Chương 71
Thanh Dặc là thành phố cổ không mấy lớn nằm khá gần đây. Trung tâm kiểm soát dịch bệnh thành phố Thanh Dặc nằm ở ngoại ô, đó là một tòa nhà ba tầng một màu xám xịt vừa nhỏ vừa cũ nát, nhìn không khác gì trạm y thế ở một huyện xã ít người biết đến. Bảng số phòng đã tróc sơn, chữ phòng còn gãy lìa mất nửa nét.
Để xét nghiệm HIV đương nhiên phải đến một trong ba địa điểm tốt nhất thành phố, thời gian xét nghiệm ngắn và xác suất chẩn đoán sai là cực kỳ thấp. Chỉ có điều Hà Tiền không dám, công việc, xã giao bạn bè, y có quá nhiều mối quan hệ ở Lợi Nam, nếu để lọt tin thì không khác gì tự buộc chân mình. Anh ta sợ người ta biết mình bị bệnh hơn là nhiễm phải căn bệnh này.
Đại sảnh khá đông đúc chứ không hề ít người, trước khu vực đăng ký phải xếp đến hai hàng hơn chục người. Kiều Phụng Thiên bảo Hà Tiền ngồi ghế, kêu anh ta đưa căn cước cho mình. Hà Tiền do dự, lục lọi trong túi mất một lúc lâu mới chìa ra. "Ngồi đó chờ chút, không sao đâu." Trước khi đi, Kiều Phụng Thiên dặn anh ta như vậy, Hà Tiền chỉ cười xua tay áo: "Tôi không chạy đâu nhé."
Tường trung tâm kiểm soát dịch bệnh cũng dột nát, lốm đốm những vệt ố vàng hình bong bóng như vết nước đọng. Hà Tiền hếch cằm nhìn vóc dáng thấp bé của Kiều Phụng Thiên chen lấn giữa người dân nông thôn lấm lem bụi đất, trung bình chắc phải cao hơn y đến nửa cái đầu. Kiều Phụng Thiên nhấn mũ che mái tóc hơi phai màu, đứng thẳng tắp, nghiêng người chuẩn bị dịch về trước, tay thụt vào ống tay áo len dài quá khổ sẵn sàng nghe điều dưỡng trong ô cửa kính nói nhanh gì đó.
Hà Tiền nhớ rõ, hồi nhỏ mấy người ở Lang Khê bảo Kiều Phụng Thiên chẳng giống một đứa bé sinh ra ở vùng quê. Đứa nhỏ trắng bóc vắt chân lên cổ mà chạy theo mông Kiều Lương giữa ruộng lúa mì, nhảy nhót tung tăng trên bờ ruộng hết xuân tới hạ mà vẫn không thấy đen đi chút xíu nào —— cứ như chàng tiên ấy. Nhưng khi con người ta tạo ra được mối liên kết hợp lẽ giữa người phàm và điều phi phàm không đủ liên hệ với mình nữa, hiển nhiên người ta khó tránh khỏi suy nghĩ muốn giữ khoảng cách. Hà Tiền vẫn nhớ mẹ mình hay ngồi ngắt cọng rau muống, không mấy để tâm đùa nhà lão Kiều có tang, tang sự này nối tiếp tang sự kia, ai biết được có phải nuôi một đứa mang họa không.
Cứ như mọi sự ở hết trong miệng bà vậy.
Thật ra thời niên thiếu Hà Tiền không dính líu gì nhiều với Kiều Phụng Thiên. Không chung trường đã đành, Kiều Phụng Thiên còn trốn chui trốn nhủi, tự bao bí mật mình lại không một kẽ hở. Khi ấy, Kiều Phụng Thiên trong trí nhớ của Hà Tiền là một thứ nhận thức trong veo lấp lánh, bởi vì y khác biệt với mọi người. Hình dáng, thậm chí đến gương mặt y đều rất mơ hồ, vậy mà bên trong lại rõ nét. Hệt như con người y tại thời điểm đó dù rằng giấu trước hở sau, nhưng thực tế rất nhiều khía cạnh tính cách y chỉ cần nhìn thoáng qua là nắm rõ, lúc nào cũng như trong trạng thái hoảng loạn luống cuống lại vừa cảnh giác. Những khía cạnh im lìm không nói ra kia từng giờ từng phút trôi qua luôn âm thầm báo hiệu bằng cách này hay cách khác.
Kết quả là chuyện khiến dư luận xôn xao không ai là không hay biết, rồi người ta đồn đoán nhau Kiều Phụng Thiên không chịu nổi sỉ nhục nhảy ao Thanh Trì tự tử, tất cả mọi người trước lúc hoàn hồn xào xáo lên biến câu chuyện li kỳ này thành chỗ buôn chuyện không ai dám vội gật đầu tin ngay; chỉ riêng Hà Tiền ngầm tin chắc trong bụng, Kiều Phụng Thiên là người có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Đến tận bây giờ Hà Tiền vẫn cảm thấy y không hề thay đổi —— Nội tâm sâu thẳm tận cùng bên trong y vô cùng trong sáng, tinh khôi cứng cáp; những gì y bộc lộ ra ở nơi không người luôn đơn giản ngây thơ và có mối liên hệ trực tiếp với cách y nhìn nhận thế giới này. Thế nhưng cũng chính vì thế mà bộ phận ấy mới dễ vỡ nát, mới sơ sẩy một tí là sai lầm. Hà Tiền lấy bản thân làm ví dụ, anh ta đi con đường trái ngược sống khác nào một cục tẩy. Người kia còn đang chông chênh giữa con đường gập ghềnh tìm phương hướng bước về phía trước, con đường của anh ta lại dường như đến hồi cuối đã từ lâu.
"Đi thôi, lên tầng hai."
Kiều Phụng Thiên cầm hai tờ biên lai quay về, tưởng là Hà Tiền lại hoảng nên cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bạn mình. Hà Tiền ngẩng lên nhìn, y nở nụ cười dường như trấn an.
Tầng hai chắc là khu vắng vẻ nhất, hành lang chẳng những tối om đen sì mà đến cả lan can gỗ bám tay vào cũng thấy lạnh toát ẩm ướt. Phòng lấy máu xét nghiệm HIV nằm ở cuối cùng trong góc ngoặt, lúc gõ cửa rồi đi vào, trong phòng chỉ có mỗi một điều dưỡng trực.
"Cả hai đều xét nghiệm à?" Điều dưỡng nhìn hai người một lượt.
Kiều Phụng Thiên đặt biên lai lên bàn: "Một người."
Điều dưỡng quay vào trong lấy cái khay tráng men trắng trong chân tủ ra, trong khay là đôi găng tay y tế mới tinh, ống tiêm dùng một lần và hai ống nghiệm chân không nắp đỏ. Điều dưỡng xé lớp bọc găng tay ra, lia mắt xuống cái ghế trước mặt: "Ai xét nghiệm thì lại đây ngồi đi, xắn tay áo lên, sáng nay ăn gì chưa?"
Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn Hà Tiền, Hà Tiền lắc đầu, chần chừ một lúc mới cởi áo khoác bước lại gần.
Kiều Phụng Thiên nhìn bốn góc đậm màu bụi bặm trên trần phòng, rồi lia sang nhìn cái gối cũ kỹ lòi cả m*t đệm dưới khuỷu tay Hà Tiền, cảm giác ngột ngạt như dòng thủy triều tích tụ dâng lên nghẹn lại trong mũi họng.
Ban nãy ở quầy đăng ký thu tiền, lúc y hạ nhỏ giọng nói đăng ký xét nghiệm HIV, y đã thều thào khẽ tới mức chỉ đủ cho bác sĩ nghe thấy. Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị nhìn bằng ánh mắt đầy gay gắt hoặc dò xét, vậy mà hóa ra bác sĩ không buồn nhấc mắt mảy may, chỉ im lặng đóng dấu trong vòng chưa đây mười giây. Kiều Phụng Thiên gần như xem thái độ ấy là tôn trọng, rốt cuộc lúc người kia ném mớ tiền lẻ ra thối lại vẫn tỏ ra khinh thường.
