Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 875 - Chương 880: Họ Tiêu Tên Dương!

Chương 880: Họ Tiêu tên Dương! Chương 880: Họ Tiêu tên Dương!Chương 880: Họ Tiêu tên Dương!

Âm thanh đột nhiên vang lên, như một hòn đá rơi vào giữa mặt hồ yên ả. Những đợt sóng bắn lên trong không trung, sau đó là những trận rung động.

Soạt soạt soạtI

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về một phía, tìm nơi phát ra tiếng nói.

Hôm nay tất cả mọi người đều biết rằng Dịch Huyễn sẽ đính hôn với cháu gái lớn của Bạch gia - Bạch Khanh Thành. Trước đó Bạch Húc Húc đứng ra phá hoại điều này, mọi người đều biết ý đồ đó. Nhưng vì Bạch Húc Húc là em trai Bạch Khanh Thành, làm vậy mọi người đều hiểu được, nên Dịch gia không truy cứu.

Nhưng tiếng nói này thì lại không phải phát lên từ phía đám người Bạch gia. Nó khiến người ta phải xôn xao.

Có người dám xúc phạm quyền thế sao?

Việc đính hôn giữa Dịch Huyễn và Bạch Khanh Thành đã bị đứt đoạn một lần, giờ lại có lần thứ hai. Đường đường là Dịch gia, có lẽ họ sẽ không chịu mất mặt như vậy.

Rất nhanh, đám người ngớ rail

Khi Tiêu Dương dịch dung, hắn đã thay đổi cả tiếng của mình. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người quen, nhưng không ai nhận ra hắn.

Giờ đây, Dịch Nam bước nhanh lên trước, quát Tiêu Dương. Đồng thời y giơ tay lên, lập tức không ít hộ vệ của Dịch gia lao ra, bao vây Tiêu Dương.

Tất cả mọi người, chỉ có tiểu công chúa Tiêu Nhu Y là hơi ngớ ra, ánh mắt chau lại, nhìn người thanh niên áo xanh trước mặt.

- Làm càn! Cậu là ai? Mà dám ngắt lời cụ tôi.

Là một người hầu bình thường, nói hai chữ "đợi đã'!

Hắn không nhẫn tâm nhìn Bạch Khanh Thành chịu đựng sự dày vò kia nữa. Vì vậy, không đợi hòa thượng Giát Giát đưa tin tới, hắn đã hét lên một tiếng rồi bước lớn ra.

Đám người tản ra hai bên, một người hầu áo xanh chầm chậm bước ra.

Người có thể được mời tới Dịch gia đều không phải hạng thường. Giờ đây không ai lộ vẻ kinh sợ, mà đều hứng thú lùi vê phía sau một quãng, nhìn người thanh niên áo xanh đang bị bao vây.

Không ít người nhìn người hầu này bằng ánh mắt đồng tình. Dường như họ đã nhìn thấy hậu quả người này phải gánh chịu.

Là một người hầu!

Bạch Khanh Thành giờ cũng nhìn chằm chằm vào người thanh niên áo xanh trước mắt. Cô cứ cảm thấy người này có chút quen thuộc.

- Không hay rồi, đại ca muốn ra tay rồi.

Chỉ cô mới biết người đó thật sự là ail

Cơ thể hòa thượng Giát Giát chấn động, một tay đập xuống, đánh bay một hộ vệ Dịch gia.

Tiêu Dương vẫn bước ra một bước! Tiếng hét của Tiêu Dương cũng là để đưa tin cho hòa thượng Giát Giát đang ở sâu trong nhà Dịch gial

Cường giả áo đen cười lạnh huơ tay:

Những đợt tấn công rất mạnh, hòa thượng Giát Giát lùi liên tục vê phía sau.

- Đa tạ huynh đài đã đưa ta đi một chặng.

- Bắt hắn ta lại!

Ở một bên, giờ đây, vẻ mặt Tiêu Dương rất bình tĩnh, đứng trên mặt đất. Hắn không coi đám hộ vệ Dịch gia ra gì, chỉ nhìn sang Bạch Khanh Thành rồi châm chậm gật đầu. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nhìn sang Dịch lão tướng quân:

Hòa thượng Giát Giát không thể không vội. Tiêu Dương đã phải ra tay, mà anh ta còn chưa tìm được tin gì của "Thần Thánh Chi Tâm". Ánh mắt hòa thượng Giát Giát nhìn sang một chỗ khuất ở bên cạnh. Anh ta đoán rằng chắc chắn có bí mật Dịch gia ở đó. Bởi lẽ, mỗi lần anh ta muốn lao về phía đó đều bị đánh rất mạnh.

Dịch Nam cười lạnh:

- Hừ! Thằng ranh cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.

- Lão tướng quân đại thọ tám mươi tuổi, theo lẽ thường, tôi không nên đến gây mất hứng. Nhưng tôi có một lý do mà không thể không đến.

- Không được chậm trễ nữa!

Chớp mắt, hòa thượng Giát Giát đã lao vào trong tòa các khuất kia.

- Đuổi theol

Cường giả áo đen mặt biến sắc, lao nhanh ra.

Đột nhiên, một trận pháp bên cạnh hòa thượng Giát Giát nổ tung, một cường giả áo đen bay ra, chưởng phong mạnh mẽ. Hòa thượng Giát Giát không kịp đỡ, bị đánh trúng eo, lập tức bay ra xa, đập vào trên ngọn núi giả.

Nhưng khi đám hộ vệ lao tới ngọn núi giả, ngọn núi đó bỗng sáng lên ánh vàng. Lập tức, rất nhiêu hộ vệ bị đánh bay. Đồng thời, hòa thượng Giát Giát mặc một bộ cà sa màu vàng, cười ha ha, thuận thế lao về phía góc khuất vừa nãy:

Y chắc chắn rằng, hòa thượng Giát Giát trúng một đòn đó nhất định sẽ bị thương nặng.

- Bắt lấy.

- Cậu không nhìn xem cậu có địa vị gì, có tư cách nói chuyện với ông tôi sao?

- Địa vịl

Tiêu Dương cười ha ha, búng nhẹ vào mép chiếc áo xanh rồi nói lớn:

- Đúng vậy, Dịch gia là một quý tộc đứng trên mọi người. Tôi có địa vị thấp bé, nên không so bì được.

- Cậu cũng biết điều đấy.

Thần sắc Dịch Nam rất khinh miệt.

- Nhưng địa vị càng cao quý thì càng hồ đồ.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài.

Vừa dứt lời, không ít người phải mở to mắt! Dịch Nam giơ tay ra, rất nhiều hộ vệ lao tới, khí thế mạnh mẽ vươn đến.

- Được lắm, xem ra cũng có chút tài mọn đấy.

Bạch Húc Húc có một sự sùng bái Tiêu Dương một cách mù quáng.

Sắc mặt người nhà Bạch gia cũng sầm xuống. Họ không ngờ sự việc ngày hôm nay lại gập ghênh như vậy. Chỉ có Bạch Húc Húc là lau sạch nước mắt, vẻ mặt xúc động. Cậu ấy thâm nói, nhất định là đại ca phái người đến bảo vệ chị mình, nhất định như vậy.

Không ít người rỉ tai nhau, nhưng họ đều kinh ngạc phát hiện ra rằng, không ai biết được Tiêu Dương thực sự là ai.

Rốt cuộc là thân thánh phương nào dám khiêu khích uy nghiêm của Dịch gial

Lập tức có hai hộ vệ Dịch gia chạy đến từ hai bên. Họ không dùng vũ khí. Đối với họ, Tiêu Dương chỉ là một tên người hầu thông thường, có khi còn bị điên mới dám nói những lời đó ở đây.

Họ lao nhanh lên, giơ hai tay ra, tóm vào vai Tiêu Dương.

Đồng thời tay họ còn lại tóm vào tay Tiêu Dương, bóp mạnh, chuẩn bị còng hai tay Tiêu Dương về phía sau.

Tiêu Dương nhoẻn miệng cười, hai vai chấn động.

Bịch! BịchI

Hai tên hộ vệ Dịch gia dường như không có chút khả năng phản kháng nào, bị đẩy bật ra ngoài. Hai tay bị trật khớp, lăn lộn trên đất và gào rống, vô cùng đau khổ.

Cảnh này khiến mọi người kinh ngạc, lập tức họ phải hít vào một hơi.

Được lắm, dám đấu lại với Dịch gia thật.

Nếu không có khả năng phản kháng thì còn đỡ. Có thể đó chỉ là một tên điên thần kinh không bình thường mà thôi, có bắt cũng chẳng sai. Nhưng trước mắt đây rõ ràng là một võ giả mạnh mẽ, đôi mắt trong vắt, không hề giống người có vấn đề về tâm thần.

- Người đâu, đến bắt thằng nhãi không biết trời cao đất dày này lại!

Dịch Nam càng tức giận, giơ tay ra nói:

Giờ đây, vẻ mặt vốn đỏ au của Dịch lão tướng quân bị một câu của Tiêu Dương khiến cho sâm nét mặt lại.

Ăn gan báo rồi phải không.

Dám đứng ra chỉ trích Dịch lão tướng quân hồ đồ.

Hồ đồ!

- Nói xem! Rốt cuộc ai sai cậu tới đây.

Dịch Huyễn cũng tức giận. Hôm nay y đã mất mặt, nếu không đính hôn thuận lợi được, về sau y còn sao mở mày mở mặt được trong đám hào môn thủ đô!

- Đây là mệnh trời!

Tiêu Dương cười lạnh nói:

- Quyền thế của Dịch gia quá bành trướng, muốn một tay che trời! Đường đường là một gia tộc lớn mà dùng cách bỉ ổi này để ép một cô gái yếu đuối làm theo mình. Vừa uy hiếp vừa dọa nạt, thật đáng khinh!

- Đồ khốn! Dịch lão tướng quân vỗ mạnh vào ghế thái sư, tức giận nói:

- Cậu dám nói linh tinh trước mặt lão phul

Dịch lão tướng quân là người tu hành nên đương nhiên cũng sợ thiên uy. Giờ đây những lời của Tiêu Dương khiến Dịch lão tướng quân vô cùng tức giận.

- Cậy già lên mặt, sai không biết sửa!

Tiêu Dương không sợ hãi bởi địa vị của đối phương, mà tiếng của hắn còn lớn hơn mấy độ. Ánh mắt liếc sang Dịch lão tướng quân rồi lạnh lùng nói:

- Cố ép nhân duyên, nhất định sẽ bị trời phạt!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đổi nét mặt, hít vào những hơi lạnh.

Ngay cả những câu trù úm như "bị trời phạt" cũng không ngần ngại nói với Dịch lão tướng quân. Hôm nay có lẽ sẽ kết tử thù rồi!

Người hầu áo xanh này sao lại to gan lớn mật như vậy chứ. Có phải hắn có chỗ dựa hay chỉ là kẻ ngu ngốc không biết sợi

Ánh mắt Tiêu Dương trong sáng và sắc bén. Những điều hắn nói chỉ là những gì hắn nghĩ mà thôi. Sau hôm nay, nhất định hắn sẽ đắc tội với Dịch gia, hắn chẳng để tâm đến bất kỳ ngôn từ gì nữa.

Không ai để ý rằng, sau khi Tiêu Dương nói những lời này, sắc mặt bà cụ Dịch trở nên trắng bệch. Trong đầu bà cụ bỗng xuất hiện mười sáu chữ của Giát Giát đại sư. Trong số đó, có cả tám chữ mà Tiêu Dương vừa nói.

Là trùng hợp hay là trời định?

Bà cụ Dịch thâm đọc:

- A di đà Phật.

- Hỗn láo!

Dịch Nam là người phản ứng lại đầu tiên. Ánh mắt y tức giận, bước ra một bước lớn, tóm đến bắt Tiêu Dương.

Cơ thể y chớp mắt đã lao đến trước mặt Tiêu Dương. Y nhảy bật lên không trung, chân nhanh chóng quét về phía đầu Tiêu Dương!

Y đã động sát cơi

Bộp!

Tiêu Dương chỉ hơi ngước mắt nhìn qua đó. Cơ thể không hề lùi lại phía sau chút nào. Tay hắn đập ra, lập tức đỡ đòn tấn công của Dịch Nam lại. Chớp mắt, Tiêu Dương tóm lấy chân Dịch Nam.

Dịch Nam rất kinh ngạc, giơ tay ra, khom người đánh tới.

Bộp!!

Một quyên!

Nhưng, không phải là Dịch Nam, mà là Tiêu Dương.

Tốc độ của hắn quá nhanh. Một quyền đấm thẳng vào ngực Dịch Nam. Sức mạnh to lớn trào tới. Trên người Dịch Nam cũng có phụ ảnh Hóa Tượng hộ thể. Giờ đây phụ ảnh đó đang lấp lánh, nhưng cũng chỉ lấp lánh một lần mà thôi.

ÂmII Phụ ảnh Hóa Tượng bị đánh vỡ. Cơ thể Dịch Nam bị đánh rất mạnh, khi bay ra ngoài, một luồng máu tươi phun rail

Họa đổ máu!

Bỗng nhiên, cơ thể cụ Dịch chấn động!

Bộp!

Quá nhanh!

Đến khi Dịch Nam ngã xuống đất, đám người mới phản ứng ra, rất hoảng sợ.

Nhìn vết thương của Dịch nam, có lẽ dù dùng phương pháp điều trị tốt nhất, cũng phải nằm trên giường nửa tháng. Vừa ra tay đã đánh mạnh đến vậy để phế con cháu Dịch gia, thủ đoạn này quá quyết đoán, khiến người ta sợ hãi!

- Bắt lấy hắn, sống chết gì cũng được!

Dịch Huyễn nhanh chóng ra lệnh.

Rất nhiều hộ vệ Dịch gia xung quanh ùa đến. Những đòn tấn công dồn dập ào về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương lạnh mặt, hai tay bỗng giơ lên.

Âm! Ầm! Âm!

Một luồng uy lực mạnh mẽ ập về bốn phương tám hướng, lấy Tiêu Dương làm trung tâm.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Phốc!

Phốc! Phốc!

Tất cả hộ vệ Dịch gia lao lên đều bị Tiêu Dương đánh cho hộc máu, bay ra, đập mạnh xuống đất.

Cực kỳ chấn động!

- Rốt cuộc anh là ail

Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười ha ha, cơ thể thẳng đứng ngạo nghễ giữa đất trời. Hắn bước lên trước một bước. Giờ đây, toàn thân hắn tỏa ra một ánh sáng chói mắt. Chỉ trong phút chốc, đám người kinh ngạc phát hiện ra rằng, bóng người thanh niên áo xanh đã trở thành một bộ áo trắng.

Khôi phục lại hình dáng!

- Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi tên!

Tiêu Dương trở lại hình dạng cũ. Ánh mắt lạnh lùng, hai mắt như kiếm, lạnh lùng nói.

- Minh Châu Lăng Thiên, họ Tiêu tên Dương!
Bình Luận (0)
Comment