Chương 802: Cảnh tỉnh
Chương 802: Cảnh tỉnhChương 802: Cảnh tỉnh
Bầu trời hôn ám, một cái "kiến tằm" chậm rãi chuyển động, khí tức quỷ dị lan tràn.
Một tiên nhân cường đại cùng với một tiểu tử Hóa Tượng đồng thời bị nhốt trong "kiến tằm". Ngoại trừ hòa thượng Giát Giát và Thái Tử Dịch Hàn đang tích cực giải đáp câu đố Tiêu Dương có làm cho Diêm Dương Vương mang thai hay không, những người còn lại đều khiếp sợ nhìn chằm chằm phía trên.
Mùi máu tươi phiêu đãng trong gió. Lúc này, không người nào dám nhấc lên sát khí.
Mặc cho cát vàng chà đạp thiên địa, tất cả yên tĩnh chờ "kiến tằm" biến hóa.
Nghi hoặc cùng khiếp sợ, với cảnh giới tiên nhân như Diêm Dương Vương, lại bị vây trong một bức tranh.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Chẳng lẽ Diêm Dương Vương trúng độc giống như Thánh nữ?
Hòa thượng Giát Giát giống như bừng tỉnh đại ngộ.
Tiên nhân.
Tiên đối tiên.
Thực lực Tiêu Dương quá yếu, so với cấp bậc tiên nhân của Diêm Dương Vương chẳng khác nào một trời một vực. Cho dù Thượng cổ hồng hoang có thể tạm thời khống chế Diêm Dương Vương, nhưng nếu để cho Diêm Dương Vương có đủ thời gian, nói không chừng còn có thể phá hủy thế giới gà mờ không ổn định này của Tiêu Dương.
Cho dù Tiểu Thất đang bị vây trong trạng thái tiên thần, nhưng thực lực đã khôi phục được mười thành. Mặc dù không thể bước ra thế giới bên ngoài, nhưng bên trong Thượng cổ hồng hoang, Tiêu Thất tuyệt đối là tiên nhân hàng thật giá thật.
Tiêu Dương đơn giản chỉ là tương kế tựu kế, lừa Diêm Dương Vương tiến vào bên trong. Trong nháy mắt Diêm Dương Vương tiến vào, Tiêu Dương lập tức đóng cửa kết nối giữa bên ngoài với Thượng cổ hồng hoang.
Diêm Dương Vương vừa sợ vừa giận. Rõ ràng chỉ là một tiểu tử cấp bậc Hóa Tượng, tại sao trước mặt lại xuất hiện một lão giả cường đại như thế.
Không ai biết, vây khốn Diêm Dương Vương không phải là một bức tranh mà là một thế giới.
Điều mà Tiêu Dương có thể làm là đứng cách đó mấy ngàn thước, bắt chéo chân nhìn hai đại tiên nhân đấu nhau. Thậm chí còn suy nghĩ xem sau này có đụng phải địch nhân gì cường đại hay không, gói lại hết vào bao rồi mang đến cho Tiểu Thất tiền bối đối phó.
Ngay lúc này, Diêm Dương Vương đang bị vây trong thế giới Thượng cổ hồng hoang của bức tranh.
Với khả năng điều khiển hấp lực Thượng cổ hồng hoang của Tiêu Dương, nếu thi triển mạnh mẽ và cẩn thận hơn, Diêm Dương Vương chưa chắc đã bị vây trong thượng cổ hồng hoang nửa bước.
Bên cạnh Tiêu Dương cũng có tiên nhân hỗ trợ.
Tâm Diêm Dương Vương cực kỳ hỗn loạn, nhưng động tác trên tay vẫn không chậm, quyền cước huy kích, trọng ảnh đầy trời.
Nhưng, Tiêu Dương lại có át chủ bài khiến mọi người không tưởng tượng được.
- Đến thật tốt. - Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy?
Thực lực không thua kém gì mình.
Chiến trường không ngừng thay đổi từ trên trời xuống dưới đất. Quyền ảnh trải rộng khiến lòng người run SỢ.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà Tiêu Dương quan tâm. Cái mà hắn chú ý chính là kết quả giao chiến của hai tiên nhân.
Kết quả rất tàn khốc. Trong vòng trăm thước, hắn chết là không thể nghi ngờ.
Chiến đấu cấp bậc tiên nhân cũng không phải là hô phong hoán vũ trong truyền thuyết. Tiên nhân, bất quả cũng chỉ là một cảnh giới cường đại con người tu luyện được, cũng không phải có thể đằng vân giá vũ, phi thăng lên một cõi Tiên giới nào đó.
Ánh mắt kinh hãi.
Ánh mắt Tiểu Thất tỏa sáng. Yên lặng suốt trăm năm, hôm nay rốt cuộc đã có cơ hội xuất thủ, lại còn là cấp bậc tiên nhân nữa chứ.
- Kiếm khí ngưng trận.
