Chương 801: Tuyệt kỹ kinh thiên động địa
Chương 801: Tuyệt kỹ kinh thiên động địaChương 801: Tuyệt kỹ kinh thiên động địa
Tiểu Thất, một trong Hàn Động Tam lão, tiền bối của Kiếm Tôn nhất mạch.
Bối phận vô cùng cao, nhưng...
- Phì, ngày đầu tiên tôi biết ông sao?
Tiêu Dương không cam lòng bĩu môi, liếc mắt:
- Thời gian trước lúc ông bế quan, tiền bối Tiểu Cửu nói cho tôi biết ông đã từng trộm áo của con gái tông chủ Thiết Đao tông, khi bị thẩm vấn mặt cũng không đổi sắc.
Bây giờ lại còn ngữ trọng thâm trường trách cứ hắn nói dối. Quả thật là năm mươi bước cười, không, một trăm bước cười năm mươi bước.
Mặt Tiểu Thất lão đỏ lên, nhất thời thẹn quá hóa giận:
- Thằng ranh kia, nói cái gì thế?
Tiêu Dương đảo mắt qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, môi trắng bệch.
Hắn không biết, tên tiểu hòa thượng kia đang giả chết trong đống người chết kia.
Động tác của Tiểu Thất rất nhanh, hoàn thành trận pháp trong nháy mắt. Tiêu Dương thầm thở ra một hơi, ánh mắt thoáng nhìn vê phía Diêm Dương Vương đang đưa lưng về phía hắn, suy nghĩ nên dùng tư thế gì xuất hiện cho phong cách nhất. Lúc này, thanh âm chém giết truyền đến từ đỉnh núi. Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết chấn triệt cả sa mạc.
Tiêu Dương nhìn lướt qua chiến trường, cũng không phát hiện bóng dáng của hòa thượng Giát Giát.
Tiểu Thất lão giật mình. Nếu Tiêu Dương một cước đá ông đến thượng cổ hồng hoang, thiên địa hợp nhất thì không dám nói, nhưng thiên lôi cuồn cuộn thì có đó.
Tiêu Dương cắn răng một cái, giãm lên họa quyển. Trong chốc lát, họa quyển mở rộng vô số lần. Thân ảnh Tiêu Dương bay thẳng lên trời, trong khoảnh khắc bức tranh che khuất một mảng lớn bầu trời.
- Đúng là cậy già bắt nạt trẻ. Ông có tin lát nữa lão tiên ông sẽ lăng không đến một nơi mà thiên địa hợp nhất, thiên lôi cuồn cuộn để ôn chuyện bi tráng năm xưa không?
Trong đống người chết vang lên thanh âm "tổn thương không chịu nổi”, suýt chút nữa bị dọa đến sống lại.
- Chân ngươi đạp lên phần trên bức tranh, tương đương với việc bị vây ở biên giới thượng cổ hồng hoang. Ta có thể bố trí một ẩn trận cho ông, che lấp khí tức của ngươi lại. Diêm Dương Vương tuyệt đối sẽ không nhìn ra được sâu cạn của ngươi.
Tiêu Dương không chút yếu thế.
- Giát Giát, tên tiểu hòa thượng kia đâu rồi?
Đồng tử Thái tử Dịch Hàn co rút lại.
Chiến cuộc đã nghiêng về một bên.
Tiêu Dương hãnh diện đứng chắp tay, ánh mắt sáng như thần, mang theo khí tức bễ nghễ của muôn dân trăm họ, đồng tử thâm thúy như nước hồ, sâu không lường được.
- Thời gian cũng không còn nhiều.
Biến hóa đột ngột này khiến không ít người chú ý, tất cả đều ngẩng đầu lên. Tất cả mọi người bên dưới đều ngây người.
Nói đến đây, Tiêu Dương cảm thấy không thích hợp lắm, lập tức đổi giọng:
Càng làm cho y khó hiểu chính là, Tiêu Dương nhảy ra từ chỗ nào vậy.
Họa quyển dài ra gần trăm thước, hiện lên bộ dạng của một nửa núi sông. Tiêu Dương đứng thẳng bên cạnh họa quyển, ngón tay chỉa xuống dưới, hét lớn:
Tiêu Dương biểu hiện ra bộ dạng sâu không lường được, khiến cho người ta cảm giác.
Nói một cách thô tục là, ẩn chứa khí phách của một con rùa phủ xuống.
Đối phương nhất định là cường giả tiên nhân.
Đám người của ngũ đại thế lực đang bị đuổi giết, giống như chó nhà có tang dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn, mang theo thân sắc cúng bái.
Có tiên nhân giáng xuống.
- Buông cô gái kia ra...
Trên thực tế, ngoại trừ câu nói sai vừa rồi, khí thế của Tiêu Dương quả thật kinh người.
Bức tranh gần trăm thước lăng không phủ xuống.
Nói về diện tích, họa quyển này còn muốn lấn át bức tường vân của Diêm Dương Vương.
- Lão công môn.
Ánh mắt Thái Tử Dịch Hàn lạnh lẽo nhìn quét bên dưới, giống như nhìn thấy không ít đụt măng non đột nhiên mọc lên trên mặt đất.
Cô gái lão công môn?
Từ xa, khóe miệng Thái Tử Dịch Hàn nhếch lên.
Có đường sống rồi.
Hai đại tiên nhân va chạm nhau, không biết ai thắng ai thua.
Chiến trường to như vậy, theo tiếng hét lớn của Tiêu Dương, nhân mã hai bên đều nhao nhao né tránh.
Ngừng động tác trong tay, ánh mắt tập trung vào "cường giả" mới xuất hiện và Diêm Dương Vương.
Diêm Dương Vương chậm rãi xoay người, ánh mắt thoáng nhìn Tiêu Dương, mang theo vài phần cổ quái, khóe miệng nhịn không được co quặắp lại:
- Giỏi cho một thủ đoạn cao minh.
Tiêu Dương lạnh nhạt cười:
- Chỉ là họa quyển chi thuật, không cần phải nói.
Tiêu Dương nghĩ rằng Diêm Dương Vương chính là chỉ phương pháp giãm chân lên họa quyển, liên khiêm nhường nói:
Tiêu Dương và Tiểu Thất nói chuyện với nhau, thanh âm của Tiểu Thất vang lên trong đầu Tiêu Dương. Tiêu Dương đương nhiên cũng có thể thông qua thần thức trao đổi với Tiểu Thất, nhưng hắn lại quen dùng miệng mà nói, khiến Diêm Dương Vương nhìn thấy, cứ tưởng là hắn đang lẩm bẩm lầu bầu cái gì.
- Quên mất.
Tiểu Thất võ trán:
- Thượng cổ hồng hoang. Diêm Dương Vương nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Nếu không phải chính tai ông ta nghe được, quả thật sẽ bị hắn hù mất.
- Họa quyển này nhìn qua có chút thần bí. Còn nữa, làm sao hắn có thể che giấu được khí tức của mình? Ngay cả tiên nhân cũng không nhìn ra.
- Làm sao ngươi biết?
- Chính tai lão tử nghe được.
Một giọng nói hổn hển vang lên.
Ông ta là không khí à?
Với thực lực tiên nhân của ông ta, có thể lắng nghe cả tám hướng.
Tên tiểu tử này đứng sau lưng ông không xa, lẩm bẩm lầu bầu, nói cái gì đó mà ông nghe không hiểu lắm. Nhưng ít ra ông cũng biết, tên này muốn lừa ông.
Cái gì "dê rừng”... lời nói càng thêm không lọt nổi vào tai.
Thân là tiên nhân Diêm Dương Vương cao cao tại thượng, lại có một tên tiểu tử cấp bậc Hóa Tượng muốn lừa gạt sau lưng ông, lại còn mở to mắt hỏi ông sao lại biết. Phân nghẹn khuất này chẳng khác nào cho ông một bạt tai.
Nếu không phải tiểu tử này thi triển thủ đoạn có chút quái dị, tiên nhân Diêm Dương Vương sợ rằng sẽ nhịn không được mà cho hắn một bạt tai.
Tiêu Dương sửng sốt, thốt:
Ngực Diêm Dương Vương trở nên phập phồng, giống như bị nghẹn một bụng khí.
- Ngươi cho rằng người như ta dễ lừa gạt lắm sao?
Tiêu Dương nhịn không được phải tán dương chính mình.
Tiêu Dương bật cười, trong lòng thâm nghĩ, cái xưng hô "tiên hữu" này là ám chỉ thực lực của bản thân. Sau khi trò chuyện vui vẻ, sẽ trực tiếp đánh địch nhân bay vào sương mù.
- Cước giãm tường vân của tiên hữu có thể biến hóa đa đoan, đó mới được gọi là thủ đoạn cao minh.
Tiêu Dương bi thương đến mức rơi lệ:
- Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới đối phương nghe được.
Khí thế tích cóp từng chút một nhất thời nổi lên, Tiêu Dương nhếch miệng cười với Diêm Dương Vương:
- Tiên nhân tiền bối, lân này xem như ông thắng, tôi trở về cải trang xong lại đến.
Lòng bàn chân Tiêu Dương như tra mỡ, lập tức khống chế họa quyển bay vút đi.
Phong hồi lộ chuyển khiến cho tất cả mọi người như được mở rộng tâm mắt.
Diêm Dương Vương sửng sốt, trong nháy mắt liên phản ứng trở lại, ánh mắt bắn ra hàn quang, sát khí âm lãnh trong khoảnh khắc tràn ngập cả gương mặt, thân ảnh vừa động, cước giẫm tường vân chợt lóe đi.
Tốc độ còn nhanh hơn Tiêu Dương.
Trong nháy mắt liền rơi xuống trước mặt hắn.
- Đắc tội với tiên nhân còn muốn chạy trốn?
Diêm Dương Vương lạnh lùng võ tay xuống:
- Đi chết đi. Một chưởng muốn đánh Tiêu Dương thành thịt vụn.
Bốp.
Tiêu Dương bị một chưởng đánh trúng, trong khoảnh khắc biến thành mảnh nhỏ.
- Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Ánh mắt Diêm Dương Vương phát ra lửa giận. Cái tên không coi ông ta vào đâu chỉ là một Hóa Tượng Phụ Ảnh.
- Tiên hữu cần gì phải tức giận vậy?
Từ xa, Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện, môi nhếch lên.
Đột nhiên, Diêm Dương Vương giật mình, trong lòng có một dự cảm không ổn, nhưng trước mắt rõ ràng chỉ là một tên tiểu tử Hóa Tượng bốn trăm biến.
- Dài, dài, dài.
Cánh tay Tiêu Dương rung lên.
- Lão đầu dê rừng, ông nhìn chằm chằm vào Nhị đệ của tôi làm gì? Không phải muốn nó dài ra sao?
Giữa không trung vang lên thanh âm bi phẫn của người nào đó.
Xôn xao.
Mọi người bên dưới liền nhìn thấy một cảnh tượng khó quên nhất trong cuộc đời này. Trong lúc Tiêu Dương hạ xuống, họa quyển dưới chân bất ngờ dài ra, che khuất cả bầu trời. Thiên địa trong phút chốc cũng trở nên hôn ám.
Dưới chân đột biến, sắc mặt Diêm Dương Vương cũng hơi thay đổi. Lúc này, ông dường như cảm giác được bản thân đang bị vây trong một không gian quỷ dị, khó lường.
Diêm Dương Vương quả thật là một người rất cẩn thận. Cho dù đối phương cũng chỉ là một tên tiểu tử cấp bậc Hóa Tượng.
Một tiếng cười dài.
Diêm Dương Vương cố gắng phá vỡ họa quyển, nhưng cảm giác sức mạnh của mình không thể phá tan được họa quyển này.
Gương mặt thay đổi, thân ảnh cấp bách vọt lên.
Bởi vì bức họa quyển này đang quây tụ từ bốn phương tám hướng, dường như muốn bao vây ông ta lại.
- Trễ rồi.
Thanh âm Tiêu Dương vang vọng:
- Tôn hầu tử sẽ không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Phật Như Lai. Huống chỉ ông chỉ là một con dê nhỏ.
Một giọng nói đánh nát sự kiêu ngạo của hắn:
- Ngươi là Phật Như Lai?
Một lát sau, thanh âm sâu kín của Tiêu Dương lượn lờ bên tai Diêm Dương Vương.
- Con dê nhỏ lạc đường,'thượng cổ hồng hoang" hoan nghênh ông.
Âm.
Trong lúc Diêm Dương Vương lao ra, trên đỉnh đầu, quyển họa hợp lại.
- Không ổn rồi. Sắc mặt Diêm Dương Vương đại biến, hung hăng đánh một quyền vào bức tranh, nhưng lại chẳng khác nào đánh vào miếng bông mềm nhũn, không thể công phá.
Thế cục biến đổi bất ngờ, thiên biến vạn hóa, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Quyển họa trên đầu, không, bây giờ không thể gọi là quyển họa nữa, nhìn qua trông giống như một bức tranh thủy mặc được thêu trên bầu trời, châm chậm xoay tròn.
Trong nháy mắt bức tranh mở rộng, không người nào dám ở trên không trung, bao gồm cả Thái Tử Dịch Hàn cũng rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời, thân sắc nghi hoặc:
- Đây là chiêu thức gì vậy?
- Tôi biết... tôi biết.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Thái Tử biến sắc, một sự cảnh giác tỏa ra bốn phía. Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai mình mà mình lại không nhìn thấy được bóng dáng, tuyệt đối là cường giả.
- Là ai? Có bản lãnh thì hiện thân đi.
Thanh âm kia nói:
- Hòa thượng tôi đang bị anh giãm dưới chân đấy.
Vẻ mặt Thái tử biến thành màu đen. Bên cạnh là hòa thượng Giát Giát đang chật vật đứng dậy, ánh mắt u oán nhìn Thái tử Dịch Hàn. Ta giả bộ chết dễ lắm sao? Đúng là tai bay vạ gió mà.
- Đây là tuyệt kỹ của Tiêu Dương?
Thái tử hỏi.
- Ừm.
Vẻ mặt hòa thượng Giát Giát giả bộ cao thâm, nhìn ánh mắt khát vọng tri thức của Thái tử, liên ngẩng đầu nhìn phía trên, nói:
- Có xem qua Lộc Đỉnh Ký chưa?
- Cái gì?
Thái tử hỏi lại.
- Quyển tái bản đấy.
Thái tử lắc đầu.
Hòa thượng Giát Giát thở dài một tiếng:
- Hôm nào phải xem đấy. Nên biết rằng...
Ánh mắt Giát Giát trở nên hưng phấn:
- Trong truyện, Vi Tiểu Bảo ôm lấy Thánh nữ Thần Long Giáo xoay một vòng, hình thành một cái kén tằm. Nghe lão đầu nói, Vi Tiểu Bảo muốn thành công, tám phần công lực của Thánh nữ phải truyền cho Vi Tiểu Bảo.
Hai mắt hòa thượng Giát Giát sáng lên.
Thái Tử Dịch Hàn giật mình. Tám phần công lực. Nếu tám phần công lực của Diêm Dương Vương rơi xuống người Tiêu Dương... Thật lợi hại.
Hít một hơi lãnh khí, sau đó hỏi tiếp: - Sau đó thì sao?
- Thánh nữ mang thai.