Chương 874: Bước qua nhau!
Chương 874: Bước qua nhau!Chương 874: Bước qua nhau!
Mục đích của hòa thượng Giát Giát rất đơn giản, đó là lấy được thông tin về "Thần Thánh Chi Tâm" thông qua bà cụ Dịch. Vì anh ta biết rằng vấn đề mà hôm nay Tiêu Dương cần giải quyết, xét cho cùng cũng là vì "Thân Thánh Chi Tâm". Nếu không phải vì tổng tư lệnh Bạch Thiên Mệnh mắc phải căn bệnh kỳ lạ, thì Bạch Khanh Thành cũng không bị ép phải thỏa hiệp.
Miệng hơi cười, hòa thượng Giát Giát lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Nhiệm vụ của anh ta là điều tra ra nơi giấu "Thần Thánh Chi Tâm”. Đương nhiên không thể dồn hết tất cả hy vọng ở chỗ bà cụ Dịch. Phủ đệ của Dịch gia rất lớn. Mặc dù anh ta đã nhiều lần hái trộm hoa mà đến không ít nơi trong này, nhưng vẫn chưa đi hết được Dịch gia. Càng huống hồ, nơi cất giấu "Thần Thánh Chi Tâm' nhất định phải là nơi khó kiếm, dù có ở ngay trước mắt cũng chưa chắc phát hiện ra được.
Hôm nay Dịch gia rất náo nhiệt. Những vị khách đến dự đều cười rất tươi, không ngừng nói lời chúc phúc.
Cơ thể Dịch Hàn đứng thẳng ở vị trí cách cửa không xa, miệng nở nụ cười đón các khách quý, đôi mắt sáng nhìn vào tất cả mọi người khác bước vào cửa.
Thời gian trôi qua, gương mặt Dịch Hàn ngày càng nghi hoặc.
Tiêu Dương không đến!
Tin mà thuộc hạ truyền đến là Tiêu Dương vẫn đang uống rượu với người của Sơn Hà Thư Họa trong khách sạn, không hề có ý định khởi hành.
Dịch Hàn không biết rằng, với quan hệ giữa Diệp Tang và Quân Thiết Anh, đừng nói là ôm eo, dù là thơm vào má, Tiêu Dương cũng không dám nói gì. Vì vê sau họ là chị em kia mà.
Dịch Hàn tự lâm bầm:
Nếu không phải là Tiêu Dương, chẳng lẽ còn một tên đàn ông khác dám làm vậy với Quân Thiết Anh sao?
- Nếu xét từ thái độ của hắn ta hôm qua, thì không thể nào bỏ cuộc một cách dễ dàng vậy.
Dịch Hàn lạnh lùng nhìn vào điện thoại. Trong clip, rõ ràng là Tiêu Dương đang uống rượu với đám người của Sơn Hà, đồng thời còn ôm lấy một cô gái xinh đẹp, Quân Thiết Anh.
Nếu nói cho đúng ra thì y không muốn đối địch với Tiêu Dương.
- Đây là clip mà bên khách sạn gửi tới.
- Chẳng lẽ vì sợ quyền thế của Dịch gia, nên hắn ta nhượng bộ thật sao?
Dịch Hàn đã từng điều tra về Tiêu Dương, đương nhiên cũng biết mối quan hệ giữa hắn và Quân Thiết Anh. Vốn y còn nghi ngờ rằng tên "Tiêu Dương" ở trong khách sạn là do người khác đóng giả. Nhưng khi nhìn thấy những động tác thân mật giữa hắn và Quân Thiết Anh, Dịch Hàn càng chau mày.
Một thuộc hạ cầm điện thoại đưa cho Dịch Hàn.
Tiêu Dương "cố lừa người" như vậy khiến Dịch Hàn không hiểu nổi luôn.
Một thuộc hạ vội chạy tới:
Càng huống hồ, qua clip, Dịch Hàn không nhận ra bất kỳ dấu vết nào của sự đóng giả.
- Lão gia gọi anh tới. Tinh thân cảnh giác trước đó của Dịch Hàn hơi nơi lỏng. Y cũng thâm thở phào. Không đến thì mới tốt.
- Đại thiếu gia.
Sức mạnh kiếm đạo của Tiêu Dương dần phóng thích ra, bao trùm lấy mọi nơi của Dịch gia. Một lát sau, trong lòng Tiêu Dương đã đoán được hai nơi có thể giấu "Thần Thánh Chi Tâm". Bởi vì hai nơi đó đều có đại trận, không cho sức mạnh kiếm đạo của hắn thăm dò.
Tiêu Dương và hòa thượng Giát Giát chia ra làm hai nhánh, mục đích là tìm kiếm "Thần Thánh Chi Tâm".
Người dòm ngó "Thần Thánh Chi Tâm" của Dịch gia nhất định không chỉ mình hắn. Thậm chí, Tiêu Dương đoán rằng, trong số đám khách đến ngày hôm nay, có không ít người đang để ý đến thứ này.
Trong đám người, một người hầu áo xanh nở nụ cười lạnh lùng, rồi lặng lẽ biến mất rất nhanh.
- Không hay rồi.
Dịch Hàn gật đầu, dặn thuộc hạ chú ý cảnh giác, rồi lập tức quay người bước về phía nhà trong.
Xung quanh Tiêu Dương, có không ít người đang ôm lấy ngực, hự một tiếng, sắc mặt tái nhợt, ánh mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nhưng, phần lớn mọi người không có khả năng phản xạ nhanh đến vậy. Một đạo lực cực kỳ hùng hậu dường như đang dồn tới, lập tức chạm phải rất nhiêu khí tức. Ngay lập tức, uy lực của nó khiến khí tức của không ít người bị đánh trọng thương.
Sức mạnh kiếm đạo của Tiêu Dương vội rút về.
Thần Thánh Chi Tâm!
Khi sức mạnh kiếm đạo của Tiêu Dương phát ra, Tiêu Dương cũng gặp phải một vài luồng khí tức. Nhưng có điều, dường như tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, nên tránh hết khí tức của đối phương ra, và cũng không tấn công lẫn nhau.
- Đã kiểm tra được bảy chỗ có thể giấu "Thần Thánh Chi Tâm' rồi. Mà đây mới chỉ là một chỗ nhỏ trong phủ đệ Dịch gia.
Tiêu Dương hơi chau mày. Đột nhiên, một luồng hàn ý quỷ dị bỗng dồn lên trong lòng!
Tuyến phòng ngự của Dịch gia bên ngoài thì lỏng nhưng bên trong thì chặt. Nhưng hôm nay là một ngày vui lớn, nên rất nhiều người cũng không cảnh giác cao độ. Dịch Hàn chắc mẩm rằng Tiêu Dương còn đang ở một khách sạn cách xa phủ đệ Dịch gia, nên cũng thả lỏng hơn. Đây chính là lý do mà Tiêu Dương chọn cách dịch dung. Nếu Dịch Hàn biết hắn ở trong phủ thì nhất định tuyến phòng ngự của Dịch gia sẽ thắt chặt gấp mười lần trăm lần.
Hắn biết rõ rằng, những nơi này có thể là nơi giấu bảo vật của Dịch gia, cũng có thể... chỉ là một cái bây.
Tiêu Dương hơi chau mày. Rất nhanh, hắn bèn phát hiện ra nơi thứ ba mà sức mạnh kiếm đạo không xuyên qua được.
- Thật cẩn thận.
Quá mạnh!
Đồng tử Tiêu Dương cũng co rút lại. Luông sức mạnh bỗng nhiên xuất hiện vừa rồi thậm chí khiến hắn cũng phải kinh sợ.
Dịch gia quả nhiên là nơi nhiều cao thủ.
Tiêu Dương đã đoán được trước điều này.
Thiên Tử Các đại diện cho địa vị tối cao trong số những người tu hành ở Trung Quốc. Còn Dịch gia là một trong tứ đại gia tộc cấp cao trong Thiên Tử Các, có thể tưởng tượng ra thực lực của họ.
- Hừi
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong đầu tất cả mọi người.
Uy nghiêm của Dịch gia là không thể xâm phạm.
- A di đà phật.
- Bà.
Cơ thể bà cụ Dịch hơi run lên, Dịch Quân Nhi nhanh tay đỡ lấy bà:
Chẳng lẽ... vì lý do này sao?
Nhân duyên!
Đoạt người thương người, cưỡng ép nhân duyên, làm trái thiên đạo, tất gặp thiên khiển!
Mười sáu chữ của hòa thượng Giát Giát hiện lên trong đầu.
- Mẹ à, một hai năm nữa, là mẹ sẽ được ôm con của chắt rồi.
Dịch lão tướng quân cười nói.
Bà cụ Dịch đương nhiên sẽ không làm con trai mất hứng, gương mặt đầy nếp nhăn cố gắng nở nụ cười.
Trước mắt, tứ đại đồng đường, con cháu đầy đàn. Đương nhiên đây là một ngày đáng để vui vẻ. Nếu không phải vì một câu "thiên cơ" đó của hòa thượng Giát Giát, hôm nay bà cụ Dịch nhất định sẽ cười không ngớt được miệng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
- Sao Huyễn Nhi vẫn chưa tới?
Dịch lão tướng quân hỏi, rồi quay ra cười nói:
- Mẹ à, con nói với mẹ một tin vui. Hôm nay cũng là ngày mà chắt của mẹ đính hôn!
Đính hôn!
Nghe vậy, sắc mặt bà cụ Dịch thay đổi.
Bên cạnh, Dịch Quân Nhi nhận ra sự lo lắng của bà nội, thâm chửi tên hòa thượng Giát Giát một trăm lần, mới nhẹ nhàng khuyên bà cụ Dịch. Bên cạnh bà cụ Dịch, Dịch lão tướng quân mặt đỏ hồng hào đang rất hứng khởi, nhìn con cháu đầy đàn, càng vui vẻ hơn.
Tai họa đổ máu, tai họa đổ máu!
Bà cụ Dịch ngồi ở vị trí chính nhất, vẻ mặt nghiêm nghị, không hề có sự vui vẻ khi chúc thọ cho con trai mình. Trong đầu bà không ngừng nghĩ về "thiên cơ" mà hòa thượng Giát Giát vừa tiết lộ.
Trước một kim điện của Dịch gia, những con cháu trực hệ của Dịch gia đang tụ tập.
- Nhất định Quân Nhi muội muội sẽ thích đóa hoa này.
Ở sâu trong khu nhà Dịch gia, một vị hòa thượng đang chầm chậm bước đi. Sau khi nói nhẹ một tiếng, lập tức anh ta ngắt lấy một đóa hoa, cười nói:
- Bà.
- Mẹ.
Trong đại điện, tất cả mọi người Dịch gia đều rất lo lắng. - Ta không sao...
Bà cụ Dịch xua tay rồi nói:
- Người mà Huyên Nhi đính hôn là cô nương nhà ai?
- Là cháu gái lớn của tổng tư lệnh quân khu thủ đô Bạch Thiên Mệnh.
Dịch lão tướng quân lập tức trả lời.
Bà cụ Dịch gật đầu nói:
- Môn đăng hộ đối đấy. Nhưng, người mà cô bé đó thích có phải là Huyễn Nhi của chúng ta không?
Lời bà cụ Dịch vừa buông, tất cả mọi người đều ngớ ra.
Họ đều không hiểu tại sao bà cụ Dịch lại hỏi một câu như vậy.
Đồng tử thái tử Dịch Hàn co lại, muốn nói lại ngừng.
Dịch lão tướng quân cũng ngớ ra, một lát sau bèn cười nói:
- Đương nhiên là hai bên thích nhau, duyên trời đã định.
Bà cụ Dịch gật đầu.
Giờ đây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Một công tử bước vào, từ dáng người đến vẻ mặt, quả là hơi giống Dịch Hàn.
Thái tử giả, Dịch Huyễn!
Những năm gần đây, mặc dù Dịch Huyễn đều mạo danh thay cho thân phận của Dịch Hàn, nhưng y cũng nổi bật trong số thanh niên Dịch gia, là người có năng khiếu. Hơn nữa, Dịch gia cũng dốc lòng bồi dưỡng cho anh ta. Trước khi Dịch Hàn xuất hiện, Dịch Huyễn là người đứng đầu trong đám thanh niên Dịch gia.
- Huyễn Nhi xin bái kiến cụ, bái kiến ông nội.
Tiếng Dịch Huyễn rất cung kính, gương mặt nho nhã không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh, khí chất bất phàm.
Dịch Huyễn cũng được bà cụ Dịch yêu mến. Bà ta cười nói:
- Huyễn Nhi mau đứng dậy, đến chỗ cụ nào.
- Vâng thưa cụ.
Dịch Huyễn bước đến bên cạnh cụ Dịch dưới con mắt ngưỡng mộ của nhiều người. Con cháu của Dịch gia rất đông, nhưng không phải ai cũng được cụ Dịch nắm tay. Thậm chí Dịch Nam cũng không nằm trong số đó.
- Huyễn Nhi cũng lớn rồi.
Bà cụ Dịch cười nói.
- Đã không còn sớm nữa, cụ, ông nội, chúng ta cũng đến lúc phải ra gặp khách, để chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc rồi.
Dịch Hàn đứng ra trầm giọng nói.
- Được, chúng ta đi ra ngoài đi.
Người của Dịch gia bước ra ngoài.
Dịch Quân Nhi và Dịch Huyễn đứng hai bên trái phải, đỡ lấy bà cụ Dịch.
Dịch lão tướng quân mặt hồng hào, rất vui vẻ, bước đi băng băng. Giờ đây, ở cửa Dịch gia, lại một đoàn người chúc thọ nữa gây sự chú ý cho tất cả mọi người.
- Người của Bạch gia tới rồi!
- Chậc chậc, nghe nói hôm nay cháu gái lớn của Bạch gia sẽ đính hôn với Dịch Huyễn. Hai nhà kết hợp với nhau sẽ mạnh hơn nhiều.
- Vị đó chính là cháu gái lớn của Bạch gia? Tên cô ấy là Bạch Khanh Thành đúng không. Quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ là hình như nét mặt hơi tiều tụy.
- Đây là việc cả đời mới có một lần. Đương nhiên là rất phấn khởi đến mức không ngủ được rồi. Dễ hiểu thôi mà.
Trong những âm thanh ồn ào, Bạch gia được dẫn đầu bởi ba người đàn ông trung niên, bước vào trong.
Phương Mộng Lam đỡ lấy tay Bạch Khanh Thành. Vẻ mặt bà rất phức tạp. Bà cảm nhận được rằng tay con gái mình trở nên run rẩy và lạnh giá từ khi bước vào Dịch gia...
Bạch Tố Tâm đứng một bên, dắt tay chị.
Ở phía sau, Bạch Húc Húc tức giận đi theo. Thái độ của anh ta như sắp nổ tung vậy!
Tiêu Dương cũng đã nhìn thấy đoàn người Bạch gia.
Hắn đã điều tra được một phần của phủ đệ Dịch gia rồi, đang chuẩn bị sang phần khác thì gặp đúng phải đoàn người của Bạch gia.
Đi lướt qua nhau.
Mặc một bộ quân áo màu xanh, gương mặt bình thường mà tĩnh lặng.
Khi bước qua, Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn sang Bạch Khanh Thành. Nhưng hắn không dừng lại, mà tiếp tục đi vào phía bên kia...
Lúc đó, Bạch Khanh Thành đang chết lặng trong lòng bỗng nhiên người rung lên, cô quay mặt, nhìn vê phía bóng lưng của người mặc áo xanh...