Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 857 - Chương 862: Xung Đột!

Chương 862: Xung đột! Chương 862: Xung đột!Chương 862: Xung đột!

Ở một thị trấn nhỏ cách Kiếm Tông gần nhất, đây là nơi đầu tiên mà Tiêu Dương đặt chân tới. Nơi đây còn có một người đang đợi hắn. Đồng thời Tiêu Dương cũng có việc phải nói chuyện với Tiêu Nhu Y.

Thị trấn không lớn, rất dễ để hỏi được vị trí của khách sạn Tiêu Nhu Y ở.

- Anh đi đi, em đi đặt vé xe trước.

Diệp Tang cười nói rồi tạm biệt, Tiêu Dương đi thẳng vào khách sạn.

Vừa bước vào sảnh chính của khách sạn, Tiêu Dương bèn cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình. Những luồng khí tức mạnh mẽ vô hình đang tràn ra.

Cường giả.

Tiêu Dương hơi giật mình, đồng thời thâm trở nên cảnh giác.

Giờ đây thực lực của Tiêu Dương đã là Tâm Lôi Tam Kiếp, sức mạnh Kiếm Đạo đã đến tiền kỳ Kinh Tiên. Còn sức mạnh Họa Đạo thì đang tăng với tốc độ bình thường, giờ đang là trung kỳ Đạo Phong Mang.

Bởi vì Tiêu Nhu Y.

Với thực lực của Tiêu gia, những cường giả được phái ra bảo vệ tiểu công chúa nhất định sẽ không hề yếu. Bởi vì Tiêu gia rất mạnh, nên kẻ địch của học cũng sẽ rất mạnh, mới có tư cách trở thành kẻ địch.

Khi thực lực tăng mạnh, Tiêu Dương cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi đến thủ đô lần này.

Tiểu công chúa Tiêu gia bị tấn công ở Vân Nam, Tiêu gia nhất định sẽ kinh động như gặp động đất. Họ phái cường giả đến bảo vệ tiểu công chúa Tiêu cũng không phải là chuyện gì quá lạ lùng.

Còn về Tâm Lôi Lục Kiếp.

Vẻ mặt Tiêu Dương bình thản, bước lên tâng ba, miệng nở nụ cười. Hắn biết rằng, người đang ở bóng tối giờ tâm lý cũng đang rất mâu thuẫn, bởi lẽ họ không thể nhìn thấu thực lực thật sự của hắn.

Tiêu Dương đã luyện "Xi Vưu Luyện Thể" đến tâng thứ sáu.

Cơ thể Tiêu Dương hơi dừng lại, rồi lập tức bước tiếp về phía quây lễ tây. Sau khi hỏi được phòng mà Tiêu Nhu Y đang ở, hắn châm chậm đi lên cầu thang.

Tiêu Dương đã từng cảm nhận khí tức của Nghễ Trần Tôn Tọa, đỉnh cao Tâm Lôi Lục Kiếp. Vô cùng mạnh mẽ, nếu đấu tay đôi, Tiêu Dương nhất định không phải là đối thủ của y. Nhưng nếu cố hết sức thì với nhiều thủ đoạn của Tiêu Dương, còn chưa biết ai thắng ai thua.

Với thực lực của hắn, dù không sử dụng Hám Đạo Thuật, cũng đủ đối phó với cường giả mức đỉnh cao Tâm Lôi Ngũ Kiếp. Đương nhiên, đây chỉ là ở những trường hợp bình thường. Trên thế gian này có nhiều gặp kỳ ngộ, không chỉ một mình Tiêu Dương.

Tiêu Dương lập tức nghĩ đến nguyên nhân của việc đó.

Kỷ Ly Tiên Nhân là cảnh giới Tiên Nhân, chỉ cần cảnh giới dưới Tiên Nhân là không nhìn thấu được thực lực của hắn. Tiêu Dương hành sự cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Ai ngờ vừa rời đi, bước vào khách sạn này, đã cảm nhận được khí tức không hề kém mình.

