Chương 871: Âm mưu trong đêm
Chương 871: Âm mưu trong đêmChương 871: Âm mưu trong đêm
Vì một tệ mà cãi nhau đỏ mặt với người bán hàng trong gió rét. Cuối cùng sau khi ép giá thành công, lại lấy ra tờ hai mươi tệ, hào phóng nói rằng không phải trả lại nữa. Phải nói rằng, Tiêu trạng nguyên lang đáng hưởng thụ thú vui đi dạo phố với đại tiểu thư, cảm nhận tỉnh thần tiết kiệm vì những điều nhỏ nhặt... Nhưng, cũng chẳng thể lấn át được sự thực là hắn chẳng hề biết dơ là gì.
Tiêu trạng nguyên lang hào phóng như vậy, vốn chút ít thể diện còn sót lại giờ xoay xoay trong gió, rồi rớt xuống, rớt xuống, rớt xuống...
Nhìn người đàn ông đẹp trai đang chăm chú đeo vòng tay cho mình, gương mặt đại tiểu thư nở nụ cười tươi như nhặt được của báu thế gian.
Với cô, chiếc vòng tay này không phải là hàng rẻ tiền. Kim cương cũng không sánh được với nó.
Sau khi chơi đùa xong, hai người về lại khách sạn dưới trướng công ty Sơn Hà Thư Họa.
Những người của Sơn Hà rất mừng vì Tiêu Dương về kịp. Lần này người cùng đến với Quân Thiết Anh là những người đã làm lâu năm trong Sơn Hà Thư Họa, đứng đầu là ông lão Chu Thạch Điển. Thiên phú của Tây Môn lãng dần lộ ra, trở thành người nòng cốt của Sơn Hà Thư Họa.
Mọi người hàn huyên một hồi, sau một bữa cơm, ai về phòng nấy.
Tất cả mọi người cũng rất biết điều, không dám làm phiền đôi tình nhân đã lâu không gặp.
- Thế thì chẳng bằng anh hãy nói buổi đêm anh quan sát trăng sao, bỗng có được thuật Song Tu... Này, anh ngẩng đầu nhìn lên trên làm gì?
Quân Thiết Anh đỏ mặt, cắn vao vai Tiêu Dương rồi nói:
- Không biết tại sao, anh cảm thấy trong quá trình quyện vào làm một với đại tiểu thư, nội khí trong cơ thể anh dường như vận chuyển nhanh hơn bình thường.
- Anh đang quan sát trăng sao.
Gió lớn vừa qua. Quân Thiết Anh giống như cây cối tắm mưa, dịu dàng như nước, gương mặt còn chưa hết đỏ, dựa vào lòng Tiêu Dương.
Lời Tiêu Dương nói vừa nãy không phải là nói vớ vẩn. hắn thực sự cảm nhận được một sự bất thường trong khi hòa quyện với Quân Thiết Anh. Chỉ là, giờ đây "chiến sự” đang xảy ra, Tiêu Dương không còn thời gian suy nghĩ nữa, chỉ có thể lâm trận ngay lập tức.
Trên chiếc giường mềm mại trong khách sạn, Tiêu Dương giống như một tướng quân lâm trận, phía dưới hắn là tiếng rên làm mê hồn người.
- Anh dám ăn hiếp đại tiểu thư!
Tiêu Dương yêu thương vuốt ve cơ thể bóng bẩy của người đẹp trong lòng, rồi đột nhiên nói:
Mây mưa một hồi, tất cả đều mê dại.
Tiêu Dương cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn Quân Thiết Anh rồi rành rọt từng chữ:
Mặc dù thể chất của Quân Thiết Anh phi thường, nội khí tự động chuyển dịch trong kinh mạch, không cần phải tu luyện mà giờ đây thực lực cũng tự tăng đến Hóa Tượng mấy trăm biến, nhưng dù vậy cũng không chịu nổi đợt tấn công của Tiêu Dương. Cô rên lên liên tục, cắn chặt môi, ánh mắt động lòng người, ra sức xin tha.
Quân Thiết Anh lườm Tiêu dương rồi hờn giận nói: Gió mạnh lại dừng.
Lời điệu đà này như mang theo biết bao phong tình, ngay lập tức khiến cho Tiêu tiểu thư đồng cảm thấy dũng cảm hơn. Hắn nhe răng giơ vuốt, lại tiếp tục ức hiếp đại tiểu thư lần nữa.
Mai nở hai lần!
Khí Âm Hàn trong cơ thể Quân Thiết Anh vẫn bị Tử Tiên Hoa áp chế. Tiêu Dương đã kiểm tra rõ điều này trong quá trình bắt mạch. Nhưng luồng khí Âm Hàn này quả thực là rất mạnh, Tử Tiên Hoa có thể tạm thời khắc chế được nó, nhưng không diệt trừ được nó.
- Rất bình lặng, không xảy ra chuyện gì.
- Có lẽ cao nhân trong Dược Cốc sẽ có cách.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt tay lên mạch Quân Thiết Anh, một luồng nội khí chạy vào:
Tiêu Dương mở mắt, ánh sáng lạnh xẹt qua. Sau khi ấn ngừng cho điện thoại khỏi rung, hắn nhẹ nhàng trở người, mặc quần áo bước ra khỏi khách sạn rồi gọi lại.
- Đại tiểu thư.
Hẹn một nơi gặp mặt hòa thượng Giát Giát xong, Tiêu Dương giơ tay vẫy một chiếc taxi. Sau khi nói địa điểm, hắn bình tĩnh ngôi trong xe. Một lát sau, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Qua tấm kính chiếu hậu của xe, hắn nhìn thấy phía sau có một chiếc xe màu đen đang đi theo mình.
Có lẽ việc mà Tiêu Dương giao cho anh ta làm đã có kết quả.
Đây là cuộc gọi của hòa thượng Giát Giát.
- Hàn khí trong cơ thể còn phát tác nữa không?
Tiêu Dương tự lầm bầm.
Hắn không có cách, chỉ còn cách nhờ người khác.
Ôm cô gái xinh đẹp vào lòng, Tiêu Dương nhắm mắt dưỡng thần một lát. Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên.
Quân Thiết Anh dựa vào lòng Tiêu Dương. Sau khi "ác chiến" liên tục, gương mặt cô như nước thủy triều, đồng thời mắt cũng trĩu nặng. Rất nhanh, miệng cô nở nụ cười, chìm vào giấc mộng.
Chỉ có điều, hắn đã nghĩ rất nhiều cách, thậm chí đã dùng cả Thất Diệp Huyết Hãn Thảo, nhưng cũng không đuổi được độc Âm Hàn.
Tiêu Dương không cho phép trong người Quân Thiết Anh mang theo một quả bom nổ chậm như vậy.
Điều khiến Tiêu Dương thực sự lo lắng là, nếu có một ngày, khí Âm Hàn bỗng thoát khỏi sự kìm chế của Tử Tiên Hoa, thì hậu quả sẽ ra sao?
- Dịch huynh, đúng là không yên tâm về mình.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lầm bầm. Hắn đến thủ đô đã rất khiêm nhường rồi, ngày mai Dịch Huyễn sẽ gặp chuyện đại hỉ, đương nhiên là sẽ không có thời gian đâu để ý đến một nhân vật nhỏ như Tiêu Dương. Tên ngốc Dịch Nam chưa chắc đã điều tra được hành tung của hắn. Ngoài những người này ra, chỉ còn Dịch Hàn!
Tiêu Dương chắc mẩm như vậy.
Chiếc xe quẹo vào một góc phố, bỗng nhiên Tiêu Dương nói:
- Dừng xe lại. Bước xuống xe, Tiêu Dương cố tình liếc vào chiếc xe màu đen cũng dừng lại ở phía sau, miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng quay người rồi biến mất trong màn đêm.
Chiếc xe đen mở cửa ra. Mấy người nhanh chóng lao ra, phát hiện ra Tiêu Dương đã biến mất.
- Chết rồi, không thấy người nữa rồi.
- Tìm nhanh lên!
Đây là "Thân Thánh Chi Tâm" mà Đạm Đài Diệc Dao tìm kiếm để chữa trị cho những bệnh nhân bị bệnh nan y sao?
Không ngờ, giờ đây lại có một hòn đá tên là "Thần Thánh Chi Tâm”!
Hơn nữa, Thần Thánh Chi Tâm, dù là trong điển tịch cũng không được ghi chép rõ ràng. Thế gian không hề biết cái gì là "Thân Thánh Chi Tâm”. Ngay cả Tiêu Dương cũng chỉ là từng nghe nói đến nó mà thôi.
Đây là một trong những loại thuốc hiếm tuyệt thế để chữa Thiên tuyệt chứng.
Đồng tử Tiêu Dương lập tức chấn động!
Thần Thánh Chi Tâm!
Hòa thượng Giát Giát nói lung tung, như sắp phải nói đến ba ngày ba đêm vậy. Tiêu Dương nhìn sang hòa thượng Giát Giát, rồi điềm đạm ngắt lời anh ta:
- Nói kết quả đi.
Hòa thượng Giát Giát muốn nói lại ngừng. Một đống lời nói chỉ đành nuốt vào trong bụng.
Anh ta ngượng ngùng:
- Kết quả... là vì một hòn đá.
Dừng một lúc, hòa thượng Giát Giát bổ sung:
- Hòn đá hình trái tim.
Tiêu Dương sầm nét mặt. Hòa thượng Giát Giát không dám nói lung tung nữa, vội nói:
- Nghe nói, hòn đá đó tên là "Thần Thánh Chi Tâm!"
- Hì hì, a di đà Phật, bần tăng là phật tử Cửu Hoa sơn, đắc đạo cao tăng, muốn điều ra chút việc từ miệng một tín đồ Phật giáo, chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao. Hôm nay tôi về lại Dịch gia...
Tiêu Dương hỏi thẳng vào vấn đề.
- Đã điều tra ra chưa?
Tiêu Dương hơi nhếch miệng, nhìn chiếc đầu trọc lóc, một sự thương cảm bỗng dội lên.
- Đại ca đúng là con mắt kinh người, vừa tôi còn nghĩ trời tối thế này, nếu đại ca không tìm được tôi thì Sao...
Khi mấy người lo lắng kiếm tìm, Tiêu Dương đã đến bên cạnh hồ của một công viên vắng. Phía trước, chiếc đầu trọc bóng loáng lấp lánh như đom đóm trong đêm. Thấy Tiêu Dương xuất hiện, hòa thượng đầu trọc nhanh chóng bước đến, rất hưng phấn:
Hòa thượng Giát Giát trịnh trọng nói:
- Thời gian gần đây thủ đô quả thật đã xảy ra không ít việc. Một trong số đó là tổng tư lệnh quân khu thủ đô - trụ cột của Bạch gia, tư lệnh Bạch Thiên Mệnh đã mắc phải một căn bệnh kỳ lạ.
Tiêu Dương chau mày không hiểu. - Căn bệnh kỳ lạ này khiến tất cả mọi bệnh viện lớn trong thủ đô đều không chữa được. Thậm chí ngay cả những bác sỹ hàng đầu trên thế giới đến Trung Quốc chữa bệnh cho vị tổng tư lệnh này cũng không có cách gì.
Hòa thượng Giát Giát nhìn sang Tiêu Dương, rôi châm chậm nói:
- Cuối cùng, Tiêu gia đã có người ra tay.
Tinh thân Tiêu Dương phấn chấn.
Tiêu Dương có thể nhận ra rất nhiều điều từ phía tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y. Tiêu gia chắc chắn có quan hệ với Dược Cốc đã biến mất một cách thần bí trước đó. Bản lĩnh y thuật của người nhà Tiêu gia không hề kém hơn Tiêu Dương.
- Tiếc rằng, nhà Tiêu gia ra tay, mặc dù đã giữ được mạng của tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh, nhưng không trị được căn bệnh kỳ lạ đó. Một vị thây thuốc của Tiêu gia đã viết một đơn thuốc. Nếu có "Thần Thánh Chi Tâm" làm thuốc, có thể sẽ cứu được tính mạng của Bạch Thiên Mệnh. Nếu không, chỉ trong một tháng, dù là Đại La Kim Tiên xuống trân, cũng không cứu được tính mạng của Bạch Thiên Mệnh.
Sắc mặt Tiêu Dương thay đổi, trâm giọng nói:
- Điều này thì có liên quan gì tới Dịch gia?
- Dịch gia có "Thần Thánh Chi Tâm!"
Hòa thượng Giát Giát nói, khiến Tiêu Dương rất kinh ngạc.
Tiêu Dương đã thầm hiểu nguyên do sự việc.
Vì "Thần Thánh Chi Tâm”, Bạch Khanh Thành mới bị giam lỏng, để ngày mai đưa tới Dịch gia.
Mục đích của việc này là vì viên "Thần Thánh Chi Tâm", để cứu tính mạng người thân.
Tiêu Dương biết rằng giờ đây nội tâm Bạch Khanh Thành đang đau khổ đến nhường nào.
Tiêu Dương nắm chặt tay. Sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn ngày càng trỗi dậy.
Dù Dịch gia có "Thân Thánh Chi Tâm", nhưng điêu này cũng đồng nghĩa với thủ đoạn uy hiếp, khiến nội tâm Tiêu Dương cảm thấy phẫn nộ vô cùng!
Một lát sau, vẻ mặt Tiêu Dương trở lại bình thường, hắn nói:
- Người trên thế gian chưa từng nhìn thấy"Thần Thánh Chi Tâm”. Dịch gia dựa vào đâu mà chắc chắn được rằng viên đá trong tay họ chính là "Thân Thánh Chi Tâm”?
- Nghe nói nó đã được một cao nhân Tiêu gia kiểm định.
Hòa thượng Giát Giát nói.
Có thể điều tra rõ mọi việc chỉ trong vòng một ngày, hòa thượng Giát Giát quả là đã cố gắng hết sức.
Tiêu Dương lặng yên suy nghĩ.
Muốn giải quyết được việc ngày mai, điều mấu chốt là "Thân Thánh Chi Tâm'!
- Có điều tra được "Thần Thánh Chi Tâm" được giấu ở đâu không?
Tiêu Dương hỏi.
Nếu có thể lấy được "Thần Thánh Chi Tâm' thì sự việc sẽ trở nên quá dễ dàng.
Hòa thượng Giát Giát cười khổ lắc đầu:
- Thần Thánh Chi Tâm được coi là bảo vật trấn tộc tại Dịch gia. Những người biết về sự tồn tại của nó đã cực kỳ ít rồi. Đừng nói đến việc nói được nó giấu ở đâu. Hôm nay hòa thượng tôi hỏi khéo biết bao lần, mới moi được tin về "Thân Thánh Chi Tâm từ miệng bà cụ Dịch đó.
Tiêu Dương nghĩ một lúc rồi thở dài:
- Xem ra, cậu rất được bà Dịch tin dùng.
Hòa thượng Giát Giát lập tức cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới mặt. Lập tức, anh ta trở nên cảnh giác, tiếng run rẩy nói:
- Đại ca, anh... anh muốn làm gì?
- Giát Giát là người hiểu tôi nhất.
Tiêu Dương võ vào vai Giát Giát, rôi nghiêm nghị nói:
- Tôi cảm thấy phải lợi dụng triệt để bà cụ Dịch này. Có lẽ bà ấy thật sự biết được "Thần Thánh Chi Tâm” được giấu ở đâu! Giát Giát, cậu hãy chịu đau đớn... hy sinh chút nhang sắc. Tôi nghĩ, nếu cậu phục vụ cho bà Dịch thì...
- Không đâu!
Thái độ của Hòa thượng Giát Giát rất cương quyết:
- Bà cụ Dịch là người tin phật, ăn chay, không ngủ mặn bao giờ. Mặc dù tôi đẹp trai nhưng cũng không có tác dụng gì đâu.
- Không sao, bà ấy tin phật thì cậu nói với bà ấy rằng. Đây là cùng nằm với phật, nghiên cứu sự kỳ diệu của kinh phật, cũng giống như bà ấy ngồi gõ mõ thôi mà.
Mắt Tiêu Dương sáng lên, giống như đây là một kế hay, chỉ còn thiếu vỗ đùi kêu tuyệt.