Chương 996: Lão Đại, lão Đại, anh đang ở đâu?
Chương 996: Lão Đại, lão Đại, anh đang ở đâu?Chương 996: Lão Đại, lão Đại, anh đang ở đâu?
Khoảng cách gần trong gang tấc, Tiêu Dương tuyệt đối nắm chắc có thể bay ra ngoài.
Tiếng rống giận của năm đại đô thống vang lên rung trời. Cái đầu lâu bay lên, mang theo hơi thở châm chọc.
Bọn họ trơ mắt nhìn chim Cù Như bay đến cửa thành. Lúc này, bọn họ chỉ mong cơ thể của chim Cù Như không thể thông qua độ rộng chưa đến một thước của cửa thành.
- ĐI.
Tiêu Dương ra lệnh một tiếng, chim Cù Như dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy. Tiêu Dương bất chấp ty hiềm, ôm ngang lưng Tuyết Kiều.
Chợt lóe như điện.
Khi thân ảnh Tiêu Dương biến mất ở cửa thành, cửa thành nặng nề ầm ầm đóng lại.
Tiêu Dương vung tay lên, chim Cù Như một lần nữa xuất hiện. Tiêu Dương nhảy lên, mang theo huynh muội Tuyết Thần bay thẳng chân trời.
Chỉ sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng gầm rú điên cuồng nổi lên.
Ánh mắt năm đại đô thống tràn ngập sự phẫn nộ. Có không cam lòng, bất đắc dĩ, còn có sợ hãi.
- Tại sao lại để cho độc thần giả rời đi như thế?
Bịch một tiếng. Đầu lâu đang bay giữa không trung rốt cuộc rơi xuống đất, hai mắt mở lớn, chết không nhắm mắt.
Tiếng cửa thành đóng lại giống như sấm sét bổ vào đầu năm đại đô thống. Tất cả đều ngốc trệ, trợn mắt nhìn cửa thành đóng chặt.
Một độc thần giả ngang trời xuất thế, làm trò trước mặt vạn dân, giết chết lão thần tiên, trực tiếp phá hủy kế hoạch hấp thu lực tín ngưỡng của Bảo Ly thần. Sau đó đoạt mất chín tổ địa lệnh bài. Năm đại đô thống toàn bộ suất lĩnh, còn có thần tiễn thủ Dực tương trợ, triển khai đuổi giết độc thần giả.
Trời cao chim bay.
Làm sao mà ăn nói với thần sứ đây?
- Tại sao lại như vậy?
Âm.
- Thủ thành đã bị giết, phải lập tức đi xin thần sứ phái người khác đế mới có thể mở được cửa thành.
Hơn nữa trước khi đi còn thị uy, chém rớt đầu một vị thống lĩnh, lưu lại tiếng cười vô cùng chói tai.
- Nhanh, một lần nữa mở cửa thành.
Mang đi chính là hy vọng, để lại chính là sỉ nhục vô tận.
Đêm nay.
Trong tình huống như vậy, độc thần giả vẫn ung dung rời đi.
Lúc này, người khởi xướng hết mọi chuyện lại đang ngồi trên lưng chim Cù Như bay đi.
Trên Bảo Ly Thần Sơn, tiếng gâm không thể át truyên khắp Bảo Ly thành.
Tiêu Dương quay đầu nhìn Bảo Ly thành đã cách hơn mười dặm, nghĩ đến bộ dạng hốt hoảng của Bảo Ly thân sứ, Tiêu Dương nhịn không được đắc ý cười to. Phải biết rằng, có thể từ trong Bảo Ly thành toàn thân mang theo Tuyết Kiều trở ra, đây chính là một kỳ tích rồi.
Một lát sau, một thủ thành khác vội vã chạy đến, nhanh chóng mở cửa thành. Năm đại đô thống suất [ĩnh rất nhiều binh lính Thần Giáp lao ra, triển khai tìm kiếm. Nhưng tiếc là vẫn không tìm được.
- Thần ca đã cứu chúng ta một mạng.
Năm đại đô thống có thể tưởng tượng được thần sứ sẽ tức giận như thế nào.
Y không chịu được một tiếng "ca" của Tiêu Dương. Biểu hiện tối nay của Tiêu Dương đã hoàn toàn chinh phục Tuyết Thần. Trong lòng y, Tiêu Dương tương đương với người lãnh đạo của Tuyết Man tộc. Đồng thời, Tuyết Thần rất chờ mong, bắt đầu từ hôm nay, Tuyết Man tộc dưới sự suất lĩnh của Tiêu Dương sẽ đạt đến độ cao như thế nào.
- Không, không, Đằng, ngươi cứ gọi ta là Tuyết Thần.
Nghe xong, Tuyết Thần hoảng sợ đứng dậy, vội vàng khoát tay:
- Tra rõ. Bất luận thế nào cũng phải bắt cho được độc thần giả kia.
Đương nhiên, một phần cũng nhờ Tuyết Thần ẩn núp trong Bảo Ly thành sáu năm tiếp ứng.
- Đa tạ.
Tiêu Dương quay sang Tuyết Thần chắp tay:
Một trong tam đại vương thành đã xuất hiện sự kiện bị sỉ nhục thật lớn.
Cũng không cần vội quay về.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Dương cũng không sốt ruột, bảo chim Cù Như giảm tốc độ. Dù sao chim Cù Như cũng đã bị thương, lại còn dốc hết sức chạy ra khỏi cửa thành. Thương thế liên hồi. Tiêu Dương chỉ định bay chừng một trăm dặm, sau đó cho chim nghỉ ngơi, thay vào đó đi bằng tuyết mã, trở lại Tuyết Man tộc. Dù sao cũng đã có tổ địa lệnh bài. Hơn nữa còn bị hắn phong ấn. Ở cái vùng bị thần lãng quên này, căn bản không có Thần Linh Môn mở ra.
Thẳng đến Tuyết Man tộc.
- Tuyết Kiều, muội nhìn gì vậy?
Tiêu Dương thấy Tuyết Kiều thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, không khỏi hỏi một câu.
Tuyết Kiều le lưỡi:
- Muội nhìn xem bọn họ có đuổi theo hay không.
Tiêu Dương mỉm cười. Bảo Ly thân sứ không phải là thần linh. Cho dù là thần linh cũng không có cách đem thần quang bao trùm vùng đất bị lãng quên. Ở băng tuyết thảo nguyên, cho dù ông ta có bản lãnh thiên đại cũng không có khả năng đuổi theo một cách chính xác được.
Bình minh sắp ló dạng, vó ngựa vang vọng thảo nguyên.
Một đoàn tuyết mã đang chạy dưới sự điều khiển của một đám thanh niên.
- Ba Ba Đốn, ngươi thì tốt rồi, còn có cơ hội đến Bảo Ly Thần Sơn. Đây chính là nơi mà các dũng sĩ nằm mơ cũng muốn đến.
Một người hô to.
Tiêu Dương chỉ có thể quy hết thảy cho duyên phận. Khi hắn cần ngựa để đến Bảo Ly thành, liền gặp được Ba Ba Đốn. Bây giờ trên đường trở về, cần ngựa lại đụng phải vị dũng sĩ bộ lạc Cáp Cáp Sát này. Tiêu Dương thật muốn bước lên ôm y một cái thật chặt. Nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sợ hãi của Ba Ba Đốn, Tiêu Dương nhất thời bỏ đi ý niệm này trong đầu.
- Có duyên thật.
Ba Ba Đốn không kịp quay đầu chạy trốn thì người phía trước đã nhiệt tình chào hỏi:
Hai nam một nữ đang mỉm cười nhìn bọn họ chạy đến.
Đột nhiên, đệ nhất dũng sĩ Cáp Cáp Sắt giật mạnh dây cương, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn chằm chằm phía trước.
- Trăng ở Thần Sơn tròn hay không tròn?
- Thần Sơn hả...
Vị đệ nhất dũng sĩ Cáp Cáp Sắt vắt hết óc, sau đó nặn ra một câu:
- Thực... thực... to lớn.
- Còn có gì nữa không?
- Thật... thật hùng vĩ.
xkkkx
Đám thanh niên liên tục hỏi Ba Ba Đốn về những gì ở Bảo Ly Thần Sơn.
- Binh lính Thân Giáp của Thần Sơn có đẹp trai không?
- Trên Thần Sơn có bao nhiêu nhà xí?
Một người khác lên tiếng:
- Ba Ba Đốn, hãy nói cho chúng ta biết, Bảo Ly Thần Sơn có bộ dạng như thế nào?
Chính là người đã bị Tiêu Dương chặn lại, không những cướp đi thiếp mời mà còn bị lột sạch quần áo. Gương mặt lúc này có chút đỏ lên. Lúc đó y và lão tộc trưởng được người qua đường cứu, không thể tiến vào Bảo Ly thành, nên trực tiếp trở lại bộ lạc. Bởi vì việc này rất dọa người, Ba Ba Đốn và lão tộc trưởng đã thỏa thuận, nhất định không được để việc này truyền ra ngoài.
Đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Cáp Cáp Sát.
- Tiểu Tát, ngươi hâm mộ là đúng rồi. Ba Ba Đốn là đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Cáp Cáp Sát của chúng ta.
Một người bên cạnh cười nói:
Tiêu Dương thuận lợi 'mượn" được ba con ngựa, lập tức quay sang cười nói với Ba Ba Đốn:
- Đệ nhất dũng sĩ, đa tạ huynh đã cho mượn ngựa, có việc gì cứ đến Tuyết Man tộc tìm ta. Ta nhất định sẽ trả lại nhân tình này cho huynh.
Tiêu Dương giơ roi, ba con tuyết mã rất nhanh biến mất ở vùng thảo nguyên băng tuyết.
Ba Ba Đốn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Cái tên đó thật sự đã lưu lại bóng ma tâm lý quá lớn, Ba Ba Đốn một khắc cũng không muốn gặp lại hắn.
Về phần ân tình mà hắn muốn báo đáp, Ba Ba Đốn lại càng không để trong đầu. Y không muốn phiền toái tìm đến mình, chẳng lẽ bảo y đến Tuyết Man tộc tìm hắn? Tuyết Man tộc nghe qua cũng chưa từng nghe, khẳng định là một bộ lạc vô cùng nhỏ bé.
Lúc này, Ba Ba Đốn không biết rằng, chính cái tên đã để lại bóng ma tâm lý kia sẽ thay đổi vận mệnh cả đời của mình. Thần Linh cảnh địa tâng bốn, thiên tài thí luyện địa.
Lúc này, các thiên tài đến từ các thế giới cũng đã thích ứng được với vùng đất mới này, cũng không có quá nhiều gợn sóng truyền ra.
Trong vài ngày, trên bảng chiến điểm, bài danh đệ nhất vẫn là Giát Giát. Chiến điểm của cậu ta là 127. Theo sau là một thiên tài đột nhiên quật khởi, tên là Lưu Ninh. Chiến điểm của y là 13. Tiếp theo là Thường với chiến điểm là 12.
Rất nhiều người cũng biết, bài danh trên bảng chiến điểm cũng chỉ là tạm thời. Bởi vì tại rất nhiêu thành thị đã có tin tức truyền ra.
Cạnh tranh thực lực, số lượng nhiều nhất chính là Thân Minh Tử Tự ở Thần Linh cảnh địa thứ ba vẫn còn chưa tiến vào tâng bốn. Mỗi một lần Thần Linh Môn mở ra, độc chiếm đầu bảng luôn là Thần Minh Tử Tự. Đại khái, trong một trăm thiên tài bài danh trên chiến điểm, cơ hồ hai phần ba đều do Thần Minh Tử Tự của tam đại cảnh địa chia nhau.
Quả nhiên, bảng chiến điểm hôm nay lại nổi sóng.
Thiên tài của Thần Linh cảnh địa tâng ba đã đến.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bảng chiến điểm đã có sự thay đổi. So sánh với những thiên tài ở các thế giới khác, các thiên tài ở Thần Linh cảnh địa tầng ba tiến vào đây chẳng khác nào như cá gặp nước. Bọn họ đã được thông báo trước sau khi tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng ba nên dùng tốc độ như thế nào để tập hợp lực lượng, thu hoạch chiến điểm nhanh nhất.
Một luồng sức mạnh khổng lồ phủ xuống thiên tài thí luyện địa.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, bảng chiến điểm đã có sự thay đổi, dẫn đến sự sợ hãi của không ít người.
Giát Giát vốn đang bài danh thứ nhất đột nhiên rớt xuống vị trí thứ mười ba. Hơn nữa, giá trị chiến điểm của y lại tăng thêm hai điểm. Điều này đồng nghĩa, chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày, đã có mười hai vị thiên tài đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy mười hai vị trí đứng đầu.
- Đệ nhất danh, Xích Lượng Thiên?
Bên ngoài một tòa thành thị, một thân ảnh chạy ra khỏi khu rừng, mái tóc rối tung, khuôn mặt dơ bẩn, chính là tiểu chính thái Bạch Húc Húc. Có thể tưởng tượng, mấy ngày qua, tiểu chính thái sống không được yên ổn.
Nhìn lướt qua bảng chiến điểm, Bạch Húc Húc nhìn thấy vị trí đứng đầu, không khỏi cau mày:
- Không có lý nào? Tại sao lại không có tên lão Đại?
Bạch Húc Húc không cam lòng nhìn lại một lần nữa. Thậm chí còn nhìn thấy tên Dịch Hàn đang đứng ở vị trí thứ mười bảy.
Mặc dù vừa mới tiến vào thiên tài thí luyện địa được vài ngày, nhưng với sự hiểu biết của Bạch Húc Húc đối với Tiêu Dương:
- Lão đại không thể là người khiêm tốn như vậy được.
Tiểu chính thái lắc đầu, vừa đi vừa gọi:
- Lão đại, lão Đại, anh ở nơi nào vậy? Có anh ở đây, em mới không sợ trời sợ đất.