Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 988 - Chương 995: Một Cái Đầu Thật Lớn

Chương 995: Một cái đầu thật lớn Chương 995: Một cái đầu thật lớnChương 995: Một cái đầu thật lớn

Mũi tên bay đến, không kịp chuẩn bị.

Một kiếm này của Tiêu Dương vận chuyển kiếm lực, dung nhập vào Thanh Liên kiếm ca, sát khí lập tức bao trùm năm đại đô thống.

Một tiễn của Dực lại mang đến sát khí trí mạng đằng sau Tiêu Dương. Là một cung tiễn thủ truyền kỳ, việc nắm chắc thời cơ được y vận dụng đến cực hạn. Lúc này, khom người bắn tên, mũi tên xuyên qua màn đêm, giống như một tia chớp ác liệt xuất hiện phía sau Tiêu Dương.

Tuyệt Diệt Thần Tiễn, Liệt hồn.

Xé rách thiên địa, đâm thẳng linh hồn.

Một người là ngoại lai với thiên phú yêu nghiệt, một người là cung tiễn thủ truyền kỳ.

Hai người cơ hồ đều đồng thời khởi động sát chiêu.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự không cam lòng. Nếu không phải có một tiễn này, hắn tuyệt đối nắm chắc làm bị thương ít nhất hai người trong năm đại đô thống. Hơn nữa, sát chiêu này đã được hắn vận dụng cả Hám Đạo Thuật lẫn kiếm lực.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Cả quá trình chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Năm đại đô thống chỉ cảm thấy độc thần giả đang bị Ly thân ấn giam giữ đột nhiên phá vỡ phong ấn xông ra ngoài. Phản kích nhanh chóng khiến bọn họ không kịp phòng ngự. Thậm chí còn cảm giác nguy cơ đang phủ xuống.

Kiếm trong tay lại lao đến, trực chỉ Hào Phong.

Khi còn ở Dịch gia, Tiêu Dương dựa vào Hỗn Nguyên Kim Thương mà chặn được Cổ Thần Cung của Dịch Hàn. Hiện tại, ở vùng đất bị bỏ quên này, hiệu quả phòng ngự của Kim Thương không giảm. Thế tấn công của mũi tên rất mãnh liệt nhưng cũng chỉ ôm hận mà ngã xuống trước Kim Thương.

Năm người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Dương lại chặn được một kích của Dực.

- Kim thương, Hỗn nguyên.

Ánh mắt Hào Phong hiện lên sự kinh hãi. Lúc này, căn bản cũng bất chấp hình tượng, như món thịt tẩm bột ngã xuống mặt đất. Khi Tiêu Dương định thừa thế xông lên, bão táp đã nhấc lên từ bốn phương tám hướng. Tứ đại đô thống đã đánh tới.

Đúng là lãng phí thật lớn.

- Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.

Tay trái Tiêu Dương thi triển, ánh sáng của Kim Thương một lần nữa tản ra thân quang hoa mỹ, tràn ngập cả bóng đêm.

Nhưng Tiêu Dương cũng không dám trực tiếp đưa lưng đón nhận mũi tên đang xé rách không gian lao đến. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, kiếm ý trong khoảnh khắc mất đi phân nửa. Thanh Liên kiếm hoa cũng dần dần biến mất.

Cũng may mà thần tiễn Dực xuất hiện kịp thời.

Hàn quang xet qua trong mắt Tiêu Dương, thân ảnh lui vê sau mười bước.

Thân ảnh Tiêu Dương mượn lực trùng kích chi hồn của mũi tên, như thiểm điện lướt về phía trước, kiếm quang đột nhiên hiện lên.

Phòng thủ, phản kích liên tục, kinh tâm động phách. Mặc dù không chiếm được tiện nghi, nhưng cũng là một lần dạo Quỷ Môn Quan. Nhất là Hào Phong, chớp mắt vừa rồi ông ta đã chính thức cảm nhận được thực lực bộc phát của độc thần giả trước mắt.

Tốc độ như lưu tinh rơi xuống, một kiếm phá không.

Không cam lòng.

Tiêu Dương đã đoán được vị trí của cung tiễn thủ thần bí. Nếu cứ để cho mũi tên bắn lén mình, chi bằng trực tiếp lao đến đó mà giết. Năng lực cận chiến của cung tiễn thủ nhất định yếu hơn cung tên của y rất nhiều.

Tiêu Dương không có ý định dừng lại, trường kiếm vung lên. Nhưng chỉ là động tác giả, đột nhiên chạy về một hướng khác.

- Đây là thân binh thông linh Kim Thương?

Năm đại đô thống một lần nữa vây quanh Tiêu Dương, thần sắc ngưng trọng hơn lúc trước rất nhiều, đều vung vũ khí trong tay. Ly thần ấn đã bị phá, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể hình thành lại.

- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Kết tiếp, tiểu tử, chúc ngươi may mắn.

Vù vù vù.

Hào Phong hung hăng nện cây búa trong tay xuống, ánh mắt tràn ngập lửa giận. Ông ta đường đường là một trong năm đại đô thống Bảo Ly thành, nhưng lại bị độc thần giả làm cho suýt bị thương nặng. Sỉ nhục này, Hào Phong nhất định sẽ trả lại.

- Đứng lại.

Dực cười một tiếng, dĩ nhiên không có ý định tái chiến, thân ảnh chợt lóe, biến mất khỏi vị trí.

- Thiên thu vạn đại.

Dực lẩm bẩm một tiếng. Khi giật mình tỉnh lại, bất ngờ nhìn thấy Tiêu Dương đang đánh tới, ánh mắt liên lộ ra sự kinh ngạc, nửa ngày sau liên nhếch miệng:

- Đúng là một tên can đảm.

Thầ cung trong tay Dực đột nhiên biến mất, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Dương:

Chỗ của Dực.

Vạn lần không nghĩ đến lại bị Kim Thương ngăn được.

Một tiễn này, độc thần giả chết là không thể nghỉ ngờ.

Ánh mắt Dực hiện lên sự rúng động. Một khắc Liệt hồn tiễn được bắn ra, ánh mắt y hiện lên sự tự tin mãnh liệt.

Song phương lại lâm vào cuộc chiến mãnh liệt. Trong bóng đêm, một con ngựa chạy thật nhanh.

Tuyết Thần thân mặc Thần Giáp, giục ngựa chạy về phía cửa Tây Thiên.

Ánh mắt của y ngưng trọng, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi. Y biết, lúc này đây chính là cơ hội duy nhất trợ giúp Đằng và em gái rời khỏi thành.

Nhất định phải nắm chắc thời gian.

Trong thời khắc cực kỳ mẫn cảm này, cửa thành mở ra, dù chỉ là cửa Tây Thiên nho nhỏ cũng sẽ khiến người khác chú ý.

Gru...

Tuyết Thần phóng ngựa, khoảng cách gần cửa Tây Thiên càng lúc càng gần, trong lòng y vẫn âm thâm tính thời gian.

Tính thời gian cửa thành mở ra, tính thời gian Tiêu Dương chạy đến, còn nữa, thời gian bị phát hiện.

Một mỗi giai đoạn đều không cho phép xuất hiện bất cứ một sơ xuất nào.

Âm.

Khuôn mặt Tuyết Thần vẫn lạnh băng, nhưng ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn về phía xa.

- Không dám. Thuộc hạ khởi động cửa thành ngay.

Hai chân thủ thành run lên, vội vàng gật đầu:

- Thần sứ đại nhân ra lệnh, đến phiên ngươi nghi vấn sao?

Sắc mặt Tuyết Thần trầm xuống:

Trên đoạn đường đến đây, không ai dám ngăn cản Tuyết Thần.

Rất nhanh, cửa thành đã gần trong gang tấc. Tuyết Thần biết rất rõ, muốn để cho cánh cửa thành xa xưa này mở ra, nhất định phải khiến cho thủ thành tự mình khảm thành lệnh vào chỗ phong ấn, sau đó kích hoạt cửa thành. Khi đó cửa thành mới mở ra. Bằng không, trừ phi là thân tiên giáng xuống, căn bản không thể phá được cửa thành.

- Thần sứ đại nhân có lệnh, nhanh chóng mở cửa thành.

Cổ tay Tuyết Thần khẽ vung lên, lại một lệnh bài phóng ra.

Một khắc này, trong lòng Tuyết Thần căng thẳng vô cùng.

Y không có khả năng có được lệnh bài của thần sứ. Đây chỉ là y ngụy tạo ra. Tuyết Thần ẩn núp ở Bảo Ly thành sáu năm, sớm đã tính toán đường lui cho mình.

Thủ thành sẽ không phân biệt được lệnh bài thật giả. Dù sao, thân sứ cũng là nhân vật cao cao tại thượng.

Một khắc lệnh bài xuất hiện, ánh mắt thủ thành lộ vẻ kính sợ, vội quỳ xuống hướng phía lệnh bài, sau đó đứng lên, nghi hoặc hỏi:

- Thống lĩnh đại nhân, thần sứ rõ ràng có lệnh, tuyệt đối không được mở cửa thành.

- Đây là thân sứ đại nhân tự mình hạ lệnh. Ai ngăn cản, trảm.

Tuyết Thần ném một lệnh bài xuống đất, trực tiếp giục ngựa vọt qua, đồng thời tức giận quát lớn:

- Ta là thống lĩnh đại đội ba, có chuyện quan trọng cần gặp thủ thành.

- Cửa thành là nơi trọng địa, không được cưỡi ngựa.

Binh lính Thần Giáp đứng phía trước hét lớn một tiếng:

- Người nào?

Âm ầm.

Chiến lực Tiêu Dương mở rộng, độc chiến năm đại đô thống. Lực sát thương lan đến bốn phương tám hướng, khiến đám lính chung quanh kinh hãi vô cùng.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng sức mạnh của chỉ một người chống đỡ liên thủ của năm đại đô thống.

Mà Hào Phong lại càng phẫn nộ và khiếp sợ hơn. Thực lực của độc thần giả rõ ràng không bằng năm người, tại sao vẫn có thể hóa giải được công kích của năm người? Thời gian cũng đã đến rồi.

Cánh tay cầm kiếm của Tiêu Dương vung lên, một khắc này, kiếm quang tăng lên vô số lần.

Tiêu Dương vẫn một mực chờ thời cơ.

Kiếm lực điên cuồng khởi động trong đan điền.

- Đại đạo chí giản, tam kiếm trí mạng.

Thân ảnh Tiêu Dương bốc lên, kiếm ý tràn ngập thiên địa.

- Hỏa vân kích lãng.

Vù vù vù.

Kiếm quang đột nhiên vẽ một cái, thân ảnh Tiêu Dương mượn xu thế lui vê phía sau mười bước.

Thiên Hoàng thần kiếm trong tay biến mất, song chưởng Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa màu xanh tím.

- Hoàng hỏa liệu nguyên.

Song chưởng Tiêu Dương mãnh liệt dao động, hỏa quang ngập trời, phô thiên cái địa bao trùm năm đại đô thống.

Cù Như.

Tiêu Dương thối lui về phía sau, thân ảnh như lưu quang nhằm về một hướng, đồng thời trong lòng phát ra một tiếng gọi.

Vèo.

Trong bóng đêm, chim Cù Như thẳng xuống đậu dưới chân Tiêu Dương.

- ĐI.

Cả quá trình đều là xu thế sét đánh không kịp bưng tai, thẳng đến cửa Tây Thiên.

Trong vòng mấy giây, hỏa quang lướt qua năm đại đô thống:

- Mau đuổi theo. Hắn chạy đến cửa Tây Thiên.

Lúc này, cánh cửa thành Tây Thiên đang từ từ mở ra.

Trong lòng Tuyết Thần lo lắng đến cực điểm.

Tại sao còn chưa đến?

Như thế nào còn chưa đến?

Khi cửa thành mở ra được hai thước.

- Lớn mật.

Một tiếng rống vang lên:

- Thần sứ có lệnh, phong tỏa toàn bộ cửa thành, ai dám mở cửa thành?

Tuyết Thần giật mình.

Người tới cũng là một thống lĩnh, nhưng lại là thân tín của Bảo Ly thần sứ.

Gã nhất định có thể phân biệt được lệnh bài thật giả.

Quả nhiên, khi người nọ lên tiếng, cửa thành nhất thời dừng lại. Một thân ảnh đang giục ngựa vọt đến.

Làm sao bây giờ? Đầu óc Tuyết Thân chuyển động, nhanh chóng định đối sách.

- Đóng cửa. Lập tức đóng cửa thành.

Từ xa truyền đến tiếng rống giận vang vọng thiên địa.

Vèo.

Tuyết Thần đột nhiên rút đao, chém thủ thành chết tươi. Nhưng thủ thành cũng đã kịp khởi động phong ấn cửa thành.

Âm.

Cánh cửa nặng nề bắt đầu đóng lại.

- Bắt lấy tên phản đồ kia.

Gã thống lĩnh giục ngựa mở to mắt, dữ tợn quát lên.

Trong bóng đêm, một cự ảnh như lưu quang lướt đến.

Tiêu Dương vận khí bảo vệ Cù Như, trong khoảnh khắc kích phát tốc độ của nó, như tia chớp lao về phía cửa thành.

Kiếm quang như hồng.

Vù.

Tiêu Dương xuất kiếm, gã thống lĩnh giục ngựa bị chém bay đầu, máu tươi phun ra, đầu văng lên không trung.

- Một cái đầu thật lớn.

Tiêu Dương cười ha hả, truyền khắp phạm vi cửa Tây Thiên.

Lúc này, khoảng cách cửa thành đóng lại chưa đầy một thước, nhưng chim Cù Như đã phủ xuống cửa thành.

Thành công rồi.
Bình Luận (0)
Comment