Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 865 - Chương 870: Một Nước Cờ!

Chương 870: Một nước cờ! Chương 870: Một nước cờ!Chương 870: Một nước cờ!

- Hả?

Dịch lão tướng quân ngước mắt nhìn người cháu trai mà ông rất kiêu ngạo này, rồi mỉm cười nói:

- Không ổn ở chỗ nào?

Dịch Hàn nhìn xuống bàn cờ rồi nói:

- Bố cục cờ của ông rất nhìn xa trông rộng, ngầm có không ít sát cơ. Nếu cháu đi xuống từng bước một, nhất định sẽ bị vây ngay và thua cả trận. Tiếc rằng, cái sai của ông cũng là ở tâm nhìn quá xa rộng đó.

Dịch Hàn nhấc quân trắng trong tay, rồi đặt vào một ô rất bình thường trên bàn cờ.

Dịch lão tướng quân cúi đầu nhìn một lát sau rồi khen:

- Đại thế đã mất đi rồi!

Gương mặt đỏ như Quan Công của Dịch lão tướng quân cười rất tươi. Những lời này của cháu trai, ông không những không trách mà còn rất vui.

- Hàn Nhị, tối nay mục đích cháu đánh cờ với ông, có lẽ cũng có liên quan tới việc này phải không.

Dịch Hàn mỉm cười nói:

Không còn gì bằng hậu bối của mình vượt xa mình.

Dịch lão tướng quân cười lớn, không ngừng khen ngợi.

- Không giấu ông nội, cháu quả là có một việc muốn bàn với ông.

Sau đó ông ta đặt quân đen xuống. Dịch lão tướng quân bèn nhìn Dịch Hàn khen ngợi:

Dịch lão tướng quân bỗng nói vu vơ với Dịch Hàn.

- Ông nội bày cục nhìn xa trông rộng, nhưng đã quên mất một trở ngại tưởng chừng rất bình thường.

- Có thể bày được một sát cơ trông bình thường như vậy, mà trong lúc quan trọng mang lại hiệu quả tuyệt đối! Tuyệt, tuyệt lắm!

Vì cháu trai đã vượt qua ông!

Dịch lão tướng quân nhấm một ngụm trà.

- Đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Có lúc, càng là những vấn đề tâm thường, càng có khả năng hủy hoại tất cả mọi thứ.

- Nghe nói, ông nội đã làm mối cho Dịch Huyễn.

Dịch Hàn pha một ấm trà cho Dịch lão tướng quân. Mùi trà thơm ngát. Gương mặt Dịch Hàn nở nụ cười điềm đạm:

- Cháu nói đi.

Vừa dứt lời, Dịch lão tướng quân chợt ngớ ra:

Dịch Hàn cười khổ nói:

Nói đến cuối cùng, âm thanh của Dịch lão tướng quân trở nên sắc lạnh.

Dịch lão tướng quân cười nói:

Cái tên này không xóa nổi khỏi đầu Dịch Hàn. - Đúng là, là Bạch gia, cháu gái lớn nhất của Bạch Thiên Mệnh.

Trong mắt người của Dịch gia, có lẽ Tiêu Dương là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.

Cuộc hành trình tại Tử Vong Cốc tại Mỹ đã khiến giữa Dịch Hàn và Tiêu Dương có chút giao tình. Khi điều tra ra mối quan hệ vi diệu giữa Tiêu Dương và Bạch Khanh Thành, lòng Dịch Hàn có một dự cảm không tốt. Sau khi thăm dò thái độ của Tiêu Dương, anh ta càng cảm thấy bất ổn. Nếu cứ để sự việc phát triển tiếp, không biết sẽ đến mức nào.

Anh ta không biết Tiêu Dương có sức mạnh thế nào. Tiêm thức nói cho anh ta biết rằng, nếu kết giao được với người này là tốt nhất.

- Ông cũng từng gặp cô bé đó, thật sự là rất được, xứng đáng làm cháu dâu nhà ta.

Trong đầu thái tử Dịch Hàn chợt hiện lên một người.

