Chương 799: Kim Kiếm tự vẫn!
Chương 799: Kim Kiếm tự vẫn!Chương 799: Kim Kiếm tự vẫn!
Âm thanh nghẹn ngào.
Tiểu Thất ngồi xổm trước chậu nước, nước mắt liên tục chảy xuống rơi vào trong chậu khiến mắt nước xao động.
Vô cùng ưu thương.
Lão rơi lệ vì cảm thương cho Kim Kiếm.
Tên đó đứng mắng Kim Kiếm nửa giờ đồng hồ nhưng chưa một câu nào bị trùng lặp. Đừng nói là Kim Kiếm bị chửi, lão đứng ngoài nhìn hắn chửi còn không câm được nước mắt nữa là.
- Tên này... thật không có nhân tính.
Hai mắt Thất Tử xưng đỏ vì khóc.
Sau một tràng chửi mắng liên hồi, Tiêu Dương dừng lại một lát, cánh tay chống hông giơ ra chỉ thẳng vào Kim Kiếm, tiếp tục mắng:
Vẻ mặt Tiêu Dương đầy bi thương chỉ vào Kim Kiếm, bất ngờ trong không trung chợt vang lên tiếng quát lớn:
Tiêu Dương trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ.
Tiêu Dương căm tức mắng:
Có vẻ như nó đã tức đến run rẩy.
Đã vậy lại còn là giọng con gái!
- Tao nói nhiêu như thế mà mày không cảm thấy có chút áy náy nào sao? Loại kiếm thô tục như mày chỉ xứng làm cái xiên nướng thịt thôi.
Môi khẽ run run.
- Nhờ đi làm có chút chuyện thôi mày kiêu cái nỗi gì?
Kim Kiếm run rẩy, ánh sáng vàng chói không ngừng lóe lên.
- Câm miệng! Cái đồ lưu manh kial
Tiêu Dương khiếp sợ.
- Chẳng phải là cần mày đi cứu tiền bối của Kiếm Tông tao thôi sao? Mà nhắc đến Kiếm Tông mới nhớ, cục sắt gì mày chẳng phải cũng là từ Kiếm Tông bọn tao mà ra sao? Giờ đủ lông đủ cánh rồi nên bỏ cha bỏ mẹ phải không?
Kim Kiếm nổi giận, quát:
Hắn vẫn biết Kim Kiếm có linh tính có thể cảm nhận được nhân tính nhưng lại không biết Kim Kiếm có thể nói tiếng người!
- Mẹ ơi...
Tiêu Dương vuốt ve miệng mình thể hiện đang trừng phạt nó, sau đó ngước mắt mỉm cười nói:
Trong đầu Tiểu Thất hiện lên hình ảnh cô thôn nữ bị ác bác cưỡng ép, lòng tự hỏi mình có nên lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân không?
Tiêu Dương rùng mình, miệng lẩm bẩm:
Kim muội muội đã sống hàng ngàn năm qua nhưng chưa bao giờ gặp phải loại người không biết xấu hổ vô liêm sỉ như vậy. Vì thế cuối cùng Kim muội muội đành phải uất ức thỏa hiệp.
- Tôi không có đứa con như cậu!
Tiêu Dương xuất hiện trong căn phòng giam.
Vùi
Tuy nhiên tuyệt đối không thể có chuyện nhận chủ, lân này Kim muội muội chỉ tạm thời giúp Tiêu Dương mà thôi.
- Chẳng trách lúc trước gọi ông Kim bà Kim không có tác dụng. Ôi cái miệng này, đáng đánh.
Thực tế Tiểu Thất đã đoán đúng, Kim muội muội quả thật đã bị Tiêu Dương dùng thủ đoạn ép buộc phải phục tùng.
Bởi vì sau một loạt các kiểu dụ dỗ, Tiêu Dương nhe răng chốt lại một câu...
- Nếu như em không chịu, đại gia mỗi ngày sẽ vẩy nước tiểu lên người em! Không những thế ngày mười lãm hàng tháng sẽ còn tặng thêm 'sản phẩm của hệ tiêu hóa' làm quà đi kèm!
- Kim muội muội, dạo này có khỏe không?
- Chẳng lẽ là bị ép buộc?
Thân kiếm vẫn còn hơi run rẩy.
Tiểu Thất há mồm trợn mắt, lão không biết Tiêu Dương đã sử dụng thủ đoạn gì chỉ biết sau đó Kim Kiếm cuối cùng đã chịu khuất phục thu nhỏ lại thành thanh kiếm bình thường rơi vào trong tay Tiêu Dương.
Kỷ Ly tiên nhân giật mình kinh ngạc, tên này đến đi bất ngờ cứ thể là ma vậy, lão hoàn toàn không có bất cứ phát hiện nào. Nhưng điều khiến Kỷ Ly tiên nhân khiếp sợ hơn vẫn còn ở phía sau...
Hai mắt trợn trừng như muốn lòi ra ngoài, lão nhìn chằm chằm vào tay phải của Tiêu Dương.
Đột nhiên hai mắt đỏ lên, từ sâu trong nội tâm không giấu được cảm xúc kích động, môi run run nói:
- Kim Kiếm! Là Kim Kiếm! Bảo vật trấn tộc của mạch Kiếm Tôn!
Sau khi kích động qua đi, Kỷ Ly tiên nhân thể hiện thái độ tôn trọng tựa như nhìn thấy tổ tiên của mình.
Kim Kiếm là bảo vật đã từng đi theo gia chủ người khai sáng ra mạch Kiếm Tôn. Xét về địa vị vai vế, Kim Kiếm cao quý hơn Kỷ Ly tiên nhân nhiều! Thần binh thông linh là vật có linh tính không ai dám sử dụng nó như một loại vũ khí bình thường.
- Tiêu Dương, Kim Kiếm... đã...
Kỷ Ly tiên nhân kích động nhìn Tiêu Dương.
- Nó vẫn chưa chịu nhận chủ.
Tiêu Dương biến sắc.
Âm thanh vang dội.
Kengl!I
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào Tỏa Tiên Liên, lúc này không hò hét lấy khí thế nữa mà trực tiếp tập trung sức mạnh chém xuống... Nếu không phải ghê tởm mất cái thứ sản phẩm kia của hắn thì cô nàng đã không nằm trong tay cái tên bỉ ôi vô sỉ này.
Ánh sáng của Kim Kiếm giảm đi vai phần.
- Thời gian có hạn, để vãn bối thử xem Kim Kiếm có thể chặt được Tỏa Tiên Liên không.
Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn Tỏa Tiên Liên, hít một hơi thật sâu, tập trung sức mạnh. Thanh Kim Kiếm trong tay lắm lập tức phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
- YaaaallIl
Tiêu Dương gầm lên, trán nổi đây gân xanh, âm thanh gào thét làm rung động cả cung điện.
Một lúc sau.
Diệp Tang liếc nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Anh hét cái gì vậy?
Tiêu Dương giơ Kim Kiếm lên, cười cười đáp lời:
- Hét để lấy chút khí thết
Ngoài hai chữ kích động ra Kỷ Ly tiên nhân không biết phải hình dung cảm xúc lúc này của mình thế nào nữa.
Nếu như Kim Kiếm không nhận chủ sẽ không người nào chạm được vào nó. Thế nhưng chàng trai đại diện cho tương lai của mạch Kiếm Tôn lại có thể làm được.
Với địa vị của lão cũng biết đôi chút về thân binh thông linh.
Hai mắt Kỷ Ly tiên nhân lại càng trợn lớn hơn.
Chuyện này đành phải để sau từ từ tính tiếp.
Tiêu Dương chán nản lắc đầu, mặc dù hắn rất muốn trấn áp bắt Kim Kiếm phải nhận chủ nhưng tính khí của Kim muội muội không phải dạng vừa. Lúc trước cô nàng đã nói thẳng nếu hắn ép cô nàng phải nhận chủ cô nàng sẽ tự sát.
Vẫn là cái cảm giác tê dại quen thuộc trước đó...
Âm!
Cơ thể Tiêu Dương bị phản chấn hất ngược ra ngoài, liên tục lùi về sau mấy bước rồi mới dừng lại được. Ngẩng mặt nhìn vào Tỏa Tiên Liên, một cảm giác bất lực lan ra khắp toàn thân.
Vô ích.
Tỏa Tiên Liên hoàn toàn không chút sứt mẻ.
- Mẹ kiếp! Kim muội muội, có phải cô lừa người ta không vậy? Chẳng phải cô được xưng tụng là vũ khí sắc bén nhất thế gian này sao? Tại sao ngay cả một cái xích chó mà cũng không chém đứt được vậy?
Mặt Kỷ Ly tiên nhân lại lần nữa đen thui.
- Cậu... cậu...
Kim muội muội tồn tại dưới dạng Kim Kiếm hàng ngàn năm nhưng thời gian tiếp xúc với còn người lại không nhiều, kỹ năng giao tiếp với người cũng không tốt vì vậy nên mới bị Tiêu Dương thu phục. Thân kiếm run rẩy một lúc sau đó không nhịn được nữa lớn tiếng cãi lại:
- Là tại thực lực của cậu quá kém nên không phát huy được hết sức mạnh của tôi thì có!!! Sắc mặt Kỷ Ly tiên nhân từ đen chuyển thành trắng, lão bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Kim Kiếm nói tiếng người, đây là chuyện lão chưa từng nghe thấy bao giờ.
Diệp Tang đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Hai ông cháu trợn mắt nhìn một người một kiếm đứng đó chửi nhau chan chát.
Năng lực học hỏi của Kim muội muội rất tốt, dùng những lời lúc trước Tiêu Dương chửi cô ra chửi lại hắn, hai bên ngang tài ngang sức. Tuy nhiên vốn liếng mắng của Kim muội muội là học được từ Tiêu Dương, cho dù có bắt chước giỏi thì cũng không thể vượt qua được người đã sáng tạo ra nó.
Kết quả cô thua.
Kengl
Tiêu Dương tức giận quăng Kim Kiếm xuống đất, nổi giận nói:
- Bên ngoài thì rất nên thơ, bên trong điện nước cứng đơ bèo nhèo!
