Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 992 - Chương 999: Giết Ưng, Kính Người Trong Thiên Hạ Một Chén

Chương 999: Giết Ưng, kính người trong thiên hạ một chén Chương 999: Giết Ưng, kính người trong thiên hạ một chénChương 999: Giết Ưng, kính người trong thiên hạ một chén

Người tới là ai?

Duy Lộc Sơn cảnh giác hẳn lên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Nếu là Duy Lộc Sơn tung hoành băng tuyết thảo nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lúc trước, y tuyệt đối không thèm để ba người không rõ lai lịch vào mắt. Nhưng vừa rồi đã xảy ra những chuyện rất kỳ lạ, thậm chí trong tận đáy lòng Duy Lộc Sơn cũng đồng ý với suy nghĩ của thuộc hạ, là do nguyền rủa tà ác.

Thảo Ưng bang một đường chạy đến, trên đường không ai dám đến gần. Các bộ lạc khác hận trốn không kịp, tại sao lại có người giục ngựa nghênh đón như thế chứ?

Vó ngựa chạy như điên, hai nam một nữ.

Chính là Tiêu Dương, Tuyết Thần và Tuyết Kiều đang trở lại Tuyết Man tộc.

Lúc này, ánh mắt Tuyết Thần không che giấu được sự lo lắng và phân nộ. Trên đường trở về, y nghe được một tin tức khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Bang chủ Thảo Ưng bang Duy Lộc Sơn tự mình suất lĩnh ba nghìn thiết ky xâm lấn Tuyết Man tộc.

- Haha, muội biết rồi.

Tuyết Kiều nói không sai, tám trăm bang nhân Thảo Ưng bang có vào mà không có ra.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Thảo Ưng bang nhất định là không phá vỡ được phòng tuyến do Tuyết Thần Đằng lưu lại. Nhìn phe cánh của bọn họ kìa, dường như đã tổn thất mất một phần ba.

Dù Tuyết Kiều đã nói với y rằng Tuyết Thần Đằng đã xây dựng một phòng tuyến mà Thảo Ưng bang tuyệt đối không vượt qua được, nhưng làm sao mà Tuyết Thân không lo lắng chứ? Đằng có mạnh, nhưng hắn không có ở Tuyết Man tộc, làm sao mà cứu được Tuyết Man tộc chứ?

Bất giác trong đầu dâng lên một ý niệm "Có lẽ Đằng thật sự đến giúp bọn họ". Trong mắt Tuyết Thần đột nhiên xẹt qua một sự buồn bã. Y ẩn danh sáu năm trong Bảo Ly thành, chưa từng quay về Tuyết Man tộc một lần, bởi vì y không muốn mang tai nạn về cho bộ lạc của mình.

Chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Tuyết Thần đại náo một trận Bảo Ly thành, hình tượng Đằng trong lòng Tuyết Kiều có thể nói là tăng lên vô hạn. Cho nên, hiện tại đối mặt với hơn hai ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang, mặt Tuyết Kiều vẫn không đổi sắc. Cô cho rằng, đám Thảo Ưng bang đó tuyệt đối không rung chuyển được Đẳng.

Nhưng cái mà Tuyết Thần nhìn thấy chính là phía trước đang có hơn hai ngàn thiết ky đang đối diện với chính mình, giống như đang bày sẵn trận địa đón quân địch, nhất thời liền ngẩn cả người.

Tuyết Thần cho rằng, Tuyết Man tộc lần này sẽ gặp nguy hiểm.

Tuyết Kiều cười lên sung sướng:

Đối với đám người đang cố hủy diệt gia đình của mình, trong đầu Tuyết Thần chỉ có một ý niệm, giết.

Thảo Ưng bang không phát động tấn công, ngược lại còn muốn rời đi.

Lá cờ có ghi chữ Ưng theo gió tung bay. Ba con ngựa cách Thảo Ưng bang chưa đầy trăm thước, bên phía Thảo Ưng bang đã có người chỉ vào Tiêu Dương, kinh hãi kêu lên. Tuyết Thần quay sang nhìn Tiêu Dương.

Tuyết Thần nhanh chóng kêm chế tạp niệm trong lòng, tay nắm chặt trường đao lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước.

- Chuẩn bị xung phong.

- Bình tĩnh.

Căn bản không cần bất cứ ngôn ngữ gì, song phương cách xa nhau chưa đến năm mươi thước, Thảo Ưng bang phát động hai ngàn thiết ky khởi động công kích từ hai cánh, sát khí nổi lên tận trời. Ai nấy đều đỏ bừng mắt, rống thật to để che giấu sự hoảng sợ trong lòng.

- Đằng, Nhị bang chủ là chết trong tay hắn.

Leng keng.

- Hắn... hắn... chính là hắn.

Dù ba người đối mặt với hai ngàn người, trong mắt Tuyết Thần vẫn không hề sợ hãi. Hơn nữa, khi gặp phải đại chiến, biểu hiện của Tuyết Thần rất có phong phạm của một vị đại tướng thiết huyết.

- Giết.

Trường đao của Tuyết Thần đã được rút ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh như băng, sắc bén bức người, cổ họng phát ra một tiếng rống trâm thấp:

Ấn tượng mà Tiêu Dương mang lại cho bọn họ quá sâu, chẳng khác nào bóng ma tâm lý.

- Giết sạch địch nhân, Thảo Ưng bang vô địch.

- Báo thù cho Nhị bang chủ.

Nhất thời khí thế như hồng.

Duy Lộc Sơn quát lớn một tiếng, ánh mắt ngưng trọng nhìn ba thân ảnh đằng trước. Hết thảy mọi biến cố đều do gã thiếu niên thần bí kia gây nên. Dù chỉ có ba người, Duy Lộc Sơn không thể không phòng ngự:

- Giết.

- Bọn chúng chỉ có ba người, thiết ky của chúng ta sẽ nghiên bọn chúng thành thịt vụn.

Duy Lộc Sơn cười lạnh:

Tiêu Dương âm thầm gật đầu. Tuyết Thần tuyệt đối là một đại tướng của hắn khi chinh chiến tại vùng băng tuyết thảo nguyên này.

Mục tiêu của Tiêu Dương chính là chinh phục băng tuyết thảo nguyên. Hắn từ miệng Tuyết Thần biết được, vô số năm tháng qua, thiên hạ ở vùng đất bị lãng quên này chưa bao giờ được nhất thống.

Tuyết Thần chính là cánh tay phải của hắn khi hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao này.

Nhưng, bây giờ không phải là lúc để cho Tuyết Thần đấu tranh anh dũng. Mặc dù trong mắt Tiêu Dương, hơn hai ngàn thiết ky chẳng đáng là gì, nhưng hắn thật sự không có ý định đối phó bọn họ.

Lãng phí thời gian.

Tiêu Dương khoát tay ngăn cản Tuyết Thân đang định lao ra, mỉm cười nói:

- Tuyết Thần huynh, đám tiểu binh tiểu tốt này không cần huynh ra tay đối phó.

Tuyết Thần sửng sốt. Thấy vậy, Tiêu Dương đành phải giải thích.

Quang mang chợt lóe từ cánh tay. Đẳng thật cường đại.

Nửa ngày sau, ánh mắt Tuyết Kiều không nhịn được quay sang nhìn Tiêu Dương.

Hai anh em Tuyết Thân há mồm nhìn cảnh tượng bi thảm trước mặt. Hai ngàn thiết ky chật vật vô cùng, chạy trối chết. Lúc này, chết dưới công kích của thỏ Tử Tinh đã vượt qua hai phần ba. Chỉ còn lại một phần ba dưới sự suất lĩnh của Duy Lộc Sơn điên cuồng chạy trốn. Lúc này, trong mắt Tuyết Kiều, con thỏ đáng yêu, không, tuyệt đối không đáng yêu.

Vèo vèo vèo.

Nhưng thỏ Tử Tinh đã không dừng lại được.

Công kích đầu tiên của thỏ Tử Tinh đã tổn hại một phần tư hai ngàn thiết ky Thảo Ưng bang.

Tuyết Kiều chỉ nhìn thấy bóng lưng của thỏ Tử Tinh cùng bộ lông mềm mại màu trắng của nó, không nhịn được kinh hô lên.

Nghe xong, thỏ Tử Tinh đột nhiên giật mình "Mẹ nó, bị hù đến đái ra quần". Đây là lần đầu tiên có người khen nó đáng yêu trong tình huống này.

Nước tiểu của thỏ Tử Tinh có uy lực không hề nhỏ.

Vèo vèo.

Giống như bầu trời nổi trận mưa to. Thảo Ưng bang đột nhiên phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Thượng cổ mãnh thú đánh ra sát chiêu, chính là nước tiểu có tính ăn mòn cường đại.

Nước tiểu dứt khoát tiêu diệt đại quân của Thảo Ưng bang.

Bọn họ không giống như quân đội chính quy mà có thần giáp. Hơn nữa, với tính chất ăn mòn của nước tiểu, cho dù là thần giáp cũng chẳng có biện pháp ngăn cản.

Tiếng kêu rên thảm thiết. Từng thân ảnh thống khổ ngã xuống đất, sau khi co quắp vài cái thì đi đời nhà ma.

- Con thỏ tuyết thật đáng yêu.

Đám bang nhân Thảo Ưng bang đang giục ngựa chạy như điên đều hoảng hốt. Trong cuộc chiến đột nhiên xuất hiện một mãnh thú kinh khủng, ánh mắt màu đỏ mở thật lớn, giơ răng nanh hướng về phía mình, nhấc lên một trận cuồng phong, ai mà không sợ chứ?

Hai chân đạp nhẹ, khiến cho cả một vùng đất phải chấn động. Lúc này đã có một số lượng tuyết mã bị chấn kinh không thể khống chế.

Đây tuyệt đối có tác dụng chấn nhiếp. Lúc này, cơ thể của thỏ Tử Tinh bất ngờ đạt đến độ cao tám thước. Hai mắt màu đỏ như bảo thạch bắn ra quang mang khiến mãnh thú khác phải run sợ, răng nanh sắc bén vô cùng lóe ra, như một pho tượng thân thú quái dị trực tiếp giáng xuống băng tuyết thảo nguyên.

Thanh âm vang lên chấn triệt thảo nguyên. Mãnh thú thượng cổ hiện thân.

Rống.

Đầu tiên là đại hổ Ban Lan bên trong Sơn Hải trận. Sau đó là chim khổng lồ với tốc độ như điện, một đêm bay ngàn dặm. Và bây giờ mà một con thỏ to như một chiến thần.

Dưới trướng của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thần thú?

Đẳng vĩ đại vô cùng.

- Đó chính là bang chủ Duy Lộc Sơn của Thảo Ưng bang. Y muốn chạy trốn. Tuyết Thần chỉ vào phía xa, thét lên.

- Y trốn không thoát đâu.

Ánh mắt Tiêu Dương thoáng nhìn qua.

Hắn muốn chinh chiến băng tuyết thảo nguyên, thu hoạch lòng dân, trận chiến đầu tiên chính là diệt trừ Thảo Ưng bang. Cho dù hôm nay Duy Lộc Sơn không mang người đến, Tiêu Dương cũng sẽ tìm đến cửa.

Trận chiến này chính là lập uy. Nói cho thế nhân biết, ba ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang, trong mắt Đẳng vĩ đại cũng không chịu nổi một kích.

Trận chiến này chính là tuyên cáo, tuyên cáo cho băng tuyết thảo nguyên biết, Đằng chính là chúa tế.

Trận chiến này chính là tuyên chiến. Bắt đầu từ hôm nay, vùng đất bị lãng quên sẽ vì Đằng mà rung động.

Thảo Ưng bang không hề có sức chống cự. Duy Lộc Sơn không còn đường trốn thoát. Mà Tiêu Dương lại không thể thả hổ về rừng.

Vàèo.

Thân ảnh Tiêu Dương như tia chớp biến mất trên lưng ngựa, lăng không đạp bước, trong chớp mắt đã đến phía sau Duy Lộc Sơn.

Nâng cánh tay lên.

Kiếm quang đột nhiên khởi động.

Phong kiếm.

Chợt lóe như điện.

Vù.

Bình thường, nếu liều chết còn có thể đỡ được mấy chiêu của Tiêu Dương. Nhưng hiện tại, Duy Lộc Sơn đã bị hù đến mất hết tinh thần. Đầu tiên là nguyền rủa tà ác, sau đó là mãnh thú cường đại. Chuyện này nối tiếp chuyện kia khiến cho Duy Lộc Sơn hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng. Thậm chí còn không biết tử thân đã rơi xuống người y.

Kiếm khí vẽ một cái, bang chủ Thảo Ưng bang tiếng xấu lan xa đã không có bất kỳ phản ứng nào dưới kiếm của Tiêu Dương, đầu lâu bay lên, đi đời nhà ma.

Máu văng ra, trúng vào lá cờ có thêu chữ Ưng đang tung bay.

Một kiếm chém xuống, cờ "Ưng' rơi xuống.

- Giết.

Lúc này, bên ngoài Sơn Hà trận, dũng sĩ Tuyết Man tộc giục ngựa phóng ra. Tiếng vó ngựa âm ầm, mắt ai cũng đỏ bừng, nhiệt huyết sôi trào, vung cao trường đao trong tay. Hơn nữa, trường đao trong tay của không ít người đã nhuốm máu, truy đuổi đám thảo khấu Thảo Ưng bang.

- Giết.

Báo thù cho tộc nhân.

Để xả đi nỗi sỉ nhục bị Thảo Ưng bang giày vò bao năm qua.

Máu tươi nhiễm đỏ tà dương.

Tiêu Dương đứng trên tuyết, tóc đen theo gió mà động, gương mặt lạnh lùng, như thiên thân hạ phàm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Diệt Thảo Ưng bang chỉ là một khởi đầu.

- Giết Ưng, kính người trong thiên hạ một chén rượu.

Tiêu Dương giương kiếm chỉ trời cao, tỏa ra ánh sáng:

- Bắt đầu từ thời khắc này, người trong thiên hạ băng tuyết thảo nguyên, hãy nghênh đón thịnh yến mà Tiêu Dương ta mang đến.
Bình Luận (0)
Comment