Chương 1000: Gió lửa khắp thảo nguyên
Chương 1000: Gió lửa khắp thảo nguyênChương 1000: Gió lửa khắp thảo nguyên
Cuồng phong gào thét.
Một trăm tuyết mã chạy như điên. Bên trái, Mạc Ngân Hà thống lĩnh như thủy triều lao xuống. Bên phải, đệ nhất dũng sĩ Tuyết Man tộc đã biến mất sáu năm trước giục ngựa chạy vội.
Dưới chân trời ráng đỏ, ánh đao ánh xuống, hắt lên từng gương mặt kích động rống to.
- Đằng.
- Đằng.
Chí cao vô thượng, chi uy Đằng thần.
Tuyết Man tộc đã triệt để xem người trước mắt là thượng thần của băng tuyết thảo nguyên.
Nếu Tiêu Dương dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, nhất định có thể cảm nhận được lực tín ngưỡng vô cùng mạnh đến từ Tuyết Man tộc.
Một đêm đó, Thảo Ưng bang thống trị trăm dặm đã sụp đổ hoàn toàn.
- Cừu nhân đã chết, mọi người hãy nghỉ ngơi đi.
Bắt đầu từ lúc này, lá cờ có ghi chữ Đằng đã tung bay trên bầu trời của Tuyết Man tộc.
Thanh âm truyền khắp mọi nơi, không ít người từ các bộ lạc khác đã quỳ xuống về phía tây:
Vèo.
Cái tên Đằng thân cũng bắt đầu truyền ra. Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết Tuyết Man tộc dưới chân Tuyết Sơn có Đằng thần phù hộ, thi triển uy thế vô thượng, diệt sạch Thảo Ưng bang.
Tuyết mã chạy như điên, bao quanh Tiêu Dương lại, tung hô thắng lợi.
Vừa khiếp sợ nhưng cũng vui đến phát khóc.
Một khắc đó, một lá cờ đột nhiên vung lên. Trên lá cờ có ghi chữ Đằng màu vàng chói mắt.
Một khắc trước, các bộ lạc trong phương viên trăm dặm nghe được ba ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới băng tuyết thảo nguyên.
- Thảo Ưng bang đã bị diệt. Ba ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
- Đằng thần là một nam tử anh tuấn nhẹ nhàng.
Cả một đêm, Tuyết Man tộc sôi trào.
- Đằng thần không có hiện thân. Người chỉ phái ra ba trăm thần tiên khác tiêu diệt Thảo Ưng bang.
- Cảm tạ thần vĩ đại.
- Đằng thần có ba đầu sáu tay, há cái miệng máu hút mạnh một hơi, phát ra một trận cuồng phong, nuốt toàn bộ ba ngàn thiết ky của Thảo Ưng bang vào bụng.
Có lẽ việc Đằng ngang trời xuất thế tiêu diệt Thảo Ưng bang đã trở thành một mồi lửa, trong phút chốc ngọn lửa như thủy triều lan khắp cả vùng băng tuyết thảo nguyên.
Bảy ngày, băng tuyết thảo nguyên, phong vân bắt đầu khởi động.
Đầu tiên, Bảo Ly thành trong tam đại vương thành đánh mất tổ địa lệnh bài, Bảo Ly thần sứ giận dữ, ra lệnh một tiếng, mười vạn thần giáp binh chờ phân phó, chuẩn bị tiêu diệt bảy tòa thành trì thuân phục Đằng thân. Nhưng vạn lần không nghĩ đến, trước khi đại quân xuất phát một ngày, Bảo Ly thành đã xảy ra kịch biến, khiến cho mười vạn thần giáp binh phải phản hồi. Trong bảy ngày đó, Bảo Ly thành đóng chặt cửa, rốt cuộc không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, vô số phiên bản truyên khắp phương viên trăm dặm, thậm chí còn truyền đi xa hơn.
Ngày đầu tiên tuyên ngôn Thần chiến được công bố, quân đội u linh của Ám Dạ thành dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang năm thành trì xung quanh Ám Dạ thành. Các bộ lạc trong phương viên ngàn dặm phải thuần phục. Bằng không, tai ương diệt tộc sẽ phủ xuống.
xkkkx
- Vạn Châu thần sứ nhỏ bé, thấp kém, căn bản không có tư cách thống soái tòa thành vĩ đại này. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tòa thành sẽ được đổi tên thành Thánh Vũ. Vũ Thần vĩ đại hàng lâm, các ngươi hãy đến triều bái.
Tòa thành cuối cùng trong tam đại vương thành, Vương Châu thành trong một đêm đã tuyên bố đổi chủ.
Lửa đã cháy lan cả đồng cỏ. Cử động của Ám Dạ thành còn chưa kịp giảm nhiệt, một tin tức kinh người khác lại truyền ra.
Nói tóm lại, Đằng thần xuất thế, tiêu diệt Thảo Ưng bang, dẫn phát một cuộc chấn động. Chỉ trong bảy ngày, có năm sáu bộ lạc đến thuần phục Đằng thần.
Ám Dạ thành, một trong tam đại vương thành đột nhiên chiêu cáo thiên hạ, chuẩn bị khởi động Thần chiến.
- Trải qua vô số năm tháng, vùng đất bị lãng quên luôn lâm vào cuộc chiến chia năm xẻ bảy. Ám Dạ thần vĩ đại đã ra chỉ thị, vùng đất bị lãng quên một lần nữa nghênh đón thần quang tẩy lễ, thực hiện nhất thống. Có tư cách thống lĩnh vùng thổ địa này chỉ có Ám Dạ thần vĩ đại. Cho nên, bổn thần phát động Thần chiến.
Đây chính là tuyên ngôn của thành chủ Ám Dạ thành Hắc Ngục.
Ngọn lửa chiến tranh tích tụ vô số năm tháng đã không hẹn mà cùng bộc phát trong vòng bảy ngày.
Đây là tin tức chấn động cả một vùng băng tuyết thảo nguyên. Mấy ngày qua, sự kiện ngoài ý muốn cứ liên tục truyền đến.
Trên các thành trì, cờ trắng bay phấp phới với chữ Đằng màu vàng rực rỡ.
Ngày thứ hai Thảo Ưng bang bị Đằng thần tiêu diệt, bảy thành trì dưới sự thống lĩnh của Thánh Nữ thành chủ, cùng một thời gian hướng đến vùng đất bị quên lãng thuần phục Đằng thần.
Một người phụ nữ tóc bạc tự xưng là Vũ Thần thần sứ phát ra thanh âm khiêu khích hướng đến Ám Dạ thành.
- Thần chiến? Có thể thống nhất vùng đất bị quên lãng chưa chắc là Ám Dạ thành.
Vũ Thần thần sứ xuất thế, khiến cho Ám Dạ thành tạm thời ngưng bước.
Phía Tây có Ám Dạ thành, địa vị bá chủ.
Phía nam có Thánh Vũ thành càng thêm thần bí, có thể trong một đêm lật đổ được Vạn Châu thành, quả thật là kinh khủng.
Phía bắc có Bảo Ly thành, mặc dù cửa thành đóng chặt, nhưng mười vạn cường binh thần giáp vẫn đủ chấn nhiếp thiên hạ.
Cả một vùng thảo nguyên phảng phất trong một đêm bị rung chuyển thật mạnh. Trong hai mươi tám thành trì, mười thành trì phía đông không tính là yếu nhanh chóng liên minh với nhau, xưng là Nguyệt Minh, nhanh chóng chiếm cứ vị trí phía đông.
Tại vùng đất bị lãng quên là một dãy tuyết sơn chạy dài. Ngọn núi cao nhất xuyên qua làn mây.
Lấy tuyết sơn làm trung tâm, bốn phương tám hướng là băng tuyết thảo nguyên.
- Dẫn đến loạn thế ngày hôm nay, nghe nói đều là các thần linh bên ngoài vùng đất bị lãng quên phái lực lượng tiến nhập vào, âm thâm ủng hộ một bộ lạc hoặc thành trì, để bọn họ có tư cách nhất tranh thiên hạ.
Trán lão tộc trưởng nhăn lại:
- Không biết ở đâu truyền ra tin tức, nói sau khi nhất thống vùng đất bị lãng quên, thần quang sẽ hiện ra.
Bảy thành hợp nhất, hơn nữa còn có một số bộ lạc chung quanh, đại quân Đằng thần có thể được xem là thế lực cường đại một vùng, không mấy ai dám trêu chọc.
Nếu không khẩn cấp ứng biến, tập trung lực lượng, bảy đại thành trì dưới trướng của hắn sợ rằng đã sớm bị quân hùng bốn phương tám hướng chia cắt rồi.
Loạn thế đến quá nhanh.
Vị trí cao nhất tất nhiên là Tiêu Dương.
Bên trái là lão tộc trưởng Mạc Ngân Hà, Tuyết Thần...
Bên phải là Thánh Nữ thành chủ. Người này vốn có tên là Tịch Trường Y. Sau đó là các thủ lĩnh của các thành trì và một số bộ lạc đầu nhập vào Tuyết Man tộc.
Đây chính là lực lượng chinh chiến của hắn ở băng tuyết thảo nguyên.
