Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 858 - Chương 863: Hội Phật Pháp

Chương 863: Hội Phật Pháp Chương 863: Hội Phật PhápChương 863: Hội Phật Pháp

Ngọn gió lạnh lẽo đó là độc tố của thiếu nữ áo tím Tiêu Nhu Y.

Nếu không phải vì người đàn ông trung niên đứng sau Dịch Nam phản ứng nhanh và luôn cảnh giác với thủ đoạn của Tiêu Nhu Y, thì có lẽ giờ này Dịch Nam đã chết ngay giống như lời Tiêu Nhu Y vừa nói.

Mặc dù hai nhà cùng là gia tộc đức cao vọng trọng ở Thiên Tử Các, nhưng với tính cách của tiểu công chúa Tiêu gia, nếu đã chọc giận cô ấy thật, thì có giết Dịch Nam cũng không có gì là lạ.

Lưng Dịch Nam đã ướt đẫm mồ hôi, không dám bước lên bước nữa.

Y có thể dồn tất cả mọi sự tức giận này lên người Tiêu Dương, nhưng không thể làm điều đó trước mặt Tiêu Nhu Y nữa. Y là con cháu Dịch gia, y cũng là người bình thường, và cũng sợ chết.

Cố đè nén sự tức giận trong lòng, ánh mắt không giấu nổi sự lạnh lùng, nhìn Tiêu Dương như một con rắn độc.

Tiêu Dương im lặng không nói gì.

Trong số thanh niên Dịch gia, người duy nhất Tiêu Dương coi là đối thủ là Dịch Hàn, những người còn lại còn chưa đủ tư cách. Càng huống hồ, dường như quan hệ giữa hắn và Dịch gia không tốt. Hắn có mâu thuẫn với Thái Tử giả, không thể tránh khỏi bộc phát một lần nữa.

- Tiêu cô nương định bao giờ thì vê thủ đô?

Tiêu Nhu Y nói, quay ra cười với Tiêu Dương:

Khi đám người của Dịch nam đã đi mất hẳn khỏi căn phòng, sắc thái lạnh lùng trên gương mặt Tiêu Nhu Y cũng biến mất. Cô quay ra cười với Tiêu Dương. Lời nói của cô với Tiêu Dương rất bông đùa, không thấy nghiêm trọng chút nào. Rõ ràng rằng trong lòng Tiêu Nhu Y không hề coi Dịch Nam ra gì cả.

- Sắp trở thành một nửa đồ đệ của anh rồi, mà còn gọi tôi là Tiêu cô nương nữa. Cứ gọi thẳng tên tôi, Nhu Y đi.

Ánh mắt của Dịch Nam khi rời khỏi đây mang ý nghĩa rất rõ ràng... Việc này, y và Tiêu Dương còn chưa xong đâu!

- Vậy thì đừng chậm trễ nữa.

Dịch Nam thấy Tiêu Dương không tỏ thái độ gì, càng tức giận hơn. Sau khi ngực thở phập phông mấy lần, y bèn lườm Tiêu Dương, hừ lạnh rồi hất tay đi khỏi phòng.

- Tôi đương nhiên là sẽ khởi hành cùng anh... Không làm kỳ đã giữa anh và chi gái xinh đẹp đó chứ?

- Xem ra, anh gặp phải phiên phức rồi.

Với tình trạng hiện tại của Tiêu Nhu Y, Dịch Nam phải tránh xa.

Tiêu Dương không nói đến Dịch Nam nữa, mà chuyển sang chủ đề khác.

Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía chiếc xe...

Tiêu Dương điềm đạm lắc đầu. Hắn cũng đâu có coi Dịch Nam là gì chứ?

- Tiêu! Dương!

Tiêu Dương đến khách sạn này chưa lâu, Tiêu Nhu Y cũng không rời khỏi tâm mắt của hắn, vậy mà cô ấy lại biết rằng Diệp Tang có ở đây. Tiêu Dương hơi ngớ ra, rồi lập tức cười gật đầu:

Nửa tiếng sau, một chiếc xe ô tô đi ra khỏi khu thị trấn, tiến đến Côn Minh. Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh y bèn nói:

- Xem ra các Các Lão của Thiên Tử Các hồ đồ rồi. Không ngờ họ lại cho phép một tiểu đội như vậy tồn tại, đúng là nhục nhã cho Thiên Tử Các.

- Hắn ta dựa vào anh Dịch Hàn thôi! Nếu không có người của Dịch gia chúng ta, hắn đã chết ở nơi đất khách quê người lâu rồi. Làm gì còn đứng được đẳng sau đàn bà như hôm nay nữa?

- Chỉ là một tên đội trưởng quèn mà dám chống đối lại với bổn thiếu gia sao? Tiểu đội Lăng Thiên...

Chiếc xe hơi chạy theo triền núi. Sau khi Tiêu Dương lên xe bèn nhắm mắt dưỡng thần. Còn Diệp Tang và Tiêu Nhu Y lại rất tâm đầu ý hợp, nói chuyện suốt trên quãng đường.

Dịch Nam nghiến răng. Nửa tiếng đồng hồ đủ để Dịch Nam điều tra rõ về Tiêu Dương.

- Phương Trượng sư thúc, đại hội Phật Pháp có thiếu một hòa thượng nhỏ như cháu cũng không sao đâu đúng không.

Hòa thượng Giát Giát hơi chau mày:

Giờ đây, ở một công viên nọ của thủ đô, một tiểu hòa thượng đẹp trai đang ngồi trong đình nghỉ mát. Gió lạnh thổi phần phật, nhìn về phía mặt hồ xanh ngắt, trên tay câm một chiếc điện thoại.

Dịch Nam rất coi thường:

- Lần này nhất định họ sẽ về thủ đô. Đến lúc đó sẽ cho hắn biết tay!

Dịch Nam nhìn theo hướng chiếc ô tô biến mất, ánh mắt đầy thù hận.

x tk —

- Nam thiếu gia.

Dịch nam cười lạnh nói:

- Cáo mượn oai hùm!

- Tên Tiêu Dương này không đơn giản đâu. Trước đó, hắn đã cùng đại thiếu gia hoàn thành một nhiệm vụ rất khó ở Cốc Tử Vong nước Mỹ, rất nổi tiếng ở trong nước đó.

- Không được!

Đầu bên kia vang lên tiếng nói vang dội:

- Đây là ngày quan trọng của Phật Giáo chúng ta. Đến lúc đó bốn đại Thánh Sơn sẽ đều có người đến. Là đệ tử của Cửu Hoa Sơn, nhất định phải về ngay. Không được từ chối với bất kỳ lý do gì, Phật có nói...

- Ôi thôi!

Hòa thượng Giát Giát cười khổ gật đầu:

- Phương Trượng sư thúc đừng nói nữa. Đến lúc đó cháu nhất định sẽ về, thế là được chứ gì?

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu, rồi vang lên tiêng thở dài:

- Giát Giát, bốn đại Thánh Sơn, giờ đây Cửu Hoa đã xuống dốc, đại hội Phật Pháp lần này... Ôi!

Cửu Hoa Sơn là ngọn núi đầu tiên ở Đông Nam.

Hàn Tiên Tiên Nhân nắm chặt tay.

- Tin rằng không lâu nữa, bổn tiên nhân có thể hồi phục thực lực đỉnh cao...

Hàn Tiên Tiên Nhân lạnh lùng cười, cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể:

- Lô Đỉnh thứ sáu! Trong sơn động, Hàn Tiên Tiên Nhân bình tĩnh ngồi khoanh chân trên một tảng băng. Khí tức đã hoàn toàn thu về, bên cạnh lão là một xác chết khô.

Âm ầm!

Về Phật giáo, bốn đại Thánh Sơn đứng đầu. Rất nhiều tín đồ phật giáo đều đến Cửu Hoa Sơn trong những ngày này.

Tại một dãy núi trùng điệp, một cung điện như nằm trên chốn hoang dã, không hề gây sự chú ý, nhưng lại mang theo linh hôn cổ kính quý phái.

Sơn môn của trụ sở Thần Tiên Môn.

Âm ầm!

Một tiếng nổ vang lên từ cửa động.

Không ít người của Thần Tiên Môn đang nhìn về phía đó, thần sắc sốt sắng.

- Là Hàn Tiên Tiên Nhân, nghe nói một trăm năm trước đã lập chiến công hiển hách trong trận chiến diệt Kiếm Tông nên bị thương một chút. Mấy ngày này cuối cùng cũng đã hồi phục.

- Thực lực của Hàn Tiên Môn đã hồi phục đến đỉnh cao, thực lực của Thần Tiên Môn chúng ta nhất định sẽ cao hơn nữa.

- Ha ha! Thần Tiên Môn là vô địch trên thế giới.

- Vâng.

- Đại hội Phật Pháp Cửu Hoa Sơn không được phép xảy ra sai sót gì. Khởi hành luôn ngày hôm nay.

Gần như cùng lúc đó, Ngũ Đài sơn, trước Kim Điện, một ông lão Phật pháp cao thâm đang chầm chậm nói:

- Kiếp số, kiếp số khó thoát!

Giờ đây, trong tay ông cầm một chuỗi Phật châu, nhắm mắt đọc kinh. Khoảng hơn mười lăm phút sau, y mới dừng lại, châm chậm mở mắt ra, nhìn bức tượng Phật trước mặt, lâm bầm:

Trước kim thân Phật Tổ, có một người già tóc bạc đang ngồi khoanh chân. Đó chính là Phương Trượng sư thúc mà hòa thượng Giát Giát nói.

Giờ đây, những bóng người bay từ phía xa tới, hạ xuống bên ngoài sơn động của Hàn Tiên Tiên Nhân, quỳ xuống và nói:

- Chúc mừng sư tôn.

- Ha ha, ha halll

Hàn Tiên Tiên Nhân ngẩng đầu cười lớn, một lát sau, y nói vang:

- Một giờ sau, hãy đưa đến cho ta Lô Đỉnh thứ bảy!

- Vâng!

Ánh mắt Hàn Tiên Tiên Nhân sáng lên như có luồng điện:

- Tiếc thật, Lô Đỉnh quan trọng nhất mà lại... bị phá mất! Thật đáng hận! Lão phu đợi bao nhiêu năm, cuối cùng đã nhìn thấy Lô Đỉnh như vậy xuất hiện... Nếu có Lô Đỉnh đó, bổn tiên có lẽ có thể đạt tới Vấn Đỉnh Kim Tiên...

Hàn Tiên Tiên Nhân giận dữ nói:

- Giết, nhất định phải giết chết không xa! Trường Đào đã về chưa? Một đệ tử bên ngoài trầm giọng nói:

- Bẩm báo sư tôn, không có tin gì của Trường Đào sư đệ.

- Giết một người mà phải tốn công như vậy sao?

Hàn Tiên Tiên Nhân chau mày, không nghĩ nhiều nữa, vẻ mặt trở nên dữ tợn:

- Chỉ tiếc cho chiếc Lô Đỉnh vạn năm có một đó! Lão phu không lấy được nó thì cũng đừng ai hòng lấy! Hãy đợi đấy, đợi thân công của lão phu hồi phục lại, nhất định phải khiến cho đôi nam nữ chó má các ngươi tận mắt nhìn thấy đối phương chết!

Một tiếng sau, Hàn Tiên Tiên Nhân đánh tan bộ thi hài khô bên cạnh. Giờ đây, gió thổi lên bên ngoài, hai bóng người vác theo một cô gái bọc kín vải khắp người vào sơn động, để tới trước mặt Hàn Tiên Tiên Nhân rồi lập tức đi ra ngoài.

- Lô Đỉnh thứ bảy.

Hàn Tiên Tiên Nhân như quên mất sự khó chịu ban nãy, nhìn cô gái bị bọc vải kín đó rồi cười lớn. Giờ đây, cô gái còn đang tỉnh táo, ánh mắt đầy sự kinh hãi, hoảng loạn giấy giụa...

- Ngươi rất muốn bỏ ra sao?

Hàn Tiên Tiên Nhân cười:

- Có thể trở thành Lô Đỉnh của bổn tiên, là phúc của nhà ngươi đó.

Bộp! Bộp!

Hàn Tiên Tiên Nhân chỉ nhẹ, sợi vải bọc khắp người cô gái đó bung ra.

- AI

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cô gái dường như đã nhìn thấy số mệnh của mình. Cô kinh hãi kêu lên, cơ thể không ngừng lùi về phía sau, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

Trong sơn động, tiếng cười điên dại không ngừng vang lên.

Tiếng xé rách quần áo cùng với một tiếng kêu thảm thương vang vọng tận trời xanh...

xkkkx

Thủ đô, hơn mười giờ đêm.

Ở phòng chờ của sân bay quốc tế thủ đô, hai cô gái và một chàng trai đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Vì quá xinh đẹp.

Tiêu Dương không báo cho ai rằng mình sẽ tới thủ đô đêm nay. Còn tiểu công chúa của Tiêu gia thì không giấu nổi hành vi của mình trước những người già Tiêu gia. Khi bước ra khỏi sân bay, đã có một số người bước tới. Người đi đầu là một người già đầu trọc lưng còng. Nhìn thấy Tiêu Nhu Y, y bước tới khom lưng nói:

- Tiểu công chúa, lão gia bảo tôi đến đón cô vê.

Tiêu Nhu Y gật đầu, quay mặt ra nhìn Tiêu Dương rồi nói:

- Không ai đến đón anh thì đêm nay đến nhà tôi ở một đêm đi. Chị Tang Tang, em còn rất nhiều việc muốn nói với chị.

Hai người Tiêu Dương còn chưa đáp lại, ông già lưng còng đó đã hơi chau mày. nhưng y vẫn khom lưng không nói gì. Tiêu Dương nhìn thấy ông già lưng còng và những người khác, rồi ngước mắt nhìn Tiêu Nhu Y:

- Muộn như vậy rồi không tiện làm phiên nữa. Tôi và Tang Tang đến ở ở một khách sạn gân đây là được rồi. Hôm khác sẽ đến chơi sau.

Tiêu Nhu Y dường như cảm nhận được điều gì đó. Cô quay ra trừng mắt với ông già lưng còng rồi cười với Tiêu Dương:

- Vậy... Mọi người nghỉ ở đâu, nói với tôi nhé. Mai tôi sẽ tới tìm mọi người.

Tiêu Nhu Y cũng rất nhanh chóng. Sau khi Tiêu Dương đồng ý, cô bèn quay người đi thẳng. Không để ý đến ông già lưng còng, cô bèn chui vào trong chiếc xe xịn.

Ông già lưng còng nhìn sang Tiêu Dương một hồi rồi nói:

- Này anh chàng, cô ấy là... công chúa của Tiêu gia.

Vừa dứt lời, ông già lưng còng bèn quay người bước lên xe. Đoàn xe xịn rời khỏi tâm mắt của Tiêu Dương rất nhanh.

Tiêu Dương hơi chau mày. Hắn không biết rằng ông già lưng còng nói như vậy là ý của ông ấy hay là hiệu lệnh của một người nào đó trong Tiêu gia.

Cũng có thể câu đó có nghĩa là, Tiêu Nhu Y là công chúa của Tiêu gia, Tiêu Dương không được với cao.

Vấn đề là, Tiêu Dương không hề có ý đó với Tiêu Nhu Y.

- Thật là kỳ lạ.

Tiêu Dương và Diệp Tang gần như nói cùng một lúc. Hai người nhìn nhau, rôi mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment