Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 863 - Chương 868: Tôi Rất Yêu Người Phụ Nữ Của Mình!

Chương 868: Tôi rất yêu người phụ nữ của mình! Chương 868: Tôi rất yêu người phụ nữ của mình!Chương 868: Tôi rất yêu người phụ nữ của mình!

Nghe vậy, Tiêu Dương phấn chấn hẳn lên, ánh mắt vội nhìn sang hòa thượng Giát giát. Hòa thượng Giát Giát cũng không lấp lửng nữa mà nói luôn:

- Ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của lão gia Dịch gia, anh biết chứ.

Tiêu Dương gật đầu.

- Nghe nói, Dịch lão gia sẽ tuyên bố vài chuyện vào ngày mai. Một việc trong số đó có liên quan đến Dịch Huyễn.

Hòa thượng Giát Giát nghiêm mặt nói từng chữ một:

- Ăn hỏi!

Mắt Tiêu Dương đầy sát khí:

- Với Bạch gia ở thủ đô sao?

Nghĩ lại khi còn ở Minh Châu, Bạch Khánh Thành tưởng rằng hắn đã rơi xuống sông mà chết, cô đã điên cuồng, đã có dũng khí kinh hoàng đến mức nào...

- Đại ca không hổ là đại ca.

- Cũng là chị dâu của cậu.

Hòa thượng Giát Giát ngớ người, lập tức bèn giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:

Hòa thượng Giát Giát cuối cùng đã nhận ra sắc mặt của Tiêu Dương không ổn, ngớ ra một lát, anh ta bèn thăm dò:

Tiêu Dương muốn nói lại ngừng. Quyền thế của Dịch gia ở thủ đô này rất lớn. Có lẽ phía sau có cả sự tồn tại của Tiên Nhân, nhất định không dễ gây sự. Nếu chỉ dựa vào thực lực của mấy người họ, thì chắc là sẽ chẳng khó khăn gì khi Dịch gia muốn đánh đuổi họ. Chỉ là, Tiêu Dương biết tính khí của hòa thượng Giát Giát. Ngày xưa khi tử chiến với Trường Đào Tôn Tọa ở Đảo Quốc, hòa thượng Giát Giát chạy tới, không lùi nửa bước.

Hòa thượng Giát Giát kinh ngạc nhìn Tiêu Dương:

Đồng thời, mắt hòa thượng Giát Giát hiện vẻ tức giận:

- Tiểu thư Bạch gia...

- Đại ca đúng là dự liệu như thần... Ữm?

Những chuyện cũ hiện lên trong óc. Bạch Khanh Thành là người phụ nữ mà Tiêu Dương yêu.

Tiêu Dương nghiêm nghị nhìn hòa thượng Giát Giát:

Tiêu Dương trả lời không hề do dự.

- Nếu tôi xảy ra xung đột với Dịch gia, cậu có thể giúp, nhưng không được phép sử dụng chiêu thức hại đến bản thân như hồi đó.

- Tên tiểu tử Dịch Huyễn đó không ngờ lại dám cướp người của đại ca, hòa thượng tôi quyết không tha cho y ta.

- Hãy hứa với tôi một chuyện.

Hòa thượng Giát Giát chỉ đành gật đầu. - Hãy nhớ lấy, dù thế nào cũng không được dùng. Nếu không, tôi không coi cậu là anh em nữa.

- Không ở đó đâu.

Hòa thượng Giát Giát nhíu mày, nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Dương, một lúc sau, bèn bĩu môi nói:

Tiêu Dương quyết đoán nói.

Ngày xưa khi chiến đấu với Trường Đào Tôn Tọa, hòa thượng Giát Giát bỏ mặc mọi hậu quả, sử dụng mật pháp rất mạnh,'Nhất Sát Vạn Niên, Phật Tượng Kim Thân". Thực lực của anh ta tăng đột phá, nhưng đã tổn thọ gần mười năm.

Tiêu Dương cười lạnh:

Hòa thượng Giát Giát lo lắng cũng là hợp lý, bởi càng là nhà giàu thì càng chú trọng đến thể diện.

- Ngày mai là ngày vui lớn của Dịch lão gia. Nếu chúng ta gây sự vào lúc đó, thì sợ là...

- Không dùng thì thôi.

Hòa thượng Giát Giát nói:

- Tôi nghe Dịch gia nói, sáng mai, Bạch Khanh Thành sẽ cùng phụ huynh của Bạch gia đến Dịch gia chúc thọ. Đến lúc đó, Dịch lão gia sẽ tuyên bố công khai việc này.

- Vậy đợi đến ngày mai đi.

Để hòa thượng Giát Giát coi trọng việc này, Tiêu Dương đã nói rất nghiêm trọng.

- Cậu có biết là giờ Bạch Khanh Thành có bị giam lỏng ở Dịch gia hay không không?

Tiêu Dương trâm ngâm một lát rồi nói:

- Đại ca, chúng ta đến gây sự với Dịch gia luôn sao?

- Chúng ta có gây sự hay không, là do Dịch gia.

Hòa thượng Giát Giát bèn run người. Mặc dù biết rằng sát khí trên người Tiêu Dương không phải là nhắm vào hắn, nhưng vẫn run người. Lễ mừng thọ tám mươi tuổi của Dịch lão gia có lẽ sẽ nhận được một "món quà lớn!

ky —

Giờ đây, Dịch gia có một vị khách ngoài ý muốn.

Tiểu công chúa của Tiêu gia - Tiêu Nhu Y.

Mặc dù cùng là một trong tứ đại gia tộc lớn trong tâng lớp quý tộc Thiên Tử Các, nhưng người của Tiêu gia là khiêm tốn nhất, rất ít khi xuất hiện ở phủ đệ của những gia tộc khác, càng đừng nói đến việc Tiêu tiểu công chúa được nâng như nâng trứng chủ động đến thăm.

Gia chủ Dịch gia, cha của thái tử Dịch Hàn, Dịch Dư Phong đích thân đến tiếp.

Sau một hồi hàn huyên, ánh mắt Tiêu Nhu Y không ngừng nhìn khó xung quanh, một lát sau, bèn hỏi:

- Bác Dịch à, hôm nay quý phủ có người đến thăm không?

Anh thứ ba là Dịch Dư Chí, là người rất mê võ, không lấy vợ sinh con.

Anh thứ đã chết trong một lần làm nhiệm vụ, để lại một người con, là thái tử giả Dịch Huyễn.

Anh trai cả Dịch Dư Phong, có một con trai một con gái, là Dịch Hàn và Dịch Quân Nhi.

Bên Dịch Dư Phong là trực hệ, có ba người anh em. Dịch gia cũng giống như nhiều gia tộc giàu có, rất nhiều con cháu.

- Chào bác ạ.

- Tiêu Dương?

Dịch Dư Phong nghĩ một lát rồi chau mày:

- Trong số khách của Dịch phủ, không có người này. Đây là người của Tiêu gia sao?

Thấy Tiêu Nhu Y thất vọng lắc đầu, Dịch Dư Phong bèn thầm nhớ lấy cái tên này. Người có thể khiến cho Tiêu tiểu công chúa đến tìm, sao có thể là người bình thường được.

- Anh ấy sẽ tới đâu chứ?

Tiêu Nhu Y chau mày. Bỗng tiếng bước chân gấp rút vang lên. Một người rất phong độ đi vào, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng và bất ngờ. Người còn chưa tới mà tiếng nói đã vang lên:

- Nhu Y, ha ha, không ngờ em lại đến Dịch gia, hoan nghênh hoan nghênh.

Cười rất tươi, người đó là Dịch Nam.

Sau khi Dịch Nam bước vào, nhìn thấy Dịch Dư Phong ở bên cạnh, bèn cung kính hành lễ:

Tiêu Nhu Y lập tức nói.

- Anh ấy là Tiêu Dương.

- Ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của gia phụ. Mấy ngày này có không ít khách đến thăm. Không biết cháu gái nói đến ai?

Dịch Dư Phong cười nói:

Xem ra là có chuyện nên cô ấy mới đến đây.

Dịch Dư Phong hơi ngớ người, Tiêu tiểu công chúa đến quá đột ngột. Theo lẽ thường, ngày mai mới là đại thọ của Dịch lão gia, cô ấy có đến cũng phải ngày mai.

Còn Dịch Nam là con trai của em họ Dịch Dư Phong, cũng có địa vị vừa vừa ở Dịch gia. Chỉ có điều, trong Dịch gia có rất nhiều người thanh niên có địa vị như vậy. Người theo đuổi Tiêu tiểu công chúa lại không chỉ mình anh ta. Vì vậy sau khi biết Tiêu Nhu Y đến, Dịch Nam mới vội tới đây.

Tiêu Nhu Y lịch sự gật đầu, rồi nghiêng mặt mỉm cười với Dịch Dư Phong:

- Đã không còn sớm nữa rồi, cháu về đây ạ.

-Ơ...

Nụ cười trên gương mặt Dịch Nam trở nên cứng ngắc, ngớ người nói:

- Nhu Y, em mới đến mà...

Nhìn theo bóng người Tiêu Nhu Y đi xa, vẻ mặt Dịch Nam nhíu chặt lại.

Đến trưa, hòa thượng Giát Giát tạm biệt Tiêu Dương, đi về Dịch gia trước.

Có cụ Dịch ở đó, hòa thượng Giát Giát chỉ cần không làm việc gì quá đáng, có lẽ sẽ không xảy ra nguy hiểm gì. Hơn nữa, theo lời hòa thượng Giát Giát, giờ đây anh ta phải diễn một màn Vô Gian Đạo, ẩn vào Dịch gia, tìm hiểu mọi việc cho Tiêu Dương, để tiện cho Tiêu Dương làm việc vào ngày mai.

- Có cần đến Bạch gia không?

Diệp Tang đã trở về sau khi hòa thượng Giát Giát rời đi. Trâm tư một lúc sau mới hỏi.

Đến Bạch gia. Tiêu Dương hơi rung động.

Tiêu Dương tiếp xúc không ít với người Bạch gia, mẹ của ba chị em Bạch Khanh Thành là Phương Mộng Lam. Dịch gia muốn liên hôn với Bạch gia, Phương Mộng Lam chẳng lẽ sẽ đồng ý khi Bạch Khanh Thành không muốn sao?

Tiêu Dương chắc chắn rằng, đã có việc gì mà hắn không biết.

Chỉ có điều, suy nghĩ kỹ lại, Tiêu Dương vẫn lắc đầu:

- Có chuyện gì, ngày mai giải quyết ở Dịch gia đi. Giờ đến Bạch gia có lẽ sẽ đánh rắn động cỏ.

Diệp Tang gật đầu, nhìn Tiêu Dương nói:

- Cần em làm gì không?

Tiêu Dương hơi động đậy môi, nhìn chăm chú Diệp Tang, thấy ánh mắt cô không hề có chút không vui, mới thở phào, nói:

- Tang Tang, em... không giận sao?

Có thể ngày mai hắn sẽ điên cuồng, nhưng là vì một cô gái khác.

- Tại sao em phải giận?

Diệp Tang nhìn Tiêu Dương, mỉm cười:

- Anh là một người đàn ông trọng tình nghĩa.

Diệp Tang không quên cuộc đối thoại giữa cô và Quân Thiết Anh trong sơn động ở vùng Tam Giác Vàng.

Người đàn ông này, trời định là sẽ không chỉ có một hồng nhan tri kỷ trong cuộc đời.

Cô không hề hối hận, cô yêu hắn, cam tâm nỗ lực hết mức, đợi quyết định cuối cùng của hắn.

Ánh mắt đã nói rõ tất cả, không cần phải nhiều lời.

Nếu hắn muốn điên cuồng, thì cô sẽ trở thành người bay cùng hắn.

Lòng Tiêu Dương rất ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Tang, rồi trâm giọng nói:

- Nếu đã vậy, anh cũng không ngượng ngùng nữa. Tang Tang, em phụ trách liên lạc với thành viên Cừu Ưng ở thủ đô, ngày mai...

Tiêu Dương dặn dò một hồi, Diệp Tang bèn gật đầu rời đi.

Ngày mai, hắn phải đối mặt với một gia tộc quyền thế cả trăm năm, nếu chỉ dựa vào sức mạnh một mình hắn thì rất khó làm được qì.

Bước ra khỏi quán cà phê yên tĩnh, móc điện thoại ra mới phát hiện ra điện thoại của hắn đã sập nguồn từ bao giờ. Tiêu Dương thay pin điện thoại mới, phát hiện ra có rất nhiều tin nhắn. Phần lớn số tin nhắn đều là của tiểu công chúa Tiêu gia, Tiêu Nhu Y. Rõ ràng là, không tìm được tung tích của Tiêu Dương, nên cô nhóc này rất tức giận và buồn bực.

Tiêu Dương lắc đầu tắt tin nhắn đi. Giờ đây hắn chỉ chú ý đến bữa tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia Dịch gia. Đâu còn tâm trí đâu để nghĩ đến việc tới thăm Tiêu gia, dạy cho tiểu công chúa Tiêu Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm. Việc đó đành để lại sau vậy.

Nhìn thời gian, sắp sửa đến thời gian mà đại tiểu thư Quân Thiết Anh hẹn gặp, Tiêu Dương bỗng tràn lên một nỗi nhớ nhung. Bóng hình Quân Thiết Anh hiện lên trong não Tiêu Dương.

Chiếc xe đi thuê đã được Diệp Tang lái đi. Tiêu Dương bước ra lề đường, định vẫy một chiếc xe taxi. Bỗng một chiếc xe sang chạy từ xa tới, lao tới phía Tiêu Dương như một luồng điện. Khi chỉ còn cách Tiêu Dương chưa đầy một mét, đối phương mới phanh gấp lại.

Bụi bay mù mịt.

Tiêu Dương nhìn về phía cửa xe. Khi chiếc xe chạy tới, hắn đã nhìn thấy người trong xe.

Người quen.

Thái tử, Dịch Hàn.

Thái tử Dịch Hàn biết hành tung của hắn, Tiêu Dương không hề bất ngờ về điều đó. Với mạng lưới tình báo của Thiên Tử các, nếu không biết Tiêu Dương đã tới thủ đô mới là lạ.

Cánh cửa ở vị trí phụ xe mở ra. Tiêu Dương nghĩ một lát rôi bước lên xe. Khi chiếc xe khởi động, hắn nói luôn:

- Tôi chỉ có nửa tiếng đồng hồ.

Thái tử Dịch hàn lái xe lao về phía trước. Ánh mắt nhìn đường phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chắc anh đã đoán được mục đích tôi tìm anh.

Tiêu Dương nheo mắt:

- Dịch huynh cứ nói thẳng.

KétI

Chiếc xe dừng lại trước một công viên, Dịch Hàn quay ra nhìn Tiêu Dương:

- Ngày mai là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi. Tôi không muốn xảy ra bất kỳ biến cố nào gây ảnh hưởng đến tâm trạng của ông.

Dừng một lát, Dịch Hàn trịnh trọng nói:

- Tôi rất kính trọng ông nội tôi.

Tiêu Dương nhìn thẳng vào thái tử Dịch Hàn. Hắn cười điềm đạm, xem ra những suy nghĩ của hắn không giấu nổi vị thái tử thật sự của Thiên Tử Các.

- Tôi rất yêu người phụ nữ của mình.

Tiêu Dương rất nghiêm túc. Vừa nói xong, hắn bèn mở cửa xe đi ra ngoài.

Bụp!

Cánh cửa xe đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment