Thuật.

Họa Đạo không ảnh hưởng tới việc thi triển Hám Đạo Thuật chút nào. Một luồng sức mạnh vô hình đánh thẳng ra.

Hôm nay Tiêu Dương vô tình hiểu được Họa Đạo, buổi tối đương nhiên không ngủ được, đơn giản tìm một địa phương yên tĩnh tìm hiểu Họa Đạo của mình.

Cảm ngộ Kiếm Đạo khiến kiếm pháp của mình sắc bén vô cùng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mà Họa Đạo, Tiêu Dương tìm tòi nghiên cứu cả đêm lại phát hiện ra một công dụng của nó. Bức tranh trong đầu kia có thể triệu hồi ra, hơn nữa vô hình vô ảnh. Thân thể mình có thể trốn trong tranh, ẩn dấu hơi thở.

Thân thể khi ở trong tranh giống như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một khắc đó, Tiêu Dương tự tin dù có cường giả như Thanh Liễu tiền bối cố tình tìm kiếm ở bên cạnh thì cũng chưa chắc đã tìm ra được.

- Lợi khí bảo vệ tính mạng mài

Bức tranh này không thể dùng để công kích nhưng lại có sức phòng ngự kinh người vô cùng.

- Hám Đạo Thuật, nhất niệm hám hồn!

Tâm ý Tiêu Dương máy động, Hám Đạo Thuật được thi triển.

Đương nhiên đây chỉ là một thí nghiệm đơn giản.

- Họa Đạo không ngờ lại còn có tác dụng kỳ diệu như vậy.

Bỗng nhiên, một bóng người nhoáng lên. Ánh trắng thoáng qua, đôi mắt như sao trời lóe lên vẻ mừng rỡ.

Hình ảnh này quỷ dị phi thường.

Mưa phùn lất phất rơi xuống. Ở xa nội thành Minh Châu phồn hoa, trên một khu đất bằng phẳng ở đỉnh núi ngoại ô Minh Châu, trong đêm tối mưa phùn tung bay, lúc này lại không tự chủ được mà tản ra bốn phía, giống như có một lồng khí vô hình bao phủ nơi này. Nhưng bất ngờ nhìn lại, nơi đỉnh núi này lại không có bóng dáng ai.

*xxk*k**

Tiếng nắm tay nắm chặt vang lên.

- Giải thích thấu triệt Họa Đạo trước đã.

Nếu so với Kiếm Đạo, vác kiếm đi khắp đất trời thì Họa Đạo càng dễ dàng hơn một chút.

Chẳng qua Tiêu Dương cảm thấy, triệu hồi bức tranh của Họa Đạo cũng không chỉ đơn giản có tác dụng ẩn dấu hơi thở như vậy.

- Thế gian có hàng nghìn hàng vạn đạo, đạo nào cũng có thể thành tiên. Nếu Họa Đạo chỉ có thể phòng ngự, cho dù thành Họa Tiên thì đã làm được gì? Chẳng phải là Tiên vô tích sự nhất à?

Tiêu Dương không tin.

Vùi

Cánh tay vung lên, bức tranh liên hiện ra trong đêm tối, dài tới ba thước. Mà bóng dáng Tiêu Dương nhảy lên, rơi lên trên bức tranh.

Thế giới bên trong bức tranh là một vùng trời đất mênh mông.

Giống như hỗn độn sơ khai.

- Chẳng lẽ thế giới trong tranh này phải do mình tạo nên?

Tâm ý Tiêu Dương vừa máy động, một luông sức mạnh Họa Đạo trong óc liền lan tràn tới cổ tay. Ngón tay hắn chuyển động, trong thời gian ngắn liên có tiếng hổ gầm vang vọng!

Chấn động toàn bộ núi rừng!

Trong phút chốc, đồng tử của Tiêu Dương lộ vẻ chấn kinh!

Hoảng sợ vô cùng, đồng tử trừng lớn, mắt tròn xeo nhìn hình ảnh phía trước, trong lòng giống như có sóng gió ngập trời âm ầm đánh tới!

- Chuyện... Chuyện... Chuyện này...

Tiêu Dương không thể tin cảnh tượng trước mặt mình.

Một luồng khí thế như vua của núi rừng, giờ phút này không gào thét trong tranh.

- Trời! Thế này là thế nào?

Tiêu Dương cực kỳ hoảng sợ.

Mình tùy ý vẽ một bức, tiện tay liên muốn vẽ một con hổ, không ngờ vừa hạ bút, hoàn thành con hổ ẩn chứa Họa Đạo lực của mình trong tranh, thế là nó liền sống dậy luôn ở đây.

Nhìn hình ảnh mãnh hổ gào thét, Tiêu Dương ngây ngẩn.

Đây là hình ảnh căn bản hắn không thể tưởng tượng được.

Tranh chữ của hắn có thể nói là thiên hạ vô song, không có địch thủ. Cảnh giới tranh chữ của hắn đã đạt tới tình trạng tiền nhân chưa có, lại gặp cơ duyên may mắn hiểu ra Họa Đạo. Không ngờ rằng cảm ngộ Họa Đạo lại khiến hắn có thể biến vật trong tranh thành vật sống.

Thế không phải còn là thân bút hơn cả Thần bút Mã Lương sao?

- Tôi... Úi chà!! Tiêu Dương, cậu... Cậu đang làm gì thế hải!

Tiếng nói của Tiểu Cửu khiếp sợ vang vọng lên:

- Ở đâu ra một con hổ lớn thế này!

Tiêu Dương chuyển Kim Phủ tới mi tâm, tiếng Tiểu Cửu gầm thét rung động.

Lão cảm thấy không ngờ trên người con hổ này lại có dấu vết của Đạo lực.

Hổ ngộ đạo à?

Đương nhiên không phải!

Đây là con hổ được Họa Đạo lực của Tiêu Dương ngưng tụ ra trong tranh.

- Chuyện này...

Tiêu Dương hơi run run.

- Đây là tôi vẽ ra đấy.

- Cái gì!!!

Ánh mắt Tiểu Cửu trợn tròn to, giống như gặp phải chuyện khó tin cực độ.

- Vẽ... Ra?

Giọng Tiểu Cửu khiếp sợ vô cùng:

- Cậu cảm ngộ được Họa Đạo, không ngờ có công dụng tạo vật đoạt thiên công à?

Tạo vật!

Điều này khiến người ta nghĩ tới mà lòng muốn cúng bái. Đồng tử Tiêu Dương cũng lộ rõ vẻ rung động.

- Tạo vật?

- Đạo trên thế gian, có thể tạo vật chỉ có Thiên Đạo!

Giọng Tiểu Cửu run rẩy.

- Nhưng Thiên Đạo chỉ tồn tại trong thiên địa, không ai có thể cảm ngộ nổi. Cậu... Cậu...

Tiểu Cửu phát hiện mình đã kích động tới không nói lên lời rồi.

Hôm nay rốt cục lão đã chứng kiến thứ gì đây!

Dừng lại một lát, Tiểu Cửu nói lớn:

- Đây tuyệt đối không thuần túy là Họa Đạo rồi! Tiêu Dương, cậu có cảm thấy Họa Đạo của cậu có gì bất thường không?

- Bất thường?

Tiêu Dương ngẩn ra, chần chừ một lát, trong óc lóe lên một cảnh.

Đâm nay khi mình bắt đầu tu luyện, Hoàng Hỏa vốn vẫn yên tĩnh trong cơ thể đột nhiên chui vào trong tranh, âm thầm ẩn nấp mất.

Ban đầu hắn cũng không để ý. Dù sao hắn cũng quen với việc Hoàng Hỏa di chuyển tùy ý trong cơ thể rồi. Tiến vào bức tranh có gì mà lạ đâu.

- Chẳng lẽ là bởi... Hoàng Hỏa, khiến cho Họa Đạo có biến dị?

Tiêu Dương hơi chân chừ.

- Hoàng Hỏa?

Tiểu Cửu nghi hoặc.

Tiêu Dương cũng không giấu diếm.

- Trên người tôi thức tỉnh một loại thuộc tính Hỏa đặc thù, là ngọn lửa đầu tiên khi thiên địa sơ khai. Tôi gọi nó là Hoàng Hỏal

- Thiên địa sơ khai, ngọn lửa đầu tiên!

Hai mắt Tiêu Dương bỗng sáng ngời.

Dường như hắn hiểu ra một chút gì đó.

Hoảng Hỏa là tôn tại từ lúc vạn vật hỗn độn, thiên địa sơ khai. Mà thế giới trong tranh của mình trùng hợp cũng là như thết Nơi này mới là địa phương chân chính thuộc về Hoàng Hỏa!

Có lẽ bởi thế nên thế giới trong tranh của mình mới có năng lực tạo vật!

Hoàng Hỏa của Tiêu Dương rốt cục đến giờ mới thể hiện ra giá trị kinh người của nó.

- Một phương thế giới!

Giọng Tiểu Cửu vang lên run rẩy:

- Cho dù là Kiếm Tiên tối cường tuyệt đối cũng không có năng lực sáng tạo ra một phương thế giới đâu!

Mà Tiêu Dương đánh bậy đánh bạ lai có năng lực nghịch thiên này.

Điều này tương đương với việc Tiêu Dương có một thế giới riêng.

Thế giới trong tranh này, Tiêu Dương chính là thần, là Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo vật! - Hoàng Hỏa dung hợp với Họa Đạo, nặng lực tạo vật trong thế giới! Phối hợp với uy lực không gì cản nổi của Kiếm Tiên.

Đôi mắt Tiêu Dương tỏa sáng nóng rực:

- Đây mới là chỗ dựa để tôi đạt đỉnh cao chứ!
Bình Luận (0)
Comment