Chương 723: Màn biểu diễn đầu tiên của mãnh thú thượng cổ!
Chương 723: Màn biểu diễn đầu tiên của mãnh thú thượng cổ!Chương 723: Màn biểu diễn đầu tiên của mãnh thú thượng cổ!
Phật châu bí pháp ẩn chứa linh tính, như kiếm bí, chùy bí, trong một thời gian ngắn bộc phát thực lực cường hãn gấp mấy lần so với thực lực của chính mình, nhưng chỉ có một cơ hội này.
Sau một đòn này, nếu như không thể đánh bại địch thì tương đương với tự đào mộ chôn mình.
Chưa đến lúc rơi vào tuyệt cảnh, sẽ không ai dễ dàng dùng những bí pháp thế này.
Mà giờ phút này, Huyền Thiên đại sư đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Ánh sáng xanh như ngọc, giữa bầu trời xuất hiện ngàn vạn niệm châu màu lục bích, trên mỗi viên niệm châu, Phật pháp cao thâm, Phật quang phổ chiếu, ích tà chế địch.
- Y đang giãy giụa lần cuối.
- Liên thủ phòng ngự!
Ba Thiên Hoàng vệ dĩ nhiên cũng nhận ra, lập tức thu thân ảnh, chuyển sang phòng ngự.
Huyền Thiên đại sư cảm thấy sức lực trong cơ thể mình dường như lập tức bị rút cạn, cả người xụi lơ như cái xác vô lực, thân thể run lên, dường như muốn rơi từ giữa bâu trời xuống.
Huyền Thiên đại sư tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Ộc!
Lúc này, dây leo ngập trời tung ra, chuẩn bị nuốt chửng Huyền Thiên đại sư.
Dần dần, ánh mắt Huyền Thiên đại sư gần như tuyệt vọng...
Soạt!
Bịch! Bịch! BịchI
- Buông tay chịu trói đi!
Ba người hợp sức toàn lực phòng ngự, mình không thể công phá được.
Niệm châu Phật quang đầy trời đan xen va chạm với đao phong dây leo, vang lên tiếng nổ. Bầu trời đêm đen tối như được bắn pháo hoa sáng ngọc, ánh sáng mê người.
Vùi! Vùi! Vùi
Phật quang vô cùng thần thánh vừa lao đến, dây leo liền lần lượt né tránh.
Một ngụm máu tươi phun ra, Ánh sáng xanh đột nhiên mờ đi lập tức.
Như chim đại bàng giương cánh, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa trời đêm.
Thiên Hoàng vệ thuộc tính mộc nhe răng cười rộ lên.
Bầu trời đêm, một luồng kim quang từ trên trời giáng xuống.
Giọng nói già nua, bóng người nhấc Huyền Thiên đại sư, phóng đi, trong chớp mắt biến mất giữa bầu trời đêm.
Huyền Thiên đại sư vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Những âm thanh phá không vang lên.
Sau khi đẩy lùi dây leo, bóng người kia đón lấy Huyền Thiên đại sư.
Thu hoạch duy nhất là phát hiện ra một tiểu hòa thượng thiên phú dị bẩm, một truyên nhân Thiên Cơ phái thần bí. Ngoài ra, Trường Đào Tôn Tọa chẳng để tâm đến mấy thứ khác.
Vùi
Ngay lúc này, ngoài gian phòng, Tiêu Dương ở trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, ngồi khoanh chân.
Thân ảnh Trường Đào Tôn Tọa biến mất trong đêm đen.
- Chuyến đi Đảo quốc này, mục đích là bắt Tiêu Dương.
- Sư huynh...
Trận chiến dưới chân núi đã đi vào hồi kết thúc.
- Vị hòa thượng xuất hiện sau thực lực không tệ.
Trường Đào Tôn Tọa nói nhỏ, lắc đầu. Tối nay, mình đã làm khách xem cả buổi.
- Đi,
- Sau khi hòa thượng kia sử dụng bí pháp sẽ suy yếu một thời gian, lão là cao tăng Viêm Hoàng, phải nhanh chóng bắt về.
- Đuổi theo!
Đến đột ngột đi nhanh chóng, ba Thiên Hoàng vệ đều chưa kịp phản ứng.
Phạm vi ba gian phòng đều ngập tràn khí tức "Bồ Tát xử thai kinh". Đồng thời cũng đều ẩn chứa khí tức cường giả. Cho dù lựa chọn gian nào cũng rất có thể sẽ kinh động cường giả bên trong.
Mục tiêu của Tiêu Dương, là trong nháy mắt cường giả nọ kinh động, có thể thông qua ưu thế thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, đánh cắp "Bồ Tát xử thai kinh".
- Hừi Đúng là khó chọn!
Giọng tiền bối Tiểu Cửu mang theo nghi hoặc.
- Ba gian phòng, gân như đều có khí tức "Bồ Tát xử thai kinh", nhưng mức độ dày đặc, đều không kém nhau là mấy. Kỳ lạ, kỳ lạ.
