Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 991 - Chương 998: Chân Trời Ba Đóa Mây Trắng

Chương 998: Chân trời ba đóa mây trắng Chương 998: Chân trời ba đóa mây trắngChương 998: Chân trời ba đóa mây trắng

Theo một tiếng ra lệnh của Duy Lộc Sơn, ba trăm thiết ky binh cánh tả giục ngựa chạy lên, tuyết văng cuồn cuộn.

- Nghiền nát Tuyết Man tộc.

Duy Lộc Sơn nhe răng cười.

Y muốn nói cho tất cả những người trong phạm vi trăm dặm này biết, Thảo Ưng bang chính là chúa tể.

Thảo Ưng giận dữ, thi nằm sấp ngàn dặm.

Gru.

Ba trăm thiết ky như trận gió xông vào. Mặc dù Duy Lộc Sơn xem thường những hòn đá trước mắt, nhưng y vẫn là người cẩn thận, nhất thời nghĩ không ra tộc nhân Tuyết Man tộc rốt cuộc là đang có âm mưu quỷ kế gì.

Nhưng trong mắt Duy Lộc Sơn, có nhiều quỷ kế đi chăng nữa, bị ba trăm thiết ky đánh sâu vào, nguyên hình cũng sẽ bị lòi ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Điều này còn quỷ dị hơn MH370 nữa đấy.

Giống như ba trăm thiết ky rơi vào biển sâu, thậm chí còn không có bọt sóng bắn lên.

Duy Lộc Sơn trợn mắt há mồm. Nếu lúc này có một trạch nam ở địa cầu phụ thể, sợ rằng nhịn không được mà nhảy dựng lên:

Nhưng đống đá không vỡ tan như Duy Lộc Sơn đã tưởng tượng, mà phát ra tiếng vang trầm. Một cảnh tượng khiến Duy Lộc Sơn khó có thể tin lập tức xảy ra.

Ba trăm thiết ky giống như rơi vào trong vũng bùn. Tuyết mã chấn kinh, khiến cho ba trăm thiết ky đều lộ ra thần sắc kinh hãi, có chút không khống chế được tuyết mã, chật vật ngã xuống đất. Thậm chí còn rống to chạy quanh.

Âm.

Nhất thời, toàn bộ trận doanh Thảo Ưng bang phát ra tiếng xôn xao.

Ba trăm thiết ky như hổ lang khi bước vào khu vực phân bố nham thạch, giống như bị lạc. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Duy Lộc Sơn, ba trăm thiết ky đều ghìm chặt cương ngựa, tuyết mã chấn kinh, ngửa mặt lên trời hí vang. Điều quỷ dị chính là, rõ ràng nhìn thấy tuyết mã ngửa đầu gào thét, nhưng lại không nghe thấy bất luận thanh âm nào của tuyết mã.

Vó ngựa đạp trên tảng đá, gào thét xông lên.

Rõ ràng ba trăm thiết ky đứng cách đó không xa, y còn có thể tận mắt nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, nhưng tại sao lại không có thanh âm truyền đến, giống như xem phim câm vậy.

Duy Lộc Sơn cảm thấy một cơn gió lạnh thâm nhập vào tim, khiến kẻ khác sợ hãi.

Cảnh tượng quỷ dị khiến cho Duy Lộc Sơn chấn động:

- Bang... bang... bang chủ...

Rất kỳ lạ.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? - Thần linh nguyền rủa, tại sao lại đi bảo vệ cho một Tuyết Man tộc nho nhỏ?

Thanh âm mang theo sức mạnh quỷ ám truyên ra ngoài, khiến cho phe cánh Thảo Ưng bang biến sắc, hoảng hốt bất an.

Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Duy Lộc Sơn lựa chọn phương án án binh bất động.

- Không phải... bị thần linh... nguyên rủa chứ?

Tình huống tương tự đều diễn ra bên trong Sơn Hải trận.

Giọng nói của một gã hán tử run run:

Duy Lộc Sơn muốn hủy diệt Tuyết Man tộc, Tuyết Man tộc phản kích, hiển nhiên sẽ không có bất cứ điều gì nương tay.

Một người cũng không để lại.

Lấy Mạc Ngân Hà cầm đầu, mượn uy thế của Sơn Hải trận, cơ hồ không đánh mà thắng, tàn sát ba trăm thiết ky binh hâu như không còn.

Nguyên rủa.

Y quả thật không biết, trong Sơn Hải trận đang triển khai một trận giết chóc.

Vù.

Khi một gã ky binh của Thảo Ưng bang hoảng loạn chạy trốn, trong lúc ngọn sóng cao ngàn trượng đánh úp lại, một thanh đao bén nhọn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chém đứt đầu.

Đó chính là sức mạnh khiến mọi người ở băng tuyết thảo nguyên sợ hãi nhất, nguyên rủa.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lại. Lúc này, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên. Vị trí ba trăm thiết ky bất ngờ dâng lên tuyết vụ, từ từ tràn ngập, bắt đầu che khuất ba trăm người.

- Đây nhất định là trận pháp dùng để che mắt của Tuyết Man tộc mà thôi.

Duy Lộc Sơn cố gắng trấn định, lạnh lùng nói:

Đối phó với đám giặc giết người như ngóe này, các bộ lạc trong phạm vi trăm dặm đều hận không thể diệt tận gốc. Trường đao Mạc Ngân Hà chém xuống, máu văng lên các tảng đá.

- Thật là thống khoái.

Một dũng sĩ Tuyết Man tộc cười lớn, tay câm trường đao đã nhuộm đầy máu tươi. Sau khi chém chết cả người lẫn ngựa một tên Thảo Ưng bang, nước mắt chảy ra, ngửa mặt gào thét:

- Cha, hài nhi đã báo thù cho người.

Dưới gót sắt của Thảo Ưng bang, các bộ lạc đều chôn dấu mầm móng cừu hận.

Chỉ là Tuyết Man tộc đã kích phát mầm móng này nổ mạnh.

Giết.

Bị Sơn Hải trận mê hoặc, đối thủ cơ hồ không còn năng lực phản kháng.

Ba trăm thiết ky toàn bộ bị giết chết hết.

Cho dù Duy Lộc Sơn tò mò đến cực điểm, nhưng lại không dám giục ngựa tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, đột ngột vung tay lên:

- Bên trong rốt cuộc có chỗ nào quỷ dị?

Kết quả, cảnh tượng cũng giống như kịch bản đã được viết sẵn. Năm trăm thiết ky hoàn toàn bị lạc trong Sơn Hải trận, ánh mắt lộ ra thân sắc kinh hãi.

Tất cả nhảy vào Sơn Hải trận.

Âm ầm.

- Lên.

Phát sinh hết thảy đều nằm ngoài sự thừa nhận của bọn họ. Khí tức quỷ dị khiến cho bọn họ có cảm giác sởn cả da gà.

Duy Lộc Sơn cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng thân là bang chủ Thảo Ưng bang, y là người đứng đầu về mặt tinh thân cho tất cả mọi người. Cho dù tâm lý không yên, sắc mặt của y vẫn trầm tĩnh vô cùng, thở một hơi, cao giọng nói:

- Các huynh đệ, ba trăm thiết ky của chúng ta đã thành công tiến vào lãnh thổ của địch nhân. Bây giờ chúng ta cần phải trợ giúp cho họ.

- Nhĩ Uy.

Duy Lộc Sơn quát:

- Suất lĩnh năm trăm thiết ky, tàn sát địa phương quỷ quái này.

- Vâng, bang chủ.

Một người giục ngựa tiến ra, nhanh chóng điểm năm trăm thiết ky, ánh mắt bắn ra sát khí tận trời:

Sau khi xôn xao một trận thì là tính mịch.

Tất cả mọi người đều thừ người ra. Trước mắt đã trở nên yên tĩnh. Trên thảo nguyên tuyết trắng, từng tảng đá nằm một cách bình yên, bên cạnh tảng đá ngẫu nhiên còn có đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất theo gió chập chờn. Thế nhưng ba trăm thiết ky đã biến mất không thấy tăm hơi.

- Tại sao lại không thấy? Chẳng lẽ đã thành công tiến vào Tuyết Man tộc?

- Thần linh ơi, bọn họ đâu rồi?

Tuyết vụ đã biến mất.

Ước chừng nửa tiếng sau, đồng tử Duy Lộc Sơn co rút lại.

- Ma Không.

- Bang chủ.

Một gã nam tử tay cầm trường đao, chắp tay nói:

- Bang chủ có cần Ma Không tiến lên dò xét không?

Ma Không, đệ nhất chiến tướng Thảo Ưng bang, trợ thủ đắc lực nhất của Duy Lộc Sơn.

Duy Lộc Sơn gật đầu, ngón tay chỉ về phía trước, trâm giọng nói:

- Ta đã quan sát qua, giải đất nham thạch này có chừng năm dặm. Không nên bước vào giải đất đó, nên bay từ trên không. Khi đó chúng ta sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

- Ma Không hiểu rồi.

Gã đàn ông mỉm cười tự tin, giương mắt nhìn phía trước, dùng sức đạp vào lưng ngựa, người nhẹ như chim bay xẹt qua.

Y tuyệt đối tin tưởng vào khinh công của mình.

Mũi chân điểm nhẹ trên một tảng đá, thân ảnh Ma Không nghịch gió mà đi, trong nháy mắt bay vút trăm thước.

Dị biến liên xuất hiện.

Sự thật chứng minh, Sơn Hải trận danh chấn hồng hoang tuyệt không phải chỉ dựa vào chiến thuật không trung là có thể phá giải. Ngược lại, trên không trung còn nguy hiểm hơn nữa.

Gương mặt tự tin của Ma Không đột nhiên thay đổi. Hình ảnh trước mắt đã thay đổi, không biết một ngọn núi cao vút trong mây xuất hiện cách y chưa đầy mười thước từ khi nào. Đỉnh nhọn của nó khiến linh hồn người khác phải kinh hãi.

- Tại sao lại...

Ánh mắt Ma Không mở lớn, giống như ngọn núi trước mắt đang hung hăng đè xuống:

- Không.

Ma Không sợ hãi quay đầu, nhưng cảnh tượng càng thêm hoảng sợ đã xuất hiện. Một con đại hổ cao đến mấy trượng, hai mắt màu đỏ lãnh lẽo, phát ra một tiếng rống, đồng thời mở rộng cái miệng máu, giống như muốn cắn nuốt Ma Không.

- AI

Kêu một tiếng khản cả giọng, đệ nhất chiến tướng của Thảo Ưng bang, Ma Không hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê. Còn đại hổ Ban Lan thì vỗ mạnh móng vuốt, thân ảnh Ma Không trực tiếp bị phân thây, máu nhiễm đỏ bầu trời.

Bất luận là con hổ hay là đỉnh núi, Duy Lộc Sơn ở bên ngoài trận pháp đều không thể nhìn thấy. Nhưng tất cả bang nhân của Thảo Ưng bang ở bên trong đều nhìn thấy được cảnh tượng đầy máu tanh này, giống như bị trúng tà, hoảng sợ chạy tán loạn, cuối cùng cơ thể nổ tung.

- Nguyền rủa, nhất định là sức mạnh nguyên rủa.

Có người kinh hãi hô lên.

- Đáng chết, chẳng lẽ nơi này đã bị trúng lời nguyền rủa tà ác sao?

- Không được rồi, ta sắp hỏng mất rồi.

Lúc này, trong lòng Duy Lộc Sơn cũng cảm thấy rét lạnh. Tuyết vụ phía trước lại dâng lên, cắn nuốt toàn bộ năm trăm thiết ky. Một cảm giác bất an dâng lên, hơn nữa còn điên cuồng tăng trưởng. Ánh mắt Duy Lộc Sơn mở lớn, khoát tay nói:

- Rút lui.

Lui lại.

Cho dù bên người vẫn còn hơn hai ngàn thiết ky, nhưng hành tung của địch nhân còn chưa nhìn thấy đã tổn thất mất tám trăm, điều này thật sự quá kinh khủng. Duy Lộc Sơn không thể át chế được ý chí sợ hãi trong lòng mình, liền hạ lệnh lui lại.

Cường thế mà đến, hoảng sợ rời đi.

Tiếng ngựa hí vang lên, vô cùng kinh sợ, sợ chậm một bước sẽ bị sức mạnh nguyên rủa tà ác đó cắn nuốt.

Đội ngũ Thảo Ưng bang nhanh chóng mở ra một con đường. Duy Lộc Sơn vòng đầu ngựa, giục ngựa xông về phía trước. Trong lúc y đang định suất lĩnh Thảo Ưng bang rời đi, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Duy Lộc Sơn giương mắt nhìn lại, tại vùng bình địa băng tuyết thảo nguyên, ba con tuyết mã đang chạy đến.

Đi về hướng của mình.

Giống như ba đóa mây trắng đang bay đến.

Trong tình huống đặc biệt này lại xuất hiện ba con tuyết mã khiến Duy Lộc Sơn giật mình, ánh mắt nheo lại nhìn thẳng phía trước.
Bình Luận (0)
Comment