Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 698 - Chương 702: Trận Đấu Bắt Đầu!

Chương 702: Trận đấu bắt đầu! Chương 702: Trận đấu bắt đầu!Chương 702: Trận đấu bắt đầu!

Dưới mưa phùn mông lung, nửa đêm ở cổng Phục Đại, một bóng người cưỡi gió lao đến, lướt nhanh như một cơn gió.

Bóng dáng ấy dừng lại.

Tiêu Dương tay cầm ba chai bia, một bịch đậu phộng, nghiêng mặt nhìn Lâm Tiểu Thảo đang trực ban ở phòng bảo vệ, nhếch miệng cười:

- Tiểu Thảo, ngủ gật à.

Đêm nay Lâm Tiểu Thảo trực, trên đường trở về Tiêu Dương nhớ ra chuyện này nên mua ít bia về.

Lâm Tiểu Thảo đúng là đang ngủ gà ngủ gật, ban đêm yên tĩnh, tối nay lại chỉ có một mình cậu ta trực đêm. Đang lúc da mắt cứ nhíu lại, giọng Tiêu Dương đột nhiên truyên đến, Lâm Tiểu Thảo giật bắn mình, tỉnh lại, giương mắt nhìn, vui vẻ kêu lên,

- Anh Tiêu...

Rồi đột nhiên dừng lại.

Lâm Tiểu Thảo há mồm, kinh ngạc nói,

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên. Nếu Lâm Tiểu Thảo biết đây là mãnh thú thượng cổ "Hống”, không biết có còn dám lớn tiếng nói chuyện với con thỏ trắng nhỏ đáng yêu này như vậy nữa không.

Lâm Tiểu Thảo vừa dứt lời, đôi mắt con thỏ nhỏ đáng yêu mà cậu ta vừa nói trừng to nhìn cậu ta, hai móng vuốt giơ lên, như muốn thị uy với cậu ta, cái miệng nhỏ nhếch lên, giương hàm răng bén nhọn về phía cậu ta.

Thỏ?

Nửa ngày sau, Lâm Tiểu Thảo mới phản ứng lại được, cười haha,

Con thỏ nhỏ trên vai Tiêu Dương nhảy xuống, đáp lên mặt bàn, hai vuốt ôm lấy chai bia, kẹp lên, đổ bia vào miệng.

Mắt Lâm Tiểu Thảo mở to, hai con mắt lồi to ra nhìn chằm chằm phía trước

Mãnh thú thượng cổ còn kinh khủng hơn cọp và sư tử bây giờ nhiều! Bọn chúng đều có những cách tu hành đặc biệt của mình. Mãnh thú có thể giữ được tính mạng của mình ở thời kỳ Thượng cổ hồng hoang, sao có thể là dạng bình thường được.

- Anh Tiêu, anh nuôi con thỏ cưng đáng yêu này từ bao giờ vậy?

Lúc này, trên vai Tiêu Dương có một con thỏ trắng đáng yêu. Quan trọng là kiểu tóc của Tiêu Dương và con thỏ trắng nhỏ lúc này, lông tóc đều dựng thẳng cả lên. Đôi mắt của con thỏ nhỏ kia cũng đang nhìn mình chằm chằm.

- Em chưa từng thấy con thỏ nào hiểu tiếng người như vậy.

Tiêu Dương ăn một miếng đậu phộng.

- Mẹ kiếp!

Con thỏ trắng nhỏ kia cũng học theo, bắt chước động tác Tiêu Dương ăn đậu phộng.

Tiêu Dương vào phòng bảo vệ, mở bia ra, đặt ba chai bia lên bàn, trước mặt mình và Lâm Tiểu Thảo mỗi người một chai, còn một chai, Lâm Tiểu Thảo trợn tròn mắt, dĩ nhiên... Chóp chép!

- Càng lúc càng tệ.

- Đúng rồi, Tiểu Thảo, tình hình Tiểu Thu bây giờ ra sao rồi?

Trạng thái nửa người nửa thi, cho dù y thuật của mình có cao đến đâu, cũng không cách nào chữa khỏi được.

Lâm Tiểu Thảo dụi mạnh mắt, đôi mắt mở lớn, không thể tin vào mắt mình, chuyện gì thế này! Rốt cuộc mình đang nhìn thấy thỏ trắng nhỏ gì đây, đây đúng là thỏ tinh mài!

kkk*x* .......

- Cái này... cái này...

Trận đấu này, đối với tất cả mọi người mà nói, là một trận đấu không có gì để lo lắng.

Có không ít người lục đục kéo đến sân huấn luyện dưới lòng đất của Vũ Phong Quán. Hầu như các tiểu đội của Thiên Tử Các ở Minh Châu đều nhận được tin, Tiêu Dương dẫn đầu Tiểu đội Tinh Anh đấu với Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử ở Vũ Phong Quán!

Trưa hôm sau, Vũ Phong Quán!

Lâm Tiểu Thảo không còn gì để nói, chuyện tiếp theo, đó là liều mạng giành đậu phộng với thỏ tinh, chỉ cần chậm tay một chút thì thật sự không thể so được với con thỏ tinh này.

