Chương 804: Thiên tài liên thủ
Chương 804: Thiên tài liên thủChương 804: Thiên tài liên thủ
Ngự kiếm rời khỏi Tử Vong cốc, phía sau truyền đến thanh âm lo lắng.
- Lão đại, chờ tôi một chút, chờ tôi một chút.
Hòa thượng Giát Giát câm Kim cương hàng ma trượng vọt theo.
Bên ngoài Tử Vong cốc, đại chiến kết thúc. Trụ sở tổ chức Huyết Dạ bị sụp đổ, nhưng cũng có người không cam tâm cứ như vậy rời đi.
Công kích Tử Vong cốc.
Nguyên nhân ngoài mặt là cứu hơn mười chuyên gia quốc tế. Nhưng trên thực tế, rất nhiều quốc gia đều nhận được tin đồn chưa được xác minh, bên trong Tử Vong cốc có cất dấu Tam Xích Lệnh.
Tam Xích Lệnh là truyền thừa Thần Minh điện, có thể làm cho toàn bộ thế giới trở nên điên cuồng tìm kiếm nó.
Trụ sở sụp đổ, rất nhiều người lựa chọn phương pháp Ngu Công dời núi, một lần nữa đào móc trụ sở. Cho dù các chuyên gia bên trong đã chết hết, nhưng Tam Xích Lệnh đâu?
- Dịch huynh, tôi biết anh có rất nhiều vấn đề cần hỏi. Muốn hỏi thì anh cứ việc hỏi.
Thái tử Dịch Hàn không chờ đợi được mà lên tiếng hỏi.
- Trà ngon.
- Diêm Dương tiên nhân thật sự đã chết?
Thái tử Dịch Hàn khoanh chân ngồi đối diện Tiêu Dương, thỉnh thoảng nhìn hắn.
- Cậu thi triển họa quyển thần bí là chiêu thức gì vậy?
Một tin tức chưa xác định cũng đủ khiến lòng tham nổi lên.
- Cái này... khó nói quá.
Ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Tiêu Dương cũng không rời đi. Hắn biết được Tam Xích Lệnh từ miệng Diệp Tang. Hắn đã bảo hòa thượng Giát Giát đi tìm hiểu tình huống, còn mình thì cùng với Tang Tang sư muội uống trà.
Thái tử Dịch Hàn trở nên vui vẻ. Hắn biết, điều này chắc chắn có liên quan đến bí mật rất lớn trong lòng Tiêu Dương. Cho dù có chút xấu hổ, nhưng y vẫn hỏi.
- Trụ sở tổ chức Huyết Dạ đột nhiên sụp đổ là do cậu hạ thủ?
Tiêu Dương nhấp một ngụm trà, quay sang nhìn Thái tử Dịch Hàn, cười nói:
- Cái này... khó nói quá.
Thái tử Dịch Hàn hỏi tiếp:
- Cái này... khó nói quá.
Hắc tuyến đã giăng đầy trên gương mặt của Thái tử Dịch Hàn:...
Sắc mặt Thái tử Dịch Hàn trầm xuống.
Còn chưa nói hết, Tiêu Dương đã đưa cho gã một cái cánh gà, bình tĩnh nói:
- Cái này... khó nói quá. - Phát hiện được một thanh đoản kiếm?
- Cậu có lấy được gì trong căn cứ không?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Diệp Tang.
- Lão đại, cái gì anh cũng nói hết rồi, hòa thượng tôi còn nói cái gì nữa.
Hòa thượng Giát Giát ngậm miệng lại, ánh mắt u oán nhìn Tiêu Dương:
- Có cái gì dễ nói không?
- Trụ sở dưới đất đã được đào ra?
Hòa thượng Giát Giát lại hé miệng.
Tiêu Dương lại nói:
- Cái này... khó nói quá.
Hòa thượng Giát Giát chạy hồng hộc đến.
- Lão đại, có chuyện lớn rồi.
Đại chiến đã chấm dứt được một ngày một đêm. Giữa trưa ngày thứ hai, trong lúc Tiêu Dương đang nướng đồ với Diệp Tang bên cạnh lều vải, từ xa truyên đến tiếng kêu vang vọng.
Đứng lên, nhìn về phía trụ sở tổ chức Huyết Dạ, Tiêu Dương nói:
- Ấn trận xung quanh thanh đoản kiếm hẳn là chưa có người giải được?
Hòa thượng Giát Giát liền trở nên hưng phấn. Tin tức tình báo của gã rốt cuộc cũng có chỗ hữu dụng, ưỡn ngực lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Không...
- Hắn là không có.
Diệp Tang cau mày, nhẹ giọng lên tiếng.
Hòa thượng lệ nóng quanh tròng.
Một lát sau, bao gồm cả Thái tử Dịch Hàn bên trong, đám người Tiêu Dương lao về phía trụ sở tổ chức Huyết Dạ.
Người ta tấp nập.
- Có tin đồn Tà Vương có giấu một bảo khố. Xem ra đây cũng chỉ là lời đồn.
- Ngoại trừ thanh đoạn kiếm thì không phát hiện được bất kỳ dị thường nào của trụ sở.
Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nhìn hai sư đệ của mình. Hai người lắc đầu, trâm giọng nói:
- Có thu hoạch gì không?
Bởi vì trong trận chiến này, địch nhân cường đại nhất lại bị bại trong tay Tiêu Dương. Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương cũng mang theo vài phần kính sợ.
Đám người Tiêu Dương đến khiến cho không ít người chú ý.
Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người. Bởi vì trong phạm vi thanh đoạn kiếm, trận pháp phong ấn vẫn được củng cố như trước. Không ai biết bên trong chính là Tam Xích Lệnh, chỉ là nghi hoặc lai lịch của thanh đoạn kiếm thần bí này mà thôi.
Không ít người đang thử phá giải trận pháp phong ấn xung quanh thanh đoản kiếm. Vẫn còn không ít người càn quét những nơi hẻo lánh của trụ sở. Rương hòm trống không cũng nhiều. Chỉ là những thứ bên trong đã không cánh mà bay.
Thậm chí ngay cả chuyên gia mà bọn họ muốn tìm cũng không có tin tức.
Sống không gặp người, chết không thấy xác.
Về phía Mỹ quốc phái đến một người da trắng dẫn đầu, nghe nói là thuộc gia tộc Kenedy, tên là William Kennedy.
Bản thân Watson Kenedy đang bị thương, phải trở về đất nước để chữa trị.
Tử Vong cốc hiện tại do William Kennedy thống lĩnh đại cục.
Những thế lực còn sót lại cũng ra sức tìm kiếm Tam Xích Lệnh, cảnh tượng huyên náo nhưng tiếng trò chuyện lại cực nhỏ.
Đoản kiếm rất trân quý.
Thái tử Dịch Hàn nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương. Y đã thử không biết bao nhiêu phương pháp, nhưng không thể từ miệng Tiêu Dương moi ra được tin tức hữu dụng. Y chung quy cảm nhận được Tiêu Dương dường như không quan tâm đến tình huống của trụ sở bên dưới lòng đất. Đương nhiên, ngoại trừ thanh đoản kiếm mọi người không biết lai lịch.
- Những nơi mà thuộc tính giả chất đống cùng một chỗ, đúng là có thể giảm được bao nhiêu máy ủi cơ chứ.
Tiêu Dương cảm thán:
Trụ sở dưới lòng đất to như vậy bày ra trước mặt mọi người.
Trải qua trận đại chiến ngày hôm qua, người của ngũ đại thế lực tổn thất một phần ba. Nhưng nơi này do Mỹ làm chủ, suốt đêm phái người đến trợ giúp. Lúc này ở Tử Vong cốc, thế lực Mỹ quốc là khổng lồ nhất.
