Chương 741: Cam tâm thành ma, vì khanh điên cuông!
Chương 741: Cam tâm thành ma, vì khanh điên cuông!Chương 741: Cam tâm thành ma, vì khanh điên cuông!
Cánh tay trắng nõn, trông có vẻ mầm yếu vô lực, lại như thần, trực tiếp khống chế Shibata Tanaka, giọng điệu hời hợt phản kích lại, ẩn chứa khí phách cường đại vô hình.
Shibata Tanaka bóp chết Trương Kiều Trí như bóp chết con kiến.
Còn chủ nhân của cánh tay này bóp chết Shibata Tanaka, còn đơn giản hơn bóp chết con kiến.
Soạt!
Trong khoảnh khắc, cánh tay Shibata Tanaka xụi lơ vô lực, lập tức thả lỏng ra. Cơ thể Trương Kiều Trí liên rơi xuống mặt đất, lập tức không thể chờ đợi được ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt lập tức lộ tia sùng bái.
- Thầy!
- Thầy vê rồi!
Đám người Tiểu đội Tinh Anh thật sự muốn hoan hô, hưng phấn đến cực điểm. Cảm giác rơi vào tuyệt cảnh lại gặp được đường sống, khiến người ta kích động đến mức khó có thể tin được. Thầy đã xuất hiện trong thời khắc họ cần nhất, xuất hiện với một tư thế vô cùng khí phách.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua, không thèm liếc mắt nhìn Shibata Tanaka thêm một cái, ánh mắt dịu dàng dừng trên người Lam Hân Linh.
- Tiêu Dương, anh mau xem thử chị Bạch, chị ấy...
- Không phải tình báo nói, hắn không ở đây sao? Tại sao...
Tâm thần Lam Hân Linh khẽ chấn động, lập tức mở miệng, kể lại chuyện Đảo Quốc nảy lòng tham với con hổ, rồi đến tiểu đội Thiên Hoàng khiêu khích, mọi chuyện liền trở nên xấu đi. Vẻ mặt Lam Hân Linh đầy lo lắng.
Đây là một tên khủng bố.
Tiêu Dương vừa xuất hiện, thần thức liên bao phủ lên người Bạch Khanh Thành đang nằm trên lưng hổ trước, cảm nhận được hơi thở mỏng manh của cơ thể mềm mại đó, trái tim Tiêu Dương quặn đau. May là mình còn tới kịp.
Như một tia chớp màu trắng xẹt qua màn đêm tối đen như mực, không người nào có thể ngăn cản được hắn.
- Yên tâm, đã có anh ở đây.
Shibata Tanaka cảm thấy mình sắp không thở được, đồng tử mở to cực điểm, vô cùng hoảng sợ. Cả người đã thử vùng vẫy, nhưng không thể nào nhúc nhích được.
Ánh mắt hắn giống như thần linh đang quan sát mặt đất, khiến kẻ địch run sợ.
- Linh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu không, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Lúc này Shibata Tanaka bắt đầu hối hận, ánh mắt tuyệt vọng đau thương nhìn Tiêu Dương.
Nếu không phải tiền bối Tiểu Thất bảo mình ra ngoài lục soát thi thể cường giả Tâm Lôi Kiếp Thần Tiên Môn...
Giọng Tiêu Dương như liều thuốc an thần, sau khi dứt lời, Lam Hân Linh lập tức cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Đây là trong cái rủi có cái may.
Chỉ như con kiến.
Linh hồn Shibata Tanaka đang gào rít, đau đớn kêu rên. Sau đó, yết hầu gã không thể nào phát ra âm thah nữa, dù có liều mạng giãy giụa cũng không thể nào giãy ra được.
Trong mắt gã, Shibata Tanaka đã giống như một vị thần.
Ánh mắt như đao, nét sắc bén ẩn chứa sát khí dày đặc. Cánh tay Tiêu Dương chầm chậm dùng sức...
Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong lòng mỗi người...
Tiêu Dương quả thực không dám nghĩ nữa.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽếo, đột nhiên nhìn thẳng Shibata Tanaka.
- Ai hạ lệnh?
Dường như có thể dự đoán được, trận cuồng phong này sẽ tàn phá giữa cơn mưa lớn.
- AI
Giờ người này xuất hiện còn áp đảo cả thần.
Hai chân run rẩy, yết hầu như có hòn đá lớn chặn lại, không thể thốt lên nửa chữ.
Toàn trường đang vang vọng tiếng mưa tâm tã, nhưng lại có một sự im lặng chết chóc.
Đúng như Tiêu Dương nói, hắn muốn bóp chết Shibata Tanaka còn dễ hơn bóp chết con kiến.
Nhất là viên cảnh sát mắt dơi mày chuội.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả đám ngây ra như phỗng. Thậm chí bản thân cũng không nhận ra, chân tay họ đang bất giác run rẩy.
Đám cảnh sát bao vây xung quanh cũng sững sờ.
Cánh tay hắn thả lỏng, lần đầu Shibata Tanaka cảm thấy không khí lại đáng yêu như vậy, liều mạng hít vài cái, cả người run rẩy.
- Tôi... tôi... tôi không biết anh... đang nói... nói cái gì?
- Không biết?
Tiêu Dương đột nhiên nhếch miệng cười.
Nụ cười như vầng dương chói mắt, khiến người ta không thể mở to mắt ngưỡng mộ.
Vụt!
Giữa bâu trời, Thiên Hoàng kiếm xoay tròn tản ra ánh sáng rực rỡ, ánh kiếm sắc bén ngay lập tức tràn khắp bầu trời, kiếm khí khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua, rơi trên đám người Tiểu đội Tinh Anh, lãnh đạm nói.
- Bên đó đều là con tin?
Thiên Hoàng kiếm uống máu, dường như ánh sáng màu ngọc càng thêm chói mắt, xoay trên đỉnh đầu Tiêu Dương, như tấm bùa đoạt mạng. Bất cứ lúc nào, nó cũng có thể giáng xuống người bất cứ người nào ở đây.
Vùi
Yên tĩnh đến cực điểm. Cơn mưa to ào ào tẩy rửa...
Tối nay chắc chắn màu đổ thành sông.
Bọn họ khoác lên mình vầng sáng thiên tài, tương lai của họ vốn rất tốt đẹp. Họ... đã chọc vào người không nên chọc.
Lúc mở mắt ra, mọi ánh mắt đều dồn về một phía, tất cả đều hít sâu một hơi.
Yamano Hishira của Tiểu đội Thiên Hoàng, một kiếm ngay mi tâm, tắt thở chết.
Quyết đoán, tàn nhẫn!
Một kiếm đó quá kinh khủng, gần như khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Vì họ tự hỏi, ở đây không có ai có thể né tránh được ánh sáng của một kiếm này.
Giống như ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống mặt đất, vạn vật đều không thể nào né tránh.
Chỉ một câu không hợp đã trả cái giá lớn, đó là cái chết của một người tiểu đội Thiên Hoàng.
Ngay lúc này, đồng tử của mỗi một thành viên tiểu đội Thiên Hoàng đều lóe lên tia hoảng sợ, mang theo kinh hoàng, cầu khẩn, còn cả tuyệt vọng.
Bọn họ không muốn chết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mắt bị kiếm quang xẹt qua làm bị thương, bất giác nhắm mắt lại.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói, mọi người còn chưa kịp hiểu lời hắn nói, đột nhiên, vụt một cái một luồng kiếm quang đã xuyên qua giới hạn thời không nhanh chóng quét đến.
- Bắt con tin, không thể chỉ làm điệu làm bộ.
- Đều là thành viên tiểu đội Thiên Hoàng Đảo Quốc.
Giọng Trương Kiều Trí cung kính.
- Đúng vậy,
- Ma quỷ, ma quỷ!
Tiếng thì thào sợ hãi vang lên.
Bọn họ không thể che giấu được sự khủng hoảng sắp bộc phát.
Hai mắt Shibata Tanaka mở lớn, mang theo tia cầu khẩn.
- Tôi... tÔi...
- Tao hỏi lại lần nữa.
Giọng Tiêu Dương lại vang lên, ánh mắt nhìn cơ thể mềm mại hơi thở yếu ớt đang nằm trên lưng hổ, cố nén nỗi đau quặn thắt trong lòng.
- Vết thương của cô ấy, do ai ra lện?
Tuy hung thủ đã bị đánh chết, nhưng vẫn chưa đủ!
Kẻ đầu sỏ nhất định phải bị trừng phạt!
Sát khí trong mắt Tiêu Dương dâng lên.
Đêm nay, giết một người căn bản vẫn chưa đủ xả hận.
Từ lúc nhìn thấy Bạch Khanh Thành bị thương trên lưng, Tiêu Dương đã ngầm hạ quyết tâm.
Nhìn Bạch Khanh Thành, sâu trong linh hồn đang hiện ra cảnh tượng đó... Khi đó, Bạch Khanh Thành tưởng mình chết, đã điên cuồng nổ súng ở bệnh viện...
Cô lúc đó vì mình mà bất chấp tất cả, vì nghĩa quên mình.
Tối nay...
Bạch Khanh Thành đang trong cơn nguy hiểm.
Trừ tự trách mình không chăm sóc tốt cho Bạch Khanh Thành, còn lại trong lòng Tiêu Dương đều là sát ý.
- Nếu giết một người sẽ thành ma, tao cam tâm trở thành mai
Tiêu Dương như một bức tượng Ma thần sừng sững giữa trời đất.
- Tối nay, để ta vì khanh điên cuồng!
Vì Bạch Khanh Thành, thành mai
Không tìm ra kẻ đứng sau sai khiến chuyện này, thê không bỏ qua!
Shibata Tanaka dường như cũng cảm nhận được sát khí của Tiêu Dương lúc này càng lúc càng không thể che giấu, đang thẩm thấu ra ngoài. Cả người y như rơi vào hố băng, run cầm cập, giọng nói hoảng hốt.
- Tôi thật sự không biết là ai hạ lệnh.
Vụt!
Trường kiếm bay thẳng, đâm xuyên đầu một người trong tiểu đội Thiên Hoàng.
Máu tươi phun ra, nhanh chóng dung hợp vào cơn mưa lớn, tập hợp trên mặt đất rồi biến mất không dấu vết.
Thân thể đã chết, hai mắt mở lớn hoảng sợ, ngã râm xuống mặt đất.
- Ác mai Ác mai
Đám cảnh sát xung quanh cũng bắt đầu luống cuống. Thậm chí, có vài người không tự chủ được lui ra sau, sợ rằng ánh kiếm nọ sẽ giết sạch bọn họ.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.
- Trước nay tao chưa bao giờ nói mình là thiên sứ đến từ thiên đường. Thiên đường không có máu tanh, nếu giết một người phải xuống địa ngục, thì tối nay, tao sẽ khiến cho Diêm Vương dưới mười tám tầng Địa ngục cũng không dung nỗi tao! Tao cho mày cơ hội cuối cùng!
Ánh mắt như điện, hàn quang lạnh lẽo điên cuồng bắn ra.
- Đừng... đừng!
Môi Shibata Tanaka lắp bắp, run rẩy đến cực điểm. Dưới áp lực lớn, giọng nói của gã bắt đầu mang theo tiếng khóc.
- Là tiên sinh Norimi Morishita cử tôi đến đây trợ giúp. Tôi thật sự không biết lúc trước là ai hạ lệnh nổ súng.
Shibata Tanaka không dám nói dối, càng không đủ có gan nói dối, y sớm đã bị dọa cho vỡ mật rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn lạnh lùng như trước, giống như con rắn độc nhìn chằm chằm Shibata Tanaka.
Sắc mặt Shibata Tanaka tái nhợt đến cực điểm, đang chờ đợi phán quyết cho vận mệnh của mình...
Trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Tao cho mày mười phút. Trong mười phút, tao muốn có đáp án tao cần. Mười phút.
Shibata Tanaka thật sự khóc không ra nước mắt, chuyện này... mình thật sự không biết mà...
Âm!
Tiêu Dương đột nhiên đánh một chưởng lên người Shibata Tanaka, máu tươi lập tức phun ra, thân ảnh Shibata Tanaka như sao chổi rơi xuống mặt đất, tiếng rắc rắc vang lên. Xương khắp người Shibata Tanaka đã gãy mất mấy cái. Nhưng sợ làm Tiêu Dương bất mãn, y không dám kêu than, vẻ mặt đau đớn đó, khiến những người xung quanh cảm thấy run rẩy...
- Nhìn hắn đi, ai có dị động, giết ngay!
Tiêu Dương bỏ lại một câu.
Hắn cho Shibata Tanaka mười phút là vì hắn cần dùng mười phút này để chữa trị vết thương trên lưng Bạch Khanh Thành.
Vết thương rất nặng, không thể trì hoãn thêm nữal
Bóng dáng Tiêu Dương chợt lóe lên bước vào trong khách sạn, mãnh hổ gầm nhẹ một tiếng, lập tức mang theo Bạch Khanh Thành xông vào trong. Tâm nhìn bên ngoài không thể nào nhìn thấy được, thân thể mãnh hổ đột ngột nhảy lên trời cao, rồi biến mất.
Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang".
Tiêu Dương đã mở ra một không gian riêng, đuổi con hổ đi, cánh tay giơ lên. Một chiếc giường êm ái xuất hiện trước mắt hắn.
Trong thế giới này, những thứ đơn giản, Tiêu Dương có thể tùy tiện tạo ra.
Vô cùng cẩn thận, hắn đặt cơ thể Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng lên chiếc giường êm ái.
- Chị hai, xin lỗi.
Tiêu Dương nhìn bộ quần áo nhiễm đỏ một mảng lớn trên lưng Bạch Khanh Thành, trong lòng đau đớn. Sau khi nhẹ nhàng lẩm bẩm, Tiêu Dương đưa tay qua, dùng sức kéo một cái,
Áo sau lưng Bạch Khanh Thành bị xé, để lộ phần lưng trắng nõn bóng loáng, nhưng có một chỗ huyết nhục lẫn lộn, nhìn thấy mà giật cả mình.
Vùi
Ngân châm lóe lên, ánh mắt Tiêu Dương dừng ở miệng vết thương, hạ một châm xuống.
Quỷ Y Thất Khấu Thứ!