Tiểu Thất cười ha hả, kiếm quyết vừa chuyển, trong phút chốc cả thiên địa biến sắc:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Đương nhiên, không phải truyền thuyết nào cũng là giả. Tiêu Dương có thể mở ra thế giới Thượng cổ hồng hoang trong bức tranh, không gian trong đó cũng có chút tương tự Tiên giới.
- Hắc hắc, một trăm năm rồi. Năm đó, Diêm lão tam nhà ta cũng tu luyện thành tiên. Thật không hổ danh là thiên tài một đời năm đó.
Trong tay Tiểu Thất tiền bối không có kiếm, tiện tay bắt một kiếm quyết, trong khoảnh khắc kiếm khí bao phủ Diêm Dương Vương.
Nghe xong, sắc mặt Diêm Dương Vương lại càng biến đổi, cả người chấn động.
Mặc dù không phải chiến đến thiên hôn địa ám, nhưng quá trình có thể nói là kinh thiên động địa.
Tiêu Dương suy nghĩ, nếu hắn xông lên...
Khuôn mặt Tiêu Dương có chút trắng bệch, không khỏi kinh sợ, thâm nghĩ bình thường có phải hắn nên đối với Tiểu Thất tiền bối tốt thêm chút nữa không.
- Tiểu Thất tiền bối không ngờ lại mạnh như thế.
Rắc rắc rắc.
Kiếm khí đầy trời trở nên linh động, vòng quanh một tầng huyễn cảnh quỷ dị, bao phủ xung quanh Diêm Dương Vương:
- Huyễn kiếm trận.
Vèo vèo vèo.
Công kích của Tiểu Thất trở nên sắc bén vài phần.
- Kiếm... trận...
Sắc mặt Diêm Dương Vương đại biến, thần sắc trở nên biến ảo.
Kiếm trận cấp tiên nhân. Trăm năm nay không xuất hiện.
Không nghĩ đến cứ như vậy mà kết thúc.
Tiêu Dương ngẩn ra, Tiểu Thất tiền bối vừa mới phát ra công kích mãnh liệt. Theo lý sau đó phải là một trận đại quyết chiến rung trời rung đất mới đúng chứ? Diêm Dương Vương sẽ không cam lòng mà đập nồi phá thuyền phản kích.
- Kết thúc rồi sao?
Một lát sau liền khôi phục sự bình tĩnh.
Sát trận mở ra, cả không gian đều lung lay.
Âm ầm.
Lực công kích kiếm đạo vô cùng mạnh.
Bản thân ông ta vừa mới đột phá Tiên nhân cách đây không lâu. Còn khẩu khí của vị tiên nhân kia dường như đã có thành tựu từ trăm năm trước. Lúc này thoải mái công kích ông, khiến ông cảm nhận được uy hiếp dày đặc.
Trở nên thất thố.
Nhất thời công kích bị rối loạn. Tiểu Thất tất nhiên không bỏ qua cơ hội như vậy, kiếm khí đột nhiên bắn ra. Cho dù Diêm Dương Vương đã vội vàng trốn tránh nhưng vẫn bị kiếm khí đâm xuyên qua bả vai, lưu lại mấy lỗ máu.
- Diệt thân kiếm trận.
Phong vân tái khởi, kiếm trận tâng tầng lớp lớp.
Dùng trận pháp nhập kiếm đạo.
Cho đến lúc này, Tiêu Dương đã nhận thức được cấp bậc cuộc chiến tiên nhân, càng thêm hiểu được tiên nhân của Kiếm tông lợi hại như thế nào. Chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng đã ngăn chặn được Diêm Dương Vương.
Tiểu Thất vận dụng kiếm trận đến mức xuất thân nhập hóa. Kiếm khí đầy trời đan vào cùng một chỗ. Diêm Dương Vương cơ hồ không có cơ hội thở dốc.
Cùng cấp bậc nhưng tiên nhân Kiếm Tông lại áp đảo hết thảy tiên nhân còn lại.
Cách đây trăm năm, mỗi một người tu hành đều có một nhận thức trong lòng.
Diêm Dương Vương dường như ý thức được điều gì, ánh mắt hoảng sợ, trong lòng đông cứng lại.
Tiên nhân của Kiếm tôn nhất mạch.
Nhưng hôm nay lại tái hiện qua tay tiên nhân.
Kiếm trận tượng trưng cho truyền thừa gia tộc của Kiếm Tôn nhất mạch đã biến mất trăm năm.
Bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Tiêu Dương bước đến gần. Hư ảnh chợt lóe, Tiểu Thất xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
- Tiểu Thất tiền bối.
Tiêu Dương ngây người. Thân ảnh Diêm Dương Vương bay xung quanh, nhưng giống như gặp phải vô số vách tường chặn lại, bị đụng trở và.
- Đây là... - Ta đã dùng trận pháp tạm thời vây khốn ông ta.
Vẻ mặt Tiểu Thất ngưng trọng, không hề vui sướng khi đắc thủ, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Có chuyện này ta không thể không nói với cậu.
Tiêu Dương giật mình:
- Có chuyện gì thế?
- Căn cơ Thượng cổ hồng hoang của cậu quá mức lỏng lẻo.
Tiểu Thất lắc đầu cười khổ:
- Mặc dù Diêm Dương Vương đã bị ta cản lại, nhưng ta lại không có cách nào giết chết ông ta.
Thấy Tiêu Dương khó hiểu, Tiểu Thất trầm giọng giải thích:
- Khi ta phát ra đại chiêu mới nhận ra được mấu chốt của vấn đề. Căn cơ của thế giới này quá yếu, hiển nhiên là có liên quan đến người lập ra nó. Chuẩn xác mà nói, nó không chịu đựng nổi hai tiên nhân chiến đấu bên trong.
- Nếu chân chính chiến đấu, rất có khả năng sẽ khiến cho Thượng cổ hồng hoang bị sụp đổ hoàn toàn.
Thần sắc Tiểu Thất ngưng trọng, quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Dương Vương đang bị vây trong trận pháp:
- Tốt nhất cậu nên cầu nguyện Diêm Dương Vương không lựa chọn phương thức liều mạng.
Sắc mặt Tiêu Dương trắng bệch.
Hắn vừa mới nghĩ đến sau này có nên đưa những cường giả mà hắn đối phó không được vào trong Thượng cổ hồng hoang hay không. Bây giờ Tiểu Thất tiên bối lại nện một gậy vào đầu hắn.
- Một khi thế giới này sụp đổ, nếu chúng ta không ra ngoài, sợ rằng khi không gian bị loạn lên, sẽ bị trời cao cắn nuốt. Cậu thân là chủ nhân của thế giới này, có thể sẽ chết nhanh hơn đấy.
Vẻ mặt Tiểu Thất giống như không phải nói đùa:
- Không gian vốn là một thứ rất hư vô. Cậu ngẫu nhiên có được Thượng cổ hồng hoang, đó chính là cơ duyên lớn lao của cậu. Nhưng bây giờ đối với cậu mà nói, đó cũng chính là một tai nạn.
- Nếu Diêm Dương Vương muốn đồng quy vu tận với cậu, lập tức có thể hủy diệt không gian Thượng cổ hồng hoang này của cậu. Nhưng, thoạt nhìn ông ta không phải là người muốn tìm cái chết.
Tâm Tiêu Dương chìm xuống vài phần, không nghĩ đến dẫn vào một tiên nhân lại tương đương với việc cài vào một quả bom hẹn giờ. Hơn nữa còn tùy thời làm cho hắn tan xương nát thịt.
- Nếu không, để tôi mời ông ta ra ngoài.
Tiêu Dương cẩn thận lên tiếng.
Tiểu Thất trừng mắt:
- Cậu đúng là không có cốt khí gì cả.
Tiêu Dương không chút yếu thế nhìn chằm chằm Tiểu Thất, dường như muốn biểu đạt một ý tứ, tôi không có cốt khí thì làm sao?
Nhìn qua nhìn lại, Tiểu Thất liền chịu thua, lời nói sâu xa:
- Với trận pháp của ta, muốn vây khốn ông ta mười ngày nửa tháng cũng không khó. Nhưng vấn đề là phải giải quyết chứ không phải trốn tránh. Vấn đề căn bản nhất chính là căn cơ của cậu quá yếu. - Làm thế nào để ổn định căn cơ?
Tiêu Dương hỏi một vấn đề rất mang tính xây dựng.
- Thực lực.
Tiểu Thất nhìn Tiêu Dương, nói:
- Đừng tưởng rằng chỉ mới có chút ưu thế đã dương dương tự đắc. Thực lực bản thân mới là căn bản nhất.
Trán Tiêu Dương chảy mồ hôi lạnh. Quả thật, việc Thượng cổ hồng hoang tồn tại chẳng khác nào một cái máy gian lận. Nhưng hiện tại hắn mới biết, sự tôn tại của nó càng kinh khủng hơn nhiều.
Cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay Diêm Dương Vương. Điều kiện tiên quyết là Diêm Dương Vương muốn đồng quy vu tận với hắn.
- Ngoại trừ cái này...
Tiểu Thất đột nhiên hét lớn:
- Cậu có nhìn thấy người nào mang theo một thế giới chạy loạn không?
Cả người Tiêu Dương lạnh run.
Tiểu Thất thở dài:
- Kỳ thật thì ta nên sớm nhắc nhở cậu. Thượng cổ hồng hoang cũng giống như rễ của một cái cây. Sau khi về nước, cậu nên đem Thượng cổ hồng hoang an trí tại một nơi an toàn, giúp cho nó ổn định căn cơ. Có như vậy thì mới an toàn. Kiếm trủng của Kiếm tông chúng ta cũng giống như một thế gian không gian nhỏ.
Cả người Tiêu Dương lại càng đổ đầy mồ hôi.
Điều này đối với hắn mà nói chẳng khác nào bị đánh một côn vào đầu, hoặc bị tạt một xô nước lạnh.
Giật mình thanh tỉnh lại.
Trong thiên địa rộng lớn, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.