Một tháng qua, lá cờ mang theo chữ Đằng một đường quét ngang. Đại quân Đằng thần trên cơ bản đã củng cố được phạm vi hai trăm dặm. Nếu muốn nhất thống vùng đất bị lãng quên, đầu tiên phải có được một đại bản doanh cho mình. Nếu không, khi mình xuất chinh, ngược lại sẽ bị người khác bưng ổ đi mất. Đây chẳng phải là một hồi tai nạn sao?
Tiêu Dương chia đại quân Đằng thần thành hai bộ phận. Một đóng ở Tuyết Man tộc, một đóng ở Tuyết thành.
Trong số bảy thành trì, Tiêu Dương tạm thời chọn Tuyết thành, buông tha cho sáu thành khác, đem tất cả lực lượng tập trung tại Tuyết thành.
Tuyết Man tộc và Tuyết thành gần nhau. Một khi có việc, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trợ giúp.
Đây cũng là sách lược bất đắc dĩ.
Tuyết Man tộc, xung quanh một cái bàn tròn thật lớn, mọi người đang tiến hành một cuộc họp.
Một tháng sau.
Gió lửa cuồn cuộn nổi lên. Ngoại trừ các thế lực lớn, các bộ lạc ở băng tuyết thảo nguyên như nấm mọc sau mưa xông ra ngoài. Hơn nữa thực lực còn không kém, cũng có ý định muốn chia một phần canh.
Cũng may mà các thế lực lớn đều đang kềm chế lẫn nhau, ngay từ đầu chỉ là những công kích mang tính dò xét. Bốn thế lực lớn đều không xuất đầu tấn công Tuyết Man tộc.
Tứ phía đều là địch.
Hôm nay, Đông Nam Tây Bắc đều có cường giả. Ở vị trí chính giữa, dưới chân núi Tuyết Sơn, cờ hiệu Đẳng thần giương ra, bảy tòa thành thần phục Tuyết Man tộc.
- Đúng là rối loạn.
Mạc Ngân Hà cau mày. Vốn tưởng rằng Tuyết Man tộc quật khởi, có thể từ từ chiếm được phương viên ngàn dặm, không nghĩ đến loạn thế đột nhiên rơi xuống, quậy thiên hạ rối loạn cả lên.
Thần sắc Tiêu Dương trở nên ngưng trọng. Hắn mơ hồ đã đoán được nguyên nhân.
Nhất thống vùng đất bị lãng quên, thần quang giáng xuống. Việc này quả thật tồn tại, và đây cũng là mục tiêu của hắn. Kim Kiếm muội muội đã nói, các thần linh bên ngoài vùng đất bị lãng quên cũng nhận thấy được điều này, bởi vậy đã phái lực lượng tiến vào, triệt để quấy đục cục diện.
Loạn thế xuất anh hùng.
Quần hùng tranh giành, ai sẽ giành được vị trí cao nhất?
Cảm nhận được cục diện nghiêm trọng, đồng thời Tiêu Dương cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nam nhi một đời, có thể rong ruổi sa trường chẳng phải là ước muốn sao?
Tiêu Dương cũng không đi tìm Thần Thánh Chi Tâm. Một tháng qua, hắn bận rộn việc chỉnh hợp quân đội, củng cố thành trì, thậm chí còn tự mình xuất chinh, trấn áp những nơi không phục. Uy danh Đằng thần có thể nói là rất thịnh.
Điều khiến cho Tiêu Dương rất hài lòng chính là Tuyết Thần.
Y rất có phong độ của một đại tướng. Tiêu Dương bổ nhiệm y làm thống lĩnh tối cao của Đằng thần đại quân, xử lý tất cả các chuyện lớn nhỏ. Y hoàn thành rất thỏa đáng, không hề thua kém chút nào.
- Một tháng.
Tiêu Dương nhẹ gõ xuống mặt bàn. Phòng hội nghị rất nhanh yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Đằng thần chăm chú. Chính vị Đằng thần này đã tập hợp bọn họ lại cùng một chỗ. Hơn nữa, một tháng qua, đại quân Đằng thần đã trải qua các chiến dịch lớn nhỏ, dưới sự thống lĩnh của hắn, Đằng thần đại quân không hề bị bại.
Tiêu Dương nói tiếp:
- Một tháng qua, thế cục của vùng đất bị lãng quên chẳng những không yên ổn mà ngày càng loạn. Ta cho rằng, đây chính là lúc Đằng thần đại quân nên phát động công kích.
Lời nói vừa dứt, tất cả đều cảm giác sôi trào.
- Đằng.
Ánh mắt Tuyết Thần nóng rực nhìn Tiêu Dương:
- Ý của người là, Đằng quân chúng ta sẽ tuyên bố gia nhập Thần chiến?