Chương 877: Nhường ba chiêu!
Chương 877: Nhường ba chiêu!Chương 877: Nhường ba chiêu!
Trong lễ mừng thọ tám mươi tuổi của Dịch lão tướng quân, có rất nhiều người nhận được lời mời đến đây. Có những lời chúc thọ rất hào nhoáng, có những lời chúc thọ rất đơn giản chất phác. Nhưng chưa có một ai nói thẳng "sinh nhật vui vẻ".
Bởi lẽ câu này quá đơn giản, và cũng quá dung tục đối với người ở tâng lớp như họ.
Bạch Húc Húc không những hô lớn "sinh nhật vui vẻ", mà còn nói ba lần liền, rõ ràng là có ý gây sự.
Tên nhãi đúng là đang gây sự. Vừa rồi tất cả mọi người đã dự liệu được việc sắp xảy ra, ai ngờ, bỗng nhiên Bạch Húc Húc nhảy ra làm loạn. Nói ra thì, dù Bạch Húc Húc có ý định làm loạn mọi việc, nhưng câu chúc mừng sinh nhật đó lại rất thật lòng. Trước đó cậu ta chưa chuẩn bị gì, nhìn thấy bộ dạng của chị cả, đau lòng quá nên mới chạy ra, chưa kịp chuẩn bị lời chúc, vốn định nói mấy câu chúc mừng long trọng, nhưng đến lúc này không moi được ở đâu ra.
Nếu muốn trách thì phải trách cô giáo dạy văn hồi cấp một của tên nhãi này.
Khi Bạch Húc Húc lao ra, người của Bạch gia đều thầm nghĩ, chết rôi. Nhưng dù mọi người có ngớ người, nhưng cũng không ai dám lao ra kéo Bạch Húc Húc vào. Càng huống hồ, với địa vị của Bạch Húc Húc cũng đủ tư cách để đại diện cho Bạch gia chúc thọ.
Chỉ tiếc là, điêu này đã phá vỡ kế hoạch của hai gia đình, khiến sắc mặt của cả hai gia đình đều không mấy vui vẻ.
Bạch Húc Húc không để ý nhiều điều đến vậy. Cậu ta lớn tiếng hô lên "chúc mừng sinh nhật", rồi đưa món quà lên, Dịch gia cũng đâu có lý gì không nhận chứ.
Giờ đây, gương mặt Dịch Huyễn sầm xuống. Y cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Bạch Húc Húc gật đầu.
Dịch Hàn thâm đoán vậy. Tiêu Dương biết rằng không thể dựa vào sức một người để gây chuyện, nên kéo cả Bạch Húc Húc vào...
- Cậu chính là cháu trai của Bạch Thiên Mệnh ư
Ánh mắt Dịch Hàn sắc lạnh.
Đám người xung quanh cũng cười.
- Tiểu Bạch thật dễ thương.
Dịch lão tướng quân cũng cười rồi gật đầu nói:
- Đây là kế hoạch của Tiêu Dương sao?
Một bên, Tiêu Nhu Y cười hì hì. Cô đã nhận ra điều gì đó bất thường từ vẻ mặt của Bạch Khanh Thành, đoán được rằng Bạch Húc Húc đến để giải vây cho chị. Thật ra, mặc dù Tiêu Nhu Y dẫn Tiêu Dương vào đây, nhưng lại không biết mục đích của Tiêu Dương là cứu Bạch Khanh Thành.
Dịch lão tướng quân dù không vui, nhưng ngoài mặt vẫn phải lịch sự. Ông mỉm cười rồi bảo người nhận lấy món quà của Bạch Húc Húc và cười nói:
- Ông à, Bạch huynh đệ trông trẻ người, trắng trẻo nhưng thực lực không kém đâu. Cậu ấy là một người thuộc tính rất mạnh đó!
Dịch Hàn thâm lắc đầu. Chỉ cần ông nội của y không thay đổi ý định, thì việc liên hôn giữa hai nhà Bạch - Dịch vẫn sẽ được tiến hành. Bất kỳ ai cũng không cản được. Dịch Huyễn mỉm cười nhìn Bạch Húc Húc.
- Được lắm, trắng trẻo đẹp trai.
Dịch lão tướng quân là người bề trên, nên đùa với Bạch Húc Húc được. Chỉ là, câu này mang theo chút ý hạ thấp. Dịch lão tướng quân hôm nay rất vui, đặc biệt là thấy con cháu của mình rất xuất sắc, nên cười không khép được miệng. Do vậy, Dịch lão tướng quân đương nhiên chẳng mấy nể trọng một đứa cháu Bạch gia không có danh tiếng gì trong giới thanh niên Minh Châu.
Sắc mặt của người Bạch gia cũng sâm xuống.
- Hôm nay mọi người đều rất vui, chẳng bằng hãy bảo Bạch huynh đệ thể hiện thực lực của mình cho mọi người thấy đi.
Với thuộc tính của Bạch Húc Húc, dù có thi triển ra đây cũng chỉ thành trò cười đồn đại khắp Viêm Hoàng.
Mặc dù rất ít người biết vê sức mạnh thuộc tính của cậu, nhưng Dịch gia là cấp cao trong Thiên Tử Các nên nhất định biết rõ. Dịch Huyễn nhắc đến sức mạnh thuộc tính của cậu vào lúc này, nhất định là do cậu đã phá vỡ chuyện tốt lành của y, nên tìm cách để trả thù đây mà.
- Mọi người đã có nhã hứng, thì tôi đương nhiên cũng không thể khiến mọi người mất hứng được.
Sắc mặt Bạch Húc Húc biến đổi.
Bạch Húc Húc bĩu môi tỏ vẻ không nghe lời, cơ thể ưỡn thẳng hướng về phía Dịch Huyễn. Đột nhiên cậu †a cười nói:
Đúng lúc này, sắc mặt Bạch Gia Minh thay đổi, vội vàng quát nhỏ.
- Húc Húc!
Quả nhiên, Dịch Huyễn ngừng một lát, rồi nói tiếp:
Còn nếu cậu ấy trốn tránh thì Bạch gia cũng chẳng giấu mặt được vào đâu.
Dù Bạch Húc Húc lựa chọn thế nào, đều là một con đường tự sỉ nhục mình.
Nhưng Bạch Húc Húc đã đi theo chú Lan lâu nay, không còn là một tên thanh niên chỉ biết lao đầu dùng nắm đấm nữa. Vừa nghe vậy, cậu ta ngớ ra, suy nghĩ một lát rồi nói:
Vừa dứt lời, xung quanh vang lên không ít tiếng reo hò phụ họa.
Khóe miệng Dịch Huyễn mang theo nụ cười khinh miệt.
Dịch lão tướng quân là một người thích võ, vừa nghe vậy, sắc mặt bèn rất vui, nhìn sang Bạch Húc Húc.
Sức mạnh thuộc tính của Bạch Húc Húc đâu có là gì chứt
- Một người biểu diễn thì đơn điệu quá. Đã nghe danh tiếng Dịch Huyễn đại ca nắm quyền tiểu đội Thiên Tử từ lâu, sức mạnh siêu quần, khó tìm được đối thủ trong số giới thanh niên. Không biết có thể chỉ giáo cho tôi một chút không?
Vừa dứt lời, không ít người ồ lên.
Khiêu chiến với Dịch Huyễn ư?
Họ thầm lắc đầu thở dài. Đứa cháu Bạch gia này đúng là không biết điều.
Dịch Huyễn đã được Dịch gia hết lòng bồi dưỡng. Đúng như những gì Bạch Húc Húc nói, trong số thanh niên, khó kiếm được đối thủ với y. Còn Bạch Húc Húc thì rất nhiêu người biết về tư liệu của cậu ấy. Mấy tháng trước mới chỉ là một tên nhãi công tử bột, mới vào Thiên Tử Các không lâu. Vậy mà dám bảo Dịch Huyễn chỉ giáo, đúng là không biết trời cao đất dày.
Ngày mừng thọ của Dịch lão tướng quân, nếu chỉ có chúc thọ không thì cũng hơi đơn điệu. Giờ đây đám thanh niên của hai đại gia tộc cọ sát, mặc dù thực lực cách biệt quá xa, nhưng đám người cũng đều thích hóng chuyện.
Dịch Huyễn cảm thấy hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Bạch Húc Húc. Một lúc sau, y cười rồi nhìn sang phía Dịch lão tướng quân.
Dịch lão tướng quân cũng là một người tu hành nên ông khá thích thú với việc đấu võ. Đây là một trận đấu mà cháu trai mình nhất định nắm phần thắng, chỉ là điểm thêm chút hoa cho bữa tiệc mừng thọ của mình mà thôi. Lập tức, ông mỉm cười, không ngăn lại, giơ tay nói:
- Nếu đã vậy, thì Huyễn Nhi, vừa phải thôi nhé, đừng làm bị thương khách.
- Nhìn đi, đợi khi Dịch Huyễn bắt đầu phản kích, Bạch Húc Húc sẽ bị đánh bại ngay trong tích tắc.
- Đương nhiên rồi. Thực lực của Dịch Huyễn rất mạnh.
- Vũ dũng vô mưu, Bạch Húc Húc thua chắc rồi.
Tên nhãi nói lớn, hét một tiếng rồi tấn công tiếp. Khí thế đó thật sự rất dũng cảm, chỉ là đám người xung quanh đều lắc đầu lia lịa.
- Đối phó với anh thế là đủ rồi!
- Chiêu đầu tiên. Thứ Bạch huynh đệ giỏi nhất là sức mạnh thuộc tính, hà tất phải dùng quyền cước công phu?
Bạch Húc Húc nheo mắt cười.
Loại người ta ghét nhất là mấy tên ngụy quân tử thích làm hàng như anh đó!
Vừa rồi cậu ta nhảy ra là do quá kích động. Sau khi kích động đã qua, Bạch Húc Húc bèn có kế hoạch của mình. Kế hoạch này đã nổi dậy khi Dịch Huyễn đề nghị muốn thấy sức mạnh thuộc tính của cậu... Đó chính là, đánh bại Dịch Huyễn!
Chỉ cần đánh bị thương Dịch Huyễn khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng ra, thì tin rằng Dịch gia sẽ không nhắc đến việc đính hôn nữa.
Phải nói rằng, kế hoạch này của tên nhãi rất đơn giản, và cũng rất đen tối, nhưng muốn thực hiện lại không dễ dàng gì. Một là, Dịch Huyễn chưa chắc đã thua cậu ta. Hai là, đây là Dịch gia, đối phương sao có thể để cậu ta thành công một cách dễ dàng?
Bạch Húc Húc không suy nghĩ đến hậu quả. Thật ra, giờ đây cậu ta chỉ muốn giúp chị cả vượt qua việc này. Không suy nghĩ đến hậu quả gì.
- Tiếp chiêu đi!
Bạch Húc Húc bay người lên, lập tức giơ quyền đánh về phía Dịch Huyễn.
Dịch Huyễn nở nụ cười, chân bước những bước huyền diệu, nhẹ nhàng tránh qua đòn này của Bạch Húc Húc. Đồng thời, y cười nói:
- Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nên nhường cậu ba chiêu nhé!
Dịch Huyễn rất có phong độ, làm một động tác mời đơn giản. Khí chất nho nhã bộc lộ hết ra ngoài. Đồng thời cũng không mất đi khí thế của một cường giả.
- Bạch huynh đệ, xin mời.
Đám người tự động nhường ra một khoảng trống. Ai nấy đều rất hứng khởi, chờ đợi tài năng của người trẻ tài năng thứ hai trong Dịch gia.
Dịch Huyễn mỉm cười bước ra.
- Vâng thưa ông nội.
Đối mặt với những đợt công kích của Bạch Húc Húc, Dịch Huyễn đều tránh được một cách dễ dàng. Dựa vào thân pháp tinh luyện của mình, y đã khiến mọi người phải trầm trồ.
Dịch lão tướng quân cười càng tươi hơn. Ông vuốt râu, gật đầu lia lịa.
Hai bóng người rời nhau ra, Dịch Huyễn chắp tay đứng lại rồi cười điềm đạm:
- Chiêu thứ hai. Bạch huynh đệ, còn một chiêu nữa. Nếu cậu không sử dụng sức mạnh thực sự thì không còn cơ hội nữa đâu.
Dịch Huyễn rất tự tin.
- Tôi không sợ anhI
Bạch Húc Húc lớn tiếng hét lên, giơ tay ra, lao nhanh ra phía trước đồng thời thét lên:
- Chiêu thứ ba... Bách Ảnh Thiên Quyền!
Cái tên rất uy phong lẫm liệt.
Chỉ là, biểu hiện tiếp theo của Bạch Húc Húc rất thê thảm, vung nắm ra, rồi hét tướng lên.
- Một quyên.
- Hai quyền.
- Ba quyền.
Đám người lập tức cạn lời, mặt co rút.
Quá... vô liêm sỉI
Dựa vào cái tên của Bạch Húc Húc đưa ra, Bách Ảnh Thiên Quyền! Giờ cậu ta đánh từng quyền một thế này thì phải đánh đến một nghìn quyền mới coi là hết một chiêu sao? Mà Dịch Huyễn đã nói là sẽ nhường ba chiêu. Khi Bạch Húc Húc chưa đánh xong, đương nhiên là sẽ không đánh lại.
Và cứ thế, từng quyền một đánh ra.
- Quyền thứ bảy mươi tám!
- Quyền thứ bảy mươi chín!
- Hộc hộc, quyền thứ... tám mươi!
Bạch Húc Húc không phải là đánh mệt, mà là đếm muốn hết hơi.
- Đúng là...
Đám người vốn còn hy vọng xem một trận đấu đẹp mặt giờ trở nên dở khóc dở cười.
Đánh thế này thì... còn thời gian đâu mà xem.
Dịch Huyễn giờ cũng cảm thấy tức giận.
Y đã từng tuyên bố nhường Bạch Húc Húc ba chiêu, không ngờ tên nhãi này lại vô liêm sỉ đến mức này!
Thậm chí Dịch Huyễn còn muốn hét lên:
- Trên thế giới này còn có ai mặt dày hơn cậu hay không?
Nếu như y hét câu này ra, thì nhất định mắt Bạch Húc Húc sẽ sáng lên, rồi lập tức gật đầu. Câu này hỏi hay lắm. Có, đương nhiên là có rồi! Đó chính là người đã tự tay rèn luyện cho cậu ta, chú Lan! Nếu không có ông ấy thì đâu có cậu ta ngày hôm nay.
Dịch Huyễn chưa từng nếm trải cảm giác thất sách như vậy. Vốn còn định làm khó Bạch Húc Húc, giờ cả mình cũng bị lôi vào. Đây đâu có phải là đấu võ, mà giống như làm trò khỉ cho người ta coi vậy.
Nhưng y lại không thể ra tay, nếu không muốn mang tiếng không giữ lời hứa.
- Hai trăm ba mươi lăm quyền!
- Hai trăm ba mươi sáu quyền!
Bạch Húc Húc nhìn sang Dịch Huyễn:
- Có thể nghỉ một lát không?
Dịch Huyễn tức giận, lập tức cảm thấy ở ngực có một trận quyền phong ập đến...
- Hai trăm ba mươi bảy quyền!
Hộc hộc hộc!
Chiêu thức trông rất đẹp mắt, nhưng thật ra còn không động vào được áo của Dịch Huyễn.
Đánh từng quyền một khiến cho không ít người xung quanh cảm thấy rất nản. Nếu không phải vì nể mặt hai gia đình thì chắc họ đã tản đi hết rồi. Chủ group không có năng lực, thì thành viên group đâu còn sức mà ngồi nhìn.
Giờ đây Dịch Huyễn đang phải chịu sự dày vò rất lớn. Dù sự nhẫn nại của y hơn người nhưng giờ cũng không chịu nổi, trở nên khó chịu.
- Công tâm vi thượng, xem ra tên nhãi đi theo chú Lan cũng không phải phí công.
Tiêu Dương giấu mình vào giữa đám người, thầm khen:
- Thắng bại sắp rõ rồi!