Tiêu Dương bước đến cửa phòng Tiêu Nhu Y rồi dừng lại, những luồng khí tức mạnh mẽ ngầm chợt trở nên mạnh hơn, dồn dập vào người Tiêu Dương. Chỉ cần Tiêu Dương có bất kỳ một hành động lạ nào, có lẽ họ sẽ tấn công ngay lập tức. Vô số luồng khí tức dồn lên người hắn chưa từng rời đi, thi thoảng lại đến dò xét Tiêu Dương.

Trước khi Tiêu Dương ra ngoài, hắn đã từng đến gặp Kỷ Ly Tiên Nhân. Mặc dù Kỷ Ly Tiên Nhân vẫn chưa thể thoát khỏi Tỏa Tiên Liên, nhưng tinh thân đã hồi phục không ít, cũng đã có thể thử dụng một vài món thủ đoạn. Ông để lại một phong ấn trên người Tiêu Dương, ngoài người có thực lực cao hơn Kỷ Ly Tiên Nhân, nếu không không ai có thể nhìn thấu được thực lực của Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

- Tiêu Dương, cuối cùng anh cũng đến rồi.

Tiêu Dương cười bước vào phòng.

Tiêu Dương điềm đạm gọi.

Tiêu Nhu Y chu mỏ, giận dữ nói:

- Tiêu cô nương.

Hắn cũng được ba con thú báo cho rằng, Tiêu Nhu Y dùng một loại thuốc độc, lập tức khiến cho Tôn Tọa Phủ Tông ở cảnh giới Tâm Lôi Ngũ Kiếp chết thẳng cẳng. Điều này cho thấy thủ đoạn dùng độc của cô ấy rất cao thâm, thậm chí, Tiêu Dương cảm thấy Tiêu Nhu Y còn có những cách giữ tính mạng khác nữa.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Bổn cô nương chẳng cần ai bảo vệ, họ chẳng qua là cứ làm quá mà thôi.

Rất nhanh, cánh cửa phòng mở ra, cô gái áo tím Tiêu Nhu Y hơi vui vẻ:

- Khí thế của tiểu công chúa Tiêu gia đúng là bất phàm.

Tiêu Dương ngồi trên ghế sô pha, thấy Tiêu Nhu Y hơi buồn, bèn mỉm cười.

- Một đám người phiên phức.

Đồng thời, thiếu nữ áo tím thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nhu Y lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt cô trở nên tức giận, giận dữ nhìn xung quanh, những khí tức đó vội lùi đi.

Thiếu nữ áo tím nghiêng người. Tiêu Dương vừa bước vào, lập tức cảm thấy những khí tức trên người mình lại nhạy bén lên. Bước chân hắn chợt dừng lại, nhìn sang Tiêu Nhu Y.

- Vào đây rồi nói.

Nhưng, điều này cũng cho thấy mức độ được yêu quý của Tiêu Nhu Y ở Tiêu gia.

Mặc dù là ở trong phòng, nhưng, Tiêu Dương cảm nhận được rằng, nếu hắn thật sự có ý đồ bất chính với Tiêu Nhu Y, sẽ lập tức bị vô số cường giả tấn công.

- Đa tạ cô đã cứu Nghễ Trần Tôn Tọa.

Tiêu Dương nghiêm nghị nhìn Tiêu Nhu Y nói.

Tiêu Nhu Y cười:

- Nếu không phải do có tiền bối, tôi cũng bị mấy tên bịt mặt đó giết rồi. Nói ra thì chúng ta chẳng ai nợ ai. Nhưng... Anh đừng quên rằng, anh thua tôi rồi.

Tiêu Dương mỉm cười. Hắn cảm thấy cô thiếu nữ áo tím này rất thân thiết đối với mình. Nếu không, hắn cũng chẳng dễ dàng mà chấp nhận đánh cược như vậy.

Long Vũ Cửu Thiên Thân Châm là đệ nhất châm cứu trong thiên hạ. - Tôi có thể dạy cho cô khẩu quyết châm pháp của Long Vũ Cửu Thiên ngay lập tức.

Y rất hiểu tính cách của cô gái ngạo nghễ này.

Nếu nói về thực lực, người thanh niên này mạnh hơn hẳn Tiêu Nhu Y. Nhưng lời của Tiêu Nhu Y vừa dứt, sắc mặt người thanh niên đã biến đổi. Không những y không bước lên nữa mà còn lùi về phía sau, trán lấm tấm mồ hôi, dường như vừa mới bước qua Quỷ Môn Quan vậy.

Câu này của Tiêu Nhu Y đầy khí thế.

- Nếu anh muốn trong mười giây mà chết vì độc phát thì ra tay đi.

Tiêu Nhu Y lập tức quát, rồi đứng phắt dậy, nhìn người thanh niên bằng ánh mắt cảnh cáo, rồi nói từng chữ một:

- Dịch Naml

Tiêu Dương hơi ngớ ra rồi lập tức gật đầu. Giờ đây hay người họ đang bị những người khác theo dõi, đương nhiên là không tiện rồi. Nhưng rất nhanh, Tiêu Dương phát hiện ra mình đã lầm.

- Khi nào thì khởi hành?

Tiêu Dương hỏi.

- Khi nào khởi hành cũng chẳng đến lượt anh hỏi.

Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên bên ngoài. Đồng thời cánh cửa phòng bị đẩy ra, một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo Trung Hoa bước vào. Gương mặt y thanh tú, ánh mắt có thần, bước đi bình lặng. Có thể nhận ra nội khí y không hề tâm thường. Nhưng ánh mắt y nhìn Tiêu Dương đầy địch ý.

Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn đã chẳng còn lạ gì với việc này nữa. Bên cạnh mỹ nữ không thiếu gì những người theo đuổi. Đây là định luật bất biến. Thiếu nữ áo tím Tiêu Nhu Y mặc dù mười bảy, mười tám tuổi, nhưng rất xinh xắn. Cộng thêm thân thế phía sau cô nữa. Dù là nguyên nhân từ phía bản thân cô, hay là vì lợi ích từ gia tộc cô, bên cạnh cô có không ít người tài quay mòng mòng.

Người thanh niên trước mắt là một trong số đó. Đây là lý do mà Tiêu Nhu Y nói không tiện.

Thấy Tiêu Dương chỉ bình tĩnh lắc đầu, dường như coi mình là không khí vậy, người thanh niên lập tức gai mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Dường, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên...

Không tiện?

Ánh mắt Tiêu Nhu Y sáng lên, đầy hy vọng.

- Tôi biết anh sẽ tới thủ đô. Tôi đi vê cùng với anh. Khi vê đến thủ đô, anh hãy dạy cho tôi Long Vũ Cửu Thiên.

Thiếu nữ áo tím hơi chu môi, dường như đang thể hiện sự bất mãn trong lòng. Ánh mắt sáng nhìn sang Tiêu Dương và cười nói:

- Không, chỗ này không tiện.

Tiêu Dương nói.

Nói được thì nhất định sẽ làm được.

Khi cô ấy không tức giận, có thể rất ngây thơ, lãng mạn. Nhưng nếu khiến cô ấy giận lên, bộc lộ tính cách của mình thì cô ấy sẽ trở thành ma nữ.

Nét mặt của Dịch Nam biến đổi không ngừng. Một người đàn ông trung niên đứng sau giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai y, Dịch Nam mới bình tĩnh trở lại. Hít vào một hơi thật sâu, gương mặt y lạnh lùng nhìn sang Tiêu Dương:

- Nếu giỏi, thì đừng đứng đằng sau phụ nữ.

Tiêu Dương hơi ngớ ra, rồi so sánh vị trí của hắn và Tiêu Nhu Y, quay đầu nghiêm túc nói:

- Nếu nói cho đúng ra thì cô ấy ở đằng sau tôi mới phải.

- Ngươi...

Dịch Nam lập tức rất giận dữ, ngón tay đang chỉ vào mặt Tiêu Dương trở nên run rẩy. Ý của câu nói này của y rất rõ, vậy mà đối phương lại giả vờ nói lái đi.

