Chương 796: An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!
Chương 796: An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!Chương 796: An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!
Bên trong cung điện vắng vẻ, trước chiếc ghế, Tiêu Dương đang không ngừng ởđi lại làm theo lời Tiểu Thất phá giải trận pháp. Lúc này Diệp Tang đã khôi phục lại diện mạo của mình, trên thế gian không còn Tà Cơ mê hoặc lòng người nữa.
Vùi
Bỗng nhiên Diệp Tang cảm nhận được một luông sức mạnh phá không vọt tới.
Trong lòng cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, bước chân xoay chuyển sử dụng bộ pháp Quý Phi Túy Tửu tránh thoát đòn tấn công, tay tức thời rút kiếm ra chỉa vào đối phương, ngay sau đó hai mắt cô chợt trừng lớn.
Huyết Thần Vệt
- Tránh ral
Giọng của Tiêu Dương chợt vang lên, ngay sau đó phi kiếm phóng tới chém đứt cánh tay trái của Huyết Thần Vệ.
Diệp Tang lùi vê đằng sau mấy bước.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng, thanh Thiên Hoàng kiếm trong tay chém một đường.
Nháy mắt, một chiếc đầu bay lên không trung, cơ thể theo quán tính đổ về phía Tiêu Dương.
Tuy nhiên lúc này Tà Vương đang bị vây trong nguy hiểm nên không thể cảm ứng được thông báo của Huyết Thần Vệ.
Bặc!
Tà Vương để lại bảy tên này trong cung điện để phòng trừ trường hợp bất ngờ xảy ra.
- Phần Tẫãn Thiên Sơn!
Huyết Thần Vệ có thực lực Hóa Tượng mấy trăm biến trở lên, với thực lực của Diệp Tang không thể đánh lại bọn chúng.
Người bất tử!
Một khi có biến Huyết Thần Vệ sẽ lập tức ứng phó với kẻ địch đồng thời phát tín hiệu thông báo cho Tà Vương biết.
Bên trong Tử Vong Cốc có tất cả mười ba tên Huyết Thần Vệ, hiện tại chỉ còn bảy tên.
- Phong Kiếm thức thứ nhất, Nhất Thiểm Như Điện!
Từ sau khi "Thượng cổ Hồng Hoang' mở ra, Hoàng Hỏa dường như được trở về quê nhà, vui vẻ nhảy nhót bên trong 'Thượng cổ Hồng Hoang, uy lực của nó không ngừng tăng lên.
- Một đám xác chết còn sống để làm gì!
Để tiết kiệm thời gian, Tiêu Dương trực tiếp sử dụng Hoàng Hỏa.
Trừ khi toàn bộ năng lượng cạn kiệt nếu không sẽ không có vật gì có thể lấy mạng chúng.
Cánh tay Tiêu Dương khẽ rung, giữa năm ngón tay phát ra ngọn lửa màu xanh.
- Thất Tinh Mê Huyễn Trận!
Vèo! Vèo! Bởi hiện tại Tiêu Dương không có nhiều thời gian để chơi với bọn chúng.
Lửa quấn quanh cơ thể hừng hực bừng cháy.
Tiêu Dương đánh ra một chưởng.
Lách tách!
Diệp Tang mừng rỡ dẫn Tiêu Dương đi vào bên trong.
- Bên trong có nhiều cơ quan bảo vệ, để em dẫn anh vào.
Một cái động tối om xuất hiện trước mắt hai người.
- Nhất Kiếm Thất Linh!
Sau khi kết thúc, Tiêu Dương xoay người quay về vị trí cũ hoàn thành bước phá trận cuối cùng. Tiểu Thất tiền bối hét lớn:
- Đi về phía đông, dùng ba phần lực tung chưởng!
Âm!
Kiếm quanh xet qua, từng cái đầu một bay lên không trung sau đó lại rơi xuống đất.
Một lần giết cả đám.
Trong nháy mắt, tất cả mấy tên Huyết Thần Vệ đều bị vây trong trận pháp Tiêu Dương bày ra, cơ thể bị lửa thiêu cháy.
Đùng! Đùng!
Cuộc chiến ở bên ngoài...
Bầu trời tối tăm bị xé rách dưới ánh mắt kinh hãi của Tà Vương.
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp không gian.
RẹtI
Côn ảnh trên bầu trời hoàn toàn biến mất, trong không trung chỉ còn lại một mình Thái tử Dịch Hàn. Bộ trường bào vàng kim làm bật lên khí chất uy nghiêm, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
Trong lòng âm thầm thở phào một hơi.
Lần này chắc không ai còn nhớ tới bản nhạc chuông khi nãy của mình nữa đâu đúng không?
Giát Giát nói quả nhiên không sai, Thái tử ngoài mặt cao ngạo nhưng thật ra bên trong...
Phập!
Thái tử nhìn thấy một loạt hành động của Tà Vương, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuyệt đối không thể thất kính.
Mời Tiên nhân xuất trận!
Tà Vương lôm cồm bò dậy, cung kính quỳ trên nền cát.
- Các người lợi hại lắm đúng không? Vậy chuẩn bị nghênh đón Tiên nhân của tổ chức Huyết Dạ đi!
Trong lòng cười lạnh.
Một trong năm lãnh tụ của năm nhóm thế lực gào lớn:
- Ha ha! Làm tốt lắm, nhanh lên, thừa cơ xông lên giết chết lão ta!
Thái tử lạnh lùng liếc mắt nhìn người kia, đứng yên bất động. Sau khi sử dụng Tà Thần côn bí, Tà Vương không còn sức để đánh tiếp một trận nữa. Lão chật vật ngã xuống nền cát, trong miệng toàn là cát vàng, khuôn mặt đây máu, cảm giác đau đớn khiến tâm mắt lão dân dân mờ đi.
Lúc này, lão buộc phải thừa nhận mình đã thua.
Trận chiến này tựa như một cú tát giáng thẳng vào mắt Tà Vương, lão trừng mắt dữ tợn nhìn Thái tử Dịch Hàn, găn giọng rít lên:
- Ta phải báo thù cho Nijes, Thái tử Viêm Hoàng nhất định phải chết!
Tà Vương đã hạ quyết tâm, lão lấy ra một tấm tín phù rồi nghiến răng bóp nát.
Lão thừa nhận mình thua nhưng cũng sẽ không để người khác dễ dàng chiến thắng.
Vậy mà Tà Vương lại có thể bại, vê sau còn ai dám đối đầu với Thái tử Viêm Hoàng nữa?
Có thể nói trận chiến này là trận chiến quyết định toàn cục!
Mọi người bên dưới không dám tin vào mắt mình!
Cuộc chiến này, Thái tử thắng!
Gương mặt Tà Vương đầm đìa máu, vết cào hiện rõ trên mặt, khí tức toàn thân suy yếu. Tà Vương ngã rầm xuống đất làm cát bụi bắn lên cao.
Tà Thân côn cắm xuống nền cát sa mạc, rung rung mấy cái rồi hoàn toàn im lặng.
Tuy nhiên những người còn lại hoàn toàn không biết gì mà ngược lại còn vì Tà Vương thua trận nên sĩ khí tăng cao.
- Giết! Giết sạch bọn tà giáo!
- Thái tử, mau tới liên thủ với tôi đẩy lùi Linh Vương!
Watson Kennedy đang giao đấu với Linh Vương hét lớn về phía Thái tử, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn. Trận chiến này bọn họ có Thái tử Viêm Hoàng có nghĩa đã nắm chắc phần thắng trong tay. ...
Đi xuyên qua mật đạo dài đằng đăng cuối cùng cũng tới trước cánh cửa bảo khố.
- Oh my godl
Nhìn căn phòng chất đầy bảo vật, hai mắt Tiêu Dương sáng lên.
- Tổ chức Huyết Dạ đánh cướp cả thế giới hay sao vậy? Nhìn cái này xem, nó không phải là bảo vật bị mất của bảo tàng Pháp sao?
Tiêu Dương vọt tới tựa như sói đói thấy thịt.
- Ngọc tỷ truyên quốc! Ngọc tỷ truyền quốc cũng có ở đây.
Vừa vào phòng Tiêu Dương đã cảm nhận được tín hiệu đặc biệt của Ngọc tỷ truyền quốc.
Hắn vọt tới trước một chiếc hòm sau đó tìm thấy Ngọc tỷ truyền quốc đã mất tích.
Có vẻ như so với đống bảo vật trong này, Ngọc tỷ truyền quốc không được Tà Vương coi trọng lắm.
Tiêu Dương lập tức cất Ngọc tỷ vào trong 'Thượng cổ Hồng Hoang.
Chỉ có nơi đó mới là an toàn nhất.
- 0a, món đồ chơi này được đấy, mang vê!
- Viên ngọc trai này cũng đẹp nữa, mang vê!
- Mang về! Mang về! Diệp Tang im lặng đứng một bên nhìn Tiêu Dương càn quét tất cả bảo vật bên trong căn phòng. Người này dường như đã hoàn toàn quên mất mục đích thực sự bọn họ đi vào trong này để làm gì.
Thực tế, không phải hắn quên, Tiểu Thất không ngừng thúc giục hắn nhưng Tiêu trạng nguyên giả điên giả điếc hoàn toàn bỏ qua không để ý đến lão.
Sau khi bảo khố không còn lại thứ gì, Tiêu Dương mới liếc mắt về phía những căn phòng giam xung quanh, mắt sáng rực hỏi:
- Tang Tang sư muội, bên trong những căn phòng đó cũng có bảo vật sao?
- Bên trong đó là tù nhân bị tổ chức Huyết Dạ bắt giữ, bọn họ đều là cường giả của các nước.
Diệp Tang buồn bã chỉ vào căn phòng ở trong góc, nói:
- Kỷ gia gia đang bị nhốt ở trong căn phòng đó.
Tiêu Dương phi thân tới đây cửa căn phòng ra...
VùI
Một đường kiếm khí sắc bén bắn thẳng vào Tiêu Dương.
Tiêu Dương bước lên phía trước, cơ thể uyển chuyện nhẹ nhàng tránh thoát kiếm khí.
Vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy người bị nhốt bên trong tóc dài xõa xuống chạm đất, tứ chi bị xiâng xích trói chặt, xương bả vai bị xuyên thủng, sức mạnh bị áp chế. Tuy nhiên vừa rồi khi hắn bước vào, chỉ một ánh mắt của lão ta đã mang theo nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa khiến hắn kinh hãi.
- Kỷ gia gia...
Diệp Tang mở miệng muốn nói nhưng lại bị một nguồn sức mạnh đẩy ra. Đồng thời vô số kiếm khí vô hình ập tới bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Con người Tiêu Dương khẽ co lại, tuy nhiên không hề sợ hãi mà nhanh nhẹn bước sang một bên.
Giọng nói của Kỷ Ly tiên nhân vang lên:
- Hãy phá kiếm khí của ta.
Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc, cơ thể nhoáng lên, đáp lời:
- Có gì khó!
Mặc dù đối mặt với bậc tiền bối của Kiếm Tông nhưng Tiêu Dương vẫn không mất đi dáng vẻ kiêu ngạo vốn có. Kỷ Ly tiên nhân bị nhốt trong phòng tối cả trăm năm, toàn thân đầy thương tích, hơn nữa lại bị Tỏa Tiên Liên trói chặt. Trong điều kiện như vậy nếu Tiêu Dương không phá được kiếm khí của lão thì lấy tư cách gì trở thành truyền nhân của Kiếm Tông.
Vùi! Vùi! Vùi
Nháy mắt, trong phòng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh của Tiêu Dương.
Sau đó kiếm quang lóe lên.
- Thiên Viêm kiếm? Tốt - tốt lắm!!!
Trong giọng nói của Kỷ Ly tiên nhân có chút kích động.
Tiêu Dương cười, khiêu khích:
- Tiên bối tới đây, vãn bối không biết sợ là gì đâu! Kỷ Ly tiên nhân thầm nghĩ tên nhóc này thú vị thật. Với thân phận của lão, người của Kiếm Tông gặp lão đều phải cung kính vậy mà tên nhóc này lại dám thách thức lão.
Có thể đấu một trận với Tiên nhân cho dù là Tiên nhân thất thế những cũng vẫn là một kinh nghiệm quý báu. Tiêu Dương đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Mặc dù Kỷ Ly tiên nhân dùng tình nhập đạo nhưng kiếm khí của lão vẫn vô cùng tinh diệu. Dùng tình nhập đạo, đem tình dung nhập vào kiếm đạo, vì nên mới gọi là Kiếm tiên si tình!
- Dùng hết thực lực của cậu đi.
Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân đột nhiên trở nên dịu dàng, hàng vạn kiếm khí tựa như hồng thủy cuộn trào ập tới.
Sỉ tình kiếm!
Tiêu Dương chợt rùng mình.
Bước chân tinh diệu di chuyển, lúc lùi lúc tiến.
Giọng nói của Kỷ Ly tiên nhân dịu dàng vang lên...
- Nhớ nàng tim gửi dòng sông
Ngày đêm chảy mãi về đông theo người.
Kiếm khí tựa như nước.
Kiếm trong tay Tiêu Dương lóe lên, bên dưới ánh sáng chói mắt xuất hiện một đóa hoa sen vàng.
Thanh Liên kiếm cal
Tiêu Dương lần này không né tránh.
Bởi vì Kỷ Ly tiên nhân nói muốn hắn phá kiếm khí của lão.
Phá mà không phải là tránh.
Tiêu Dương cười lớn, Thanh liên kiếm khí bay múa trong không trung.
- Rượu quý Lan Lang tỏa ngát hương,
Đựng trong chén ngọc ửng men hường.
Nhất kiếm thiểm quang.
Hai mắt Kỷ Ly tiên nhân sáng ngời mang theo chút kích động.
- Chính là nó, chính là Thanh Liên kiếm cal Kiếm tiên mạnh nhất, Thanh Liên kiếm cal
Kiếm khí trong mắt Kỷ Ly tiên nhân càng lúc càng nhiều, kiếm ý nhu tình phóng ra.
- Một tấc tương tư vạn tấc tình sâu,
Thế gian rộng lớn tìm người nơi đâu.
Kiếm khí bắn ra, kiếm quang phá trận.
- Lưu tinh bạch vũ yêu gian sáp
Kiếm hoa thu liên quang xuất hạp!
Một đến một đi, kiếm khí đan vào nhau.
Kiếm quang bén nhọn không ngừng bắn ra khiến Diệp Tang liên tục đị đẩy lùi vê sau.
Ánh mắt lo lắng nhìn vào trong phòng. Đột nhiên giọng của Tiêu Dương rít lên...
- An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!
Vùi! Vùi! Vùi
Tiếng nổ rền vang.
Một lát sau bên trong rơi vào yên lặng.
Vùi
Diệp Tang vội vã chạy vào lo lắng nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cầm Thiên Hoàng kiếm chỉ thẳng về phía trước, kiếm khí trong căn phòng đã hoàn toàn biến mất.
- An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!
Kỷ Ly tiên nhân liên tục lẩm nhẩm câu này, vành mắt đỏ ửng, kích động nhìn Tiêu Dương, lẩm bẩm:
- Kiếm Tông có hy vọng rồi, Kiếm Tông có hy vọng rồi!
- Ha ha... khụ khụ!!
Kỷ Ly tiên nhân đang cười lớn chợt mặt đỏ bừng ho sặc sụa. Diệp Tang lo lắng chạy tới hỏi thăm:
- Kỷ gia gia làm sao vậy?
- Không sao, không saol
Kỷ Ly tiên nhân cười nói:
- Chỉ là chút vết thương cũ thôi!