Một vị sư đệ khác than nhẹ.
Tiêu Dương mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn vào thanh đoạn kiếm:
- Dịch huynh có biện pháp phá trận không?
Thái tử Dịch Hàn nhìn phía trước, ngưng thần trong chốc lát, sau đó cau mày, hiển nhiên sự thâm ảo của trận pháp nằm ngoài dự liệu của y.
Chung quanh có không ít người đang thử phá trận. Thỉnh thoảng có người bị sức mạnh trận pháp phản chấn trở lại, miệng phun máu tươi.
Tiêu Dương bước đến trước mặt trận pháp phong ấn, thần thức trao đổi với Tiểu Thất.
- Tiểu Thất tiền bối, thế nào rồi?
Bên cạnh hắn có một nhân vật trận pháp cấp bậc tông sư, Tiêu Dương đương nhiên không cần phải động não. Nếu Tiểu Thất tiên bối không phá giải được trận pháp này, hắn cũng bất lực thôi.
- Một nén nhang.
Tiểu Thất tự tin nói:
- Nhưng phá trận xong, cậu có lòng tin mang theo thanh đoạn kiếm rời đi không?
Ánh mắt Tiêu Dương lơ đãng nhìn bốn phía, không khỏi cau mày.
Bốn phía trụ sở đều bị người của ngũ đại thế lực chiếm cứ. Bên phía nước Mỹ mơ hồ cũng có người phong tỏa đường lui. Nếu có người phát hiện bảo vật gì rồi mang rời đi, lập tức sẽ lọt vào tập kích của cường giả.
Tiêu Dương bắt đầu trâm tư.
Một khi trận pháp đã được giải, những người này nhất định sẽ không để cho bọn họ rời đi.
- Giát Giát, cho cậu một nhiệm vụ.
Tiêu Dương truyền âm cho hòa thượng Giát Giát.
Giát Giát ngẩn ra, vừa muốn lên tiếng liền bị ánh mắt của Tiêu Dương ngăn lại.
- Tang Tang, cô mệt rồi, đi về trước đi.
Tiêu Dương nhìn Diệp Tang.
Diệp Tang hiểu ý, ánh mắt lo lắng nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
Hòa thượng Giát Giát mang theo Diệp Tang rời đi trước.
Tiêu Dương khoanh chân tĩnh tọa ngồi bên cạnh trận pháp cho đến lúc hoàng hôn.
Vù.
Thái tử Dịch Hàn tìm kiếm xung quanh không có kết quả, mang theo hai gã sư đệ xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương.
Tiêu Dương mở mắt, đứng dậy, thản nhiên hỏi:
- Thế nào?
Thái tử Dịch Hàn lắc đầu, cau mày nói:
- Trụ sở này có lời đồn Tà Vương giấu bảo khố, nhưng gần đoạn kiếm cũng trống trơn. Giống như đã bị người ta tẩy kiếp qua một lần.
Thái tử Dịch Hàn nhìn Tiêu Dương, nói.
Trước khi mọi người đến, cũng chỉ có một mình Tiêu Dương tiến vào trụ sở.
Tiêu Dương mỉm cười, dùng thanh âm như muỗi kêu truyền vào tai Thái tử Dịch Hàn:
- Bàn một giao dịch được không?
Thái tử Dịch Hàn ngẩn ra, Tiêu Dương đột nhiên truyền âm có chút ngoài dự liệu của y.
- Giao dịch gì?
Thái tử Dịch Hàn truyên âm hỏi lại.
Hai người đứng đối mặt, trong mắt người ngoài giống như tình nhân ba thu không gặp.
Ngay cả hai gã sư đệ cũng có cùng suy nghĩ này.
- Giúp tôi có được thanh đoản kiếm, tôi sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ Tử Vong cốc lần này.
