Chương 881: Trấn áp toàn bộ
Chương 881: Trấn áp toàn bộChương 881: Trấn áp toàn bộ
Cái tên Tiêu Dương làm chấn động tất cả mọi người!
Tác phong quyết đoán của hắn làm người ta kinh ngạc, sắc mặt đổi hẳn.
- Tiêu Dương? Chẳng lẽ là đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên nổi tiếng gần đây ở Thiên Tử Các đó ư?
- Không ngờ lại là anh ta, người đã từng đại náo Quân gia, được mệnh danh Tuyệt Thế Thần YI
- Thời gian trước vừa hoàn toàn một phi vụ rất khó tại Tử Vong Cốc cùng thái tử Dịch Hàn.
Không ít người đều biết đến danh tiếng của Tiêu Dương. Họ ồn ào bàn tán. Có một vài người không biết Tiêu Dương là ai cũng vội hỏi những người xung quanh. Chỉ trong phút chốc cái tên Tiêu Dương ồn ào vang lên. Đương nhiên cũng có rất nhiều đánh giá trái chiêu vê hắn.
Trên danh nghĩa, Tiêu Dương là thành viên của Thiên Tử Các. Dịch gia là thượng cấp của hắn. Vậy mà hắn dám to gan bất kính với Dịch gia như vậy.
Trong số khách mời, cũng có không ít tinh anh của Thiên Tử Các. Ánh mắt của họ nhìn Tiêu Dương mang theo sự phẫn nộ.
Bà đã từng tiếp xúc với Tiêu Dương, khi ở Minh Châu cũng biết tâm tư của con gái mình. Bà cũng ngâm điều tra lai lịch của Tiêu Dương. Đây là một người không có địa vị gì đặc biệt. Điêu khiến bà kinh ngạc là, một người đơn độc như Tiêu Dương mà lại dám đến gây sự với Dịch gia, vì con gái của bài
- Tiếc là...
Bạch Tố Tâm nắm chặt lấy tay mẹ mình là Phương Mộng Lam, ánh mắt tràn đầy nước. Cô lẩm bẩm, hai mắt nhìn vào người mặc áo trắng, nước mắt không ngừng túa ra, không biết là xúc động hay phấn khích...
Phương Mộng Lam thầm thở dài:
Mỗi người mang một ánh mắt khác nhau, tập trung trên người Tiêu Dương.
- Đại cal
Cây cao giữa rừng, gió ắt quật ngã.
Với Phương Mộng Lam, Tiêu Dương gây sự với Dịch gia thế này, dù rất dũng cảm, nhưng chắc chắn là tự đâm đầu vào chỗ chết.
- Tiêu Dương. Quả nhiên là anh đến rồi.
Tiêu Dương chưa từng khiêm nhường khi ở trong Thiên Tử Các. Mặc dù có một số người bái phục hắn, nhưng phần đông là muốn cho Tiêu Dương một bài học.
- Khanh Thành quả là không nhìn nhầm người.
- Anh đến rồi, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Vẻ mặt Phương Mộng Lam không giấu nổi sự kinh ngạc.
Bạch Húc Húc như trút bỏ được gánh nặng. Trong lòng cậu ấy, Tiêu Dương là niềm tin, không bao giờ sụp đổ. Có đại ca ở đây, thì việc của chị cả không cần cậu ấy lo nữa.
Không thể thoát được kiếp này.
Đúng lúc này, Bạch Húc Húc đã vui mừng kêu lớn lên, cười ha ha, rất xúc động:
- Tiêu Dương, dù là vì lý do gì, anh hãy đi cùng tôi xuống đã, ngày khác chúng ta nói chuyện sau. Dịch Hàn không muốn nhìn thấy điều này. Nhưng sự việc đã tới nước này, là cháu trưởng của Dịch gia, Dịch Hàn không thể lùi bước được.
- Hóa ra anh chính là Tiêu Dương!
Thái tử Dịch Hàn hết sức chấn động. Khi y hỏi câu này, thật ra y đã đoán được đó là Tiêu Dương rồi. Chỉ là y không ngờ rằng, Tiêu Dương quyết đoán thừa nhận thân phận của mình như vậy.
Nhưng rất nhanh, Dịch Huyễn bèn phát hiện ra rằng, y đánh mạnh một đòn nhưng lại giống như đánh vào bịch bông vậy, mềm nhữn, như đánh vào không khí, cực kỳ khó chịu... Bởi lẽ Tiêu Dương hoàn toàn không để ý đến lời của y.
Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
Anh ấy đã tới rồi.
Gió thu thổi tới, tất cả không cần nói cũng hiểu.
Giờ đây, một người áo trắng, một gương mặt xinh xắn tiều tụy đang nhìn nhau.
Nếu thế này, Tiêu Dương và Dịch gia đã gây thù thật rồi.
Dịch Huyễn cười lạnh:
- Đúng là tìm mãi không thấy, mà không tìm lại tự ló mặt ra. Tôi còn chưa đi tìm anh, vậy mà anh đã tự động đến rồi. Thù cũ hận mới, hôm nay chúng ta cùng tính luôn!
Dịch Huyễn hôm nay bị xấu mặt, giờ đây Tiêu Dương lại kiêu ngạo tìm đến Dịch gia như vậy, Dịch Huyễn đâu thể bỏ qua.
Bước lên trước một bước, Dịch Hàn nói:
Giờ đây, ánh mắt thái tử giả Dịch Huyễn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Gương mặt nho nhã ôn hòa giống như một con rắn độc đeo mặt nạ, chỉ cần có cơ hội là sẽ cắn một nhát thật mạnh.
- Không có gì phải nói hết!
Dịch Hàn vẫn muốn áp chế chuyện này.
Hai mắt Bạch Khanh Thành lấp lánh. Trong sự tuyệt vọng bỗng có một thần thái khác. Lý trí từng vô số lần nói với cô rằng, anh ấy không nên đến đây. Nhưng khi thật sự tuyệt vọng, Bạch Khanh Thành thật khát khao có thể nhìn thấy anh ấy, có thể dựa vào bờ vai rộng ấm áp của anh ấy, không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Áo trắng sáng, đầy thần khí.
Hắn không thay đổi gì cả.
Đây chính là điêu hắn thu hút cô.
Ánh mắt Tiêu Dương đầy kiên định và tự tin, nhìn vào Bạch Khanh Thành, chầm chậm gật đầu.
Sự ấm áp dồn lên trong lòng.
Sự lạnh lẽo ở tay dân mất đi...
Không ai biết rằng, bàn tay phải Bạch Khanh Thành giấu trong tay áo, đang câm một con dao lạnh lẽo. Khi cô ấy tuyệt vọng, chỉ còn một suy nghĩ, khi Dịch gia cầm "Thần Thánh Chi Tâm' ra, cô ấy sẽ kết liễu đời mình.
Dù có chết, cô ấy cũng phải nói cho mọi người rằng, Bạch Khanh Thành chỉ chờ đợi một người.
- Đây mới là người đàn ông thực sự trên thế gian.
- Tức giận vì một hồng nhan! Sau trận chiếu này, nếu Tiêu Dương còn sống, nhất định sẽ trở thành một giai thoại.
- Đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên, mạnh như lời đồn. Đúng là danh bất hư truyền.
Những đòn tấn công mạnh mẽ và sắc bén, làm không ít người phải kinh ngạc.
Mỗi tên hộ vệ Dịch gia lao lên đều bị hắn đánh một cách vô tình.
Ánh mắt trời buổi trưa rất chói mắt. Nó chiếu thẳng xuống, chiếu lên bóng người mặc bộ quần áo trắng muốt này. Dường như hắn giống như một hòn ngọc đang phát ra ánh sáng chói mắt. Trên nền đất bốn bà, máu nhuộm đỏ. Ánh mặt trời chiếu xuống, hàn quang phát ra chói mắt.
- Dù là ai, cũng đừng hòng mang em ra khỏi bên cạnh anh.
Giọng của Tiêu Dương đầy bá khí và kiên định.
- Ai chặn đường, anh sẽ đánh người đó!
Vừa dứt lời, đám người cũng lao tới. Bóng người Tiêu Dương chợt nhoáng lên.
Nhanh!
Gần như không ai bắt được bóng hình của hắn. Giống như một luồng điện lao vào trong đám người, rồi nổ tung.
Phụt!
Một luồng máu phun lên trời, rồi nhuộm đỏ nền đất.
Những bóng người phun máu ra, rồi nằm trên mặt đất gào lên đau đớn.
Tiêu Dương dường như không nhìn thấy đám hộ vệ Dịch gia đang đằng đằng sát khí. Đứng ở giữa trung tâm của những đòn tấn công, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào Bạch Khanh Thành. Giọng nói của hắn vang lên, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.
- Anh đến đây vì eml
Trong mắt y, Bạch Khanh Thành đã là vợ của y rồi. Giờ đây vợ của mình lại liếc mắt đưa tình với một người đàn ông khác, Dịch Huyễn sao chịu nổi sự sỉ nhục này. Lập tức y phẫn nộ ra lệnh. Chớp mắt, bốn bề lại một có một tốp hộ vệ Dịch gia lao tới tấn công về phía Tiêu Dương.
Dịch Huyễn đã gạt bỏ hoàn toàn bộ mặt giả tạo, ánh mắt đầy sát khí.
Giờ đây, một âm thanh tức giận chói tai vang lên.
- Giết hắn!
Đám người xung quanh biết mục đích mà Tiêu Dương đến đây. Không ít người đã thay đổi lập trường, cảm thán vì hành động của Tiêu Dương.
Đặc biệt là các cô gái. Trong lòng mỗi thiếu nữ đều ít nhiều có một ước mơ. Những điều Tiêu Dương làm hôm nay rất giống với giấc mơ của họ. Rất nhiều người đều tự hỏi mình, nếu mình ở vào trong cảnh này, liệu có người nào yêu mình, bỏ qua tất cả vì mình hay không?
Ánh mắt họ nhìn Tiêu Dương đã thay đổi.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, trong lòng tất cả mọi người, Dịch gia là một nhân vật cực lớn, sức mạnh rất lớn lao. Giờ đây Tiêu Dương mặc dù đang chiếm thế thượng phong, nhưng trong mắt tất cả mọi người, chắc chắn hắn sẽ chết. Trong lòng mọi người thường đồng tình với kẻ yếu. Càng huống hồ, đây là hắn đấu tranh vì người yêu của mình, càng khiến người ta phải cảm động.
Vô hình trung, Tiêu Dương đã đạt được tấm lòng mọi người! Chỉ có không ít cường giả tỉnh anh trong Long Tộc Thiên Tử Các là càng nhìn Tiêu Dương càng thấy khó chịu. Hơn nữa, họ cũng đã ý thức được rằng, đây là một cơ hội rất tốt để lập công. Nhìn từ vẻ mặt của Dịch Huyễn, có thể thấy rằng chỉ cần tóm được Tiêu Dương trước mặt Dịch gia, thậm chí là giết hắn, nhất định sẽ lập công lớn!
- Để tôi bắt tên không còn vương pháp gì này!
Một tiếng hét vang, người lao ra như tên bắn, trong tay đã giương lên hai ngọn lửa rất nóng.
Ánh lửa đầy trời!
Người thuộc tính hỏa.
Vù! Vùi
Hai ngọn lửa lập tức đã lao tới trước mặt Tiêu Dương, rồi bắn tung tóe ra khắp nơi trong chớp mắt, hình thành một cái lưới khổng lồ bọc lấy Tiêu Dương.
Tiêu Dương không động đậy, kệ cho ngọn lửa lao tới, ập đến người hắn.
Người đó ngớ ra, rồi lập tức cười lớn:
- Đội trưởng Lăng Thiên cũng chỉ vậy mà thôi.
Tiêu Dương hơi liếc mắt nhìn những đốm lửa đang ở trên người mình, miệng cười một cách khinh thường:
- Chơi lửa hả?
Tay hắn nhẹ nhàng búng ra, chớp mắt, những ngọn lửa trên người Tiêu Dương như có cảm tính, toàn bộ đều tập trung lên ngón tay Tiêu Dương.
- Gì cơ?
Người đó kinh ngạc kêu lên, những người xung quanh cũng chấn động.
- Ngay cả lửa cũng không đốt được dù chỉ một góc áo của hắn. Quá mạnh!
Vùi
Đầu ngón tay của Tiêu Dương đã bắn đốm lửa đó ra. Thế là nó nổ ra trong không trung, rơi xuống trông như pháo hoa.
Người đó không ngờ được lửa mà mình phóng ra lại quay ngược lại tấn công mình. Hơn nữa, khi y muốn chặn nó lại, thì đã kinh hãi phát hiện ra không còn chỗ nào để trốn nữa. Một tiếng thét vang lên, toàn thân y bị lửa bọc lấy, giấy giụa trên nền đất...
- Quá ngông cuồng! Tưởng rằng không ai trị được anh sao?
Trong số cường giả Thiên Tử Các xung quanh, không ít thế lực của Dịch gia. Cũng có không ít người muốn dựa dẫm Dịch gia. Giờ đây họ đều phẫn nộ ra tay, chớp mắt ánh lửa bùng lên, nước xối xả, gai nhọn đâm ra, tường đất đổ xuống, ánh vàng tỏa ra, mưa như kiếm...
Vô số đợt tấn công khiến người ta hoa mắt, vô cùng lấp lánh và nhiêu mầu sắc. Trông thì rất đẹp nhưng lại đây nguy hiểm, đầy sát cơ. Những luồng khí mênh mông khiến không gian phát ra tiếng vù vù.
Tấn công đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Tiêu Dương sắc lạnh, cơ thể lao ra:
- Ai đến tôi sẽ đánh hạ người đói
Bụp! Bụp! Bụp! Một quyền, một chưởng, đánh ra như phá núi. Lập tức có một vài bóng người phun máu bay ra, ngã xuống.
- Lên
- Giết
Trên chiến trường nhuốm máu, bóng người áo trắng đứng ở giữa, ánh mắt không hề sợ hãi, mà khí thế ngập trời, ra tay liên tiếp, đánh cho từng bóng người lao lên phải ngã xuống.
Không ai là ngoại lệ.
Hàng loạt bóng người vọt tới tấn công, phun máu và thất bại.
Có cường giả Thiên Long Tộc Thiên Tử Các, cũng có hộ vệ Dịch gia, và không ít đệ tử Dịch gia.
- Lùi hết xuống cho tôi!
Một chưởng của Tiêu Dương "Ngọc Đế Thiên Uy" đánh bay ba người, khí thế dâng lên cao nhất.
Tất cả mọi người nhìn trận chiến này đều phải kinh hãi.
Đồng tử không ngừng giãn ra, kinh ngạc.
Dịch gia đã phái nhiều người để vây đánh như vậy, mà bị hắn đánh bại hết rồi. Sức mạnh này đủ để khiến mọi người kinh hoàng. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào người đang ở giữa mắt bão. Mặc dù nhìn thì như bị đánh hội đồng, nhưng thật ra là Tiêu Dương đang đánh hội đồng đám người nhà Dịch gia.
Quá hung tàn!
- Lùi xuống! Lùi hết xuống!
Khí thế Tiêu Dương ngút trời, dường như là một vị thần nhìn xuống chúng sinh. Từng bóng người bị hắn đánh bay, hộc máu rồi ngã xuống đất.