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Trong lúc giọng tiền bối Tiểu Cửu vang lên, hòa thượng Giát Giát cũng hỏi Tiêu Dương.
- Trong không gian này, dĩ nhiên chúng ta không thể điều tra được tình hình cụ thể, phải ra ngoài.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua hòa thượng Giát Giát, hòa thượng Giát Giát giật mình, run rẩy.
- Thỏ tinh, đây là cậu em tao, còn không chào hỏi đi.
Bất giác di chuyển hai bước.
Nhưng, giây lát bị "thỏ tinh” đó đạp cho một cái, quả thực là có cảm giác này.
Tuyệt đối không thể như vậy mới đúng chứ!
"Thỏ tinh" trước mắt trông như một con thỏ xinh xắn, vậy mà lại mang đến cho mình một cảm giác nguy hiểm.
Lúc này, hòa thượng Giát Giát dường như cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm khó hiểu dâng lên trong lòng. Anh ta không khỏi rùng mình, trợn tròn mắt.
- Có ai bắt con lừa trọc cậu ra ngoài đâu. Tôi tự có sắp xếp... thỏ tinh.
Tiêu Dương thở ra một hơi. Lúc này, mây mù mênh mông uốn lượn, thân ảnh mãnh thú thượng cổ "Hống” vút đến, nó đã ngâm chấp nhận cách xưng hô này của Tiêu Dương.
Thân thể thỏ tinh như mũi tên lao vút đến, một bước bay lên, xuất hiện trên vai Tiêu Dương.
- Đây là...
Hòa thượng Giát Giát hơi ngây người.
- Đúng là thỏ tỉnh?
Hống!
Thỏ tinh trợn hai con mắt đỏ kè, như thị uy múa trảo về phía hòa thượng Giát Giát.
Cái tục danh "Thỏ tinh” này, chỉ có chủ nhân mình được gọi.
Tiêu Dương cười ha hả.
Ánh mắt đáng thương của hòa thượng Giát Giát nhìn Tiêu Dương.
Khí tức cường giả bên ngoài thậm chí còn mạnh hơn cả mấy người dưới chân núi. Cho dù Tiêu Dương hay hòa thượng Giát Giát, ai ra ngoài cũng cửu tử nhất sinh.
- Cũng phải có một người ra ngoài...
Tiêu Dương nở nụ cười tà ác với hòa thượng Giát Giát, giọng nói ôn hòa.
- Đại ca, không phải... anh định bảo em ra ngoài đấy chứ?
Tiêu Dương vừa dứt lời,'Thỏ tinh" lập tức ngoan ngoãn trở lại, chân trước đưa ra vẫy vẫy với hòa thượng Giát Giát, trong ánh mắt lập tức xuất hiện thiện ý.
Mắt hòa thượng Giát Giát sắp lồi cả ra ngoài.
Trên đời này có con thỏ thông linh như vậy sao, hơn nữa, còn đang ở trên vai vị đại ca mà ban nấy mình vừa mới phục, gần như hoàn toàn nghe lệnh hắn.
- Thỏ tỉnh, mày ra ngoài xông đại vào một phòng đi.
Tiêu Dương lập tức ra lệnh.
- Đại ca.
Hòa thượng Giát Giát kinh ngạc, nói.
- Như vậy chẳng phải đáng tiếc quá sao.
- Đáng tiếc gì?
Tiêu Dương khó hiểu.
Hòa thượng Giát Giát thở dài.
- Con thỏ thông linh thế này...
Trong mắt hòa thượng Giát Giát, mấy cường giả cấp bậc Hóa tượng như mình đây đi còn như chịu chết, một con thỏ, thì có năng lực gì?
- Hãy chờ đấy.
Tiêu Dương cười khẽ, sờ nhẹ tai "Thỏ tinh", ngón tay chợt vung lên.
- Đi thôi!
Vùi
Mãnh thú thượng cổ "Hống" dưới sự chỉ huy của Tiêu Dương, lần đầu thể hiện răng nanh của nó tại nhân gian.
Bóng dáng lao đi, hai mắt đỏ thu liễm lại, thân thân nhẹ nhàng âm thầm, đáp xuống trước cửa.
Trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang", hòa thượng Giát Giát căng thẳng nhìn chằm chằm "Thỏ tinh" nọ, vừa thầm thì nói.
- Cửa phòng đóng chặt,"Thỏ tinh" này muốn vào cũng khó.
Vừa dứt lời, hòa thượng Giát Giát đã trợn to hai mắt.
Không thể tin được cảnh trước mặt...
Con "Thỏ tinh" đó nhấc một chân lên, một thủy tiễn lập tức bắn ra, dính lên cửa phòng, ngay lập tức, cửa phòng vô thanh vô tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
- Mẹ... kiếp!
Hòa thượng Giát Giát miệng há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng gà, vô cùng chấn động.
- Nước tiểu của con thỏ tinh này... có tính ăn mòn mạnh mẽ quá.
Lúc này Tiêu Dương ở bên thầm thì nói,
- Hóa ra là đực, haizz, đực mà ngại cái gì không biết.
- Đại ca, chúng ta cũng mau theo vào đi.
Hòa thượng Giát Giát thúc dục, lúc này bóng dáng "Thỏ tinh" đã tiến vào trong phòng.
Chỉ cần có không gian nhất định, Tiêu Dương hoàn toàn có thể điều khiển thế giới "Thượng cổ hồng hoang" di chuyển sang.
Cái lỗ nhỏ bằng con thỏ cũng đủ.
Nhưng Tiêu Dương còn chưa kịp hành động, trong gian phòng "Thỏ tinh" tiến vào đột nhiên vang lên tiếng gầm nhẹ. Rồi tiếng mắng chửi "Khốn kiếp" vang lên, lập tức, một khí thế ác liệt xông lên tận trời, khí tức cường giả.
- Nguy rồi! Thỏ tinh bị phát hiện rồi!
Vẻ mặt hòa thượng Giát Giát thay đổi.
Một tiếng nổ ầm vang lên.
Cơ thể mềm mại của "Thỏ tỉnh" bị ném ra ngoài từ cửa sổ bị đánh tan.
Rống!!
Giữa bầu trời, lúc này dường như chỉ còn tiếng gào rít hung ác của mãnh thú thượng cổ "Hống" bộc phát.
- Đường đường là mãnh thú thượng cổ, bị người ta ném ra ngoài, mất mặt quái!
Tiêu Dương thầm nói. Dù mãnh thú thượng cổ do hắn tạo ra, nhưng hắn chỉ vẽ ra những đường nét căn bản, mãnh thú hình thành cũng là mãnh thú con, sức mạnh sinh trưởng cụ thể không chịu sự điều khiển của Tiêu Dương, mà do bọn chúng tự tu hành.
Mãnh thú thượng cổ "Hống" này chính là mãnh thú thượng cổ đầu tiên hắn tạo ra. Uy lực mạnh chừng nào, Tiêu Dương cũng không biết.
- Đại ca, còn không mau thu con thỏ tỉnh lại đi.
Hòa thượng Giát Giát vội vàng mở miệng.
- Bình tính một chút. Tiêu Dương mở miệng, ánh mắt nhìn "Thỏ tinh" giữa không trung.
Tính cách hung dữ lộ ra, mắt đột nhiên ngước lên, đồng tử đỏ như máu kia dường như lập tức phóng to lên mấy lần. Trên thực tế, quả thực đồng tử của nó đang phóng to, không chỉ đồng tử, cả thân thể cũng tăng vọt, từ một con thỏ bình thường, đã nhanh chóng lớn bằng con sư tử, cuối cùng, đã lớn như một con voi.
- Mẹ... kiếp kiếp!!!
Hòa thượng Giát Giát cảm thấy cằm mình sắp rơi xuống đất rồi.
Tận mắt chứng kiến, con thỏ tinh này trong nháy mắt đã phóng to cơ thể, một con thỏ ngoan ngoãn động lòng người, trong phút chốc biến thành mãnh thú, có thể nuốt núi cắn biển!
Hống!
Miệng mở rộng, hai răng nanh vươn ra, như vầng trăng cong bén nhọn lấp lóe ánh sáng lạnh thấu xương!
Cơ thể nhảy lên, xông lên một nóc nhà, khí tức cường giả dâng lên.
Hai chân mãnh thú thượng cổ "Hống" đạp mạnh, cơ thể nhảy lên cao, sau lưng mang theo ánh trăng, uy phong lãm lẫm, khí thế ngập trời!'Hống" một tiếng, trong miệng dường như có nước sông cuồn cuộn, dưới ánh trăng màu bạc dường như lấp lánh ánh sáng ngọc, ngay lập tức bao trùm toàn bộ ba căn phòng Tiêu Dương đã dặn.
Như hồng thủy vung vẩy...
Trong nháy mắt đáp xuống nóc nhà, ba căn phòng lập tức bị ăn mòn nhanh chóng!
Tính chất ăn mòn vô cùng khủng bố.
Những căn phòng phía sau núi đều được xây bằng gỗ, giờ lại bị ăn mòn như giấy sắp sụp đổ...
Vùi! Vùi Vùi
Từng luồng khí tức cường giả bùng lên. Vẻ mặt ai nấy trong những Thiên Hoàng vệ ẩn nấp trong ba gian phòng đều mang theo nỗi khiếp sợ xông ra ngoài.
Ánh mắt chấn động nhìn mãnh thú thượng cổ "Hống" đứng giữa không trung!
Tất cả mọi thứ trong ba căn phòng đều lộ ra rõ.
Trừ Phụ ảnh hóa tượng hộ thể của mấy vị cường giả, một nơi trong số mấy gian phòng có một tầng kim quang sáng ngọc chói mắt, nổi trên một tảng đá...
- "Bồ Tát xử thai kinh"!
Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương và hòa thượng Giát Giát gân như đồng thời nhìn sang, kêu lên kinh ngạc, ánh mắt lập tức nóng bỏng!