Chương 865: Cánh cửa khép hờ!
Chương 865: Cánh cửa khép hờ!Chương 865: Cánh cửa khép hờ!
Tiêu Dương dừng bước, vì người đàn ông ngoại quốc này nói tiếng Trung. Mà anh ta lại đứng chặn đường hắn, bị như vậy, Tiêu Dương bèn chau mày nhìn người đàn ông tóc vàng.
Đối phương muốn chơi bời thế nào cũng chẳng liên quan đến hắn. Nhưng Tiêu Dương không ngờ hắn vừa mới bước vào đã gặp phải chuyện mếch lòng.
- Xin lỗi, tôi không nhường phòng của mình.
Tiêu Dương điềm đạm nói:
- Mời anh lùi ra.
- Không, không, anh sẽ nhường cho tôi.
Mặt người đàn ông tóc vàng nở nụ cười tự tin, anh ta nhìn Tiêu Dương rồi nói:
- Tôi trả anh gấp đôi giá phòng. Anh và người đẹp của anh tới chỗ khác. Hai chúng ta chẳng ảnh hưởng gì tới nhau, được không?
Một cái tát vang dội giáng lên trên mặt người đàn ông tóc vàng đó.
Cô là sát thủ "Thiên Diện" nổi danh trên thế giới! Nếu không phải là ở đây thì Diệp Tang sẽ ra tay lâu rồi.
- Mười lần! Anh bạn trẻ, mười lần tiền phòng cơ đấy, giá phòng ở đây không hề rẻ. Nếu tôi là anh... thì dù có cho tôi mượn cô gái xinh đẹp bên cạnh đây để dùng một bên, tôi cũng cam lòng, hì hì.
Lúc này, trong mắt Diệp Tang gần như lóe lên cả sát khí.
- Gấp ba lần, tôi trả gấp ba lần.
- Cô...
- Tránh ra.
Khóe miệng người đàn ông tóc vàng rớm máu. Mặt anh ta nóng rát, lùi lại mấy bước.
Người đàn ông tóc vàng nheo mặt, một tay ôm lấy cô gái trong lòng, rồi trâm giọng nói:
Tiêu Dương vẫn lạnh lùng.
Người ra tay không phải là Tiêu Dương, mà là Diệp Tang.
Nhưng, giờ đã đến nước này, anh ta đã cưỡi trên lưng hổ, nếu không lấy lại thể diện, anh ta không chịu nổi.
Bộp!
- Cô, dám đánh tôi ư?
Mấy người phục vụ khách sạn bên cạnh thấy mọi việc bỗng nhiên ra nông nỗi này, sợ đến mức co vào một bên.
Người đàn ông tóc vàng vừa mở miệng, một chiếc răng bèn rơi ra, khiến anh ta đau đến độ không ngừng nhe răng trợn mắt. Vốn tưởng rằng tối nay anh ta rất may mắn, gặp được một cô gái xinh đẹp say rượu, sau khi lấy được phòng, sẽ để mặc anh ta làm gì cũng được. Ai ngờ lại gặp phải chuyện này. Nếu sớm biết cô gái xinh đẹp trước mắt dữ dẫn như vậy, thì vừa rồi thà anh ta rời đi còn hơn.
Người đàn ông tóc vàng ngớ người ra. Vốn anh ta muốn gọi điện nhờ trợ giúp, nhưng bây giờ...
Bộp! Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn đã nhìn ra rồi. Có lẽ cô gái này bị người yêu bỏ rơi, rồi đến bar uống rượu giải sầu, sau đó tên tóc vàng này nhân cơ hội đó mang về đây...
Đúng lúc này, cô gái xinh đẹp say rượu trong lòng hắn bỗng nhiên nôn ọe rồi tỉnh dậy, mở đôi mắt mơ màng, rồi lập tức giơ tay ra giật lấy chiếc điện thoại, hét lớn lên:
- Bỏ tôi ra, anh đi tìm Bạch tiểu thư của anh đi!
Người đàn ông tóc vàng tức đến độ run rẩy, lập tức rút điện thoại khỏi túi.
Đây là một màn kịch nho nhỏ. Khi hai người sắp rời khỏi cổng khách sạn, Tiêu Dương và Diệp Tang cũng đến cửa thang máy...
- Tôi không bằng cô ta ở đâu chứ, tôi không bằng cô ta ở đâu chứ.
Cô gái hét lên:
- Tên phụ tình này, tên phụ tình này!
Tiêu Dương đã quá quen thuộc với những việc như vậy. Thời đại bây giờ không phải như cổ đại nữa, tình trạng này đã gặp quá nhiều trong những bộ phim sướt mướt.
Người đàn ông tóc vàng tức giận lôi đình, rất muốn phất tay rời đi, nhưng lại tiếc cô gái xinh đẹp này. Nhưng giờ đây cô gái say rượu kêu gào như vậy, anh ta cũng không làm gì được.
Đến nước này, người đàn ông tóc vàng đành phải ôm lấy cô gái say rượu, kéo cô ấy ra ngoài.
Cô gái xinh đẹp say rượu đập nát chiếc điện thoại của người đàn ông tóc vàng.
Cô gái say rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, không ngừng hét lớn, nói linh tinh.
- Tôi có chỗ nào không bằng con tiện nhân đó chứ!
Người đàn ông tóc vàng như muốn khóc, ánh mắt nhìn lên bộ ngực nở nang của cô gái xinh đẹp. Làm vậy chỉ để anh ta đỡ thiệt mà thôi.
- Đồ phụ tình, đồ phụ tình!
Cô gái say rượu bỗng nhiên lại nôn ọe ở cửa khách sạn.
Tiêu Dương và Diệp Tang cùng đi vào thang máy.
Tiếng cô gái lại vang lên:
- Tôi... Tôi... Tôi không bằng con hồ ly tinh Bạch Khanh Thành đó ở đâu chứ! Vậy mà anh lại muốn lấy cô 1a...
Bộp!
Bỗng nhiên, cánh cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại bị bị đẩy ra, âm một tiếng vang lên.
Ánh mắt Tiêu Dương sắc lạnh, hắn lao về phía trước, chớp mắt bèn đến trước mặt cô gái say rượu, nói lớn:
- Vừa rồi cô nói gì?
Người đàn ông tóc vàng run lên, nhìn vào cô gái ngất đi vì uống quá nhiều, mặt giật giật rôi nhìn sang Tiêu Dương, trầm giọng nói:
Tiêu Dương quay mặt, nhìn vào người đàn ông tóc vàng như một mãnh sư.
- Cút!
Người đàn ông tóc vàng lên tiếng. - Anh bạn...
Dù thế nào, đợi cô ấy tỉnh dậy là sẽ rõ mọi việc.
Tâm trí Tiêu Dương rối loạn, nhíu chặt mày, nhớ đến cuộc điện thoại giữa hắn và Bạch Khanh Thành...
Tiêu Dương lập tức lấy điện thoại ra, gọi đến số Bạch Khanh Thành, nhưng không ai nghe máy!
Lòng hắn trâm xuống.
Cũng không gọi điện được cho Bạch Tố Tâm.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương sâm xuống, nhíu chặt đôi lông mày.
Diệp Tang vỗ nhẹ vào vai Tiêu Dương, rồi chỉ vào cô gái say rượu.
Tiêu Dương hiểu ý của cô ấy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định cô gái say rượu này sẽ biết. Có lẽ chỉ là hắn nghe nhầm thôi, hoặc có người cùng tên họ.
Bạch Khanh Thành! Ai muốn lấy Bạch Khanh Thành?
Tiêu Dương gọi mấy câu, nhưng cô gái quá say nên đã ngất hẳn. Xem ra trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại được.
- Tỉnh lại điI
Cô gái tóc vàng nói xong rồi ngất đi.
- Bạch... Bạch Khanh Thành!
Diệp Tang cũng bước tới, thấy người đàn ông tóc vàng đang chuẩn bị quát Tiêu Dương, bèn trừng mắt với anh ta. Người đàn ông tóc vàng run rẩy lùi vê phía sau.
- Này anh bạn, anh làm như vậy dường như không đúng lắm.
Đồng thời, người đàn ông tóc vàng nhìn sang Diệp Tang bên cạnh Tiêu Dương, càng cảm thấy ghen tị hơn. Bên cạnh hắn đã có một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc, vậy mà còn để ý đến con mồi của anh ta, thật là đáng ghét.
Nhưng, vì sợ sự bạo lực của Diệp Tang, người đàn ông tóc vàng không dám nói gì nữa. Anh ta nghiến răng, sau khi suy nghĩ, bèn bước lên trước, rồi nói:
- Anh bạn, nếu anh không bỏ cô ấy ra thì tôi sẽ báo cảnh sát.
- Lắm lời quái
Bỗng nhiên Tiêu Dương đứng dậy, đá một cước đúng bụng người đàn ông tóc vàng. Cơ thể anh ta bay ra xa vài mét, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.
Khi ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dương:
- Còn chưa cút saol
Người đàn ông tóc vàng run rẩy:
- Mày... Mày... cứ đợi đấy.
Sau khi để lại một câu, y bèn thảm thương quay người đi mất.
Tiêu Dương lại nhìn sang cô gái say rượu, chau mày. Cô gái này có lẽ không thể tỉnh dậy được ngay...
Tiêu Dương nhìn sang Diệp Tang. Diệp Tang nghĩ một lát, rồi bước tới đỡ cô gái say rượu lên:
- Giữ cô ấy lại một đêm đi, sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.
- Cũng chỉ còn cách như vậy thôi.
Tiêu Dương gạt bỏ sự bất an trong lòng, rồi quay người bước tới quầy lễ tân khách sạn, hỏi:
- Thật sự không còn phòng nào nữa sao?
Nhân viên phục vụ khách sạn đã tận mắt nhìn thấy cảnh Tiêu Dương đá bay người đàn ông tóc vàng. Họ run rẩy rồi vội vàng giải thích:
- Không chỉ là khách sạn chúng tôi, khách sạn khác cũng chưa chắc có phòng đâu.
- Tại sao?
Diệp Tang hỏi.
- Mọi người không biết sao? Mấy ngày này trong thủ đô có hai việc lớn.
Người phục vụ nói:
- Một là Liên minh thư họa sẽ tổ chức trận chung kết cuộc thi thư họa trong toàn quốc. Nghe nói đây sẽ là một hoạt động cỡ lớn, thu hút rất nhiều người đến đây. Còn một việc nữa, đó là đại thọ tám mươi tuổi của Dịch lão tướng quân của Dịch gia, môn sinh của họ ở khắp mọi nơi, lần này đều tới đây để chúc thọ.
Chẳng còn cách nào, Tiêu Dương đành dẫn cô gái say rượu về căn phòng mình đã đặt trước đó.
May mà khách sạn này là khách sạn cao cấp, nên căn phòng của Tiêu Dương có một phòng khách một phòng ngủ, chiếc ghế sô pha mềm trong phòng khách cũng có thể lấy ra làm giường.
Đương nhiên Tiêu Dương sẽ không nhường giường cho một cô gái say mèm không biết tự yêu lấy bản thân mình này. Khi Diệp Tang đặt cô gái lên ghế xong, bèn gọi nhân viên phục vụ đưa một tấm chăn đến để đắp cho cô ấy. Thế đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Nếu không phải vì có Tiêu Dương, đêm nay cô gái này không những say mèm, mà còn bị *** mà không biết. Đương nhiên, người ta có để tâm đến việc này hay không không phải là điều Tiêu Dương có thể quản lý.
- Em đi tắm đã.
Cô gái này người đây mùi rượu. Diệp Tang ôm cô ấy về, nên người cô cũng dính mùi rượu. Sau khi lấy một bộ áo ngủ, cô bèn quay người bước vào nhà tắm.
Tiêu Dương pha trà, ngồi lên một chiếc ghế, nhìn cô gái say khướt, rồi lại nhìn sang bốn góc căn phòng, cười khổ nói:
- Hôm nay đúng là chẳng ra làm sao.
Tục ngữ có câu "nam nữ thụ thụ bất thân". Nếu chỉ có Tiêu Dương và Diệp Tang, thì có lẽ Tiêu Dương còn có thể bị Diệp Tang đuổi ra ngoài phòng khách. Nhưng giờ đây có một cô gái say mèm nằm ngoài phòng khách, Diệp Tang sẽ yên tâm để Tiêu Dương ở lại phòng khách cả đêm sao?
Chỉ còn cách vào trong phòng ngủ.
Ào ào...
Nước ám nhẹ nhàng chảy qua làn da mềm mại. Diệp Tang đã cởi bộ áo xanh trên người ra. Làn da trắng ngần hiện lên trước mắt cô qua lớp kính.
Ánh mắt Diệp Tang hơi phức tạp, có sự lo lắng, bất an, hoảng loạn, nhưng cũng có một chút kỳ vọng. Nước chảy qua.
Bàn tay trắng trẻo của Diệp Tang nhẹ nhàng sờ khắp người, rửa sạch từng chút da một.
Cơ thể mỹ miều như một món quà trời ban tặng.
Thời gian dần trôi, ánh mắt Diệp Tang dần trở nên kiên định, gương mặt cũng dần ửng đỏ. Cô nhẹ nhàng tắt nước:
- Đêm này, hoa dâu sẽ nở...
Tiêu Dương nhấm một ngụm trà, bên tai vang lên tiếng nước chảy. Trong óc hắn bỗng hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Tiêu Dương nhìn theo, bỗng nhiên tim hắn loạn nhịp, ánh mắt nóng lên, nhìn chặt vào phía trước.
Mỹ nữ tắm xong luôn là lúc xinh đẹp nhất.
Mái tóc đen búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần, hai vai bóng bẩy và mê hồn người.
Cô không mặc áo ngủ, mà chỉ lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, không che nổi cơ thể tuyệt đẹp.
Đi một đôi dép màu đỏ, đôi chân dài lộ ra, giống một bức tranh tuyệt thế, khiến người ta muốn tìm hiểu nó.
Diệp Tang không nhìn Tiêu Dương, gương mặt ửng đỏ, yêu kiều đẩy cửa phòng bước vào.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn theo. Nhãn đồng hắn chợt co lại.
Cánh cửa khép hờ...