Chương 875: Bắt đầu!
Chương 875: Bắt đầu!Chương 875: Bắt đầu!
Đúng lúc này, một cảm giác thân quen trào lên. Trong đầu Bạch Khanh Thành giờ đây, bóng hình bị cô cố gắng chèn ép giờ trỗi dậy, chiếm hữu lấy trái tim cô.
Là anh ấy ư?
Cơ thể Bạch Khanh Thành run lên, ánh mắt nhìn sang bóng người đó. Nhưng khi người thanh niên áo xanh đó quay ra, để lộ gương mặt thì không phải là nụ cười mà cô cất giấu tận trong tim mình.
Không phải là anh ấy.
Bạch Khanh Thành buồn bã ngước nhìn phía trước.
- Chị, chị sao thế?
Ở bên cạnh, Bạch Tố Tâm ân cần hỏi.
Bạch Khanh Thành mím môi, lắc đầu. Lòng cô thâm cười khổ. Xem ra là cô nảy sinh ảo giác rồi.
Dịch gia ngày hôm nay, không phải là loại trộm cướp nhỏ năm đó.
Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đêm hôm đó, một vị hoàng tử bạch mã cưỡi gió đến...
Phương Mộng Lam không ngừng cất lời gọi Bạch Khanh Thành tỉnh dậy.
Nhưng trái tim của người thiếu nữ thi thoảng lại mơ ước một chàng hoàng tử bạch mã xuất hiện khi cô lâm nguy. Gương mặt nở nụ cười tự tin, một tay dắt cô thoát khỏi khó khăn, cao chạy xa bay...
Gặp phải chuyện này, Bạch Húc Húc dù sao cũng chỉ là một tên nhãi nên không biết phải làm thế nào, đành đi theo đoàn người của Bạch gia tới đây. Nhưng trong lòng Bạch Húc Húc chắc chắn rằng, chị hai của mình không hề muốn gả cho Dịch gia.
Tiêu Dương, may mà... anh không đến đây.
Phía sau, tên nhãi Bạch Húc Húc nghiến răng. Không ai nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt giấu trong ống tay áo của anh ta.
Trái tim Bạch Khanh Thành bay về Minh Châu, bay vê đêm hôm đó, bay về trong tòa nhà đổ nát... Tòa nhà Lam Ấn.
Bạch Khanh Thành biết rất rõ vê quyền thế của Dịch gia. Nếu Tiêu Dương tự xông vào Dịch gia thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Lý trí cho cô biết rằng, thà cô để Tiêu Dương không biết gì vê chuyện này.
- Khanh Thành, Khanh Thành...
Trong đoạn đường đi tới đây, Bạch Húc Húc đã vô số lần gọi điện thoại cho Tiêu Dương, nhưng không thể liên lạc được, khiến Bạch Húc Húc rất lo lắng.
Nhưng hôm nay thì chỉ là giấc mơ thôi...
- Chị, để em dẫn chị ra ngoài!
Khi anh ta biết được tin, là vào trước khi xuất phát sáng nay.
Trong mắt Bạch Húc Húc, đã có một người anh rể rồi, đâu còn chỗ cho một người khác.
Người thứ hai, là Bạch Gia Minh, cha của Bạch Húc Húc.
Ba người ở phía trước chính là tam hổ trong số ngũ hổ của Bạch gial Bạch gia là một gia tộc có bề dày lịch sử. Anh cả như cha. Vì vậy, mặc dù ngũ hổ không hợp nhau, nhưng ngoài mặt vẫn lấy anh trai cả Bạch Gia Đống làm người đứng đầu.
- Không được làm bừa.
Người thanh niên áo xanh quay người bước vào một bên của phủ đệ Dịch gia.
Bỗng nhiên Bạch Húc Húc nghiến răng hạ giọng nói.
Thời gian dần trôi.
Chỉ khi tìm được "Thần Thánh Chi Tâm", mới có thể nắm quyền chủ động trong trận chiến này.
Hắn phải nắm lấy mọi cơ hội, tìm ra "Thân Thánh Chi Tâm'!
Phương Mộng Lam quay đầu lườm Bạch Húc Húc rồi quay ra nhìn ba người khôi ngô đang đi phía trước, ánh mắt rất phức tạp.
Hôn sự của Bạch Khanh Thành, là do Bạch Gia Đống đồng ý.
Vì Bạch Thiên Mệnh, nên cũng không ai trong Bạch gia phản đối.
Khi đoàn người Bạch gia bước vào trong, người thanh niên áo xanh trông như bước đi lơ đãng đó bỗng dừng lại. Ánh mắt bình tĩnh như sắp nổi sóng gió. Nội tâm hắn thầm nói, hôm nay anh nhất định sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em.
Anh cả, Bạch Gia Đống, giờ đã gần tuổi năm mươi nhưng không có con nối dõi, nhận một người con nuôi.
Đương nhiên, giờ bỗng nhiên Bạch Thiên Mệnh bị mệnh, hôn mê bất tỉnh. Bạch gia được chống đỡ bởi ngũ hổ.
Nói ra thì cũng thật lạ. Mặc dù Bạch gia có ngũ hổ, nhưng trong đời tiếp theo, chỉ một mình Bạch Húc Húc là con trai! Chính vì vậy, Bạch Húc Húc mới được Bạch Thiên Mệnh hết sức yêu mến! Hơn nữa, Bạch Thiên Mệnh không chỉ một lần tức giận vì chuyện này. Đường đường ngũ hổ, mà chỉ một người sinh được cháu trai cho ông ta. Vì thời đại của Bạch Thiên Mệnh, nên ông vẫn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ.
Người thứ ba, Bạch Gia Cần!
Lông mày Tiêu Dương càng nhíu chặt lại.
Phủ đệ Dịch gia quá lớn. Hơn nữa, rất nhiều nơi có hàm chứa trận pháp không giống nhau. Mặc dù Tiêu Dương có thể dễ dàng phá bỏ được đại đa số trận pháp đó, nhưng điều này khiến hắn mất thời gian, giờ vẫn chưa tìm được nơi cất "Thân Thánh Chi Tâm" ở đâu.
Vì có quá nhiều nơi giấu được "Thần Thánh Chi Tâm'!
Trong số đó, có rất nhiều nơi nếu không kinh động đến Dịch gia mà chỉ nhìn bằng mắt thường thì rất khó tìm được "Thần Thánh Chi Tâm".
Tiêu Dương và hòa thượng Giát Giát gặp nhau ở một góc khuất.
Có lẽ vì ý thức được cái đầu trọc của mình gây sự chú ý với người khác, nên hòa thượng Giát Giát đã đội một chiếc mũ lên. Khi Tiêu Dương hỏi hòa thượng Giát Giát vê kết quả tìm kiếm, không nằm ngoài dự đoán, hòa thượng Giát Giát cũng không tìm được nơi giấu "Thần Thánh Chi Tâm”.
- Không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương trở nên kiên quyết, trâm giọng nói:
- Giát Giát, hôm nay là ngày đại thọ của Dịch lão gia, con cháu nòng cốt của Dịch gia đều tập trung ở đại sảnh. Đây là cơ hội tốt để dò tìm "Thần Thánh Chi Tâm”. Nhưng tôi không còn thời gian nữa rồi. Tôi phải vê ngay!
Quả nhiên là đến rồi!
Bỗng nhiên mắt Tiêu Dương sáng lên!
Người đi lại tấp nập, rất náo nhiệt.
Tiêu Dương chỉ muốn lấy chiếc gương ra để soi lại mình. Chẳng lẽ hắn đáng ghét đến vậy thật sao?
Tiêu Dương nhìn một vòng, một lát sau, hắn sờ lên mũi. Hình như tại thủ đô to lớn này, những người mà hắn biết... phần lớn đều có thù với hắn.
Người của Thẩm gia...
Nỗi nhớ của thiếu như trên Băng Thần Sơn.
Thủy Ngưng Quân.
Thủy lão gia đã từng nói với Tiêu Dương, hi vọng rằng Tiêu Dương sẽ đến xem Ngủy Ngưng Quân biểu diễn. Thời gian này đang đúng lúc Thủy Ngưng Quân đi lưu diễn trên toàn quốc.
Tiếc là hắn có quá nhiều việc cần làm, nên không còn thời gian đi xem biểu diễn.
Còn có người nhà Quân gia, ba trưởng lão Quân gia và những người khác. Tiêu Dương không hứng thú gì với những người này. Hắn nhếch môi, cười lạnh rồi nhìn sang chỗ khác. Tiêu Dương cảm thấy rất ghét bỏ và kinh tởm đối với người nhà Quân gia. Nếu không phải vì có hắn, hắn có thể tưởng tượng hoàn cảnh của Quân Thiết Anh bây giờ...
Quân gia làm khó Quân Thiết Anh thế nào, Tiêu Dương đã nhìn thấy và vẫn nhớ.
Chẳng phải họ muốn dùng Sơn Hà Thư Họa để kiểm tra đại tiểu thư sao? Có lẽ giờ đây không ít người Quân gia đang lo lắng!
Tiêu Dương cười lạnh. Thật ra, những gì hắn đoán cũng không khác sự thật là mấy.
Quân Thiết Anh đã vượt qua cuộc khảo sát đệ tử nòng cốt, và rất có khả năng uy hiếp đến bảo tọa gia chủ mà hai người Quân Vô Ngân và Quân Vô Vũ đang tranh giành. Người đứng đẳng sau hai người đó sao không sốt sắng cho được chứ. Nhưng sốt sắng cũng đâu có ích gì? Giờ đây Sơn Hà Thư Họa đang tham gia trận đấu thư họa mà mọi người cùng nhìn vào. Họ không dám làm gì đối với Quân Thiết Anh vào lúc này, chỉ mong Sơn Hà Thư Họa nhanh chóng bị loại trong trận chung kết mà thôi.
Khi nhìn thấy Thủy Tu Trúc, trong đầu Tiêu Dương bỗng hiện lên một hình ảnh.
Thủy gia, lão gia Thủy Tu Trúc.
Tiêu Dương trở lại nơi khách tập trung. Bộ quần áo màu xanh giản dị không gây sự chú ý cho mọi người. Tiêu Dương thăm dò số khách đi tới, đây đều là những nhân vật lớn ở các ngành nghê tại thủ đô thậm chí là toàn quốc. Trong số này, Tiêu Dương còn thấy không ít người quen.
- Đại ca yên tâm, hòa thượng tôi nhất định sẽ cố hết sức.
- Cậu phải tự cẩn thận, tiếp tục lùng ra "Thần Thánh Chi Tâm".
Tiêu Dương dặn dò hòa thượng:
Ở đằng trước không xa, đám người xáo động. Bởi một nhân vật cấp nữ thần đã tới.
Đạm Đài Diệc Dao của tập đoàn Thanh Phong tại Minh Châu!
Tập đoàn Thanh Phong, không là gì đối với những tập đoàn lớn tập trung tại Trung Quốc. Nhưng người khiến tất cả mọi người kinh ngạc là bản thân Đạm Đài Diệc Dao! Một nét đẹp cổ điển và cao quý. Đẹp đến mức khiến người ta phải kinh động, không thể rời mắt.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Dương gặp Đạm Đài Diệc Dao, hai người đã từng hợp tác và tiếp xúc với nhau. Nhưng không thể phủ nhận là, một tuyệt sắc nhân gian như Đạm Đài Diệc Dao, mỗi lần gặp mắt đều rất thu hút đối phương.
Tiêu Dương biết rõ, điều này cũng có liên quan đến đòn tấn công tinh thần kỳ dị của Đạm Đài Diệc Dao. Với tâm cảnh của hắn, có thể bình tĩnh lại rất nhanh. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ngơ ngác nhìn Đạm Đài Diệc Dao như những người khác... Tiêu Dương không muốn bộc lộ thân phận thật của mình vào lúc này.
Hắn đã hẹn với hòa thượng Giát Giát. Sau khi bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, hắn mới bộc lộ bản thân, để hòa thượng Giát Giát rút lui vào lúc đó.
Trước lúc đó, Tiêu Dương làm ra vẻ như những người bình thường khác, rất mê sắc.
Khí chất của gương mặt Đạm Đài Diệc Dao rất cao quý. Động tác của cô làm người khác có cảm giác chỉ muốn quỳ rụp xuống chân.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Tiêu Dương biết rõ thân phận và mục đích của Đạm Đài Diệc Dao.
Thương Tông!
Thần Thánh Chi Tâm!
Giờ đây miệng Tiêu Dương nhếch lên. Nếu người của Thương Tông biết rằng Kim Thương giờ đang ở trên người hắn, và đã nhận chủ, không biết họ sẽ biểu lộ thái độ gì?
Dù là ở Minh Châu hay ở thủ đô, Đạm Đài Diệc Dao đều là một nữ thần.
Ở trên cao.
Trong vòng mấy mét xung quanh nơi cô ấy ở, không ai dám lại gần.
Sợ kinh động đến nữ thần.
Có thể nhìn từ xa nhưng không thể động vào.
Rất nhanh, một trận pháo tưng bừng vang lên. Tiếng pháo đùng đoàng khiến không khí trở nên rất náo nhiệt.
- Bà cụ Dịch ra rồi.
- Thọ tinh công, Dịch lão tướng quân.
- Chúc mừng Dịch lão tướng quân, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Tiếng chúc mừng vang lên không ngớt, sau đó mọi người cùng chắp tay kính lễ.
Hôm nay người vui nhất của Dịch gia, là Dịch lão tướng quân.
Ăn sinh nhật, dù là tám tuổi hay tám mươi tuổi, thấy nhiều người chúc mừng mình như vậy, Dịch lão tướng quân rất mừng, mặt đỏ hồng hào, cười tươi như hoa.
Dịch gia đang trên đà đi lên.
Con cháu đầy đàn.
Giờ đây càng đầy việc tốt.
Ông có lý do gì không vui chứ.
Tiếng cười sang sảng, không ngừng đáp lễ. Lập tức không khí của hội trường nâng lên mức cao nhất.
Ảnh hưởng đến cả thủ đô, bữa tiệc mừng thọ của Dịch lão tướng quân chính thức bắt đầu... Sau khi các quý khách chắp tay mừng thọ, bà cụ Dịch và Dịch lão tướng quân ngồi trên một chiếc ghế thái sư.
Con cháu đến chúc thọi
Đầu tiên là con trai của Dịch lão tướng quân.
- Chúc cha sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có ngày vui như hôm nay, tuổi nào cũng là tuổi mới.
Con trai cả của Dịch gia khom người đưa quà lên.
- Được!
Dịch lão tướng quân vuốt râu, khuôn mặt hồng hào, vui vẻ cười.
Những tiếng chúc thọ, những món quà mừng.
Cảnh tượng con cháu đầy đàn của Dịch gia được thể hiện ra. Giờ đây, ngay cả cụ Dịch vừa rồi còn lo lắng không nguôi giờ cũng nở nụ cười...