- Hừ! Nếu cậu còn là thằng đàn ông thì ra đây đánh tay bo với bổn thiếu gial

Tính của Dịch Nam thuộc vào loại không chịu nổi nói khích. Giờ đây ánh mắt y đã rất tức giận.

Kẻ địch này thì lại không hiểu gì.

Đúng là hông nhan họa thủy.

Tiêu Dương lắc đầu. Bên cạnh mỗi mỹ nữ đều có một vài người đàn ông bá đạo không cho phép bất kỳ một người đàn ông nào tiếp cận với cô gái đó. Rõ ràng cô gái chẳng có tình ý gì với anh ta. Nhưng trong lòng anh ta, cứ cho rằng cô gái đó là của mình, không cho ai động vào.

Đây đúng là còn khôi hài hơn cả tinh thần A Q.

Mà Dịch Nam là một điển hình trong số đó.

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu với Dịch Nam. Việc này chẳng là gì cả. Một là Tiêu Nhu Y cũng không phải là người tình của hắn. Nếu nói trên lý thuyết, giữa hắn và Dịch Nam chẳng có liên quan gì đến nhau. Hơn nữa, với bản lĩnh của Tiêu Nhu Y, cũng không cần Tiêu Dương giúp cô đuổi con ruồi bên cạnh đi.

- Đồ bỏ đi!

Dịch Nam cười lạnh nhìn Tiêu Dương, ánh mắt đầy sự khinh miệt:

- Mẹ ngươi đẻ cậu ra, mà không dạy ngươi phải làm một thằng đàn ông thế nào sao?

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng.

Dịch Nam tiếp tục cười lạnh:

- Nếu là một thằng đàn ông thì đứng ra đây đánh nhau với bổn thiếu gial

- Dịch Naml

Tiêu Nhu Y như không chịu nổi nữa, lông mày cô nhíu vào. Vừa muốn nói, Tiêu Dương đã giơ tay ngăn cô lại.

- Đánh tay bo?

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn sang Dịch Nam, miệng nở nụ cười:

- Ai mang đến cho anh sự ngạo mạn này thế. Phải đánh nhau với anh thì mới được coi là đàn ông sao. Đây là ý của thủ đô hay của Dịch gia?

Dịch Nam cười lớn:

- Cậu cũng tinh mắt đấy.

Thần thái của y rất thoải mái. Nhưng người đàn ông trung niên phía sau Dịch Nam đã nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt cảnh giác. - Quả nhiên là người của Dịch gia.

Tiêu Dương cười hà hà, nhìn Dịch Nam, rồi đột nhiên nói:

- Cha anh đã từng đấu tay bo với anh chưa?

Dịch Nam ngớ người, rồi lắc đầu theo bản năng.

Tiêu Dương càng cười tươi hơn:

- Xem ra, nếu cứ đi theo logic của anh, thì cha anh cũng chẳng phải là đàn ông.

Dừng một lát, Tiêu Dương tự lẩm bẩm:

- Thật chẳng hiểu anh được sinh ra đời bằng cách nào.

Vừa dứt lời, không chỉ Dịch Nam, mà ánh mắt người đàn ông trung niên phía sau y cũng trở nên rất lạnh lùng, giống như một mũi tên băng đâm tới vậy. Ngay lập tức, một luồng khí thế lớn mạnh ập vê phía hắn.

- Thằng ranh, đáng chết!

Dịch Nam trầm giọng hét lên rồi bước lớn lên.

Vùi

Lập tức, một luồng gió lạnh vô hình xẹt qua Dịch Nam khi bước chân của Dịch Nam bước ra...

Bụp!

Người đàn ông phía sau Dịch Nam đánh tan luông gió lạnh kỳ dị đó.

Ánh mắt cảnh giác nhìn về phía thiếu nữ áo tím, Tiêu Nhu Y.

Là cô ấy ra tay.

- Anh dám bước lên thêm một bước thì chẳng ai cứu được mạng anh nữa đâu!

Tiêu Nhu Y lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment