Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 869: Gặp Lại Đại Tiểu Thư

Chương 869: Gặp lại đại tiểu thư Chương 869: Gặp lại đại tiểu thưChương 869: Gặp lại đại tiểu thư

Chia tay mà không vuil

Thái tử Dịch Hàn đã điều tra được mối quan hệ vi diệu giữa hắn và Bạch Khanh Thành, đoán rằng có thể hắn sẽ gây chuyện trong bữa tiệc mừng thọ ngày mai. Tiêu Dương không hề cảm thấy kỳ lạ. Vì anh ta hoàn toàn có thể làm vậy.

Trong cuộc hành trình đến Tử Vong Cốc tại Mỹ, hai người đã rất kính trọng nhau.

Nhưng cũng giống như câu nói vừa rồi của hai người.

"Tôi rất kính trọng ông nội tôi" và "tôi rất yêu người phụ nữ của mình". Lập trường của hai người chắc chắn sẽ gây ra một trận xung đột.

Tiêu Dương không sợ.

Khi còn ở Mỹ, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc này. Thái tử giả muốn đối phó với hắn, hắn nhất định sẽ phản kích lại. Thái tử Dịch hàn sẽ không đứng ngoài xem. Chỉ là, Tiêu Dương không ngờ rằng, xung đột giữa hai người họ lại bộc phát vì lý do Bạch Khanh Thành.

Phía sau Thái Tử có hai sư phụ Tiên Nhân, thực lực rất khủng khiếp.

Tiêu Dương đương nhiên là đã nhìn rõ người trong xe.

Một nụ cười điên cuồng của con nhà giàu có. Mũi hếch lên trời, đây tự kiêu là điều không thể thiếu.

Tiêu Dương ngán ngẩm chau mày.

- Ha ha hai

Tiêu Dương đầy kiên định.

Đương nhiên, bây giờ Dịch Nam đang rất vui.

Tiêu Dương bước trên đường, nghĩ về hướng đi của cả sự việc. Ngày mai là đại thọ của Dịch lão gia, chắc chắn phải gây chuyện vào ngày đó.

Dịch Nam tự nghĩ, phương thức xuất hiện của y thật sự có thể thuộc vào dạng hào nhoáng trong số những người ở thủ đô.

Một trận cuồng phong nổi lên. Bên cạnh Tiêu Dương, một chiếc xe BWM lao qua, đến khi cách Tiêu Dương một quãng không xa mới phanh gấp lại!

Không ai ngăn được!

Vẫn là người quen, nhưng là người quen mới, Dịch Nam.

Khi còn ở Vân Nam, Dịch Nam đã muốn xé nát Tiêu Dương ra rồi. Giờ đây đã gặp kẻ thù.

Người nhà Dịch gia chẳng lẽ chỉ có một chiêu hù người này sao?

Dịch Nam thật sự muốn ngẩng mặt lên trời và hét lên, ông trời thật có mắt.

Chưa mở miệng, dùng tiếng cười để trấn áp đối phương.

Bị từ chối trước mặt Tiêu Nhu Y, Dịch Nam đang buồn, không ngờ lại gặp được tên thanh niên lân trước dựa vào uy danh của Tiêu tiểu công chúa mà sống.

Dịch Nam ngớ người. Lời y vừa định nói đã bị Tiêu Dương nói hết.

Tiêu Dương bỗng nói, dùng giọng khinh miệt giống như Dịch Nam: - Sao anh biết...

- Đúng là không tìm mà tự tới! Tiêu Dương...

- Đây cũng chính là lý do tại sao bất kỳ tên tà ác nào cũng không thắng được người tốt!

Bước từng bước lớn lên phía trước, ánh mắt y đầy sự khinh miệt.

- Anh dám...

Dịch Nam tức giận nhìn Tiêu Dương, ngón tay run rẩy:

- Anh...

- Anh có biết tại sao bổn thiếu gia lại tìm đến anh không?

Dịch Nam buột miệng.

- Người xấu đều nói như vậy cả. Trăm năm nghìn năm đều chẳng có chút sáng tạo gì hết.

Tiêu Dương thở dài:

- Vì anh đã gây sự với người không nên gây sự! Nếu biết điều thì quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt bổn thiếu gia. Có thể bổn thiếu gia sẽ động lòng thương mà tha cho, còn nếu không... HừI Trên mảnh đất thủ đô này, nếu bổn thiếu gia muốn diệt anh, thì quá dễ dàng!

Tiêu Dương cười nhìn Dịch Nam.

- Có phải anh định nói vậy không?

Bị người khác cướp mất lời thoại, Dịch Nam ngớ người ngay tại chỗ, không biết phải nói sao.

Âm!

Lần này Tiêu Dương chẳng thèm cướp lời của Dịch Nam nữa. Hắn bước nhanh lên phía trước, đấm thẳng vào cánh tay mà Dịch Nam vừa giơ ra. Lập tức tiếng xương gãy vang lên.

Dịch Nam kêu thảm thiết. Sự đau buốt khiến y muốn ngất hẳn. Thực lực của y cũng không thuộc dạng yếu trong đám người thanh niên. Nhưng gặp phải Tiêu Dương, giống như biến thành một thằng con nít vậy. Chỉ một đòn của Tiêu Dương mà Dịch Nam đã không phản kháng được nữa.

Coongl

Một tay Tiêu Dương đấm vào trên chiếc kính xe BMW. Tấm kính vỡ tan tành. Tay còn lại xách Dịch Nam lên, vất vào trong chiếc xe.

Rồi phất tay rời đi.

Rất nhanh chóng!

Từ lúc Tiêu Dương xuất chiêu đến lúc Tiêu Dương vất Dịch Nam vào, toàn bộ quá trình chỉ vài giây. Thậm chí những người xung quanh đó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Dịch Nam đã ngồi lại vào trong xe.

- Làm ảo thuật ư?

Trong thế giới doanh nghiệp Minh Châu, đây là một nữ truyền kỳ giống như Đạm Thai Diệc Dao! Thậm chí, sự quật khởi của Quân Thiết Anh còn vượt hơn cả Đạm Thai Diệc Dao.

Cô còn một thân phận nữa, đó là sinh viên năm thứ nhất trường Phúc Đại.

Dù là xuất hiện trước nhà doanh nghiệp nào, cô cũng đều khiến người ta phải cảm phục.

Ở thế giới bên ngoài, đặc biệt là trong giới thương nhân Minh Châu, Quân Thiết Anh là một nữ cường nhân. Một chiếc thuyền làm gợn sóng. Quân Thiết Anh cười đặt món quà nhỏ của Tiêu Dương vào lòng, rất vui vẻ.

Trong công viên, bên bờ hồ, ánh mắt trời đã dần tắt, hai người yên lặng ôm lấy nhau.

Gương mặt quen thuộc xuất hiện. Tiêu Dương giơ hai tay ra, ôm chặt lấy đại tiểu thư vào lòng.

Tình cảm ấm áp đang lan truyền.

Một nửa đời người của Quân Thiết Anh sống trong đen tối. Đến tận khi cô gặp được Tiêu Dương. Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này đã dùng những lời lẽ đanh thép, nói những lời mà đến giờ Quân Thiết Anh vẫn khắc cốt ghi tâm, trước mặt Thẩm Thành Văn.

Nhất định cô ấy sẽ đứng dậy được, sau đó, đạp cho anh một phát thật đau.

Hắn đã khiến cô nhen nhóm nên niêm hy vọng, hắn giúp cô hiện thực được nguyện vọng mà có nằm mơ cô cũng không dám mơ tới.

Từ khi đứng dậy được thực sự, trái tim của cô đã hoàn toàn thuộc về hắn.

- Đời này kiếp này, không hề hối hận.

Chuyện cũ trôi qua rồi, nhưng Quân Thiết Anh vẫn nhớ nó từng giây từng phút. Giờ đây nhắc lại những chuyện đó, không khỏi xúc động...

Tự nói với mình về quyết tâm giữ tình cảm, về niềm vui gặp lại.

Gặp lại người cũ, vẫn là bộ quần áo xanh nhạt, xinh đẹp mà điềm tĩnh. Trên gương mặt xinh xắn, đôi mắt đẹp dường như đang nhìn xuyên mặt nước. Mặt hồ bên cạnh nhẹ nhàng gợn sóng...

Nơi hắn hẹn với đại tiểu thư Quân Thiết Anh là ở một công viên náo nhiệt của thủ đô.

Dù hắn và Dịch gia có xung đột với nhau, nhưng cũng chẳng đến lượt Dịch Nam gây sự với hắn. Lần này Tiêu Dương ra tay, một là vì Dịch Nam tự lao đầu vào rọ. Hai là, vừa rồi thái độ của Dịch Hàn đã nói rõ rằng, không thể tránh khỏi lân xung đột này. Nếu đã vậy, thì cứ làm tới để đỡ thiệt.

Tiêu Dương không nhìn sang Dịch Nam nữa.

- Không có một chút kẽ hở, thật thân kỳ!

Một bác gái kinh ngạc kêu lên, dụi mắt, một lát sau mới kinh hãi nói:

Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào Sơn Hà Thư Họa hiện nay, thì còn kém nhiều so với tập đoàn Thanh Phong của Đạm Thai Diệc Dao. Nhưng đừng quên, Đạm Thai Kỳ Dao đã dùng ba bốn năm mới xây dựng được kỳ tích trong giới doanh nhân, còn Quân Thiết Anh tiếp quản Sơn Hà mới chỉ có vài tháng.

Trong quá trình này, không hề được sự trợ giúp của Quân gia, thậm chí, còn có tiểu nhân chặn đường.

Cuộc kiểm tra những đệ tử nòng cốt của Quân gia còn chưa kết thúc. Nhưng đã không ai nghi ngờ về thành tích và địa vị của Quân Thiết Anh ở Quân gial

Mà giờ đây, vị nữ cường nhân trong giới doanh nghiệp này, lại dựa vào lòng người yêu của mình như một chú chim nhỏ. Nếu khiến cho những ông chủ doanh nghiệp nhìn thấy sự yểu điệu này của Quân thiết Anh thì có lẽ họ sẽ rất ngạc nhiên.

Quân Thiết Anh cũng chỉ bộc lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt Tiêu Dương. Bởi trong lòng cô, chỉ khi ở cùng với hắn, cô mới không cần lo lắng về tất cả mọi điều.

Ví dụ như về trận chung kết cuộc thi thư họa lần này.

Tất cả mọi người của tập đoàn công ty nổi tiếng đến từ mọi miềm đất nước đều chờ đợi trận chung kết thư họa vào ba ngày sau. Mọi người đều lo lắng, bởi lẽ trong cuộc thi này có rất nhiều cao thủ. Chỉ có Sơn Hà Thư Họa là như khách, tất cả mọi người đều rất bình tĩnh. Nếu nói là đến để thi thì chẳng bằng nói họ đến đây để thăm thú.

Vì rất nhiều đoàn thể tham gia trận đấu của các công ty thư họa đều do liên minh Thư Họa sắp xếp chỗ ở, nên rất nhiều người nhìn thấy thái độ của Sơn Hà Thư Họa đối với trận đấu. Với họ, đương nhiên là đã loại Sơn hà Thư Họa ra ngoài.

- Một công ty thư họa nhỏ như vậy, sao xứng để tham gia trận đấu lớn này?

- Nghe nói công ty này đứng đầu trong khu thi đấu Minh Châu. Xem ra không phải là vì trọng tài ngu ngốc thì là do giới thư họa Minh Châu đã kém đi rồi.

- Tự bản thân họ cũng biết điều, biết là không lấy được gì, nên cứ chơi cho thoải mái.

Quân Thiết Anh nói những đánh giá của các công ty thư họa xung quanh vê Sơn Hà bằng rất nhiều ngữ điệu. Vừa nói, cô còn phát ra tiếng cười khanh khách.

Tiêu Dương cũng cười. Sơn Hà rốt cuộc có bản lĩnh hay không, không phải cứ nói là được.

- Họ đã coi thường Sơn Hà, vậy thì, đến ngày đấu, hãy để họ phải xấu hổ đến mức chui qua đũng quần của đối phương.

Tiêu Dương nói rất mạnh, lập tức Quân Thiết Anh lại cười khanh khách.

Chỉ khi ở trước Tiêu Dương, cô mới thực sự vui vẻ.

- Giờ đây cha em còn để em quản lý một số sản nghiệp của Quân gia ở Minh Châu.

Quân Thiết Anh dựa vào lòng Tiêu Dương, nói những việc xảy ra gân đây.

Ngọn gió nhẹ nổi lên trên mặt hồ, gợn những làn sóng.

Tiếng cười hòa vào tiếng nước võ vào bờ...

Màn đêm dần buông xuống, không kinh động đến đôi uyên ương trên hồ.

Trong khu nhà Dịch gia.

Trong căn thư phòng sáng đèn, trên một bàn cờ, hai loại quân cờ trắng đen bày khắp bàn. Trên bàn cờ dường như có hai con rồng đang bay ra biển, sát khí đằng đằng.

- Được lắm!

Một người già mặt đỏ bừng, tóc bạc, giống như gương mặt Quan Công cười lớn. Một lát sau, quân trắng ở trong tay ông hạ xuống một chỗ.

- Ông nội đúng là cao thủ điều binh khiển tướng.

Ở một bên, là Thái tử Dịch Hàn. Còn ông lão này chính là Dịch lão gia, Dịch lão tướng quân! Cũng là nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ ngày mai.

Ở vào độ tuổi tám mươi, nhưng cơ thể ông vẫn rất rắn rỏi, hành động nhanh như gió. Dịch lão tướng quân cũng là một cường giả tu hành.

Giờ đây, ông nhìn Thái Tử Dịch Hàn bằng ánh mắt khen ngợi:

- Những năm gần đây, cháu được hai vị sư tôn dạy dỗ. Dịch gia chúng ta lại có một người tuyệt đỉnh rồi! Ha hai

Dịch lão tướng quân hài lòng cười.

Dịch Hàn khiêm tốn cười, quân trắng trong tay nhẹ nhàng đặt xuống. Trong bàn cờ, gió nổi lên, giống như sắp có bão vậy. Dịch lão tướng quân mắt sáng lên, khen rằng cờ giỏi, rồi suy nghĩ.

Gương mặt Dịch Hàn luôn giữ nụ cười nhã nhặn, rất phong độ.

Một lát sau, khi quân trắng của Dịch lão tướng quân hạ xuống, Dịch Hàn nhìn chăm chú vào bàn cờ một lát rồi lắc đầu nói:

- Nước cờ này của ông có lẽ không ổn.
Bình Luận (0)
Comment