Giống như lần Lữ Tri Xuân nằm viện vậy. Có chăng chỉ là một cử chỉ hành vi nhỏ và vô tình thôi, nhưng người nhạy cảm nhìn vào bằng bộ lọc thêm thắt sự kệch cỡm, thậm chí là những cảm xúc vô cớ. Bản thân Kiều Phụng Thiên không có cảm nhận gì đáng kể khi chịu thay Hà Tiền, nhưng đặt trong bối cảnh tổng thể hỗn tạp, sao y vẫn cứ cảm thấy bị đẩy ra ngoài lề rõ rệt, khó mà nói thành lời.
Hoặc có thể với quần thể người như họ, sự bài trừ khinh miệt chưa bao giờ biến mất, nó chỉ ngày càng bồi tụ, tích lũy thành mức độ cao hơn không cần thông qua cử chỉ và ngôn từ mà thôi.
Kiều Phụng Thiên ngồi trên ghế chờ. Y nhận thức được không ai phải bất cứ ai cũng giống Trịnh Tư Kỳ, không phải ai cũng nói chuyện một cách khiến người ta chẳng bao giờ cảm thấy nặng nề, xa cách, khác biệt như anh.
"Cậu run cái gì?" Kiều Phụng Thiên nghe điều dưỡng thình lình kéo khẩu trang, lạnh giọng nói với Hà Tiền.
Điều dưỡng ngẩng lên chỉ vào Kiều Phụng Thiên: "Anh qua đây giữ tay anh ta lại, cứ cựa quậy làm sao tôi chọc kim vào được!"
Kiều Phụng Thiên bước tới giữ lưng Hà Tiền, y mới phát hiện cả cơ thể anh ta đang run bần bật.
"Sao vậy?" Kiều Phụng Thiên nhíu mày, khom người nhìn vào mặt Hà Tiền, dịu giọng trấn an: "Cậu cố gắng giữ yên, tí xíu thôi là lấy máu xong rồi, nhé?"
Hà Tiền không nói gì, cúi gắm đầu, yết hầu trượt lên xuống trúc trắc nuốt một cái.
Kiều Phụng Thiên mím môi, ngẩng lên nói với điều dưỡng: "Xin lỗi, phiền chị cho cậu ấy ít thời gian."
"Tôi xé ống tiêm rồi, không được là phải vứt!" Điều dưỡng quay đầu nhíu mày không hề vui vẻ gì.
"Vậy tôi đi đóng tiền lại lần nữa được không, xin lỗi chị."
"Chậc."
Điều dưỡng mạnh tay tháo găng ném vào thùng rác, cầm điện thoại quay về ghế ngồi rồi phất tay với hai người.
Sau trung tâm kiểm soát dịch bệnh là mảng cây thủy sam rậm rạp, đứng từ tầng hai ngắm được quá tầm ngọn cây, hướng thẳng về chân trời xám xịt. Mưa vẫn tù đọng lại trong những đám mây dày đặc quánh chưa chịu rơi, có dấu hiệu sẽ ào xuống như trút bất cứ lúc nào.
Hà Tiền chống hai tay lên tường, đầu cúi gằm giữa hai khuỷu tay, tư thế không dễ thở lắm làm giọng anh ta ồm ồm nghẹn đặc như hớp phải sương.
"Tôi xin lỗi."
Kiều Phụng Thiên không nói gì, chốc chốc vỗ vai Hà Tiền.
"Sao cậu không mắng tôi đi, tôi muốn nghe cậu rủa xả lắm rồi, cậu mắng là tôi hết căng thẳng." Hà Tiền nghiêng đầu, nhìn bắp chân nhỏ xíu của Kiều Phụng Thiên, "Cậu cứ mắng đi, mắng chửi gì cũng được."
Kiều Phụng Thiên lại nhíu mày chậc lưỡi: "Cậu bớt đi..."
"Tôi nói thật."
"..."
Kiều Phụng Thiên hít vào một hơi rồi thở ra, nhìn chằm chằm Hà Tiền còn đang co rúm người lại: "Hà Tiền cái thằng ngu xuẩn sống đần độn này."
"Ừm."
"Tém bớt cái thói thác loạn buông thả đó đi."
"Ừm."
"Cậu cũng tém luôn cái điệu bỏ thanh cao tỏ ra tỉnh táo giữa lúc mọi người say sưa ngất ngây đi, đừng kể lể cái thói sống không ra thể thống gì của cậu cho tôi nghe nữa."
"Ừm."
"Cậu sống trong bùn lầy thì đi mà chết trong bùn lầy đi, đừng có nghĩ đến chuyện giá họa cho người khác, người ta không giống cậu."
"Ừm."
"Tôi cũng không giống cậu, tôi sẽ sống tốt hơn cậu."
"Ừm."
"Đáng đời cậu."
Hà Tiền nghe đến thế sắc mặt vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn cười cười. Trái lại Kiều Phụng Thiên càng nói càng thấy mũi mình xon xót, cổ họng nghẹn lại.
Trời đổ mưa như trút trong thành phố Lợi Nam, Trịnh Tư Kỳ đưa Văn Lý Gia đến sân bay để bay chuyến quá cảnh. Trên đường về, cần gạt nước liên tục gạt phải rồi trái, trông hệt như đồng hồ quả lắc cỡ lớn không ngừng báo hiệu thời gian đang trôi.
Trịnh Tư Kỳ nhân lúc chờ đèn đỏ trong hàng xe dài dằng dặc trước ngã tử châm điếu thuốc. Văn Lý Gia là người trong ngoài bất nhất, đằng sau cái kiểu xử sự hiphop bề ngoài của anh ta là một bộ não minh mẫn và kinh khủng, cộng thêm một đôi mắt tinh nhạy hằng rất nhiều câu chuyện.
Anh vẫn nhớ rõ buổi buổi tiệc tùng karaoke sau cuộc thi tranh biện nọ, lòng thì nghẹn một cục khúc mắc chẳng thấy vui, từ chối Văn Lý Gia mời rượu với làm thân tận mấy lần cực kỳ ấu trĩ. Mọi người ai nấy đều vui vẻ sẵn sàng kết bạn với Văn Lý Gia, chỉ có một mình anh giữ thái độ không mặn không nhạt hờ hững từ đầu tới cuối buổi. Người ta rõ là đúng mực hiền hòa, cạo sạch cành giương cao ngọn cờ chương trình năm chú ý bốn đẹp ba nhiệt tình, rốt cuộc còn cái gì ngoại giao hơn thế đâu. Trịnh Tư Kỳ không mấy hứng thú, cho đến khi cả đám ngủ vạ vật trên đường về, Văn Lý Gia đã kéo anh ra để nói riêng những lời này.
Không thể nào lựa chọn may mắn hay bất hạnh, sự thật là vậy. Trong sự sắp xếp đã được an bài từ trước, khi may mắn ta chỉ có thể từng giây từng phút trôi đi luôn tự nhắc nhớ bản thân biết đâu quay về bất hạnh vào một lúc nào đó, mới có thể biết đủ trong an phận được, và nhìn đến những người kém may mắn hơn cả bản thân đang trong tình cảnh bất hạnh mới có thể mưu cầu đến may mắn. Đây là lời thật lòng tôi nói với cậu.
Chính bởi Trịnh Tư Kỳ biết Văn Lý Gia có khả năng phán đoán như vậy, anh mới cảm giác mỗi câu chữ anh ta nói ra đều chân thật và đáng tin cậy.
Bao gồm lời nhận xét mấy năm không gặp anh đã thay đổi khá nhiều, nhìn trẻ trung;
Bao gồm câu đánh giá lúc nghe điện thoại Kiều Phụng Thiên, anh dịu dàng đến mức không hề giống người bạn anh ta vốn nhận biết;
Bao gồm lần đoán già đoán non nhìn anh giống có đối tượng vừa ý;
Thậm chí gồm cả câu nữa đùa nửa thật nói người mình vừa ý chính là người mình nghe điện thoại đó, là Kiều Phụng Thiên, anh đã bất giác vô thức tự bổ sung thêm bằng chứng cho giả định vô cùng chủ quan của bản thân.
Trịnh Tư Kỳ chống trán, tay tì lên cửa sổ trái, thấy xe đằng trước đã đứng im một lúc rất lâu mới ấn vô lăng bóp còi.
Edit: tokyo2soul