Chương 872: Náo nhiệt!
Chương 872: Náo nhiệt!Chương 872: Náo nhiệt!
Sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục.
Hòa thượng Giát Giát không phải là một vĩ nhân có thể hy sinh mọi thứ vì việc lớn. Sau khi tức tối kháng nghị, cuối cùng kế hoạch khủng khiếp này của Tiêu Dương đành chết yểu. Bên bờ hồ tối đen, hai người đành phải nghĩ kế khác.
Gió lạnh ập tới.
- Kế hoạch này thế nào?
- Không ổn.
Lại bàn tiếp.
Một kế hoạch đại náo Dịch gia vào ngày mai đã dần ra lò.
- Giát Giát, sau khi vê, cậu phải nhớ rằng điều tra nơi cất giấu "Thần Thánh Chi Tâm" của Dịch gia.
- Thật ra, còn một cách tốt hơn.
- Nếu như cậu có thể phục vụ cho bà cụ...
Hòa thượng vỗ mạnh vào ngực, tin rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mắt hòa thượng sáng lên.
- Liệu Đàm Đài Diệc Dao có nhận được tin và tới thủ đô rồi không nhỉ?
- Hóa ra thực lực của hòa thượng Giát Giát đã tăng không ít.
Tiêu Dương dặn đi dặn lại. Nếu có thể lấy được "Thần Thánh Chi Tâm", thì nhất định hắn sẽ chiếm thế chủ động trong trận chiến ngày mai.
- Khụ khụ, không còn sớm nữa rồi, hòa thượng tôi cũng phải về đọc kinh cho bà cụ Dịch rồi.
Tiêu Dương đoán vậy. Bởi "Thần Thánh Chi Tâm" quá quan trọng đối với Đàm Đài Diệc Dao. Nếu cô ấy biết Dịch gia có "Thần Thánh Chi Tâm', thì chắc chắn sẽ tới đây.
Nhưng, muốn lấy được "Thần Thánh Chi Tâm" đâu có phải việc dễ dàng.
- Cách gì vậy?
- Đúng là kiên nhẫn. Nhưng Dịch huynh à, việc ngày mai, tôi đã quyết tâm rồi, không ai phá hoại được đâu.
Tiêu Dương thở dài nói:
Tiêu Dương nhoẻn miệng cười, rồi tự tin bước về phía trước.
Hai chân hòa thượng Giát Giát như bôi mỡ, chưa đợi Tiêu Dương nói dứt lời bèn vội quay người chạy khỏi tâm nhìn của Tiêu Dương. Tốc độ đó khiến Tiêu Dương phải thán phục:
Tiêu Dương thoải mái bước khỏi công viên. Khi châm chậm bước trên đường, rất nhanh hắn bèn bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
Khuôn mặt xinh xắn không biết đã trở nên tiều tụy từ lúc nào. Đôi mắt dường như không còn tinh anh như trước nữa, đen tối không nhìn thấy ánh sáng. Một tay cầm lược gõ, nhẹ nhàng chải mái tóc đen óng ả, lâm bầm tự nói:
Bạch gia, cũng nằm trong số đó. Trên chiếc giường bên cạnh, một cô gái xinh đẹp khác đang chau mày ngồi đó, nhìn bộ dạng tiều tụy và bất lực của chị mình. Lòng cô rất đau đớn. Mấy năm trước, cả hai chỉ em cùng rời khỏi gia tộc thủ đô, đến Minh Châu phấn đấu. Tình cảm giữa họ rất sâu đậm.
Trong một khu chung cư, cảnh vệ bố trí dày đặc khắp nơi, bảo vệ cho sự an toàn của khu chung cư này.
- Nhị tiểu thư, tiểu thư đừng làm khó chúng tôi.
Đêm khuya thanh tính.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm co rút lại, rồi đóng sâm cửa lại. Cô quay người bước tới bên cạnh Bạch Khanh Thành, nhíu mày nói:
- Các người...
Một cô gái trong số đó nói với Bạch Tế Tâm bằng ánh mắt cầu xin.
Dù đã đêm khuya, nhưng tất cả các cảnh vệ đều cảnh giác cao độ. Bởi vì tất cả những người sống ở trong đây đều là những nhân vật cấp cao trong giới chính trị, quân sự Viêm Hoàng và người nhà của họ. Nếu xuất hiện bất kỳ một việc gì, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Bạch Tố Tâm cắn chặt môi. Đột nhiên cô đứng bật dậy, nhanh chóng mở cửa phòng. Lập tức có hai cô gái mặc quần áo quân phục chặn lấy Bạch Tố Tâm.
- Tránh ral
Sắc mặt Bạch Tố Tâm rất đen tối
Ánh đèn dường như đang lắc lư. Lúc sáng, lúc tối, thể hiện sự mông lung, bất lực của người chủ nhà.
Một cô gái bất lực, đang đầy tâm sự trong đêm.
Giờ đây, khí chất của nữ cảnh sát tinh anh Minh Châu đã biến mất.
- Mái tóc dài này vì ai chứ.
- Chị à, chẳng lẽ chị định...
Ánh mắt Bạch Khanh Thành buồn bã:
- Chị còn sự lựa chọn nào khác hay sao?
Sắc mặt Bạch Tố Tâm tức giận nói:
- Bệnh tình của ông nội cần "Thân Thánh Chi Tâm" để chữa trị, chúng ta hoàn toàn có thể lấy được bằng cách khác! Tại sao nhất định phải hy sinh hạnh phúc một đời của chị chứ?
Bạch Tố Tâm rất bất mãn:
- Vốn dĩ là họ muốn nhân cơ hội này, dùng hôn nhân để củng cố thế lực của mình!
Bạch gia, là một gia tộc lớn ở thủ đô nhưng cũng không phải là một cái thùng sắt.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Bí mật của những nhà giàu thường mang theo ánh đao ánh kiếm, mang theo cả máu tươi!
Tiêu Dương!
- Còn Tiêu Dương thì saol
Bạch Tố Tâm vội nói:
- Nhưng...
- Có một số việc, em không thể trốn được. Tố Tâm à, đừng nói là chị không dám đánh đổi, dù có dám, chúng ta cũng không thể tháo chạy nổi khỏi vòng xoáy của ngôi nhà này.
Bạch Khanh Thành lầm bầm nói, ánh mắt nổi lên đám sương mờ mờ:
Những người còn lại đâu có sự lựa chọn nào.
Bạch Tố Tâm cắn chặt môi, một lát sau, đột nhiên cô nghiêm mặt nhìn Bạch Khanh Thành:
- Chị à, chị chạy trốn đi!
Cơ thể Bạch Khanh Thành run lên, cô nhìn Bạch Tố Tâm:
- Em nói gì cơ?
- Em giúp chị chạy khỏi đây, chạy khỏi gia tộc đầy rẫy sự lạnh lùng này!
Bạch Tố Tâm rất kiên định:
- Những chú bác của chúng ta không thể giương mắt nhìn ông nội không có thuốc chữa. Gả chị cho Dịch gia chỉ là một cái cớ mà thôi. Chị, chị không thể đánh đổi hạnh phúc của cả đời mình!
- Hạnh phúc...
Bạch Khanh Thành cũng giống như những cô gái của rất nhiều gia đình quý tộc, trở thành quân cờ chính trị. Nếu so sánh với những người khác, Bạch Khanh Thành còn có giá trị hơn. Bởi lẽ ít nhất cô còn cứu được tính mạng của người ông mà cô tôn kính.
Hai chị em Bạch Khanh Thành đã từ lâu chẳng mấy quan tâm đến việc đó. Họ chán ghét với những sự tranh chấp trong gia tộc, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng xoáy đó.
Nếu tất cả các anh em đoàn kết với nhau, đây sẽ là một sức mạnh to lớn! Chỉ tiếc rằng, một ngọn núi không thể có hai con hổ. Một nhà xuất hiện năm hổ tướng, đương nhiên không thể tránh khỏi việc ngâm tranh đấu lẫn nhau.
Không ít người trong thủ đô ca ngợi rằng, đó là năm hổ tướng của Bạch gial
Có tất cả năm con trail
Chỉ trách... Bạch Thiên Mệnh đẻ nhiều quái!
Chiếc lược gỗ trong tay Bạch Khanh Thành rơi xuống nền đất. Mắt cô ươn ướt, gương mặt cười đó bỗng xuất hiện trong não cô. Một lúc lâu sau, Bạch Khanh Thành mới nói:
- Sự việc đã đến nước này rồi. Chị không thể hại anh ấy được... Không thể... May mà, anh ấy còn chưa đến thủ đô, may mà, anh ấy còn chưa biết việc này...
Giờ đây, trên gương mặt Bạch Tố Tâm, hai hàng nước mắt chảy dài.
- Chị...
Bạch Khanh Thành ngước đầu lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bạch Tố Tâm, gương mặt tiều tụy nở nụ Cười:
- Tố Tâm, Tiêu Dương là một người đàn ông tốt.
Nghe vậy, lòng Bạch Tố Tâm run lên, đôi mắt ướt nhìn sang Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành vẫn gượng cười, gạt nước mắt ở đuôi mắt:
- Thật không biết tên đó có phúc phận từ đời kiếp nào, mà cả hai chị em chúng ta đều đã yêu anh ấy. Vậy cũng tốt... Chị, tác thành cho hai người.
- Chị! Bạch Tố Tâm khóc không thành tiếng. Trong căn phòng hào nhoáng giữa đêm, hai chị em ôm lấy nhau.
Cùng ở Bạch gia, một căn phòng khác.
Bạch Húc Húc ngồi vểnh chân chơi đồ chơi trong tay. Rồi ngẩng đầu cười nói với người phụ nữ trước mắt:
- Mẹ à, chẳng phải chị cả và chị hai đều quay lại rồi sao? Sao không thấy hai người họ?
Rõ ràng là tên này không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì.
Thật ra, anh ta cùng chú Lan luyện tập ở trụ sở Thiên Tử Các, tối nay mới vừa về đến nhà, chuẩn bị tham gia bữa tiệc mừng thọ Dịch lão tướng quân vào ngày mai. Thậm chí, ngay cả việc tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh bị mắc bệnh kỳ lạ, người của Bạch gia cũng giấu Bạch Húc Húc. Với họ, Bạch Húc Húc chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, hơn nữa lại còn hay làm việc không suy nghĩ. Nhỡ bị anh ta làm hỏng việc thì toi.
Sắc mặt Phương Mộng Lam không tốt chút nào, hơi trắng bệch. Bà quay lưng về phía Bạch Húc Húc, gạt đi một giọt nước mắt, rôi quay ra gượng cười:
- Hai chị ấy về rồi, nhưng giờ đều nghỉ cả rồi. Phải nghỉ ngơi để sáng mai còn tham gia tiệc mừng thọ Dịch gia chứ.
- Vâng.
Bạch Húc Húc không nghĩ gì nhiều mà chỉ gật đầu.
Đôi mắt Phương Mộng Lam nhìn vào màn đêm phía đằng xa, về phía phòng của Bạch Khanh Thành. Lòng bà thâm đau đớn, Khanh Thành, là do mẹ vô dụng quá.
Trong gia đình quân nhân, một người phụ nữ đâu có tiếng nói gì.
Ngày hôm sau.
Mặt trời vừa mọc, ánh nắng vàng tỏa lên thành phố cổ kính này. Nắng tỏa lấp lánh, thấm đượm hương vị lịch sử.
Nắng rọi khắp nơi, đây là thời tiết tốt hiếm có ở thủ đô!
Hôm nay, đối với những tâng lớp cấp cao ở thủ đô, cũng là một ngày trọng đại.
Đại thọ tám mươi tuổi của Dịch lão tướng quân Dịch gial
Đây là một ngày náo nhiệt khiến cả thủ đô phải sôi trào!
Từ sáng sớm, khách đã tới không ngớt. Cầm tấm thiệp mời màu vàng trong tay, vẻ mặt họ rất quý tộc nho nhã. Họ tự tin bước vào ngôi nhà tượng trưng cho đỉnh cao quyền lực này.
Tại thủ đô, tất cả mọi người đều cảm thấy tự hào khi nhận được tấm mời dự tiệc sinh nhật của Dịch lão tướng quân. Có tiền cũng khó mua được tấm thiệp mời này!
Đến khoảng mười giờ sáng, trên con đường trước nhà Dịch gia đã xếp một hàng xe dài ở hai bên đường. Những người đến chúc thọ đều cầm quà trong tay, bước từng bước lớn vào cửa Dịch gia.
Để chào đón ngày mừng thọ đặc biệt này, con cháu Dịch gia cũng bỏ không ít công sức, trang hoàng cho phủ đệ Dịch gia trông đầy niêm vui và rất hoành tráng. Cũng may là diện tích Dịch gia rất rộng, nên đã để nguyên ra một chỗ để tiếp khách.
Hôm nay, gương mặt tất cả mọi người đều rất vui, những người quen biết túm tụm lại với nhau, nói cười tưng bừng.
Tất cả mọi người đều biết rằng, hôm nay là bữa tiệc mừng thọ Dịch lão tướng quân, cũng là một cơ hội lớn để lân la làm quen. Hôm nay nơi này tập trung quyền thế của cả thủ đô. Nếu có thể làm quen được với một nhân vật lớn thì chẳng phí công tới đây.
- Người của Tôn gia đến chúc thọ rồi. Là lão gia Tôn Học Nhân đích thân đến. Người bên cạnh ông ấy là Tôn Duệ, là người cháu được ông ấy chiều nhất. Đương nhiên, năng lực của anh ta cũng rất cao.
- Chủ tịch thành phố cũng tới rồi.
Những âm thanh vang lên không ngớt.
Đối với Dịch gia, hôm nay là một ngày trọng đại. Đương nhiên lực lượng cảnh vệ cũng được bổ sung. Không ai muốn xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn trong ngày hôm nay.
Dịch Hàn cũng vậy.
Giờ đây, Dịch Hàn đang mỉm cười tiếp khách. Địa vị của anh ta ở Dịch gia là khá cao. Đích thân anh ta đứng ra tiếp khách khiến không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Mục đích thật sự của Dịch Hàn chẳng qua chỉ là tìm ra những người muốn đến gây sự trong đám khách.
Ví dụ như... Tiêu Dương.
Bên tai thi thoảng vang lên tiếng báo cáo của thuộc hạ.
Lông mày Dịch Hàn dần chau lại. Theo những gì thuộc hạ báo cáo, thì giờ đây Tiêu Dương đang uống rượu với người của Sơn Hà Thư Họa trong khách sạn.
Nhưng, thái độ hôm qua của hắn ta đâu phải vậy.
Sự việc rất cổ quái, khiến cho Dịch Hàn càng không dám lơ là, lúc nào cũng phải chuẩn bị cho mọi tình huống.
Giờ đây, trong đám người vang lên tiếng ồn ào.
- Mau xem bên kia.
- Tiểu công chúa của Tiêu gia tới rồi!