Chương 742: Thiên Hoàng xuất binh, cuồng phong bạo khởi!
Chương 742: Thiên Hoàng xuất binh, cuồng phong bạo khởi!Chương 742: Thiên Hoàng xuất binh, cuồng phong bạo khởi!
Mười phút, đối với người bên ngoài mà nói, là một sự chờ đợi dài miên man.
Đặc biệt là Shibata Tanaka càng như bị dày vò dưới Địa ngục.
Thời gian Tiêu Dương xuất hiện không lâu, nhưng đã để lại cho mọi người ấn tượng khắc cốt ghi tâm. Cười nhạt giết người, thân kiếm tuyệt thế vô cùng sắc bén đã để lại bóng đen sợ hãi trong lòng vô số người.
Tất cả tín niệm trong lòng Shibata Tanaka dường như đều bị một kiếm khủng bố đó phá hủy sạch.
Đôi môi tái nhợt run rẩy nhìn chằm chằm màn mưa, co quắp ngồi trên mặt đất, những đoạn xương gãy khiến y không thể nào nhúc nhích được. Trong đầu hiện lên thanh kiếm sắc bén đâm vào đầu người, Shibata Tanaka không kìm được rùng mình. Y ngẩng phắt đầu, hét lên với viên cảnh sát mắt dơi mày chuột trước mặt.
- Thứ phế vật mày, còn không mau cút qua đây!
Vẻ mặt viên cảnh sát mắt chuột hơi biến đổi, hai chân run rẩy.
- Shibata... tiên sinh.
Siết chặt nắm tay, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, vài vệt máu chảy ra.
- Thiên Hoàng vệt
Nhưng viên cảnh sát mắt chuột này cứ ấp a ấp úng, đợi Shibata Tanaka hỏi ba lần, đối phương mới tiến lên trước vài bước, ghé sát lỗ tai nói khẽ.
Vẻ mặt Shibata Tanaka bắt đầu tái nhợt, tay chân toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt gần như tuyệt vọng.
Bản thân Shibata Tanaka căn bản không biết.
Từ xa đám người Tiểu đội Tinh Anh không nghe được tiếng của Shibata Tanaka, nhưng tất cả mọi người vẫn duy trì cảnh giác. Dù sao thầy cũng đã hạ lệnh, ai dám động, lập tức giết con tin.
Sắc mặt Shibata Tanaka âm trầm như băng.
Trong chốc lát, ánh mắt Shibata Tanaka dâng lên hy vọng duy nhất, vội vàng nói với viên cảnh sát mắt chuột.
Nếu như không làm rõ, đợi Tiêu Dương trở lại, mình chỉ còn một đường chất.
- Nói, chuyện đêm nay, ai hạ lệnh.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hơn nữa, sát ý ngập trời.
Sắc mặt Shibata Tanaka đại biến!
Ánh mắt Lam Hân Linh không ngừng nhìn về phía cửa khách sạn. Cô không lúc nào là không muốn biết tình hình hiện tại của Bạch Khanh Thành. Trong lòng cô tự trách, cảm thấy là do mình không bảo vệ tốt Bạch Khanh Thành nên mới xảy ra cục diện như hiện nay.
- Anh lập tức cử người đi Thần điện, nói rõ tình huống bên này, nhớ kỹ, phải nhanh! Nhanh lên!
Có thầy ra lệnh, tất cả mọi người đều yên tâm.
Kẻ thù của Tổ chức Huyết Dại
Trong chỗ tối, ánh mắt Kane Huyết linh sử ba sao của Tổ chức Huyết Dạ vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm cửa khách sạn phía xa, ánh mắt vô cùng kiêng ky.
- Thông báo xuống, không được tự ý hành động, ẩn nấp cẩn thận.
Trong lòng Lam Hân Linh không ngừng mặc niệm.
Ngân châm đâm thẳng.
- Nhất định không được có chuyện gì.
Nếu vậy, dù y thuật của Tiêu Dương có cao minh đến đâu, cũng vô phương cứu chữa.
Sai một ly đi một dặm, chỉ sai một ly, đạn sẽ xuyên qua tim Bạch Khanh Thành.
Ánh mắt Tiêu Dương càng lúc càng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vết thương trên lưng Bạch Khanh Thành. Lúc này Tiêu Dương đang trong quá trình châm cứu trị liệu, máu tươi lại bắt đầu chảy ra. Có điều, bây giờ Tiêu Dương không chú ý được nhiều như vậy, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vết thương của Bạch Khanh Thành, trong lòng đau đớn.
- Thực lực của người này... khủng bố đến thết
Kane ra lệnh.
Trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, linh khí dày đặc tràn ngập.
Vụt! Vụt! Vụt!
Gã nhận ra Tiêu Dương.
Gã muốn báo thù, nhưng nhìn thực lực ban nãy Tiêu Dương vừa biểu hiện, thực lực của hắn chắc chắn trên mình.
Đôi mắt Kane bắn ra sát khí, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.
- Trụ sở tạo thần ở Minh Châu đã bị hắn phá hoại.
Thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút...
CạchI
Một viên đạn dính máu tươi được khều ra.
- PhùiI
Tiêu Dương thở dài một hơi, bắt đầu châm cứu tiếp cho Bạch Khanh Thành, rồi băng bó lại...
Trong lòng Tiêu Dương hơi đau, lúc này, giai nhân trước mặt đột nhiên ưm một tiếng rất khẽ.
- Chị hai... đau không?
Tiêu Dương nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Thất khẽ giật mình, châm chậm nói.
Mắt Tiêu Dương lạnh lão.
- Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận! Mi Âm Thí Sát Trận!
Tiểu Thất không chút do dự, hỏi thẳng.
- Cậu cần trận kỳ gì?
Tối nay, đối mặt với áp lực của Đảo Quốc, Tiêu Dương phải làm một vụ nghiêng trời lệch đất!
- Tiểu Thất tiền bối. Tiêu Dương cất bước tiến lên, trâm giọng nói.
- Tôi muốn mượn trận kỳ dùng một lát.
Sau khi tiến vào "Thượng cổ hồng hoang”, Tiểu Thất bắt đầu nghiên cứu nghề cũ của mình, làm ra không ít trận kỳ, dễ dàng bày trận. Giờ mục đích của Tiêu Dương là muốn mượn trận.
- Mượn trận kỳ?
Thân ảnh Tiểu Cửu nhảy lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
- Cậu lại muốn đại chiến với ai à?
Ánh mắt Tiêu Dương hơi lạnh đi.
- Không phải một người, mà là người một nước!
Nơi này là nơi ba vị tiền bối đang tu luyện.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nắm tay Bạch Khanh Thành, trong đôi mắt điên cuồng lộ ra một tia dịu dàng. Hắn chợt đứng dậy, chân đạp giữa hư không, bước qua phía bên kia của thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”.
- Đảo Quốc! Tối nay, tao thề nhất định phải khiến cho mày long trời lở đất, đòi lại công bằng cho chị cải
Hắn siết chặt nắm đấm, tiếng rắc rắc vang lên, trong mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Tiêu Dương đau đớn.
Môi Bạch Khanh Thành khẽ mấp máy, nhưng giờ ý thức vẫn còn đang mơ hồ, không thể nào trả lời Tiêu Dương.
- Xem ra tối nay cậu muốn đại khai sát giới rồi.
Đại khai sát giới!
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh, bên trong đè nén sát ý đến cực điểm.
- Vậy tốt, uy phong truyên nhân Kiếm Tông đã biến mất một trăm năm, đã đến lúc phải hiển lộ rồi!
Trong mắt Tiểu Thất bắn ra một tia ngông cuồng, cười ha hả.
- Cầm lấy, Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận! Mi Âm Thí Sát Trận! Hai trận kỳ đại sát trận đây. Nhưng, vẫn chưa đủi
Ánh mắt Tiểu Thất lộ ra vẻ cuồng ngạo, cánh tay đưa lên, vô số trận kỳ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ông đưa cho Tiêu Dương.
- Đây là...
Tiêu Dương giật mình.
- Cái này làm riêng cho cậu, Thiên Kiếm Trận!
Đôi mắt Tiểu Thất bắn ra ánh sáng nóng bỏng.
- Chỉ cần cậu có thể nắm chắc một ngàn thanh Thiên Hoàng kiếm, trận pháp này hoàn chỉnh rồi, chắc chắn sẽ khiến thế nhân phải khiếp sợ! Hiện tại cậu đã nắm giữ được năm trăm thanh Thiên Hoàng kiếm, chưa phát huy được một phần ba uy lực của Thiên Kiếm Trận, nhưng uy lực công kích phạm vi lớn của Thiên Kiếm Trận rất thích hợp để cậu sử dụng trong tình huống hôm nay.
- Thiên Kiếm Trận!
Đôi mắt Tiêu Dương vô cùng nóng bỏng. Ngũ Lôi Tuyệt Sát Trận! Mi Âm Thí Sát Trận!
Thiên Kiếm Trận!
Có ba trận pháp này bên người, trong lòng Tiêu Dương càng nắm chắc.
- Tối nay chắc chắn phải khiến nơi này máu chảy thành sông, nghiêng trời lệch đất!
Tiêu Dương không chút chần chừ, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất. Bóng dáng tiên bối Tiểu Thất nhoáng lên, quay trở vê trạng thái Tiên thân tâm. Một tia sáng trong suốt thẩm thấu vào trong đầu Tiêu Dương.
Truyền thụ "Thiên Kiếm Trận!
Bên ngoài, mưa to tâm tã tưới khắp trời đất.
Mười phút đã lặng lẽ trôi qua.
Tiêu Dương vẫn chưa bước ra.
Đám người Tiểu đội Tinh Anh bất giác có chút lo lắng.
Tiêu Dương nói mười phút.
Hết mười phút vẫn chưa ra, e là trong đó có biến cố.
- Chị Bạch sẽ không sao đâu.
Lam Hân Linh thì thào tự nói với mình.
Chắc chắn sẽ không saol
Trong lòng cô vẫn giữ vững niềm tin.
Bàn tay trắng nõn của Lam Hân Linh giữ chặt chuôi kiếm.
Nhưng tất cả mọi người không biết, Tiêu Dương chưa xuất hiện không phải vì bệnh tình của Bạch Khanh Thành có biến cố, mà vì hắn đang tiếp nhận một trận pháp cường đại...
Thiên Kiếm trận!
Là trận pháp cường đại được tạo ra từ một ngàn thanh Thần kiếm nhận chủ, nếu bộc phát sức mạnh cường đại nhất, chắc chắn sẽ khiến thế nhân rùng mình!
Thời gian châm chậm trôi qua.
Thần điện Nagoyal
Sau một đêm bị lửa hỏa thiêu, Thần điện Nagoya sớm đã đồng khô cỏ cháy, than cốc đầy đất.
Dưới chân núi cao của thần điện Nagoya, trong một căn biệt thự không mấy bắt mắt, cơn mưa tâm tã rơi xuống mái hiên.
- Viêm Hoàng, đại náo Nagoya?
Đôi mắt Norimi Morishita bắn ra hàn ý lạnh băng. Lão đã nhận được tin xin cứu viện.
- Chỉ vì một con hổ mà gây ra động tĩnh thế này à.
Giọng nói Norimi Morishita lạnh lẽo, trong đầu hiện ra hình ảnh con thỏ cực lớn như mãnh thú.
- Đầu tiên là một con thỏ, sau đó là một con hổ... rốt cuộc là thứ gì mà có thể hấp dẫn được nhiều động vật biến dị tụ tập như vậy?
Đôi mắt lạnh lẽo của Norimi Morishita híp lại. - Hai thứ này có mối quan hệ ngầm nào không? Hoặc... Đại náo Thần điện tối qua, kẻ thần bí khiến Thần điện bị hủy... Thật sự là người Viêm Hoàng!
Người Viêm Hoàng cướp các tông phái gia tộc của cả Nagoya, mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng chưa ai có chứng cứ thực sự. Nếu hôm nay lại xảy ra chuyện này, dĩ nhiên Norimi Morishita phải có chút liên tưởng.
- Nếu đã vậy... vậy thì càng không thể tha thứ.
Norimi Morishita lạnh lùng mở miệng.
- Tôn nghiêm Thiên Hoàng Đảo Quốc, đã bị khiêu khích chưa từng thấy!
Lúc này, một luồng sức mạnh cường đại lan tràn khắp căn biệt thự!
- Đảo Quốc Thiên Hoàng ta thực sự nổi giận!
Norimi Morishita vung mạnh tay.
- Tối nay, phải cho đám người Viêm Hoàng kia biết thế nào là sức mạnh mà bọn chúng không thể nào rung chuyển.
- Truyền lệnh cho tal
Đôi mắt Norimi Morishita bắn ra sát khí đằng đằng.
- Ba mươi hai Thiên Hoàng vệ bước ra khỏi hàng!
Vù! Vùi Vùi
Từng bóng dáng cường giả Hóa Tượng từ bốn phương tám hướng vọt ra.
- Nghe lệnh! Mỗi người dẫn theo một trăm tinh anh Thần điện, chạy đến khách sạn bảy tầng!
- Không ra tay thì thôi, đã ra tay, phải hủy thiên diệt địa! Rung chuyển cả thế giới!
Vù vù vùi
Bóng người xông ra giữa cơn mưa, bay qua bầu trời đêm.
Mục tiêu, khách sạn bảy tầng!
Trong cơn mưa gió, một cơn cuồng phong nữa lại nổi lên!
- Xuất binhI
Đôi mắt Norimi Morishita híp lại, châm chậm nhìn về phía khách sạn bảy tầng.
- Viêm Hoàng có bao nhiêu thế lực còn ẩn tại Đảo Quốc, lúc này cũng nên tiêu diệt toàn bộ rồi!
Cuồng phong cuốn đến!
Soạt soạt soạtI
Bóng dáng bay giữa bầu trời mưa.
Trong mắt ai nấy đều ẩn giấu sát khí, sát khí bùng nổ.
- Đây... mới là nhóm đầu tiên thôi.
Khóe môi Norimi Morishita nhấch lên.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cơn mưa tầm tã ào ào rơi xuống...
- Bầu trời tối nay, đẹp thật!
Norimi Morishita nhẹ nhàng nở nụ cười. †r