- Chỉ có thể xem ý trời, có lẽ, chúng ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra một căn cứ nào đó của tổ chức Huyết Dạ, tìm được thứ thuốc này.

Tiêu Dương uống một ngụm bia, hai người tán gẫu, mãi cho đến gần rạng sáng, Tiêu Dương mới mang mãnh thú thượng cổ "Hống" đã bò trên vai hắn ngủ ngon về phòng bảo vệ.

Tiện tay ném con thỏ tinh này xuống chân giường, Tiêu Dương ngã xuống giường đánh một giấc.

Tiêu Dương hỏi, đồng thời cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay không thấy cậu ta.

Tiêu Dương chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

- Nếu như không có loại thuốc thần bí của tổ chức Huyết Dạ bổ xung, e rằng, chẳng bao lâu nữa, Tiểu Thu sẽ tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.

Lâm Tiểu Thảo buồn bã.

- Nếu người của Tiểu đội Tinh Anh có thực lực thiên phú thì đã vào đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử rồi, sao còn ở đây nữa chứ? Căn bản là thấp hơn đối thủ một bậc. Huống hồ, người mà họ phải đối mặt là những tinh anh hạt nhân trong đội dự bị của Tiểu đội Thiên Tử, là thiên tài trong thiên tài.

- Không có gì để lo lắng, nhưng trận đấu này là một mục đích khác. Ngoại trừ chuyện người thắng có thể đại diện Viêm Hoàng tham gia thi đấu Tinh anh bảy nước, hai bên còn có một vụ cá cược khác.

- Hồ Uy thắng, Tiêu Dương phải rời khỏi Thiên Tử Các. Ngược lại, Hồ Uy phải tự chặt hai tay.

- Nghe nói mâu thuẫn giữa Hồ Uy và Tiêu Dương sâu lắm. Xem ra, để đuổi Tiêu Dương ra khỏi Thiên Tử Các, lần này Hồ Uy chơi bài tàn nhẫn rồi.

- Khỉ, cục diện thắng thua đã rõ, là tôi tôi cũng dám đánh cuộc.

Tiếng bàn luận càng lúc càng nhiều. Vừa sáng sớm, mười người Tiểu đội Tinh Anh đã tập trung trong căn phòng bí mật của sân huấn luyện.

Tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng im lặng, hai mắt nhắm chặt, cố gắng điều chỉnh bản thân vào trạng thái tốt nhất.

Trận chiến này, họ đã chờ đợi rất lâu rồi.

Trận chiến này, họ có thể chứng minh bản thân không hề kém Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử.

- Học trò của tôi, phải có lòng tự tin như vậy. Tiểu đội Thiên Tử chúng ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một đội dự bị nho nhỏ của họ? Đợi chút nữa, đánh cho mẹ họ cũng nhận không ra đi.

Tiêu Dương cười ha hả.

- Tốtl

Buộc phải giành được chiến thắng!

- Một trăm phần trăm!

Mười thành viên Tiểu đội Tinh Anh liếc nhìn nhau, đồng loạt nói.

- Rất tốt!

Cánh cửa mật thất được mở ra. Tiêu Dương bước đến,'con thỏ trắng nhỏ" vẫn ngồi trên vai hắn. Không còn cách nào khác, Tiêu Dương muốn bỏ nó vào trong thế giới Thượng cổ hồng hoang, nhưng "con thỏ trắng nhỏ" này vừa níu chặt tóc hắn, vừa dùng đôi mắt đáng thương nhìn hắn. Tiêu Dương đành bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa nó đi cùng, trên đường đến đây đã phải nhận không ít ánh mắt kỳ dị liếc nhìn họ.

Chưa ai nhìn thấy một người đàn ông to cao lại mang theo một con thú cưng là thỏ trắng nhỏ, đây đúng là hiếm thấy.

- Con thỏ nhỏ đáng yêu quá đi.

Lam Hân Linh cười bước đến, đưa tay ra định ôm mãnh thú thượng cổ "Hống". Nào ngờ, con thỏ trắng nhỏ nhìn rất ngon ngoãn đột nhiên nhe răng trợn mắt với Lam Hân Linh, để lộ hàm răng sắc bén. Lam Hân Linh lập tức hoảng sợ, bàn tay đưa ra lập tức rút vê.

- Con thỏ trắng nhỏ hung dữ quá.

Lam Hân Linh lập tức thay đổi cái nhìn về nó.

Tiêu Dương mỉm cười không nói, ánh mắt đảo qua các thành viên Tiểu đội Tinh Anh.

- Xem ra trạng thái tinh thân của mọi người rất tốt. Trận đấu hôm nay, mọi người nắm bao nhiêu phần thắng?

Giọng nói vang vọng, cổ vũ bản thân.

- Tỉnh Anh! Tất thắng!

Bật dậy, đưa lòng bàn tay ra áp vào nhau.

Mười người ngồi thành vòng tròn, mắt đồng thời mở lớn, chiến ý trong mắt dày đặc.

Soạt! Soạt! SoạtI

Trận chiến này không chỉ đại diện cho cá nhân họ, mà còn liên quan đến người thầy mà họ kính trọng nhất, Tiêu Dương!

Mọi người không nhịn được cùng cười lớn.

Trước trận đấu, tâm tình vô cùng thoải mái.

- Chúng ta đã nghiên cứu tình hình mười người Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử.

Lúc này Lam Hân Linh mở miệng. - Người có thực lực mạnh nhất trong số họ đã đạt đến Thực Khí nhị vân. Nhưng, cũng chỉ có một người Thực khí nhị vân là vượt trên chúng ta. Chín người còn lại, đều nằm khoảng Hư khí cửu vân, so với Tiểu đội Tinh Anh chúng ta, chẳng kém là mấy. Có điều...

Khóe miệng Lam Hân Linh nhếch lên.

- Trong tư liệu họ có được, Tiểu đội Tinh Anh chúng ta, thực lực một tháng trước vẫn chỉ nằm khoảng Hư khí lục, thất vân. Hoặc, trong mắt họ, chúng ta căn bản chẳng thể chịu nỗi một đòn.

Về mặt tình báo, Tiểu đội Tỉnh Anh làm rất tốt.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Lam Hân Linh có cha Lam Chấn Hoàn là một Các lão, dĩ nhiên có thể dễ dàng nắm được thực lực của mười người Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử.

Ai có thể ngờ, trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của mười người Tiểu đội Tinh Anh đã hoàn toàn lột xác. Từng người đều đã thay da đổi thịt.

- Mỗi đội mười người, tiến hành thi đấu một chọi một. Đội nào dành được sáu trận thắng trước thì chiến thắng!

Tiêu Dương trâm giọng nói.

- Trận đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra thôi, đừng để đối thủ đợi lâu.

Tiêu Dương cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn đang nghĩ, nếu hôm nay thắng, Hồ Uy sẽ tự chặt tay mình sao?

- Ra ngoài!

Tiêu Dương đi đầu, dẫn theo mười người Tiểu đội Tinh Anh, bước ra khỏi mật thất. Lúc này, mãnh thú thượng cổ "Hống' trên vai hắn dường như cũng cảm nhận được không khí nghiêm túc, nên ngẩng đầu ưỡn ngực...

Vô số ánh mắt đều tập trung về phía này.

Tiêu Dương mỉm cười, nhìn Hồ Uy ở phía xa đầu tiên.

Ánh mắt Hồ Uy sắc lạnh, nhếch môi nở nụ cười khinh thường. Môi nhấp nhấp vài cái, nhìn khẩu hình, là bốn chữ... Mày thua chắc rồi!

Tiêu Dương cười cười không nói.

Thắng thua, chỉ lên đài rồi mới có thể định đoạt.

- Các lão.

- Ba vị các lão đều tới.

Đám Lam Chấn Hoàn, Âu Thái đều cất bước đến chỗ khán đài, ánh mắt đảo qua, giọng nói lạnh nhạt.

- Hôm nay, hai tiểu đội tiến hành luận bàn. Người thắng sẽ đại diện Viêm Hoàng thi đấu Tinh anh bảy nước. Trận đấu này có một quy định là chỉ luận bàn thực lực, không được giết người!

Ánh mắt Lam Chấn Hoàn quét qua.

- Trận đấu, chính thức bắt đầu. Thứ tự tham gia thi đấu của các tuyển thủ, năm phút sau hai bên cùng nộp lên cho tôi. Trong lúc thi đấu không được sửa đổi.

Trình tự tham gia thi đấu!

Đây là một bước rất quan trọng. Nếu vương bài của bên mình đấu với tiểu tốt của bên đối phương, há chẳng phải dùng dao giết trâu để mổ gài

Đương nhiên, theo như tình báo Tiểu đội Tinh Anh có được, hai đội trừ nhân vật nòng cốt của Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử thực lực tương đối mạnh, những người khác đều sàn sàn như Tiểu đội Tinh Anh. Ảnh hưởng của trình tự tham gia thi đấu cũng không lớn lắm.

Huống hồ, quy tắc của trận đấu là bên nào thắng sáu trận trước sẽ thắng.

Đối với Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tử mà nói, điều này càng chẳng đáng quan tâm. Trong mắt họ, Tiểu đội Tinh Anh căn bản không có tư cách làm đối thủ của họ. Trình tự thi đấu, ai lên cũng thắng thôi.

Chưa đến hai phút, danh sách trận đấu đã được đưa lên.

Lam Chấn Hoàn liếc sơ hai bản danh sách trong tay, giọng nói hùng hậu vang lên.

- Trận đầu tiên, Tiểu đội Tinh Anh, Lam Hân Linh đấu với Bàng Dư Đội dự bị Tiểu đội Thiên Tửi

- Trận đấu bắt đầu!

kk*#&* .......
Bình Luận (0)
Comment