Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 798: Mắng Kiếm!

Chương 798: Mắng kiếm! Chương 798: Mắng kiếm!Chương 798: Mắng kiếm!

Gió bên sông Dịch lạnh tái tê,

Tráng sĩ một đi không trở vê.

Lúc này, trong ánh sáng chói mắt của Kim Kiếm, Tiểu Thất nhận được một cú sốc không hề nhẹ.

Cưỡng bức Kim Kiếm cũng cần phải có trái tim mạnh mẽ... cùng thể lực dồi dào nữa.

Hai mắt Tiểu Thất tràn đây khâm phục nhìn Tiêu Dương, ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá hắn vài lần sau đó nghỉ hoặc hỏi:

- Định cưỡng bức thế nào?

Tiêu Dương lạnh lùng đáp trả:

- Trăng non mùng một rọi rãnh sâu.

Tiêu Dương nổi giận, lườm lão quát lớn:

- Dâm dê đê tiện! Sao cậu lại có thể dùng lời lẽ thô tục như thế chứ?!

Tiểu Thất vẫn mơ hồ, hỏi:

Tiểu Thất bi phẫn hét lại:

Tiêu Dương giải thích:

Cảm xúc tao nhã khó khăn lắm khơi dậy được của Tiêu Dương bị Thất tử đạp nát, hắn đành bất đắc dĩ xua tay, nói:

Tiểu Thất không hiểu, hỏi:

Tiêu Dương:

- Hoa cúc nở rộ bên hàng rào.

- Là sao?

- Hậu môn!

Tiểu Thất cảm giác hôm nay Tiêu Dương nói chuyện vô cùng thâm sâu ảo diệu, lão vắt hết óc suy nghĩ sau đó thở dài lắc đầu nói:

- Có ý gì?

- Linh khí của Kim Kiếm quá mạnh, tấn công bằng nước không có hiệu quả đâu.

- Tiểu Thất tiền bối sang bên kia lấy nước đi.

Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn lên thanh kiếm vàng chói cao hơn mười mét đang xoay tròn trong không trung. Mũi kiếm sắc bén chĩa xuống dưới, toát ra khí phách lẫm liệt của bậc đế vương.

- Là nó làm tiên bối!

Thần binh đều có linh tính trong khi đó linh khí của Thần binh thông linh đạt đến cảnh giới mà không thần binh nào có thể đạt được. Kiếm linh của nó sinh ra linh tính như của người, cho dù thần binh thông linh không nhận chủ nhưng nếu Tiêu Dương mang nó ra gọt táo cũng không thành vấn đề. Duy chỉ có mình thanh Kim Kiếm này là không chịu nể mặt hắn.

- Ý tôi muốn nói là tiền bối đi rửa sạch hậu môn trước đi, nếu tôi không trụ được thì tiền bối lên. Tiêu Dương vội vã xoay người, chật vật tránh khỏi kiếm khí.

Tiêu Dương chán nản giơ tay đầu hàng, giải thích:

Sau đó Tiêu Dương dường như nhận ra điều gì đó, hắn tựa như một đứa bé ngoan ngoãn chạy tới chỗ Kim Kiếm dang hai tay ra, khuôn mặt ngây thơ vô số tội tươi cười mở miệng:

- Ông Kim...

- Kim đại ca...

- Tôi chết cũng không làm!

- Tiểu Kim Kim... không thích gọi như vậy à... vậy Tiểu Kiếm Kiếm thì sao?

Tiêu Dương cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười tuy nhiên Kim Kiếm vẫn không chịu, trong không trung bắn ra một đường kiếm khí sắc bén.

- Ối mẹ ơi!

Tiểu Thất khóc lớn đi lấy nước.

Kiếm khí chợt mạnh mẽ hơn vài phần.

- Tiểu Kim Kim, đại ca có chuyện muốn nhờ mày giúp một tay.

Ánh mắt hắn mới chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưỡi kiếm, ý định lúc trước trong đầu hắn hoàn toàn biến mất. Tiêu Dương đạp chân bay lên không trung, vẻ mặt dịu dàng nhìn Kim Kiếm, tủm tỉm cười nói:

- Bà Kim...

Vùi! Vùi Vùi

Kiếm khí mà vàng liên tiếp bắn về phía Tiêu Dương, cả không gian dường như đều bị kiếm khí bao phủ, mục đích bắn Tiêu Dương thành cái tổ ong.

Tiêu Dương thấy tình hình không ổn, cơ thể chuyển động nhanh nhẹn tránh kiếm khí.

Keng - keng -, Kim Kiếm khổng lồ rung lên dường như muốn thị uy đồng thời mang theo ý cảnh cáo.

Tiêu Dương vất vả đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Kim Kiếm, ánh mắt đó tựa như tên háo sắc nhìn thấy gái.

Mềm không ăn thì anh đây chơi cứng!

—...1

Tiêu Dương bay vút lên không trung, dáng người thẳng đứng sừng sững, ánh mắt lóe sáng, ngón tay chỉ vào Kim Kiếm, dáng vẻ anh minh thân võ.

Thanh Kim Kiếm khổng lồ không ngừng rung lên phát ra âm thanh vù vù, dương như đang rất tức giận. ...

Làm gì có ai như tên này, mở mồm mắng Kim Kiếm té tát. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Dương lúc này, dường như không mắng hết tổ tông mười tám đời nhà Kim Kiếm nhất định không chịu bỏ qua.

Cho dù thần binh thông linh nhận chủ nhưng chủ nhân nào cũng thờ phụng coi thần binh như thần thánh, chỉ thiếu nước ngày ngày thắp hương dập đầu cúng bái.

Kim Kiếm có linh tính!

Tiểu Thất nhìn đến ngu người.

Tiêu Dương mắng như chưa bao giờ được mắng, bao nhiêu vốn liếng lôi hết ra mắng. Một lúc sau mỏi tay hắn lại đổi sang tay khác, một tay chống hông một tay chỉ thẳng vào Kim Kiếm tiếp tục mắng chửi. Con ngươi trong mắt Tiểu Thất co lại!

Một loạt những câu nói thô tục làm lời mở màn.

Tiêu Dương quả thật là có động nhưng là động mồm, dáng vẻ uy nghiêm chửi mắng Kim Kiếm.

Bịch!

Tiểu Thất sốc quá ngã xuống, vừa đẹp, mặt ụp luôn vào chậu nước lão bưng tới.

Sau đó như nghĩ đến chuyện gì, Tiểu Thất vội vã ngẩng phắt đầu dậy, lết sang một bên nôn lấy nôn để...

- Mày chẳng phải cũng chỉ là một thanh sắt gỉ thôi sao? Kiêu gì mà kiêu, toàn thân cả ngày phát sáng, sao không đi làm máy phát điện đi? Mày tưởng mày cao quý lắm hả? Vứt mày vào trong nhà vệ sinh, giá trị của mày còn chẳng bằng cây chổi cọ bồn cầul

- Năm ngoái tao mua một cái đồng hồ! xxxxI

Hắn bắt đầu động!

Tiêu Dương hít sâu lấy khí thế.

Tiểu Thất đặt chậu nước xuống đất, vừa rồi lão đã rửa sạch tất cả những chỗ cần rửa. Không những thế còn có lòng tốt mang tới cho Tiêu Dương xem hắn có muốn rửa không, dù sao cũng nên giữ gìn vệ sinh sạch sẽ.

Trong tưởng tượng của tiểu Thất, Tiêu Dương thi triển thần uy, một ngón tay xoay chuyển càn khôn, chinh phục Kim Kiếm...

- Chẳng lẽ tên nhóc này vẫn còn chiêu thức bí mật chưa lôi ra?

Lúc này Tiểu Thất bưng theo một chậu nước quay lại nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Dương, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Tiêu Dương, tự hỏi:

Bên trong phòng giam, Kỷ Ly tiên nhân cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù trên người lão có thương tích nhưng vì bị nhốt trong này cả trăm năm nên vô cùng quen thuộc với căn phòng này. Tuy nhiên lúc nào lão lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Tiêu Dương.

Kỷ Ly tiên nhân hỏi Diệp Tang:

- Tiêu Dương đi đâu rồi?

Diệp Tang lo lắng lắc đầu ý nói cô cũng không biết.

Chiến trường ở bên ngoài chính thức bước vào điểm thắt nút cao trào!

Tà Vương quỳ dưới mắt đất, tình huống này vô cùng kỳ quái.

Cường giả năm thế lực nhân cơ hội này muốn xông lên tấn công Tà Vương tuy nhiên bên cạnh lão vẫn có cường giả bảo vệ ngăn cản bọn.

Thái tử Dịch Hàn lơ lửng trong không trung, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Tà Vương thua trận, tổ chức Huyết Dạ liên tục bị đánh lùi. Tuy nhiên Thái tử Dịch Hàn biết cuộc chiến thực sự vừa mới bắt đầu mà thôi.

- Tổ chức Huyết Dạ nay đã sa cơ lỡ vận, mọi người tiến lên giết chết hết bọn chúng!

- Giết!

Người của năm nhóm thế lực tựa như nhìn thấy thắng lợi ngay trước mắt, cả đoàn quân hưng phấn xông lên. - Cung nghênh Diêm Dương đại tiên!

Giọng nói của Tà Vương đột ngột vang lên.

- Người đứng thứ tám Thần bảng, Diêm Dương Vương!

Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng ngước mắt nhìn lên, lẩm bẩm:

- Sư phụ quả nhiên nói rất đúng, rất nhiều người trong Thần bảng đã gia nhập tổ chức Huyết Dạ, trong đó có cả những người đứng top trên, Diêm Dương Vương!

Lúc này, xa xa phía chân trời xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ ập tới chiến trường nơi này.

Tiên uy bức người, áp lực tựa như một ngọn núi khổng lồ đè lên đầu mọi người.

Bụp! Bụp! Bụp!

Những người thực lực hơi kém một chút không phân biệt là phe cánh nào đều đồng loạt quỳ xuống, không dám nhúc nhích.

Có người run rẩy cả hai chân nhưng vẫn cắn răng đứng thẳng tuy nhiên ánh mắt lại thể hiện hết sự hoảng sợ của bọn họ.

Thậm chí cả Watson Kennedy người đứng đầu năm nhóm thế lực cũng phải biến sắc. Dưới áp lực khổng lồ ấy, bọn họ chỉ như một con kiến hôi có thể bị lấy đi tính mạng bất cứ lúc nào.

- Diêm Dương tiên nhân!

- Cung nghênh Diêm Dương tiên nhân.

Linh Vương cùng tất cả mọi người trong tổ chức Huyết Dạ đều cung kính quỳ xuống.

Vẻ mặt mang theo hưng phấn, kích động.

Nhất là những thành viên cấp bậc thấp nhất trong tổ chức, ánh mắt họ thể hiện rõ niêm vui sướng tự hào. Trước đây bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của Diêm Dương tiên nhân, nhưng lúc này lại biết tổ chức có một nhân vật thân thánh như thế, trong lòng không giấu được sự sung sướng.

Phía chân trời xuất hiện một đám mây lành màu trắng.

Chỉ có cảnh giới Tiên nhân mới có thể cưỡi mây lành.

Bên trên đám mây là một lão già râu tóc bạc phơ chắp hai tay sau lưng, rất có phong phạm của bậc Tiên nhân. Đôi mắt lão khẽ nheo lại khiến người ta có cảm giác lạnh buốt tâm can.

Diêm Dương tiên nhân xếp thứ tám trong Thần bảng Viêm hoàng!

Đúng như Thái tử Dịch Hàn vừa nói, Thần bảng Viêm hoàng có rất nhiều người gia nhập tổ chức Huyết Dạ, điển hình là lão già này, Diêm Dương tiên nhân có thể được coi là nhân vật chủ chốt của tổ chức. Lão chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là trông coi tù nhân bị nhốt trong căn cứ Tử Vong Cốc.

Đám mây trắng bay về phía này, Diêm Dương tiên nhân khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, ánh mắt nhìn vào Thái tử Dịch Hàn, cười ha ha nói:

- Nhiều năm không gặp, không ngờ bạn cũ ngày xưa lại thu nhận được một đồ đệ xuất sắc như vậy.

Tiếng cười của lão mang theo sức mạnh kinh người, đặc công của năm nhóm thế lực trong khoảnh khắc nháy mắt có không ít người thất khiếu chảy máu mà chất.

Phía xa xa trong đám người, một hòa thượng với cái đầu bóng loáng cũng lập tức biến sắc.

Âm thầm hít một hơi thật sâu.

- Lão già này lợi hại ngoài sức tưởng tượng, mình tuyệt đối không thể liêu mạng được. Ánh mắt tinh ranh chuyển động nhìn bốn phía xung quanh sau đó cơ thể lập tức di chuyển tới một nơi an toàn. Giát Giát ngồi xổm bên cạnh một đống thi thể, lấy máu của những người đã chết bôi lên mặt mình sau đó nháy mắt ngã xuống nằm thẳng đơ.

Hoàn toàn không nhúc nhích.

Cơ thể cứng ngắc, rất giống xác chết.

Một lát sau đột nhiên có một người hớt hải chạy tới rồi vội vã hóa trang. Khi người kia chuẩn bị nằm xuống, Giát Giát đột nhiên mở mắt ra ngóc đầu dậy nói:

- Anh bạn này, chỗ này đủ người rồi, anh đổi chỗ khác được không?

- Xin lỗi đã làm phiền.

Người kia xấu hổ xin lỗi chạy đi chỗ khác.

Thái tử Dịch Hàn hoàn toàn không hề sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương. Mặc dù thực lực của gã không bằng Diêm Dương tiên nhân nhưng với thân phận của mình, gã có đủ tự tin tin rằng Diêm Dương tiên nhân sẽ không động đến mình.

- Diêm Dương tiên bối.

Đối diện với tiên nhân, khí chất kiêu ngạo của Thái tử Dịch Hàn bị thu liễm đi ít nhiều. Thái tử Dịch Hàn phất tay, nói:

- Dịch Hàn bất tài, lần này xông vào Tử Vong Cốc là vì muốn lấy lại một vật vốn thuộc về Viêm Hoàng.

- Vật gì?

Thái tử Dịch Hàn bình thản đáp lại:

- Ngọc tỷ truyên quốc.

Dường như Diêm Dương tiên nhân không biết đến sự tồn tại của Ngọc tỷ truyên quốc, lão nghiêng đầu nhìn vê phía Tà Vương.

Tà Vương ngẩng đầu lên gật gật sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi.

Dường như ý lão muốn nói: Ngọc tỷ truyền quốc đúng là đang ở Tử Vong Cốc nhưng nó rất quan trọng, không thể giao ra được.

Bên trong "Thượng cổ Hồng Hoang”.

- Rát hết cả cổ.

Tiểu Thất vuốt vuốt cổ mình, nhìn lên Tiêu Dương vẫn đang hăng hái chửi Kim Kiếm, dở khóc dở cười nói:

- Tên nhóc này chửi thâm thật!

Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hắn chưa từng dừng lại giây nào, tựa như sóng biển ngoài khơi, sóng này hết lại đến sóng sau.

- Mày tưởng mày cao quý lắm chắc? Chẳng qua cũng chỉ là một bản nhạc dạo cũ rích mà thôi. Đời trước trước trước trước nữa của mày chỉ là một thanh sắt nát bị mài trên ngực của một bà lão 'lép bẩm sinh, mài đến độ biến thành cây kim. Lúc đó đúng lúc sư tôn Lý Thái Bạch của tao đi qua nhìn thấy liền đắc đạo thành tiên. Còn mày vẫn bị mài mài mài...
Bình Luận (0)
Comment