Chương 997: Mấy tảng đá nát
Chương 997: Mấy tảng đá nátChương 997: Mấy tảng đá nát
Người đang mong Tiêu Dương ở Thần Linh cảnh địa thứ tư không chỉ có một mình Bạch Húc Húc.
Bên trong thành Ngân Hồ, trong một gian khách sạn, ngọn lửa trong lò luyện đan đang cháy, mùi thơm tràn ngập cả gian phòng. Từng đạo tử quang đánh vào lò luyện đan. Phiêu Phiêu sư tỷ không khỏi kinh ngạc, trong lòng không nhịn được thở dài. Quả thật là thiên phú yêu nghiệt đến cực điểm. Khó trách sư tôn lại bảo cô đến đây đón tiểu sư muội.
Đây chính là Tiêu Nhu Y, lúc này đang chuyên tâm luyện đan. Ước chừng một nén nhang, Tiêu Nhu Y ngừng lại, thở phào một hơi, khóe miệng hiện lên sự tự tin.
Thành công rồi.
- Luyện chế được đan dược năm màu, muội hẳn có thể thu hoạch được mười chiến điểm.
Tiêu Nhu Y nói. Thấy Phiêu Phiêu sư tỷ gật đầu, tiểu công chúa nhất thời vui vẻ, cười hì hì:
- Thêm mười chiến điểm nữa, muội có thể được xếp vào top 100 rồi.
Chênh lệch trong top 100 của bảng chiến điểm cũng không rõ ràng, nhất là năm mươi vị trí đằng sau, cũng chỉ khoảng hai ba chục chiến điểm mà thôi.
Phiêu Phiêu sư muội lạnh lùng nói:
- Đụng phải Thần Minh Tử Tự?
- Với thực lực của anh ấy, nhất định có thể đạt được những vị trí đầu của bảng chiến điểm.
Có lẽ còn một nguyên nhân nữa, Tiêu Dương bất quá chỉ là hư danh thôi. Ở thiên tài thí luyện địa này, hắn đã phải hiện nguyên hình. Đương nhiên, Phiêu Phiêu không nói ra nguyên nhân này. Cô cảm giác được địa vị của Tiêu Dương trong lòng tiểu sư muội rất quan trọng, cho nên không nói thẳng, chỉ là khóe miệng nhếch lên có chút khinh thường.
- Muội còn đang nghĩ đến chuyện tại sao người tên Tiêu Dương lại còn chưa xuất hiện trên bảng chiến điểm?
Lúc này, nhờ Văn Hương đan trên người, đã có hai người thành công gặp nhau.
- Thật sự là kỳ quái.
Tiêu Nhu Y âm thâm nói một câu. Nếu gặp phải Thần Minh Tử Tự, người bị giết chưa chắc đã là Tiêu Dương.
Phiêu Phiêu hỏi. Mấy ngày nay cô nghe từ miệng tiểu sư muội cái tên Tiêu Dương kia không chỉ một lần. Tiêu Nhu Y cũng không che giấu, liên gật đầu:
Tiêu Nhu Y nhìn bảng chiến điểm, mày cau lại.
- Đây chính là nơi tập trung các thiên tài. Nói không chừng cái tên Tiêu Dương kia gặp phải Thần Minh Tử Tự cường đại, sợ quá nên bóp nát lệnh bài rời khỏi Thần Linh cảnh địa tâng bốn rồi cũng nên.
Nhưng lúc này hai người đang bị vây trong một cuộc chiến kịch liệt. Ở thiên tài thí luyện địa, trừ phi là ở thành thị, còn không thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy cơ. Không những phải đề phòng ác thú mà còn phải đề phòng thiên tài đến từ thế giới khác.
- Tiểu sư muội, muội nên hiểu rõ đây chính là thiên tài thí luyện địa.
Không chỉ vì chiến điểm thuần túy. Chỉ là hôm nay vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì từ Tiêu Dương, Văn Hương đan cũng không có bất kỳ phản ứng nào, có hoang mang đi chăng nữa, Tiêu Nhu Y cũng đành phải che giấu trong lòng.
La Thiên Tôn Tọa và Ninh Cốc.
Đây chính là chỗ tốt của thiên tài thí luyện địa, chỉ có mạnh yếu, không có pháp luật.
- Tôn Tọa, trên người người này có một cây Kim Lân thảo.
xkkkx
Giết người đoạt bảo là chuyện thường ngày ở huyện. Huống chi, đẩy được một đối thủ về lại thế giới của họ, bớt đi một đối thủ cạnh tranh, hy vọng đạt được kỳ ngộ sẽ nhiều thêm một phần.
Mấy người ngồi trên lưng ngựa giống như hung thần ác sát, ánh mắt sắc bén, sát khí tràn ngập băng tuyết thảo nguyên. Phía trước là một dãy tuyết sơn kéo dài, có một ngọn tuyết sơn cao vút trong mây.
Thiên tài thí luyện địa có không ít bảo vật.
Ba ngàn thiết ky, dốc toàn bộ lực lượng.
Thảo Ưng bang.
Tiếng vó ngựa âm ầm như muốn nhấc cả thảo nguyên lên. Bên trên một lá cờ tung bay trong gió có ghi một chữ "Ưng.
La Thiên Tôn Tọa và Ninh Cốc đang đụng phải sáu người mặc quần áo kỳ dị đến từ thế giới khác, trong khu rừng dày đặc triển khai chém giết thảm thiết. Cuối cùng, La Thiên Tôn Tọa bắn ra ma lực, xé rách một người trong đó, khiến năm người còn lại chạy trối chết.
xkx*xx
Thần Linh cảnh địa tâng ba, băng tuyết thảo nguyên.
Phía chân trời nổi lên một trận cuồng phong. Bầu trời trầm thấp, tràn ngập khí tức nông đậm.
Ninh Cốc thu dọn chiến trường, tìm được mấy chiến lợi phẩm trên mấy thi thể. Mang chiến lợi phẩm này đến thành thị cũng có thể đổi được một số đồ hữu dụng.
- Đi bên trái là thành Thiên Hoang. Ta cảm giác được ở đó có mùi Văn Hương đang. Vậy đi con đường đó thôi.
La Thiên Tôn Tọa điều tức một chút, trong tay xuất ra một tấm bản đồ. Ông đã phải bỏ ra một cái giá lớn mới đổi được một tấm bản đồ thô sơ về thiên tài thí luyện địa. Bên trên chỉ có núi non phân bố cùng thành thị.
Chỉ có thành thị mới là nơi tạm thời an toàn. Nhưng nếu các thiên tài muốn đạt được rèn luyện cộng với chiến điểm, trừ một số nghề nghiệp đặc biệt, còn lại thì đại bộ phân đều ở ngoài thành thị, tiếp nhận khảo nghiệm tàn khốc nhất.
Thảo Ưng bang dưới sự thống lĩnh của bang chủ Duy Lộc Sơn đã chạy thẳng đến chân núi tuyết sơn cao nhất, mục tiêu là Tuyết Man tộc.
Các bộ lạc trên đoạn đường đi qua đều kinh hãi trốn tránh, đưa mắt nhìn ba nghìn thiết ky đi xa, không khỏi cảm thấy nghỉ hoặc.
- Rốt cuộc là bộ lạc nào không có mắt, trêu chọc Thảo Ưng bang?
- Ba ngàn thiết ky, sát khí tận trời. Trong phạm vi trăm dặm, có bộ lạc nào có thể ngăn cản được công kích toàn lực của Thảo Ưng bang?
- Nghe nói Nhị bang chủ của Thảo Ưng bang Tát Phổ Ma mấy ngày trước đã chết trong tay người của một bộ lạc nhỏ. Hôm nay bang chủ Duy Lộc Sơn tự mình mang bang chúng, chắc là đi báo thù.
- Tiểu bộ lạc đáng thương, cầu cho bọn họ có người sống sót trốn ra được.
Âm ầm.
Ba ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang trong phạm vi mười dặm đã vang lên thanh âm rung trời. Thời gian đã đến xế chiều, mặt trời chiêu ngã về tây, tộc nhân Tuyết Man tộc cũng đang ở trong phòng ăn bữa cơm bình thường. Đột nhiên nghe được thanh âm vó ngựa vọng tới, sắc mặt tất cả đều biến đổi, vội vã chạy từ trong phòng ra.
- Đã phát sinh chuyện gì?
Giết địch.
Vì bảo vệ gia đình.
Thần sắc vô cùng kiên định.
Mấy trăm dũng sĩ Tuyết Man tộc đạp bước tiến lên.
- Ta...
- Bây giờ, ta sẽ lựa chọn một trăm dũng sĩ theo ta xuất chiến.
- Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên Sơn Hải trận do Đằng thần bố trí.
Thảo Ưng bang tung hoành vùng băng tuyết thảo nguyên này, để lại hung danh rất nhiều. Nghe được tin tức Thảo Ưng bang đến, đầu tiên ai nấy cũng đều kinh hãi. Bây giờ nghe lão tộc trưởng nhắc đến, nhất thời trong mắt lộ ra không ít hy vọng.
Vù.
Mạc Ngân Hà xoay người bay lên ngựa, vung trường đao, quát †o:
- Chúng ta có được Đằng thần không gì làm khó được, lúc này, hãy để cho đám người Thảo Ưng bang ăn cứt thôi.
Tuyết Man tộc nhất thời vang lên tiếng phụ họa. Tim của mọi người đều được thả lỏng.
- Đúng, để bọn chúng ăn cứt đi.
- Thảo Ưng bang gặp phải thần tích do Đằng thần lưu lại, nhất định sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về.
Dũng sĩ Tuyết Man tộc sôi trào, Mạc Ngân Hà quát to:
Lời nói vừa dứt, rất nhiều tộc nhân đều tỉnh mộng, hai mắt mở to.
- Đừng căng thẳng. Các người đã quên Tuyết Thần Đằng vĩ đại đã để lại gì cho chúng ta sao?
Lão tộc trưởng uy vũ nhảy lên ngựa tuyết, giơ roi quất mạnh xuống đất, các tộc nhân Tuyết Man tộc mới tỉnh táo lại. Lão tộc trưởng lớn tiếng nói:
- Bình tính, bình tĩnh.
Dũng sĩ Tuyết Man tộc nắm chặt trường đao trong tay, chuẩn bị thề liều mạng.
- Tiếng vó ngựa, Thảo Ưng bang đến báo thù.
Huống hồ, chiến đấu lần này không giống như lần trước. Mạc Ngân Hà muốn lựa chọn một trăm dũng sĩ Tuyết Man tộc tiến vào trong Sơn Hà trận, ẩn úp trong trận pháp, tùy thời đâm cho địch nhân một kích trí mạng. Trên gương mặt kiên định, mắt người nào cũng đỏ lên.
Mấy năm gần đây, Tuyết Man tộc chịu không ít thua thiệt trong tay Thảo Ưng bang. Bao nhiêu thù hận, sỉ nhục, tất cả sẽ được trả ngày hôm nay.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Đứng từ trên cao mơ hồ có thể thấy được một đoàn thiết ky binh điên cuồng lao về phía bên này. Mạc Ngân Hà nhanh chóng chọn lựa một trăm dũng sĩ tinh nhuệ nhất, nói:
- Mấy ngày nay ta đều nghiên cứu Sơn Hà trận. Bây giờ, hãy cho chúng ta phát huy uy lực của nó. Hãy cho ta vào trận.
Thân ảnh Mạc Ngân Hà nhảy lên, một trăm dũng sĩ theo sát, dung nhập vào Sơn Hà trận.
- Mọi người không được vọng động, duy trì cảnh giác.
Lão tộc trưởng khoát tay chặn lại, phân phó tộc nhân còn lại.
Tuyết mã chồm tới, từng bước oanh kích vào trái tim Tuyết Man tộc. Sát khí ngập trời càng lúc càng gần. Cho dù có Sơn Hà trận, tộc nhân Tuyết Man tộc cũng không tự chủ được mà nắm chặt trường đao, khẩn trương vô cùng.
Sơn Hà trận có thể ngăn cản được ba nghìn thiết ky sao?
Âm.
Sơn Hà trận bao trùm cả phạm vi năm dặm xung quanh Tuyết Man tộc, Duy Lộc sơn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh như băng.
Y và Tát Phổ Ma kết bái huynh đệ, tung hoành băng tuyết thảo nguyên. Thậm chí thành chủ Tuyết thành cũng phải kiêng ky. Không nghĩ đến Nhị đệ lại chết trong tay Tuyết Man tộc nho nhỏ. Về phần Tuyết Thần Đẳng gì đó mà thủ hạ trốn được về bẩm báo lại, Duy Lộc Sơn căn bản khinh thường.
Thần?
Vùng đất bị lãng quên sẽ có thần xuất hiện sao?
Duy Lộc Sơn có cảm giác quyền uy của Thảo Ưng bang bị khiêu khích. Lúc này không chút do dự vung tay lên, ba ngàn thiết ky lao ra hết. Mục đích chỉ có một, san bằng Tuyết Man tộc.
Phía trước, một hàng đá lớn ngăn chặn thiết ky.
Duy Lộc Sơn vung tay, ba ngàn thiết ky binh ghìm ngựa lại.
Có thể tung hoành băng tuyết thảo nguyên, Duy Lộc Sơn tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hẳn có khác thường ở trong này. Băng tuyết thảo nguyên đột nhiên xuất hiện nhiều nham thạch như vậy, khẳng định là do tộc nhân Tuyết Man tộc cố ý làm ra. Chỉ là, Duy Lộc Sơn nhìn kỹ một hồi cũng không nhìn ra được mánh khóe gì.
- Chỉ dựa vào mấy tảng đá vụn mà cũng ngăn cản thiết ky quân đánh đâu thắng đó của Thảo Ưng bang ta?
Duy Lộc Sơn cười lạnh:
- Các huynh đệ, hãy dùng gót sắt nghiên nát các hòn đá thành bột phấn.