Giọng nói Tiêu Dương như kinh lôi vang lên bên tai Thái tử Dịch Hàn.
Thần sắc vô cùng khiếp sợ.
Nhiệm vụ Tử Vong cốc tuyên bố ra bên ngoài, tất nhiên là hơn mười vị chuyên gia đến từ các nước trên thế giới.
Ý của Tiêu Dương là, hắn biết những chuyên gia đang ở đâu.
Những chuyên gia này, đối với bất cứ một quốc gia nào mà nói đều là tài phú kinh người. Nhiệm vụ Tử Vong cốc chính là nhiệm vụ đầu tiên sau khi y học thành tài trở về, Thái tử Dịch Hàn hiển nhiên hy vọng có thể thuận lợi hoàn thành.
- Có thật không?
Cũng khó trách Thái tử Dịch Hàn nghi hoặc. Rất nhiều các chuyên gia đứng đầu đang mất tích tại Tử Vong cốc. Hiện tại, bọn họ cũng không tìm kiếm được hành tung của các chuyên gia ở trụ sở tổ chức Huyết Dạ, nhưng Tiêu Dương lại nói hắn có thể giúp y hoàn thành nhiệm vụ.
Ánh mắt Thái tử Dịch Hàn trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Một lát sau liền đưa ra quyết định, quay sang nói với hai gã sư đệ:
- Các người rời khỏi đây trước đi.
Hai người sửng sốt, cũng không hỏi nhiều, lập tức quay người rời đi.
- Sảng khoái thật.
Tiêu Dương cười ha hả, khiến cho không ít người chú ý, tất cả đều nhìn sang bên này. Sắc mặt Tiêu Dương khẽ biến, ôm lấy Thái tử Dịch Hàn, khóc rống lên:
- Anh ơi...
Sắc mặt Thái tử Dịch Hàn tối xuống.
Mặt mũi của y đã mất hết ở Tử Vong cốc này.
Màn đêm yên lặng phủ xuống.
Tiêu Dương và Thái tử Dịch Hàn khoanh chân ngồi trước trận pháp phong ấn, giống như đang cố gắng phá trận.
Bốn phương tám hướng cũng tập trung không ít người có cùng mục đích. Ngoại trừ da vàng, cả hai cũng không khiến người ta quá chú ý.
Chung quanh đều là bóng người.
- Phá trận lấy kiếm xong, sẽ không tránh được một trận đại chiến.
Một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, trạng thái Tiêu Dương lúc này đã đạt đến mức tốt nhất, ánh mắt nhẹ nhàng mở ra.
- Đại trượng phu sợ gì đánh một trận chứ.
Chiến ý xẹt qua mắt Thái tử Dịch Hàn.
Y tự nhận mình là đệ nhất thiên tài của Viêm Hoàng. Việc Tiêu Dương ngang trời xuất thế như vậy, lần đầu tiên khiến cho ý niệm kiên định trong đầu y dao động.
Đánh một trận đêm nay, tuy nói là liên thủ với Tiêu Dương, nhưng không phải là cơ hội chứng minh bản thân sao?
Hai thiên tài tuyệt diễm liên thủ đánh một trận, rốt cuộc người nào sẽ càng thêm chói mắt.
Thái tử Dịch Hàn tự tin, y không hề thua kém Tiêu Dương.
- Cũng đến giờ rồi.
Tiêu Dương đứng lên, hai tay chắp sau lưng:
- Dịch huynh, tối nay đánh một trận...
Thái tử Dịch Hàn không chút yếu thế, đứng lên, ngữ khí kiên định: - Cậu có thể giết người, tôi cũng có thể giết.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, gật đầu không ngừng:
- Dịch huynh quả nhiên đủ nghĩa khí. Đợi lát nữa tôi cầm đoạn kiếm chạy trốn, anh giúp tôi yểm hộ phía sau nha.
Thái tử Dịch Hàn:...