Kỷ Ly tiên nhân nhìn thấy vậy trong lòng nhói đau.
Đó là Kim Kiếm đấy!
Vậy mà lại bị vứt đi như đồ phế phẩm.
Hi vọng cuối cùng đã tan biết khiến tâm trạng của Tiêu Dương rất xấu. Kim muội muội không may đụng trúng họng súng nên Tiêu Dương chẳng thèm thương hương tiếc ngọc nữa.
- Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?
Tiêu Dương mắng Kim Kiếm xong, tay siết chặt nắm đấm, nghiến răng lườm Kim Kiếm, nói:
- Sớm biết cô vô dụng như vậy, lúc đó tôi đã bán cô sang Hong Kong cho Chu Lục Phúc lấy mấy cọc tiền rồi.
Kim muội muội vô cùng uất ức.
Cô là ai? Đường đường là Thần binh đứng đầu trong Thần binh thông linh, là Kim Kiếm thiên hạ vô song!
Sự xuất hiện của cô đã đi ngược lại với ý trời.
Năng lượng của cô là vô hạn, không gì có thể chống lại, không vật gì không thể chém đứt!
Vậy mà hôm nay... lại bị mắng là đồ vô dụng!
- Tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!
Kim muội muội gào khóc, đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử Thần binh bị chửi dẫn đến thảm án tự sát.
Vùi
Kim Kiếm đột nhiên rung lên phóng mạnh vào tường.
Keng!
Thân kiếm cắm sâu vào trong tường.
Tiêu Dương liếc mắt, bĩu môi khinh thường:
- Chơi trò tự sát sao, tôi cũng biết!
Tiêu Dương vén ống tay áo lên định cắm đầu lao tới nhưng sau đó đột ngột dừng lại nhìn Kim Kiếm, hừ lạnh: - Mẹ kiếp, cô tự sát mắc mớ gì tới tôi, sao tôi lại phải tự sát theo cô!
Tiêu Dương cả đời thông minh suýt chút nữa thì phạm phải sai lầm dở hơi không đáng có này.
Diệp Tang nhìn cảnh tượng khôi hài này dở khóc dở cười hỏi:
- Tiêu Dương, vậy... còn cách nào khác không?
Tiêu Dương im lặng suy nghĩ một lát sau đó chán nản xua tay, nói:
- Còn cách nào nữa, giờ ngay cả Kim muội muội cũng xấu hổ tự sát rồi.
- Cái đồ lưu manh nhà cậu xấu hổ tự sát thì có! Tôi chỉ xấu hổ vì đã làm bạn với cậu thôi!
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Kim Kiếm, hỏi:
- Cô vẫn chưa chết hả?
Kim muội muội nổi giận:
- Bức tường này như đậu phụ ấy, chết thế nào được!
Lúc này Tiêu Dương mới chú ý tới thân kiếm đã cắm sâu vào trong tường.
Hai mắt hắn lập tức sáng lên.
Ánh mắt nhìn Kim Kiếm như nhìn bảo vật.
- Chậc chậc, quả nhiên là Thần binh đệ nhất thiên hạ.
Tiêu Dương vừa mừng vừa kinh ngạc.
Lúc nãy không chém được Tỏa Tiên Liên nên Tiêu Dương cứ ngỡ Kim Kiếm cũng chẳng hơn những binh khí khác nên mới vứt cô xuống đất. Thật không ngờ cô nàng này lại có thể đâm xuyên qua tường...
- Lúc nãy ba thần binh kia đều không chém được bức tường này.
Trong đầu Tiêu Dương lập tức xuất hiện một ý tưởng.
Hai mắt sáng lên, kích động nói:
- Có cách rồi, có rồi.
Nghe vậy Diệp Tang mừng rỡ hỏi:
- Cách gì?
Tiêu Dương nhìn hai bước tường, cười khẩy nói:
- Nếu Tỏa Tiên Liên khóa cả hai mươi ba cường giả với nhau vậy anh sẽ phá hết các bức tường ở đây, đóng gói tất cả hai mươi ba vị tiên bối mang đi.
Diệp Tang thừ người ra.
Cách này cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ bởi vì điều đó... là không thể.
Thế nhưng với Tiêu Dương chuyện không thể cũng sẽ thành có thểt
Hiện tại hắn không có nhiều thời gian giải thích cho Diệp Tang hiểu, lúc này tình hình bên ngoài thế nào còn chưa biết phải nhanh chóng xong việc ở đây.
Tiêu Dương bước lên phía trước, mỉm cười dịu dàng mở miệng:
- Kim muội muội.
Giọng điệu lấy lòng:
- Em gái tiểu Kim Kim. Giọng điệu dễ thương:
- Tiểu Kim Kim yêu quý, tiểu Kim Kim đáng yêu...
Cuối cùng Kim Kiếm không thể chịu nổi mấy lời nổi da gà của Tiêu Dương nữa đành phải bay vào tay hắn.
Tiêu Dương cầm Kim Kiếm, khí thế ngút trời chém thật mạnh vào bức tường.
Âm!
Bức tường cứng rắn nháy mắt nứt ral