Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 798 - Chương 803: Kết Thúc

Chương 803: Kết thúc Chương 803: Kết thúcChương 803: Kết thúc

Nếu chạy trốn ra ngoài, tất có thể bị thượng cổ Hồng Hoang biến thành một người tùy thời có thể bị nổ tung. Điều này đối với Tiêu Dương mà nói, sau khi nghe xong chỉ đổ mồ hôi lạnh mà không bị ngất, nói rõ tâm lý của hắn có khả năng thừa nhận rất mạnh.

Căn cơ.

Nếu không ổn định căn cơ của thượng cổ Hồng Hoang, hắn rất có thể sẽ bị nó nổ tung mà chết trong không gian loạn lưu.

Đúng là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Vứt thì tiếc, nhưng cầm trong tay thì lại ăn không nổi.

Tiểu Thất đứng bên cạnh nhìn Tiêu Dương, cũng không lên tiếng. Sự đả kích này phải dựa vào bản thân mới có thể điều chỉnh được.

Thần sắc biến ảo vài cái, Tiêu Dương thở ra một hơi, ánh mắt khôi phục sự bình thường, nhìn Tiểu Thất, cười nói:

- Tiểu Thất tiền bối, bây giờ phải làm phiền ông rồi.

- Chẳng lẽ Tiêu Dương tôi không có thế giới tùy thân thì bị người ta chà đạp sao?

- Hiện tại Diêm Dương Vương đang ở trong trận pháp, nhất thời chưa thể phá trận mà ra. Ta cũng không bị ông ta đẩy vào tuyệt cảnh. Cục diện này giằng co một thời gian là không thành vấn đề.

- Sau khi về nước, sẽ tìm một chỗ an ổn căn cơ của thượng cổ Hồng Hoang.

Còn có một sự hèn mọn, bỉ ổi giấu đằng sau sự kiên định.

Có thể nhanh như vậy điều chỉnh lại tâm trạng, đúng là không dễ dàng gì.

Diêm Dương Vương đã bị Tiểu Thất tiền bối ngăn lại, Tiêu Dương rất nhanh cũng để vấn đề của thượng cổ Hồng Hoang qua một bên. Lúc này vẫn còn chuyện quan trọng hơn.

Ánh mắt Tiểu Thất hiện lên sự tán thưởng.

Tiểu Thất gật đầu với Tiêu Dương.

Đổi lại là mình, một khi biết được bản thân chính là một quả bom hẹn giờ, sợ rằng phải mất một thời gian mới bình tính được.

Mặc dù tiểu tử này có đôi lúc vô sỉ, nhưng khi làm đại sự thì không hề hàm hồ.

Tiêu trạng nguyên từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh mất sự tự tin.

Bên ngoài, một trận cuồng phong nhấc lên cát vàng đầy trời. Trong không khí yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu nhìn ổ "kén tằm' ở trên trời. Yên lặng một hồi, phe cánh Linh Vương của tổ chức Huyết Dạ và Tà Vương đã mất đi lực chiến đấu nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.

Tiêu Dương nở nụ cười tự tin:

Ánh mắt Linh Vương hiện lên sát khí tàn bạo, sau đó lặng lẽ vung tay lên.

Bây giờ không thể đưa Diêm Dương tiên nhân ra ngoài. Nếu không, thế cục bên ngoài sẽ càng không thể vấn hồi.

Giải quyết tà giáo Huyết Dạ ở bên ngoài, nghĩ cách cứu viện Kỷ Ly tiên nhân.

- Giết. Linh Vương quyết đoán ra lệnh, trong phút chốc suối máu phun ra, chiếu xuống mảnh đất màu vàng.

Một thanh đao nhọn bay thẳng đến, xuyên qua ngực hòa thượng Giát Giát. Chủ nhân của thanh đao nhấch môi cười:

Không có Diêm Dương tiên nhân, nhưng bọn họ vẫn đang chiếm ưu thế, bởi vì toàn bộ cường giả tối cường của năm đại thế lực đã bị Diêm Dương tiên nhân đánh trọng thương. Nói về thực lực đứng đầu hiện giờ, đối phương chỉ còn một Thái tử Viêm Hoàng.

- Hòa thượng giả chết? Hòa thượng chẳng qua chỉ không muốn sát sanh nhiều thôi.

Sát khí bắt đầu khởi động.

Khí thế hòa thượng Giát Giát như hồng, quyết đoán lựa chọn quay đầu chạy trốn.

Lúc này, Thái tử Dịch Hàn đã trở thành đối tượng trọng điểm công kích của đối phương. Hòa thượng Giát Giát đứng gần Thái tử Dịch Hàn, cũng được xem là "trọng điểm" để chiếu cố. Hai tên cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp đã bắt đầu vây công hòa thượng.

Nói xong, người nọ đã mất mạng trong tay Kim cương hàng ma trượng của hòa thượng Giát Giát.

Tuy nhiên, vẫn phải giết.

- Muốn giả chết trước mặt lão tử hả?

Loảng xoảng.

Một thanh Kim cương hàng ma trượng đột nhiên xuất hiện, tàn nhẫn nện xuống đầu người này. Khuôn mặt hòa thượng Giát Giát xuất hiện, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm người kia, khiển trách:

Thanh âm chém giết lại vang lên.

Vù.

Từ xa, hòa thượng Giát Giát thấy tình thế không ổn, liền tránh khỏi Thái tử Dịch Hàn một khoảng cách, sau đó chớp chớp mắt, rồi từ từ ngã xuống đất.

- Giết chết hết.

Từ xa truyền đến một thanh âm bi thiết:

- Hãy cho hòa thượng một cơ hội giả chết.

Trên chiến trường đầy máu tanh đã xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Hai gã cường giả đuổi theo một tên hòa thượng đầu bóng lưỡng, tránh né như con cá chạch chạy loạn xung quanh.

Lấy Linh Vương cầm đầu đám cường giả đối trận với Thái tử Dịch Hàn.

Đại chiến bộc phát.

Máu tanh tràn ngập.

Bùng.

Một tiếng nổ từ trên không trung truyền đến, trong nháy mắt khiến mọi người kinh hãi.

Cạch cạch cạch.

Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn nở nụ cười ngạo nghễ.

Mọi người giống như lâm vào trạng thái đờ đẫn.

Hòa thượng Giát Giát cũng há to miệng nhìn Tiêu Dương.

Ánh mắt nhìn Tiêu Dương mang theo sự sợ hãi vô tận. - Tại sao lại chết không một tiếng động như vậy?

Cả người run lên, thì thào:

Trong lòng mọi người đều hoảng sợ.

Tổ chức Huyết Dạ lại càng kinh sợ hơn. Còn ánh mắt Thái tử Dịch Hàn là sự khó có thể tin.

Tiêu Dương đứng chắp tay giữa không trung, ánh mắt nhìn quét xuống.

Một lát sau, khóe miệng nhếch lên:

- Diêm Dương, đã bị diệt rồi.

Âm ầm.

Chẳng khác nào ngũ lôi oanh đỉnh, chấn triệt tâm can của mọi người.

Khuôn mặt Linh Vương co quắp lại, chẳng khác nào sét đánh giữa ban ngày.

- Diêm Dương tiên nhân đã chết?

Diêm Dương tiên nhân đâu?

Ngoại trừ hắn, không còn ai nữa.

Viêm Hoàng, Tiêu Dương.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, kén tằm đột nhiên biến mất. Trong tích tắc, một thân hình thon dài cất bước đi ra.

Kén tằm rốt cuộc đã nứt ra, chấn kinh nội tâm vốn đã yếu ớt của hai bên.

Tất cả ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Chi binh bất chiến.

Mặc dù Diêm Dương tiên nhân tạm thời bị Tiểu Thất tiền bối vây khốn, nhưng ngũ đại thế lực cũng đã bị trọng thương. Trước khi Diêm Dương tiên nhân xuất hiện, ngũ đại thế lực đã bị tổ chức Huyết Dạ đả thương nặng. Nói về thực lực chỉnh thể lúc này, tổ chức Huyết Dạ ngược lại chiếm cứ ưu thế.

Tiêu Dương chỉ có thể giả bộ.

Hơn nữa còn giả bộ thành công chưa từng có, khí thế lãnh ngạo hờ hững quan sát xuống, tựa thần minh đánh vào tinh thân của mọi người.

Giữa không trung, cánh tay Tiêu Dương nhẹ nhàng huy động.

Trong phút chốc, phe cánh tổ chức Huyết Dạ đã nhận lấy sự chấn kinh vô tận, bao gồm cả Linh Vương.

Đối phương ngay cả Diêm Dương tiên nhân cũng tiêu diệt, chẳng phải hắn cũng sẽ bóp chết bọn họ như bóp chết một con kiến sao? Phải biết rằng, Diêm Dương tiên nhân đối phó đám người ngũ đại thế lực chỉ bằng cái phất tay.

- Trốn.

Linh Vương cơ hồ không chút do dự, một tay chộp lấy Tà Vương, thân ảnh vội vàng bỏ chạy về phía xa.

Lúc này bất chấp cả mặt mũi, chạy trốn quan trọng hơn.

Hơn nữa, bọn họ còn có một chỗ dựa vào, chính là bảo khố được che giấu trong trụ sở. Cho dù quân địch có tiến vào, cũng không nhất định tìm được cửa vào bảo khố.

Tẩu vi thượng sách.

Linh Vương một tay dẫn theo Tà Vương, dưới sự bảo vệ của thủ hạ, trong nháy mắt rút lui. Thái tử Dịch Hàn cũng không đuổi theo. Thực lực của Linh Vương không hề thua kém Tà vương. Nếu bọn họ liên thủ lại, y cũng ăn không tiêu. Huống chi, y cảm thấy, cho dù muốn ra tay, cũng là cái tên Tiêu Dương ngay cả tiên nhân cũng có thể đối phó được kia ra tay.

Tiêu Dương giống như pho tượng Phật ngàn năm bất động, gợn sóng không sợ hãi.