Những điều Dịch lão tướng quân nói thật ra cũng là những điều Dịch Hàn nói.

Tiêu Dương!

- Ông nội à, hôn sự của Dịch Huyễn liệu có thể... tạm gác lại không.

- Hàn Nhi, chẳng lẽ cháu muốn nói rằng, hành động này của ông xem chừng rất nhỏ, nhưng thật ra có thể hủy cả Dịch gia?

Lập tức, Dịch lão tướng quân nhìn lên bàn cờ, một lát sau ông bèn nói:

- Tại sao?

Nhưng Dịch Hàn chưa bao giờ coi thường Tiêu Dương. Thậm chí, trong cốc Tử Vong từng xuất hiện một vị Tiên Nhân, nhưng không biết Tiêu Dương làm thế nào mà khiến Tiên Nhân biết mất. Khả năng này, thực lực khiến người ta không hiểu này, càng khiến Dịch Hàn nể sợ Tiêu Dương.

Chỉ tiếc rằng, giữa Tiêu Dương và Dịch gia chắc chắn sẽ ở thế đối lập!

Giờ đây mặc dù Dịch Hàn đã nói vậy, nhưng thật sự không mấy hy vọng sẽ thay đổi được chủ ý của Dịch lão tướng quân.

Nói với ông nội rằng, vì sau lưng Bạch Khanh Thành là một người đàn ông rất yêu cô ấy? Nếu nói vậy, Dịch lão tướng quân càng không coi ra gì.

- Hôn sự của Huyễn Nhị, giờ tất cả mọi người trong thủ đô đều biết. Sao có thể thay đổi được.

Dịch lão tướng quân phất tay nói:

- Huống hồ, đây lại là hôn sự do đích thân Huyễn Nhi xin ông đứng ra chủ trì. Ông phải làm vì nó.

Dịch Hàn muốn nói lại ngừng.

Anh ta biết rằng ông nội luôn cảm thấy áy náy đối với Dịch Huyễn.

.

- Tiêu Dương, ngày mai... Anh đừng làm bừa nhé.

Nhìn vào màn đêm, Dịch Hàn nhẹ nhàng tự nói:

Dịch Hàn không dám khẳng định.

Sự thật liệu có giống như những gì ông nội nói hay không?

Đêm nay, anh ta khó mà an giấc.

- Chuyện hôn nhân của con cháu, vốn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Chỉ cần cháu gái Bạch gia đến được Dịch gia ta, về sau sẽ dần xây dựng tình cảm với Huyễn Nhi. Bạch gia và Dịch gia chúng ta cũng được coi là môn đăng hộ đối. Hôn sự này của Huyễn Nhi cũng là bù đắp cho người cha quá cố của nó.

Dịch lão tướng quân nói:

- Càng huống hồ, giờ đây Bạch gia muốn nhờ vả Dịch gia ta. Cháu gái của Bạch gia là một đứa hiếu thuận. Ngày mai dù nó có thầm không đồng ý, nhưng cũng sẽ không gây ra chuyện gì đâu. Hàn Nhi, cháu yên tâm đi.

- Hơn nữa...

Dịch lão tướng quân mắt sáng lên, nói to hơn:

- Với thực lực và quyền thế của Dịch gia ta, bất kỳ ai muốn có lòng bất kính với Dịch gia, cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Không phải ai cũng gánh được cái giá của điều đói

Dịch Hàn mấp máy môi. Một lúc sau, anh ta thầm thở dài, ánh mắt trở lại bình thường, nói:

- Vậy... Là do cháu đã suy nghĩ nhiều quá rồi.

Bước ra khỏi thư phòng Dịch lão tướng quân, nhìn màn đêm thăm thẳm, Dịch Hàn cứ có cảm giác thấp thỏm.

- Ông nội biết về chuyện này. Huyễn Nhi có tình ý với cháu gái Bạch gia, cháu gái Bạch gia không có ý với nó. Cũng chính vì điều đó, Huyễn Nhi mới bảo ông nội đứng ra chủ trì việc này mà.

Dịch lão tướng quân dường như cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình quá nặng nề, nên nói dịu hơn một chút:

- Hàn Nhi, ý của cháu là, có thể cháu gái Bạch gia sẽ không đồng ý với hôn sự này ư?

Không thể thay đổi được.

Hôn sự này là do Dịch Huyễn kiên quyết đòi lấy, Dịch Hàn cảm thấy, anh ta đã không còn phải phí lời nữa.

Dường như vì một vài chuyện năm xưa, cha của Dịch Huyễn đã mất mạng trong một lần thi hành nhiệm vụ do Dịch lão tướng quân chỉ huy không chuẩn xác. Dịch lão tướng quân đau đớn vì mất con, nên rất yêu cốt nhục duy nhất của con trai mình để lại, không muốn anh ta bị khổ.

Tiêu gia.

Tất cả mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn. Còn Tiêu tiểu công chúa thì giương nanh trợn mắt, cầm điện thoại như phát điên.

Trông cô ấy như muốn bóp chết người ở đầu dây bên kia.

Một người hầu rất muốn đến nhắc tiểu công chúa rằng, làm như vậy không bóp chết được đâu... Phải đến trước mặt anh ta mới được.

Nếu Tiêu Dương biết rằng người hầu Tiêu gia có suy nghĩ này, nhất định sẽ bóp chết những người hầu của Tiêu gia trước!

Cuộc điện thoại này là do Tiêu Dương gọi đến.

Tiêu tiểu công chúa tìm hắn rất lâu. Giờ hắn mới trả lời điện thoại, khiến tiểu công chúa rất tức giận.

- Hừ! Bổn công chúa tưởng rằng anh đã cầm theo Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm mà chạy rồi kìa.

- Sao thế được, Tiêu Dương tôi nhất ngôn cửu đỉnh.

Tiêu Dương cười nói vài câu. Xét cho cùng Tiêu Nhu Y vẫn còn trẻ con, tức giận nhanh, nhưng cũng làm lành nhanh. Sau khi Tiêu Dương nói một thời gian chắc chắn để truyền thụ cho Tiêu Nhu Y Long Vũ Cửu Thiên Thần Châm, cuối cùng trên gương mặt tiểu công chúa đã nở nụ cười.

- Đúng rồi, Nhu Y, nghe nói ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông Dịch gia.

Tiêu Dương vu vơ nói.

- Đúng thế.

Tiêu Nhu Y giơ hai tay ra:

- Mấy bữa tiệc này chán lắm.

Cũng chỉ có tiểu công chúa Tiêu gia mới cảm thấy chán.

Dịch gia là một gia tộc chấn động thủ đô, đại thọ tám mươi tuổi của Dịch lão tướng quân kia là một cơ hội quá tốt để nịnh Dịch gia. Rất nhiều người nghĩ hết cách để tham gia bữa tiệc này. Cũng chính vì vậy, Tiêu Dương mới nghĩ cách tìm đến tiểu công chúa.

Bữa tiệc có yêu cầu nghiêm mặt. Chỉ khi Tiêu Nhu Y dẫn theo Tiêu Dương, hắn mới có thể quang minh chính đại bước vào khu nhà Dịch gial

Dịch Hàn đã biết mục đích của hắn. Tiêu Dương dám chắc rằng, Dịch gia sẽ bảo vệ rất cẩn mật vào ngày mai. Xông vào trực tiếp là một việc làm không sáng suốt. Chẳng bằng cứ cùng tiểu công chúa trà trộn vào trong.

Khi Tiêu Dương nói rằng muốn vào Dịch gia để mở mang tâm mắt giống như một tên nhà quê, Tiêu tiểu công chúa đã vui vẻ đồng ý. Với cô, đây vốn chỉ là một bữa tiệc nhạt nhẽo. Giờ có người nói chuyện cùng, đương nhiên cô rất ưng ý.

Cúp điện thoại, Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sắc lạnh.

Tiếng bước chân lại gần. Quân Thiết Anh hai tay cầm hai chiếc kem, cười đi tới. Đưa một chiếc kem cho Tiêu Dương, hai người cùng... ăn kem trong tiết trời giá lạnh.

Tiêu Dương không nói cho Quân Thiết Anh biết chuyện của Bạch Khanh Thành. Hắn biết rằng, nếu đại tiểu thư biết hắn định mạo hiểm gây sự với Dịch gia, nhất định cô ấy sẽ không cản hắn lại, mà là... cùng đi với hắn luôn.

Tiêu Dương có thể điên cuồng vì người mình yêu.

Nhưng hắn không cho phép người mình yêu mạo hiểm vì mình.

Hắn cùng đại tiểu thư vui vẻ bước qua những con phố để mua đồ.

- Em thích chiếc vòng tay đó.

Mắt Quân Thiết Anh sáng lên, chỉ vào một chiếc vòng tay xinh xắn bên lề đường, rồi kéo Tiêu Dương ngồi xổm xuống.

Tiêu Dương nhìn chiếc vòng tay. Nếu nói thật lòng thì chất liệu và độ tinh xảo của nó đều rất kém. Đương nhiên, nơi nó bày bán cũng chẳng tốt đẹp hơn, chỉ có thể coi là vị trí đẹp trong số những quầy lề đường.

Nhưng quan trọng là, đại tiểu thư thích nói

- Để anh mua cho eml

Tiêu Dương xắn ống tay áo lên, như không sợ quyền uy vậy. Và bắt đầu công cuộc... mặc cả với người bán hàng.

Quân Thiết Anh nhoẻn miệng cười bên cạnh. Cô không quan tâm tới một chút tiền như vậy, chỉ là cô đang hưởng thụ quá trình mua đồ cùng người mà cô yêu. Giờ đây, thấy người cô yêu đang trả giá cho cô vì một chiếc vong, cô rất thích tấm lòng này.

Nhưng, cảm giác của người bán hàng thì lại rất đau khổ.

Đường đường là một người đàn ông, có chút phong độ được không chứ. Bên cạnh anh còn là một cô gái xinh đẹp, vậy mà còn ra sức mặc cả như vậy. Thái độ mặt đỏ tía tai khiến người bán đổ mồ hôi hột. Nhưng người này cũng không phải là người có "trình độ' thấp. Do đã bán hàng lâu năm, nên đâu có thể thua thiệt được? Ngay lập tức đại chiến cùng Tiêu Dương.

- Tôi thấy... Mười chín tệ đi.

Tiêu Dương vốn chỉ trả mười tám tệ, giờ nhượng bộ một chút.

- Hai mươi!

Người bán hàng khổ sở. Chiếc vòng tay này đã từ giá bảy mươi tệ ép đến giá hai mươi tệ là giá nhập rồi. Anh ta chỉ hi vọng tên đàn ông không cần thể diện này nhanh chóng rời đi

- Mười chínI

- Hai mươi!

- Mười chín!

- Hai mươi!

Cứ giằng co gần mười phút.

Người bán hàng đứng trong gió, đã có thái độ kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục.

Tiêu Dương ngán ngẩm giơ hai tay ra. Giờ đây Quân Thiết Anh cười nói:

- Ông chủ ơi, mười chín tệ đi.

Cười như hoa.

Người bán ngớ ra một lúc, rồi vội gật đầu:

- Được, mười chín thì mười chín vậy.

Gái đẹp cười, có lỗ một tệ cũng đáng.

Mặt Tiêu Dương tối sầm lại, muốn khóc mà không ra nước mắt. Quả nhiên là dù đàn ông có cố gắng đến đâu, cũng không mặc cả giỏi hơn đàn bà được.

Tiêu Dương lấy ví ra, cầm một tờ hai mươi tệ đưa vào tay người bán hàng.

Rồi hắn đứng dậy, dắt tay Quân Thiết Anh rời đi, hào phóng khoát tay:

- Không phải trả lại đâu.

Lần này đến lượt mặt người bán sầm lại, rồi thành màu xanh, màu tím...
Bình Luận (0)
Comment