Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 859 - Chương 864: Một Căn Phòng!

Chương 864: Một căn phòng! Chương 864: Một căn phòng!Chương 864: Một căn phòng!

Tiêu gia thủ đô, một đoàn xe xịn dừng lại. Cửa xe vừa mở ra, một người áo tím đã chạy nhanh ra ngoài, đi vào đại sảnh Tiêu gia.

- Nhu Nhu.

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn thấy, ánh mắt đầy tình yêu.

- Mẹ.

- Con bé quậy này, chạy đến tận Vân Nam.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn rồi sờ đầu Tiêu Nhu Y, rồi nhìn khắp người cô nói:

- Để mẹ xem nào, có bị gì không.

Rất nhiều người lớn tuổi bước đến hỏi thăm cô.

Tiêu Nhu Y ngước mắt nhìn đầy bái phục:

Người già vuốt râu cười lớn, rồi đặt chiếc bút xuống, cười nhìn sang:

Tiêu Nhu Y rón rén chân mèo bước vào, đứng cạnh ông già. Ánh mắt cô nhìn lên trên giấy, một luồng khí tức ập đến.

- Ha hai

Trong thư phòng mù mịt mùi hương. Bốn bức tường là vô số tranh quý giá. Đằng trước là một chiếc bàn hình vuông, có đặt giấy bút nghiên mực trên đó. Tất cả đều là thượng phẩm.

- Nhu Nhu đâu có nói quá. Theo cháu, thư pháp của ông nội phải thuộc hạng đệ nhất thiên hạ. Không, phải là đệ nhất của đệ nhất. Hì hì.

Tiêu gia là một gia tộc lớn, còn Tiêu Nhu Y lại là tiểu công chúa được lão gia yêu thương nhất. Nên cô sẽ được tất cả mọi người yêu chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

- Con nhóc ranh ma này, vừa về đã nịnh ông nội rồi.

Một người già râu bạc, cương nghị lưng thẳng, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng, có thần, đang cầm bút viết nhanhs như mây trôi nước chảy vậy.

Tiêu Nhu Y khó khăn lắm mới thoát được sự hỏi han của những họ hàng, bèn chạy đến một thư phòng yên tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

- Thư pháp của ông nội đúng là xuất quỷ nhập thần. Nhu Y cảm giác như mình đã trở thành Nhạc Phi, đang chinh chiến trên sa trường.

Gia chủ Tiêu Chính Trung, chính là con trai cả của ông.

- Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lí lộ vân hòa nguyệt. Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết.

Đương nhiên, trong cấp bậc quyên thế của Tiêu gia không phải là gia chủ thuộc hạng nhất. Gia chủ chỉ là người đại diện cho Tiêu gia xử lý những công việc bên ngoài. Còn sức mạnh thế lực thật sự của Tiêu gia thì rất thâm sâu, lại rất khó thấy. Nhưng nó có tồn tại thật sự, uy lực vô hình này cũng là lý do khiến cho vô số người phải sợ.

Tiêu Nhu Y cười cầm lấy tờ giấy ông lão viết, rồi gật đầu rất nghiêm túc:

Người già này chính là lão gia của Tiêu gia, Tiêu Viễn Hằng! - Nếu tính thời gian ra thì cũng sắp bắt đầu trận chung kết của cuộc thi thư pháp toàn quốc rồi đấy.

Tiêu Nhu Y rất chắc chắn về quan điểm của mình.

Tiêu Viễn Hằng mỉm cười nói:

- Cần phải biết là có nhiều người giỏi hơn mình. Thư pháp của ông có thể được coi là hạng nhất, nhưng không phải không có ai hơn ông. Những người viết thư pháp nổi tiếng ở đây đều nằm trong Liên minh thư họal

- Nghe nói cuộc thi thư pháp lần này đã khai quật được không ít nhân tài. Ông muốn xem xem, họ có bản lĩnh thế nào.

Tiêu Viễn Hằng cười lớn, một lúc sau, ông mới nhìn sang trên tờ thư pháp, rồi lắc đầu:

Tiêu Nhu Y lẩm bẩm, nghĩ kỹ lại thì thấy hình như cô đã từng nghe ai nói về điều này. Một lúc sau cô mới nhớ ra, là do vừa rồi khi trên máy bay, cô đã hỏi Diệp Tang và Tiêu Dương đến thủ đô làm gì. Cô ấy trả lời rằng đến vì cuộc thi thư pháp, lúc đó Tiêu Nhu Y không chú ý lắm.

- Cuộc thi thư pháp...

Tiêu Viễn Hằng mỉm cười.

- Hừ! Nếu ông nội tham gia cuộc thi thư pháp thì nhất định sẽ đánh bại được mấy người nổi tiếng đó.

- Mấy người bạn cũ của ông mời ông đi. Dù sao thì ông cũng rỗi, nên không tiện không nể mặt người ta. Càng huống hồ, nghe nói trận chung kết cuộc thi lần này tổ chức rất long trọng. Xem ra Liên minh thư họa còn chưa hài lòng với hiện trạng của mình.

Mặc dù Tiêu Viễn Hăng không tham gia vào việc của Liên minh thư họa, nhưng, ông rất yêu thư pháp và cũng hiểu về tình trạng trong giới thư pháp. Thử nghĩ mà xem, khi các công ty thư pháp toàn quốc chém giết nhau đến cuối cùng, có người thắng kẻ bại, những công ty thư pháp mạnh đều bị Liên minh thư họa đánh bại. Điều này đồng nghĩa với việc danh tiếng của Liên minh thư họa sẽ đi lên một tâm cao mới.

Hơn nữa, trận chung kết của cuộc thi thư pháp lần này được đầu tư tuyên truyền rất kỹ. Giờ đây có thể nói rằng tất cả mọi người đều biết.

Tiêu Viễn Hằng lại cười lớn mấy tiếng rồi vuốt râu nói:

- Vì cuộc thi lần này ông nội sẽ đóng vai trò ban giám khảo.

Tiêu Nhu Y hiếu kỳ.

- Ông nội quan tâm đến việc của Liên minh thư họa từ bao giờ vậy ạ?

- Họ cũng đến để góp vui thôi sao?

Tiêu Nhu Y đảo mắt, rồi lập tức nắm lấy tay Tiêu Viễn Hằng:

- Ông nội ơi, đến lúc đó Nhu Nhu cũng muốn đi xem.

- Được chứ, được chứ.

Tiêu Viễn Hằng cười lớn.

- Đúng rồi, cháu tìm được người chưa?

Tiêu Viễn Hằng hỏi.

- Đương nhiên rồi.

Tiêu Nhu Y cười hì hì rồi nói:

Người đi bộ trên đường bước rất nhanh. Não như lạnh đến nỗi chui hết xuống dưới cổ. Trong gió đêm, một anh chàng và một cô gái đi trên đường, tay nắm tay, truyên hơi ấm cho nhau.

Gió lạnh táp vào mặt.

- Nhưng... Ta không tin, Tiêu gia sẽ không bao giờ phạm sai lầm.

Tôn Duệ tự nói:

- Đã để lỡ mất một cơ hội tốt rồi.

Thật ra, những sát thủ mà y phái ra đều chết dưới tay Nghễ Trần Tôn Tọa. Đương nhiên, Tiêu gia cũng đã phái cường giả tới đó.

xin

Hai ông cháu dường như nói không hết chuyện, trong thư phòng thi thoảng lại vang lên tiếng cười.

Điều này khiến không ít người bên ngoài hết sức ngưỡng mộ.

Ở Tiêu gia, chỉ có tiểu công chúa mới có thể cười đùa vui vẻ với lão gia như vậy. Hơn nữa, lão gia Tiêu Viễn Hằng khi còn trẻ được mệnh danh là Thiết Huyết, từng khiến người ta khiếp sợ khi làm nhiệm vụ ở Thiên Tử Các.

Khi Tiêu gia ngập trong niêm vui thì ở một nơi khác, phủ đệ Tôn gia. Trong một căn phòng tối, không khí lạnh lùng tràn ngập.

- Tất cả những người phái ra ngoài đều chết hết cả rồi.

- Vô dụng, đúng là một đám vô dụng.

Ánh mắt Tôn Duệ lạnh lùng nhưng mang theo lửa giận. Sau khi hừ lạnh, tâm trạng y dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lầm bầm:

- Tiêu gia, thật sự là quá cẩn thận!

- Đúng rồi, ông nội, cháu mời anh ấy đến nhà mình chơi nhé...

- Chắc chắn rồi ông. Cháu đã giúp anh ấy một việc lớn. Cả hai cùng có lợi. Hì hì.

- Điều này không giống với những gì sư phụ cháu nói.

Tiêu Viễn Hằng hiên hậu cười:

- Con nhóc ranh ma này, nhất định đã giở trò gì rôi đúng không.

- Anh ấy còn đồng ý dạy cho cháu Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm đó ông.

Với thực lực của Tiêu Dương và Diệp Tang, thời tiết như vậy đương nhiên là không ảnh hưởng gì tới họ được.

Các ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, đi bộ trên con phố dài.

- Một cuộc sống thật dễ chịu nhẹ nhàng biết bao.

Tiêu Dương mỉm cười hít sâu một hơi.

- Tiếc là nó rất ngắn ngủi.

Hai người ngồi trên chiếc ghế băng dài giữa quảng trường. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tang dựa nhẹ nhàng lên vai Tiêu Dương, yên lặng cảm nhận sự yên bình khó kiếm này.

- Anh hứa với em...

Tiêu Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Tang, rồi dịu dàng nói:

- Sau khi mối thù lớn của Kiếm Tông được báo, anh sẽ cho em một cuộc sống an bình thế này. Chỉ là... Đến lúc đó sẽ không chỉ có hai người chúng ta.

Thân hình Diệp Tang hơi run lên. Cô biết rằng Tiêu Dương không chỉ có một mình mình. Nhưng trong lòng cô không muốn Tiêu Dương nhắc đến người con gái khác khi ở cùng với mình...

- Còn có con trai của chúng ta nữa.

Tiếng của Tiêu Dương nhẹ nhàng vang lên bên tai Diệp Tang:

- Cả con gái nữa. Chúng ta sinh nhiều vào nhé, không sợ bị phạt đâu...

Diệp Tang lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

- Anh ơi, anh mua tặng chị một bông hoa đi.

Một âm thanh non nớt bỗng vang lên.

Hai người ngước mắt, trong gió lạnh, một cô bé xách chiếc giỏ hoa, đội một chiếc mũ rách nát. Môi cô bé khô đến nỗi nứt ra, đôi mắt đen láy đầy hi vọng, nhưng cũng mang theo chút sợ hãi đang nhìn Tiêu Dương.

Bàn tay thô ráp cầm một bông hoa đưa lên phía trước.

Bàn tay nhỏ của cô bé hơi run rẩy. Cô bé đã gặp phải quá nhiều người mắng mỏ và xua đuổi. Cô sợ rằng lại có người đẩy ngã cô trong gió lạnh lân nữa. Rất nhiều người gọi cô là đồ lừa đảo. Cô rất muốn nói thật to rằng, cô không phải là lừa đảo, cô chỉ là một cô bé bán hoa bình thường, để đỡ gánh nặng cho mẹ mà thôi.

- Hoa thơm quá.

Diệp Tang hơi xúc động. Năm xưa cô cũng bị vất bỏ ở nơi đất khách quê người. Thậm chí chẳng biết cha mẹ mình là ai... Cô nhẹ nhàng nhận lấy bông hoa, hít sâu vào một hơi.

Sự sợ hãi trong mắt cô bé mới biến mất vài phần. Đôi mắt đen láy trở nên linh động.

Tiêu Dương nhìn vào giỏ hoa của cô bé, và còn đôi tay của cô, thâm thở dài.

Nhẹ nhàng lấy hết số hoa trong giỏ hoa của cô bé, rồi lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ nhét vào tay cô bé.

- Không... Không cần nhiều vậy đâu ạ.

Cô bé sợ sệt nói.

Tiêu Dương cười hiền hòa:

- Anh tặng em để mua quần áo đó.

Tiêu Dương xoa đầu cô bé. Trên thế giới này có rất nhiều người còn đáng thương. Hắn chỉ làm những việc trong khả năng của mình mà thôi.

Rời khỏi quảng trường, họ trở về khách sạn đã đặt trước đó.

Hai tay Diệp Tang cầm lấy hoa hồng, mặt còn đỏ hơn hoa hồng. Dường như cô ý thức được những việc sẽ xảy ra sau đó...

Tiêu Dương đương nhiên sẽ không để Diệp Tang phải chịu cực. Hắn đã chọn một khách sạn năm sao. Chỉ là khi đặt phòng, khách sạn này chỉ còn lại một phòng duy nhất.

Mặc dù Diệp Tang và Tiêu Dương từng nằm chung giường với nhau. Nhưng lúc đó trên giường còn có người con gái khác, nên đêm đó cũng không có việc gì xảy ra. Giờ đây trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một phòng, Diệp Tang khoác tay Tiêu Dương bước vào, mặt ngày càng đỏ, tim đập như trống dồn.

- Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, đêm nay phòng khách sạn đã có người đặt rồi, xin lỗi anh ạ.

Ở quầy lễ tân khách sạn, một cô gái nở nụ cười rập khuôn. Còn một nam một nữ trước mặt cô ấy, người đàn ông là một người trung niên nước ngoài mắt xanh tóc vàng. Còn cô gái là người châu Á, người đầy mùi rượu. Gần như cả người cô ta đổ lên người đàn ông ngoại quốc đó. Quần áo trên người hơi xộc xệch, không che đậy nổi cơ thể sexy.

Người đàn ông ngoại quốc đó thâm nuốt một ngụm nước bọt. Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái xinh xắn như vậy ở bar, anh ta chỉ muốn lâm trận ngay lập tức. Anh ta đâu có muốn tìm một khách sạn khác. Huống hồ, anh ta dẫn theo một cô gái say mèm rất dễ bị người khác để ý. Nhỡ đâu bị cảnh sát phát hiện, làm hỏng chuyện là việc nhỏ, nhưng còn thân phận của anh ta nữa...

Đúng lúc này, Tiêu Dương và Diệp Tang khoác tay nhau đi qua.

- Đợi chút!

Người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt sáng lên, chỉ vào Tiêu Dương rồi quay ra nói với nhân viên phục vụ:

- Ai bảo là không còn phòng chứ, để lại cho tôi phòng của anh chàng này là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment