Chương 882: Thiên tài quyết đấu!
Chương 882: Thiên tài quyết đấu!Chương 882: Thiên tài quyết đấu!
Một người đàn ông quá mạnh!
Tiêu Dương giống như một vị thân đứng giữa trời đất bao la. Những bóng người bốn bề đều hộc máu ngã ra mặt đất, hoặc mặt sợ hãi, không dám xông lên nữa. Tiêu Dương vẫn không sử dụng bất kỳ vũ khí gì, chỉ bằng nắm đấm mà chấn áp được toàn bộ.
Cả không gian như vẫn đang vang vọng tiếng của Tiêu Dương.
Trấn áp!
Ai đến sẽ đánh lùi người đó.
Hắn đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho lời nói này. Đến hiện tại, tất cả những người muốn đánh bại Tiêu Dương đều bị hắn đánh lùi hết. Mặc dù không ai chết, nhưng cũng có không ít người bị thương nặng, máu nhuộm trên nền đất.
Trong lễ mừng thọ của Dịch lão tướng quân mà lại phải đối mặt với một sự kiện đẫm máu thế này. Hơn nữa, tất cả đều là do một người thanh niên.
Đó là đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên, ở Thiên Tử Các Viêm Hoàng, Tiêu Dương!
Quả nhiên, như những gì mọi người dự liệu. Giờ đây, ở sâu trong khu nhà Dịch gia, những bóng người đang phá không bay ra.
- Thiết Y Vệ là một đội hộ vệ nòng cốt tinh nhuệ, được Dịch gia bồi dưỡng, số lượng không nhiều nhưng tất cả đều là cường giả.
- Thiên phú hơn người, có lẽ là để hình dung loại người như anh ta. Không thể so bì với người bình thường được.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn về phía đó. Giờ đây những tên Thiết Y Vệ của Dịch gia đang chạy ra từ phía trong. Ai nấy đều mang trên mình bộ áo giáp màu trắng, trông rất lạnh lùng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng gắt. Mỗi một tên Thiết Y Vệ đều có khí thế mạnh hơn những người trước đó đã tấn công hắn.
Tiếng kêu không ngừng vang lên.
Ánh mắt Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn về phía đằng xa bên cạnh, thấy bóng dáng Nữ Thần Băng Sơn.
Giờ đây, những ánh mắt nhìn Tiêu Dương đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù trận chiến này vẫn chưa đến hồi kết, nhưng thế mạnh của Tiêu Dương đã ăn sâu trong lòng mọi người. Trong số những người tấn công Tiêu Dương, có một vài người có danh tiếng ở thủ đô, đều bị Tiêu Dương đánh một quyền mà hộc máu, bị trọng thương.
Bên tai Tiêu Dương bỗng vang lên những tiếng nói rất khẽ:
- Lợi hại, đúng là lợi hại quá.
- Đây là thực lực của Tiêu Dương ư?
- AI Thiết Y Vệ của Dịch ra được điều động rồi!
Tiêu Dương không hiểu, tại sao Đạm Đài Diệc Dao lại nhắc nhở mình những điều này?
Nhưng, không phải ai cũng gây sự với Dịch gia được đâu. Tiêu Dương gây sự càng lớn, thì có lẽ hậu quả sẽ càng thê thảm. Dịch gia sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Nhìn sang Đạm Đài Diệc Dao, miệng Tiêu Dương nở nụ cười lạnh lùng. Quả nhiên là giao tình giữa hắn và Đạm Đài Diệc Dao vẫn chưa đủ để Đạm Đài Diệc Dao xuất phát từ lòng tốt để giúp đỡ hắn.
- Trên người họ mặc những bộ áo giáp đặc biệt, không đao thương nào đánh được, đánh đâu thắng đó, xây dựng nên uy danh của Thiết Y Vệ.
Đạm Đài Diệc Dao.
Cô đã nhận ra nụ cười lạnh của Tiêu Dương vừa nãy.
Người của Dịch gia không cho Tiêu Dương thời gian suy nghĩ. Sau khi Thiết Y Vệ tới nơi, lập tức bèn tấn công dồn dập về phía Tiêu Dương.
Âm! Âm! Ầm!
Sau khi Đạm Đài Diệc Dao vào Dịch gia, Tiêu Dương đều để ý đến cô ấy. Vì Tiêu Dương chắc chắn rằng mục đích Đạm Đài Diệc Dao đến đây giống hắn, đều muốn lấy "Thần Thánh Chi Tâm”. Giờ đây Đạm Đài Diệc Dao "tốt bụng" nhắc nhở hắn, nhất định là vì hy vọng hắn ở đây đối phó với người của Dịch gia, để thu hút sự chú ý của Dịch gia, còn cô ấy thì đi vào tìm "Thần Thánh Chi Tâm”.
Thiết Y Vệ đúng là danh bất hư truyền.
Hắn phát hiện ra những hộ vệ bên cạnh Đạm Đài Diệc Dao bị thiếu mất mấy người.
- Từ bước đầu tiên khi anh bước vào Dịch gia, anh phải biết rằng đây là một con đường không có lối thoát
Dịch Huyễn cười lạnh nhìn Tiêu Dương:
- Hừ! Anh tưởng rằng dựa vào sức lực thôi mà có thể làm gì cũng được sao?
Cô ấy tính toán khá kỹ. Thật ra, dù Đạm Đài Diệc Dao không làm gì cả, Tiêu Dương cũng sẽ làm hết sức mình. Xét cho cùng, hắn muốn có được "Thần Thánh Chi Tâm", đều là vì Bạch Khanh Thành. Giờ đây, hắn cũng chiến đấu vì Bạch Khanh Thành.
Tiêu Dương liên tục đánh ra ba quyền. Lập tức, ba tên Thiết Y Vệ bị chấn động lùi ra sau mấy bước. Nhưng bọn họ không hề bị thương. Chớp mắt, họ lại giương đao lao về phía Tiêu Dương
Quả nhiên là đeo mai rùa!
Đám người xung quanh cũng thầm than.
Phía đằng xa, ánh mắt lạnh lùng của Đạm Đài Diệc Dao lộ vẻ kinh ngạc.
- Người đàn ông này đúng là không đơn giản.
Đạm Đài Diệc Dao nheo mắt nhìn phía trước.
- Xem ra mục đích của mình không giấu nổi anh ta.
- Giết hắn!
Tất cả có chín tên Thiết Y Vệ. Chín thanh đao cùng lóe lên ánh sáng lạnh lùng, bổ về phía Tiêu Dương, với thế tới như gió thu quét lá, chém đi tất cả sóng gió, cuồn cuồn, bao trùm khắp cả đất trời.
Đòn tấn công mạnh mẽ và sắc bén.
Âm! Âm!
Dựa vào thân pháp tinh diệu, mặc dù luồng tấn công của Thiết Y Vệ rất mạnh và nhanh, nhưng Tiêu Dương vẫn dễ dàng tránh được. Đồng thời một tay của hắn đập ra, mặc dù không đánh vỡ được áo giáp của Thiết Y Vệ, nhưng vẫn khiến họ phải lùi lại phía sau.
Giống như bọn gián đánh mãi không chết, Thiết Y Vệ thuận thế chém đao nữa. - Hì, dù không giết chết được anh, cũng sẽ khiến anh mệt chết.
Dịch Huyễn cười lạnh:
- Bộ áo giáp của Thiết Y Vệ là không thể đánh vỡ được.
- Thần Kiếm Như Tuyết!
- Thế thứ ba Phong Kiếm...
Người áo trắng đứng đầu, ánh kiếm trong tay sáng lên, lấp lánh và sắc nhọn.
- Xuất chiêu!
Bóng người chèn xuống, vừa vặn lao vào chín Thiết Y Vệ đang lao lên.
- Hạ xuống!
Vùi! Vù! Vùi! Vù! Vùi! Vù! Vùi! Vùi! Vùi VùiI
Bóng người ở khắp nơi, chín thanh thân kiếm lấp lánh ánh sáng bảy màu bay vòng vòng ra.
Thiên Hoàng Kiếm ra khỏi vỏ!
Dường như tiếng vù vù đang bay trên bầu trời.
Chín tên Thiết Y Vệ thấy vậy, bèn nhìn nhau, quyết đoán lao lên, muốn giết chết Tiêu Dương ngay trên trời.
- Phụ ảnh Hóa Tượng!
Bóng áo trắng trên trời chớp mắt phân ra. Tổng cộng có tám phụ ảnh Hóa Tượng. Mỗi vị đều là một Tiêu Dương áo đen thần sắc lạnh lùng. Bản tôn-một bóng áo trắng như tuyết đứng ngạo nghễ giữa trung tâm tám phụ ảnh Hóa Tượng.
- Giơ kiếm!
Người áo trắng ở giữa, tay rung lên. Gần như cùng lúc đó, chín thanh Thiên Hoàng Thần Kiếm sắc bén rơi vào tay chín bóng người.
Một mình Tiêu Dương bay lên cao gần năm mét, ánh sáng mặt trời giữa trưa chiếu thẳng xuống. Dường như mang trên lưng ánh mặt trời lấp lánh, hai tay Tiêu Dương mở rộng ra.
- Tôi muốn xem xem, cái mai rùa này cứng đến đâu.
Tiêu Dương nhíu mày, mặt sắc như kiếm, sắc bén xẹt qua bầu trời, áp chế đến tận sâu linh hồn Dịch Huyễn:
- Không thể đánh vỡ được sao?
Lại một đòn nữa đánh về phía Thiết Y Vệ.
Bộp!
Ánh kiếm liên tục đánh xuống. Trên bầu trời như đang xối xả tuyết rơi. Kiếm khí mạnh mẽ mà sắc bén đâm xuyên vô số lỗ dày đặc trên mặt đất.
Kiếm chỉ và Thiết Y Vệt
- Ha ha ha! Thật là đồ ngu! Rõ ràng biết không thể đánh được Thiết Y Vệ, mà còn dám sử dụng một chiêu thức ngu xuẩn thế này.
Đúng lúc này, Dịch Huyễn không nhịn nổi bật cười lớn, ánh mắt nhìn Tiêu Dương giống như nhìn một người chết. Mặc dù vậy, nhưng giờ đây tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía trước. Sự mạnh mẽ của Tiêu Dương trước đó nói cho họ rằng, hắn không thể là một kẻ ngu.
Áo giáp của Thiết Y Vệ không thể phá.
Hắn có thể phá!
Ánh mắt tiêu Dương lộ sắc thái lấp lánh!
Soạt!
Kiếm quang xẹt qua như điện.
Rất nhanh khiến cho người ta phải hoa mặt. Thêm vào đó là ánh mặt trời chói lóa khiến đám người phải nheo mắt lại. Khi mở mắt ra nhìn, tám phụ ảnh Hóa Tượng Tiêu Dương áo đen đã biến mất tăm. Tiêu Dương áo trắng đang cầm Thiên Hoàng Thần Kiếm, lặng lẽ đứng ngạo nghễ giữa trời.
Chín Thiết Y Vệ trong không trung như ngừng lại...
Một trận gió thổi qua.
Rắc!II
Tiếng nứt vang lên dội vào tai mọi người như tiếng sấm.
Áo giáp trên người chín Thiết Y Vệ nhanh chóng nứt ra. Đồng thời trên trán họ, máu túa ra. Hai mắt mở to, giống như nhìn thấy cảnh kinh hoàng trước lúc chết.
Ai nói là áo giáp không thể phái!
Bịch bịch bịchI
Chín bóng người ngã xuống mặt đất, không sống nổi.
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Họ đều nín thở, ánh mắt nhìn chăm chú lên người mặc áo trắng.
Ngay lập tức, họ hít vào một hơi.
- Thiết Y Vệ của Dịch gia đã bị hắn đánh bại một cách dễ dàng!
- Trời ơi, rốt cuộc đây là quái vật gì vậy. Đây là thiên tài trong số thanh niên sao? Không phải là một lão quái vật nào cải lão hoàn đồng chứ.
Thiên Hoàng Kiếm lóe lên, phát ra những tiếng phượng hoàng kêu kiêu ngạo.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Máu chảy ròng ròng trên mặt đất.
Chín người Thiết Y Vệ là chín người đầu tiên chết trong trận chiến này.
Tiêu Dương giết họ một cách vô tình như vậy đã cho thấy thái độ của hắn. Sự việc ngày hôm nay chắc chắn không thể thỏa hiệp.
Bóng người trước mắt Tiêu Dương rung động. Ở phía ngoài năm mét, thái tử Dịch Hàn đang nhìn hắn.
Cảnh này khiến mắt mọi người đều sáng lên, máu trong người như sắp dâng trào.
Dịch Hàn chuẩn bị ra tay!
Một người là thiên tài xuất thế, sát thần hung tàn.
Một người là thái tử Viêm Hoàng, được mọi người yêu mến, vừa còn có danh hiệu "đệ nhất công tử Viêm Hoàng”. Thiên tài quyết chiến!
Điều này khiến mọi người rất kỳ vọng.
Rốt cuộc ai sẽ là vương giả của thế hệ trẻ.
Tất cả mọi người rất phấn chấn, rồi hít sâu vào, yên lặng không nói nữa. Ánh mắt họ đều nhìn về phía hai cường giả trẻ tuổi. Hơn nữa họ đều hiểu rằng, mặc dù đây chỉ là hai người trẻ tuổi nhưng cảnh giới hiện tại của họ là thứ mà phần lớn tiên bối đều không đạt được.
Hai vương giả thiên tài quyết đấu, nhất định sẽ rất hồi hộp.
Ánh mắt Dịch Hàn nhìn Tiêu Dương, nét mặt hơi phức tạp. Sự việc đã đến mức này, không còn nằm trong dự liệu của Dịch Hàn nữa. Dù y không muốn trở thành kẻ địch của Tiêu Dương, nhưng giờ đây tất cả đám đệ tử đang kêu gào ở xung quanh này chẳng lẽ sẽ đồng ý để y làm vậy sao? Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi của ông nội, càng không thể mất mặt như vậy.
Y bắt buộc phải ra tay!
Trong số thanh niên của Dịch gia, chỉ có y đủ tư cách là đối thủ của Tiêu Dương.
Hai người đã từng sát cánh bên nhau ở cốc Tử Vong nước Mỹ, giờ đây lại bắt buộc phải đối đầu.
- Anh đúng là khiến tôi phải ngạc nhiên.
Dịch Hàn bình tĩnh nói.
Y muốn nói đến thực lực của Tiêu Dương.
Ở Mỹ, y còn có thể dễ dàng nhận ra cảnh giới thực lực của Tiêu Dương. Mặc dù có rất nhiều thủ đoạn, nhưng thực lực của Tiêu Dương về bản chất không thể bằng y. Nhưng giờ đây, Tiêu Dương đứng trước mặt y, mà y không nhìn thấu được hắn.
Quá thần bí khó lường.
- Nhưng, việc ngày hôm nay, phải chấm dứt.
Dịch Hàn trâm giọng nói:
- Tiêu huynh...
- Không phải nói nhiều đâu.
Tiêu Dương xua tay nói:
- Mục đích của tôi chỉ có một, đó là Dịch gia tuyên bố không can thiệp vào hôn sự của Bạch Khanh Thành nữa. Anh có thể làm được không?
Dịch Hàn lắc đầu.
Ngày hôm nay ở đây tập trung rất nhiều người nổi tiếng trong các giới ở thủ đô. Bạch Khanh Thành và Dịch Huyễn đính hôn đã không còn là việc của hai người họ nữa, mà liên quan đến thể diện của Dịch gia.
Dịch Gia không thể chịu mất mặt như vậy.
- Nếu đã vậy thì đánh một trận đi!
Tiêu Dương giơ kiếm lên.