Linh Vương bỏ chạy, tổ chức Huyết Dạ trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ. Người của ngũ đại thế lực thừa dịp phát động đuổi giết.

Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng đám người Linh Vương đang bỏ chạy.

Đồng tử Thái tử Dịch Hàn hơi co lại. Hắn rốt cuộc muốn ra tay sao?

- Linh Vương đã cách một ngàn thước, hắn có tự tin đánh gục Linh Vương sao?

Dần dần, Linh Vương biến mất trong tâm mắt.

Tiêu Dương đã động.

Khuôn mặt Thái tử Dịch Hàn hiện lên hắc tuyến.

Thằng nhãi Tiêu Dương lúc này đang dùng tay vỗ ngực, lau mồ hôi.

- Muốn rớt tim ra ngoài luôn đó.

Tiêu Dương vỗ vỗ ngực. Nếu Linh Vương thật sự không sợ mà liều mạng với hắn, ngoại trừ cong đuôi bỏ chạy, hắn thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Âm ầm.

Lúc này, một thanh âm phảng phất từ dưới đất vang lên.

- Không ổn rồi.

Tiêu Dương biến sắc, thân ảnh trong phút chốc biến mất khỏi không trung, đảo mắt đã xuất hiện trước cánh cửa vào mật thất.

Phía sau có không ít người theo sát.

Mục đích của mọi người chính là trụ sở bí mật của tổ chức Huyết Dạ.

- Chính là chênh lệch thời gian.

Khóe miệng Tiêu Dương nhẹ vểnh lên, lao thẳng vào chỗ giấu bảo khố.

Lúc này, trụ sở dưới đất thỉnh thoảng phát ra từng trận rung động.

Khi Tiêu Dương xuất hiện, Kim kiếm trong tay Diệp Tang đã hoàn thành nhiệm vụ hắn giao cho. Thấy Tiêu Dương xuất hiện, Kim kiếm trong phút chốc biến thành một đạo kim quang vọt vào cơ thể Tiêu Dương, biến mất vô ảnh.

- Việc này không nên chậm trễ. Nơi này sắp sụp rồi.

Tiêu Dương lấy ra một quyển họa. Bao gồm Kỷ Ly tiên nhân bên trong, hai mươi ba cường giả đã bị khóa Tiên Liên giam cầm không cách nào phát huy thực lực. Tiêu Dương muốn đưa họ vào trong thượng cổ Hồng Hoang sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trong nháy mắt, rất nhiều thân ảnh, kể cả khóa Tiên Linh cùng biến mất.

Chỉ là, vẫn còn một đoạn kiếm gãy Tam Xích Lệnh. Chung quanh đoạn kiếm có một tầng giam cầm, nhất thời Tiêu Dương không thể công phá.

Rút lui trước.

Thủ đoạn nghịch thiên này khiến cho Diệp Tang bên cạnh phải giật mình. - Tang Tang sư muội, đi thôi.

Thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe, nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo thon của Diệp Tang, bay vút ra khỏi trụ sở.

Những người còn lại khó khăn lắm mới vọt vào được, thấy Tiêu Dương trở ra, không khỏi kinh ngạc.

Tiêu Dương gào lên:

- Trụ sở dưới đất đã bị người ta phá hủy, sắp sụp rồi. Mọi người nhanh chóng rời đi.

Vù.

Nói xong, thân ảnh Tiêu Dương đã vọt ra khỏi trụ sở.

Thái tử Dịch Hàn vốn đã vọt vào, nghe xong, không chút do dự nghe theo lời Tiêu Dương, lắc mình vọt ra ngoài.

Một bộ phận người cũng xông ra ngoài. Nhưng vẫn có một số người không cam lòng, tiếp tục xâm nhập vào trong.

Âm ầm.

Khi mọi người rút lui khỏi trụ sở, rõ ràng nghe được một tiếng nổ như núi băng bị sụp xuống.

Trụ sở dưới đất đã bị sụp.

Những người vừa mới chạy ra được cảm thấy may mắn vô cùng. Quay đầu nhìn thoáng qua trụ sở dưới đất đã bị sụp, cửa vào bị phong tỏa, tất cả đều lắc đầu. Những người không chịu nghe Tiêu Dương chạy ra ngoài, sợ rằng cũng đã lành ít dữ nhiều.

Bọn họ đã không đưa ra lựa chọn chính xác cho vận mệnh của mình.

Tiêu Dương hiển nhiên là không quan tâm chuyện này, ôm lấy Diệp Tang, thanh Kim kiếm vững vàng đáp xuống chân của hắn rồi lại bay vút đi.

Cước giẫm phi kiếm, ngự phong mà đi.

Bộ quần áo màu xanh của Diệp Tang phiêu dật trong gió, ánh mắt nhu hòa nhìn gương mặt anh tuấn.

Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến tình huống lúc này. Vốn hẳn là phải chết, không ngờ lại xoay chuyển được tình huống.

- Tôi đã nói rồi, nhất định phải san bằng Tử Vong cốc, mang cô ngự kiếm rời đi.

Tiêu Dương quay mặt, mỉm cười nói với Diệp Tang.

Đai chiến kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment