Chương 866: Hoa dâu nở
Chương 866: Hoa dâu nởChương 866: Hoa dâu nở
Vào...
Không vào...
Trong phòng tắm, nước nóng xối Tiêu Dương. Trong đầu hắn hiện đi hiện lại câu hỏi này.
Đêm nay thiếp có lòng, chàng có dạ, tất cả dường như đều đã đi vào nề nếp. Vậy mà Tiêu Dương còn đang khó khăn giữa hai vấn đề "cầm thú" hay "không bằng cầm thú”.
Giờ đây, trong phòng, Diệp Tang ngồi trước bàn trang điểm. Tim cô đập thình thịch, ánh mắt không ngừng nhìn ra cánh cửa khép hờ, sự căng thẳng chưa từng có tràn ngập lòng cô.
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trong gương, mặt Diệp Tang nở nụ cười.
Tắm xong thật thoải mái, Tiêu Dương mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, bước vào trước cửa phòng.
Do dự một lúc, Tiêu Dương đồn hết dũng cảm đẩy cửa phòng ra.
Diệp Tang quay người lại, lập tức, hai đôi môi dính chặt vào nhau, cùng cảm nhận tình yêu giữa hai người.
Đêm nay, hoa dâu nở.
Tóc xõa trên vai, hai tay Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt trên hai vai Diệp Tang, làn da mềm mại mịn màng khiến Tiêu Dương chấn động.
Hai tay Tiêu Dương chuyển động. Hai người nằm lên giường, tiếng thở gấp, tiếng rên dần vang lên trong căn phòng...
Hai người yên lặng hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.
Giờ đây người khác chắc chưa thấy,
Ngay lập tức, tim Diệp Tang như vọt lên tới tận cổ. Hai tay cô nắm chặt lấy một góc chiếc khăn tắm màu trắng đang quấn trên người mình.
Nửa người ánh trúc nhẹ nhàng nói,
Yên lặng mà hơn cả ngàn vạn lời nói.
Tiêu Dương nhẹ nhàng bước đến phía sau Diệp Tang, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương. Ánh mắt hắn nhìn vào gương một lúc, rồi Tiêu Dương nhẹ nhàng giơ tay, bỏ lọn tóc trên đầu Diệp Tang xuống. Đồng thời hắn cầm chiếc lược gỗ lên, nhẹ nhàng chải tóc cho cô...
Diệp Tang đứng dậy, chiếc khăn tắm nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, để lộ cơ thể đẹp tuyệt trân. Cơ thể không có bất kỳ khuyết điểm gì, giờ đây đang dựa sát vào cơ thể rắn rỏi của Tiêu Dương.
Đêm thủ đô, đẹp tuyệt vời.
Ánh sáng trong căn phòng trở nên dịu dàng hơn.
Ngày hôm sau, trong phòng, một tiếng kêu lên đến đỉnh. Cơ thể trắng ngần co lại, ôm lấy cơ thể cứng rắn bên trên, những ngón tay nhỏ nhắn ôm lấy cơ thể hắn.
Một tay kéo rèm nhẹ quay đầu.
Tình cảm dâng trào ngập lòng ta.
Làm xong, con người ta trở nên đa tình hơn. Hai người đùa nhau trong chăn một hồi, rồi Diệp Tang nắm lấy tay Tiêu Dương: Tiêu Dương mỉm cười đắp chăn lên, tiện thể sờ lên người cô, cười hì hì nói:
Với khả năng nghe của Tiêu Dương, đương nhiên là có thể biết được rất dễ dàng.
Dưới đôi lông mày cong lá liễu, ánh mắt như nước, còn chưa vơi bớt xuân ý. Đôi môi nhẹ nhàng cong lên, giống như người đẹp tức giận, thẹn thùng vậy, lườm vào tên đã làm cô thẹn:
- Không dậy sao...
Thủy triều rút dần đi , hai cơ thể ôm lấy nhau.
Tiêu Dương lập tức trợn mắt:
- Anh không dậy cũng được, em... trong vòng mười giây em sẽ biến thành như anh.
Diệp Tang ngước mặt lên, một tay nhẹ nhàng gạt qua ngực Tiêu Dương, dịu dàng nói:
- Sáng sớm ra mà đã...
- Vậy thì gọi cô ấy dậy đi.
- Còn sớm mà.
Tiêu Dương lại hiểu được tại sao Quân Vương không hầu triêu sớm được rồi. Yêu mỹ nữ không còn thiết gì đến giang sơn nữa, mỹ nữ đúng là mộ của anh hùng!
- Đã làm sao cơ?
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Dương giờ mới nhớ ra cô gái say rượu bên ngoài, bèn lắc đầu nói:
- Được rồi, đừng đùa nữa, bên ngoài còn có người đấy.
Ba giây!
Đúng là chỉ có ba giây.
Tiêu Dương nhanh nhẹn đứng dậy và mặc quần áo lên.
Muốn khóc mà không làm gì được.
"Thuộc tính Huyễn" của Tang Tang sư muội đúng là vũ khí để khống chế hắn lúc trên giường! Thử nghĩ mà xem, nếu cô ấy biến thành hắn, hắn phải đối mặt với chính hắn đang không mặc quần áo gì...
Hai mắt Tiêu Dương ai oán nhìn theo Diệp Tang.
Diệp Tang đắc ý mỉm cười:
- Hừ, xem anh còn dám không nghe lời em khi trên giường không.
Tiêu Dương yên lặng nhận lấy tấm thẻ ngân hàng. Có lẽ cô gái này cho rằng đã xảy ra chuyện gì với hắn, nên giờ đây cho tiên phí bịt miệng hắn? Tiêu Dương còn cảm giác được rằng, giờ đây hắn đang là "giai bao", dùng xong là...
- Bên trong có ba vạn, anh hãy lập tức rời khỏi Bắc Kinh.
Cô gái lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Tiêu Dương rồi nói:
- Nhất định anh phải quên chuyện này đi.
Cô gái hơi ngớ ra, cúi đầu nhìn tấm chăn đắp trên người mình. Một lúc sau, cô ngước mắt nhìn Tiêu Dương. Gương mặt đẹp trai mang theo sự rắn rỏi, thật sự là loại mà các cô gái thích: Tiêu Dương trả lời thật.
Hai người tắm rửa xong bèn đi ra ngoài phòng khách.
Cô gái say rượu trên ghế sô pha đang ngủ rất ngon. Tiêu Dương hết cách, nhìn sang Diệp Tang, giơ tay tỏ ý không biết làm thế nào, rồi rót một cốc nước lạnh, sau đó dội vào mặt cô gái.
Một tiếng kêu thất thanh, cô gái tỉnh dậy.
Mở mắt ra, lập tức cô kinh hoàng ngồi bật dậy:
- Anh là ai?
Vì bị khuất nên cô mới chỉ nhìn thấy Tiêu Dương đang cầm cốc trà.
Ngay lập tức, cô gái dường như ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn, cô trợn mắt nói:
- Đây... Đây là đâu.
- Khách sạn.
Việc trên giường không bao giờ có người thắng.
Diệp Tang đỏ mặt lao vào nhà tắm, phía sau vang lên tiếng cười đắc ý của Tiêu Dương.
- Xì, đồ lưu manh.
Một cái gối vất đến.
- Anh đảm bảo, Tang Tang sư muội bảo anh sang đông, anh nhất định sẽ không sang tây. Bảo anh nhanh, anh nhất định sẽ không chậm... Ối!
Tiêu Dương ưỡn thẳng ngực:
- Khụ khụ.
Tiêu Dương nhét chiếc thẻ ngân hàng vào túi, rồi nói:
- Này, thưa vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.
Cô gái nhếch lông mày:
- Anh còn chê ít à?
- Cô hiểu lầm thật rồi đó.
Diệp Tang đứng ra chứng minh sự tồn tại của mình. Thật hết cách, người yêu của cô bị người ta hiểu lầm là "giai bao" rồi.
Cô gái nhìn Diệp Tang, lập tức ngớ người ra, rồi quay ra nhìn Tiêu Dương:
- Anh...
- Là thế này.
Diệp Tang kể lại một cách đơn giản những việc đã xảy ra.
Cô gái hơi ngớ ra. Một lúc lâu sau, cô bỏ chăn ra, chỉnh lại quân áo của mình, không nói gì, chuẩn bị ra ngoài.
Tiêu Dương hơi chau mày. Ấn tượng đầu tiên của hắn về cô gái này đã không tốt. Đêm qua hắn đã cứu cô ta, vậy mà cô ta chẳng nói gì đã muốn rời đi.
- Này, đợi chút.
Tiêu Dương gọi cô gái lại rồi lấy ra chiếc thẻ. Cô gái quay người lại, vừa giơ tay ra định nhận lấy chiếc thẻ, Tiêu Dương đã thân thiết hỏi:
- Vừa nãy cô chưa nói mật khẩu của chiếc thẻ này?
xi —
Cô gái chau mày nhìn Tiêu Dương. Với địa vị của cô, thật sự là không quan tâm đến chút tiền này, coi như là tiền phí bịt miệng người đàn ông này vậy.
- Sáu số ba.
Cô gái hất tay.
- Cảm ơn.
Tiêu Dương tự khen mình. Thật là lễ độ, chẳng giống như ai đó.
- Vị tiểu thư này, tối qua khi cô uống say, có một người đàn ông không ngừng gọi điện cho cô, nói gì mà... xin lỗi?
Tiêu Dương nói bừa một câu. Phân tích từ câu nói hôm qua của cô gái này, Tiêu Dương cũng đã hiểu được phần nào.
- Anh ấy gọi điện đến tìm tôi ư?
Quả nhiên, mắt cô gái sáng lên, vội vàng giờ vào túi mình để tìm điện thoại, mắt không giấu nổi sự vui vẻ.
- Không cần tìm nữa.
Tiêu Dương chỉ vào đống "sắt vụn" dưới đất:
- Đã bị cô đáp vỡ vào tối qua rồi.
Cô gái ngớ ra, một lúc lâu sau mới vỗ mạnh lên đầu:
- Tôi... sao tôi lại uống say chứ! Anh ấy đã nói gì?
Cô gái vội nhìn sang Tiêu Dương.
- Cái này...
Tiêu Dương ngừng một lát, dường như nghĩ kỹ rồi nói:
- Tôi nghe không hiểu lắm, hình như gì mà Bạch Khanh Thành?
Cô gái tức giận:
- Con hồ ly tinh đói
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng, nhưng thái độ vẫn không thay đổi:
- Bạch Khanh Thành tiểu thư đó là cháu của tư lệnh Bạch Thiên Mệnh ở thủ đô sao?
- Ngoài cô ta ra, còn ai là hồ ly tinh nữa chứ!
Cô gái nghiến răng:
- Nếu không phải là cô ấy, thì Dịch Huyễn sẽ không...
Cô gái bỗng im bặt, không nói tiếp nữa, rồi chuyển chủ đề:
- Anh ấy còn nói gì nữa vậy?
- Anh ấy bảo sau khi cô tỉnh dậy hãy đi tìm anh ấy ngay.
Tiêu Dương điềm đạm nói. - Sao anh không nói sớm!
Cô gái lập tức vội vàng chạy ra ngoài.
Bộp!
Cánh cửa đóng lại.
- Dịch Huyễn?
Ở một bên, Diệp Tang chau mày:
- Chẳng lẽ lại là người của Dịch gia?
Người họ Dịch ở thủ đô mà không coi gia tộc của Bạch Khanh Thành ra gì, chỉ có mình Dịch gia.
- Đi theo cô ấy là sáng tỏ cả thôi.
Tiêu Dương lạnh lùng.
Chị hai từng nói, sau khi đến thủ đô, cô ấy muốn nhờ hắn làm một việc. Vậy mà bây giờ không có tin gì của chị hai, Tiêu Dương nghĩ đến một khả năng... Đó là đã bị giam lỏng!
- Đừng nói là Dịch gia, dù là thiên lao địa phủ, muốn giam lỏng chị hai, cũng phải được sự đồng ý của anh.
Tiêu Dương tức giận nói.
Trước khi đến thủ đô xuất hiện Dịch Nam, giờ đây lại có Dịch Huyễn.
Xem ra, mâu thuẫn giữa hắn và Dịch gia ngày càng sâu rồi.
Con gái phúc nhờ người đàn ông yêu mình.
Tiêu Dương đã hiểu sâu sắc câu này. Mặc dù cô gái đó vội vàng chạy ra ngoài, nhưng không phải chạy tới Dịch gia, mà là chạy tới một thẩm mỹ viện cao cấp để sang sửa cho bản thân.
Tiêu Dương thuê một chiếc xe bình thường, dừng lại ở cửa chờ đợi.
Hắn đã từng gọi điện cho đại tiểu thư Quân Thiết Anh, người của thư họa Sơn Hà cũng đã đến thủ đô. Giờ đây đang nghỉ ở khách sạn do Liên minh thư họa sắp xếp. Tiêu Dương hỏi về việc liên quan đến Bạch Khanh Thành, dường như Quân Thiết Anh không biết gì cả.
Để Quân Thiết Anh khỏi lo, Tiêu Dương không hỏi gì nhiều. Sau khi hẹn xong thời gian địa điểm gặp mặt, Tiêu Dương bèn cúp máy.
- Cô ấy ra rồi.
Diệp Tang luôn chú ý đến cửa ra vào, cô đột nhiên nói.
Tiêu Dương ngước mắt nhìn, đúng là xinh đẹp tuyệt trần.
Không còn bộ dạng say xỉn tối qua. Giờ đây cô ấy cũng có khí chất của con nhà giàu. Đương nhiên, cô còn gợi cảm và cởi mở hơn những thiên kim bình thường, trông rất hấp dẫn.
Chỉ là, Tiêu Dương thật sự không hứng thú với cô gái này. Dù có trang điểm xinh đẹp đến mấy, Tiêu Dương cũng chỉ nhìn qua một chút, rồi châm chậm lái xe đi theo.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Tiêu Dương, hai người đang ở đâu? Tôi đến tìm hai người!
Tiêu Dương vừa nhấc máy, thiếu nữ áo tím Tiêu Nhu Y đã nói vang như chuông bạc.
Nghe vậy, Tiêu Dương nghĩ một lát rồi hỏi: - Có phải Dịch gia còn một người thanh niên tên là Dịch Huyễn không?
- Dịch Huyễn?
Tiêu Nhu Y nghĩ một lát rồi cười hì hì:
- Đương nhiên là có rồi, anh đã va chạm với anh ta nhiều lần rồi mà.
Tiêu Dương ngớ ra. Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Dịch Huyễn. Tiêu Tịnh Y nói từng chữ một:
- Thiên Tử Các, tiểu đội Thiên Tử, Thái Tử!
- Là thái tử giảI!!
Tiêu Dương nói.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