Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 862 - Chương 867: Anh Em Gặp Mặt

Chương 867: Anh em gặp mặt Chương 867: Anh em gặp mặtChương 867: Anh em gặp mặt

Thái tử giả, Dịch Huyễn!

Mắt Tiêu Dương sắc lạnh.

Ân oán giữa hắn và tiểu đội Thiên Tử có thể làm lớn lên, cũng có thể cho qua. Giờ đây lại việc liên quan đến Bạch Khanh Thành lại liên quan tới Dịch Huyễn.

Trong xe, Tiêu Dương trầm tư, nhanh chóng suy nghĩ.

- Này, này.

Ở đầu bên kia điện thoại, tiếng Tiêu Nhu Y lại vang lên:

- Anh còn chưa nói giờ anh đang ở đâu.

Tiêu Dương trâm giọng nói:

- Thái tử giả Dịch Huyễn... Dịch gia sao?

Bên ngoài khu nhà đã được bao vệ rất nghiêm ngặt. Một vài người mặc quần áo quân đội chặn cô ta lại. Sau khi hỏi han vài điêu, họ từ chối không cho cô gái vào trong.

- Hừ, anh tưởng anh không nói, là em sẽ không tìm được anh sao?

Đó chính là Dịch gia!

- Này...

- Chu Mỹ Kiều?

- Giờ anh còn việc phải làm, khi nào rảnh anh sẽ qua chơi sau.

- Là Dịch Huyễn, là Dịch Huyễn bảo tôi đến mà.

Tiêu Nhu Y gọi thêm vài tiếng nữa, nhưng chỉ còn tiếng tút tút:

Tiêu Dương cúp máy.

Tiêu Dương đi theo suốt đoạn được. Cô gái say rượu tối qua bắt xe tới thẳng một khu nhà giàu có.

- Chu gia là một gia tộc kinh doanh, trụ sở của họ ở thủ đô. Tập đoàn Khởi Hồng Mỹ lọt top năm mươi trên toàn quốc đó.

Tiêu Nhu Y đảo mắt rồi tự lầm bầm:

Diệp Tang hiểu rất rõ những thế lực gia tộc trong nước, cô nói rành rọt:

Cô gái không chịu thôi, chau mày gấp gáp nói.

Tiêu Dương nghe thấy tên cô gái ở đằng xa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn sang Diệp Tang.

Diệp Tang bình tính nói.

Tiêu Dương hơi gật đầu. Dịch Huyễn có thể làm thái tử giả khi Thái Tử thật rời khỏi, chắc chắn địa vị của y ở Dịch gia không hề thấp. Chỉ có điều là, địa vị có cao cũng đã sao? Giờ đây đã động đến điểm nóng của Tiêu Dương...

- Nếu cô ấy không vào được, thì chỉ còn cách chúng ta tự vào rồi.

Diệp Tang liếc nhìn sang Chu Mỹ Kiều ở phía trước:

- Nhanh lên! Hắn chạy về phía mọi người rồi. - Chu gia có thể nói là rất giàu có. Nhưng nếu nói về thế lực, thì một gia tộc kinh doanh không thể có gốc rễ sâu được. Cùng lắm là một người giàu nhanh quá một đêm mà thôi. Mấy năm gần đây, Chu gia luôn muốn kết thân với những gia tộc quyền quý ở thủ đô. Nghe nói, con trai lớn của Chu gia đã lấy một cô gái trong Tôn gia Thiên Tử Các. Giờ đây...

- Đang ban ngày ban mặt, mà tiểu thư nào của Dịch gia bị hái rồi sao?

Tiêu Dương ngớ người.

Tiếng nói vang lên, hỗn loạn.

- Nếu như Chu Mỹ Kiêu được gả cho Dịch Huyễn, thì địa vị của Chu gia ở thủ đô sẽ tăng mạnh.

Tiêu Dương vừa dứt lời, bỗng trong khu nhà Dịch gia vang lên một tiếng kêu.

- Bắt trộm! Bắt trộm!

- Chặn hắn lại! Tên trộm hái hoa đáng ghét!

- Xem ra Chu Mỹ Kiều sắp bị từ chối rồi.

Dịch Huyễn vốn không mời Chu Mỹ Kiều đến, chỉ là Tiêu Dương muốn chắc chắn mà thôi. Nếu có thể tìm được Dịch Huyễn thông qua Chu Mỹ Kiều thì tốt hơn.

Tiêu Dương quan tâm đến tình trạng hiện tại của Bạch Khanh Thành hơn.

Với quyền thế lớn của Dịch gia, họ không hề để tâm đến con gái của một nhà giàu. Người bảo vệ ở cửa đã nhận được một mệnh lệnh nào trước đó, nên y kiên quyết ngăn không cho Chu Mỹ Kiều vào Dịch gia.

Đây là Dịch gia kia mài

Ngay lập tức, Tiêu Dương cảm thấy bái phục tên trộm hoa đó. Dám trộm hoa ở một gia đình quyên quý nhất nhì ở thủ đô, thật sự phải có lá gan rất lớn.

Tiếng gào thét dường như ngày càng gần cửa.

VùiI

Một người nhảy xuống từ bức tường cao.

Tiêu Dương ngước mắt lên, miệng há to.

Ánh mặt trời chiếu rọi, một gương mặt điển trai mang theo chút sợ hãi. Cái đầu trọc rất sáng bóng. Trong tay anh ta là một bó hoa tươi thắm...

Hòa thượng Giát Giát!

- Hái... hoa?

Phụ nữ ơi là phụ nữ...

Hòa thượng Giát Giát đã lao đến trước xe lập tức run lên.

- Tiểu thư đã ra lệnh rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

- Không ngờ còn có đồng bọn nữa!

Rồi nhanh chóng lao tới.

- Đại cai

Chữ 'lại" và chữ "còn" cho thấy thời gian gần đây, hòa thượng này đến mấy lần rồi.

- Mẹ kiếp! Chỉ là hái mấy đóa hoa thôi mà, có cần phải bày thiên la địa võng không?

Hòa thượng Giát Giát rất bực tức: - Chỗ hoa này cũng là để tặng cho tiểu thư nhà các người đó.

Tất cả mọi người:

Đồ vô liêm sỉ!

Mặc dù Tiêu Dương rất không muốn đối mặt, nhưng vẫn bắt buộc phải để hòa thượng Giát Giát biết hắn đang ở đâu. Lập tức hắn ấn còi, đồng thời thò đầu ra khỏi xe vẫy tay với hòa thượng Giát Giát.

Hòa thượng Giát Giát nhìn qua, ánh mắt lộ vẻ vui mừng:

Tiếng gào thét phía sau khiến Tiêu Dương càng thấy kính phục hòa thượng Giát Giát.

- Tên trộm hoa đó còn muốn trốn sao?

- Tên trộm hoa lại đến rồi.

Tiểu hòa thượng này đã chạy tới Dịch gia để hái trộm.

Tiêu Dương không ngờ lần gặp hòa thượng Giát Giát lại là trong trường hợp này.

Tiêu Dương ngơ ngác, lập tức dở khóc dở cười. Hóa ra tên hái trộm hoa này không giống với tưởng tượng của hắn, mà... đây còn là người anh em của hắn.

- Đi nhanh lên!

Cơ thể hòa thượng Giát Giát nằm bò trên xe, tiếng nói đau thương mà hùng tráng.

Tiêu Dương đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Nửa tiếng sau, ở trong một phòng quán cà phê yên tĩnh tại thủ đô.

Bộp!

Hòa thượng Giát Giát lại kiểm tra một lần nữa. Sau khi chắc chắn không có ai chạy theo, bèn đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta bước lên, đặt số hoa trong tay lên bàn, nhoẻn miệng cười:

- Chào đại ca.

Dừng một lát, anh ta cũng quay sang chào Diệp Tang:

- Chào chị dâu.

Diệp Tang đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng lại ngọt như mía lùi.

- Thôi đừng dẻo mỏ nữa.

Tiêu Dương nhìn sang hòa thượng Giát Giát:

- Sao sáng sớm ra mà cậu đã chạy tới Dịch gia trộm hoa vậy?

- Đại ca, câu này của anh sai rồi.

Hòa thượng Giát Giát giơ ra hai ngón tay:

- Một, hòa thượng đây không trộm, mà là hái hoa. Hơn nữa lại còn là hái tặng nhị tiểu thư nhà họ. Thứ hai...

Hòa thượng Giát Giát hơi ho một tiếng:

- Không phải là sáng sớm ra... Nói cho đúng... Là sáng sớm hàng ngày.

Tiêu Dương cạn lời:...

Lập tức hắn đã hiểu được tâm trạng của người Dịch gia. Cuối cùng hắn đã hiểu ra tại sao những người đó đuổi theo hàng mấy dãy phố cũng không chịu tha rồi. Tên trộm hái hoa tội ác tày trời này, không chém chết y thì không bình an được!

Tiếc là tên hòa thượng này trơn như chạch, lân nào cũng chạy quá nhanh.

- Cậu đang theo đuổi tiểu thư Dịch gia sao?

Tiêu Dương mở miệng hỏi.

Khi hòa thượng Giát Giát nói ở sân bay rằng sẽ theo đuổi em gái của Thái Tử, Tiêu Dương còn tưởng rằng cậu ta chỉ nói vậy để xả tức mà thôi. Nhưng giờ thì có lẽ tên hòa thượng này làm thật rồi.

- Cái này...

Hòa thượng Giát Giát xấu hổ, một chân di di trên mặt đất.

Tiêu Dương và Diệp Tang quay sang nhìn nhau, đáp án đã quá rõ.

- Tôi cứ mở mắt là hình ảnh Quân Nhi hiện lên trong đầu. Cứ nhắm mắt là lại cùng Quân Nhi hiện lên trong não.

Hòa thượng Giát Giát lộ vẻ kỳ vọng:

- Thật hy vọng có một ngày nào đó, tôi và Quân Nhi có thể bay nhảy trước mặt Phật Tổ...

A di đà phật.

Tiêu Dương thầm nói, mong Phật Tổ tha cho con nhang bất kính này.

Tiêu Dương hiểu hòa thượng Giát Giát, nên biết rằng tên này làm thật rồi.

Thích nhị tiểu thư Dịch gia rồi sao?

Tiêu Dương mở miệng mấy lần, nhưng không biết phải nói gì. Cổ vũ ư? Tên này hùng hổ vậy, đâu cần cổ vũ chứ. Đả kích ư? Cậu ta đâu có sợ gì.

- Hàng ngày cậu đến gây sự ở Dịch gia thế này, người Dịch gia sao...

Diệp Tang mở miệng, nhưng chưa kịp nói xong, hòa thượng Giát Giát đã cười hì hì:

- Sao người của Dịch gia không bắt luôn tôi lại phải không.

Hai người đều hiếu kỳ gật đầu.

- Binh pháp tình yêu Tôn Tử nói đúng lắm! Muốn tán gái thì phải làm thân với phụ huynh trước!

Hòa thượng Giát Giát nói:

- Mọi người biết không, người quản lý mọi việc ở nhà Dịch gia là ai?

- Là Dịch lão tướng quân?

Tiêu Dương nói.

Tối qua hắn đã nghe nói rồi, ngày mai dường như là đại thọ tám mươi tuổi của lão tướng quân gì đó của Dịch gia.

- Sai rồi.

Hòa thượng Giát Giát mỉm cười:

- Là... mẹ của Dịch lão tướng quân.

Hòa thượng Giát Giát nheo mắt cười đắc ý: - Cũng có nghĩa là bà cụ của Dịch gia, nghe nói đã tới trăm tuổi rồi. Bà ấy nói gì, không ai dám phật ý đâu.

- Cậu ra tay với bà cụ của Dịch gia rồi sao?

Tiêu Dương mở to mắt, hai chữ "cầm thú” xuất hiện trong đầu.

- Đúng vậy.

Tiếng hòa thượng Giát Giát vừa ngớt, lập tức miệng anh ta giật giật, nhìn Tiêu Dương cười khổ nói:

- Đại ca, anh nghĩ đi đâu thế. Tôi chỉ là cao tăng đắc đạo được cụ Dịch mời tới thôi. Hì hì, mặc dù Dịch gia quyền cao vọng trọng, nhưng cụ Dịch lại là người tin đạo Phật.

- Tin đạo Phật?

Tiêu Dương ngớ ra, lập tức hiểu ra mọi việc. Tên hòa thượng hoa trước mắt này mặc dù trông thì khùng khùng, nhưng ít nhất anh ta cũng là đệ tử của Tứ Đại Thánh Sơn của Phật giáo, còn được sự chân truyền của Phật Kiếm Tiên, La Hán chuyển thế, Phật Tổ kim thân. Bốn chữ Cao tăng đắc đạo đúng là hợp với anh ta. Nếu cụ Dịch là người tin Phật, thì hòa thượng Giát Giát quá dễ dàng để lừa cụ ta.

- Vừa làm việc cho chủ mẫu Dịch gia, vừa tán tiểu thư Dịch gia.

Hòa thượng Giát Giát thở dài:

- Hòa thượng đẹp trai này đúng là một Đường Bá Hổ chân chính.

- Rồi cuối cùng anh ấy chết.

Tiêu Dương điềm đạm bổ sung một câu.

Hòa thượng Giát Giát:

- Nói vào việc chính đi.

Tiêu Dương nghiêm mặt nhìn hòa thượng Giát Giát rồi nói:

- Thời gian này cậu ở Dịch gia, chắc sẽ hiểu đôi điều về Dịch gia...

- Đương nhiên rồi.

Hòa thượng Giát Giát cười hì hì, hạ thấp giọng:

- Anh không ngờ được đâu, lão gia gia chủ Dịch gia có lúc còn mặc quần sịp mèo Garfield cơ đấy. Còn nữa, trên ngực dì tư nhà Dịch gia lúc nào cũng có độn túi nước...

- Khụ khụI

Diệp Tang không chịu được nữa, bèn đỏ mặt ho một tiếng. Tên hòa thượng hoa này đâu có chút gì giống cao tăng chứ, đúng là một tên dâm tặc. Diệp Tang không nghe nổi nữa, bèn tìm cớ đi ra ngoài.

Hai người anh em lại càng nói không ngại ngần chút nào.

- Còn nữa, còn nữa, một nha hoàn nhà Dịch gia, chậc chậc, tòm tem với lão gia đó.

Hòa thượng Giát Giát để lộ bản chất hóng chuyện của anh ta.

Nói linh tinh nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên hòa thượng Giát Giát ngẩng đầu hỏi:

- Đại ca, anh muốn hỏi em việc gì thế?

Tiêu Dương vẫn còn đang nghĩ miên man về những bí mật của nhà giàu, nghe thấy vậy bèn tỉnh ra, ho nhẹ một tiếng rôi nghiêm mặt nói: - Tôi muốn biết việc liên quan tới thái tử giả Dịch Huyễn. - Anh ta ấy à?

Hòa thượng Giát Giát hơi ngớ người rồi gật đầu:

- Gần đây đúng là anh ta có chuyện lớn thật.
Bình Luận (0)
Comment