Chương 72
Lúc đi quên mang dù, lúc về gặp mưa lớn bối rối không biết phải làm sao.
Dù cẩn thận tới đâu thì hành vi t*nh d*c cũng để lại một xác suất lây nhiễm bệnh nhất định, suy cho cùng không ai tuyệt đối đúng hay sai trong tình huống này. Hà Tiền phải chờ báo cáo xét nghiệm, trung tâm kiểm soát như ở đây cho ra kết quả rất lâu, nhanh cũng một tuần, chậm thì phải đến nửa tháng.
Không biết Hà Tiền thấy nhẹ nhõm hay là mệt mỏi, anh ta nằm dài ra ở hàng ghế sau cả đường về Lợi Nam, tay gác lên mắt ngủ thiếp đi. Kiều Phụng Thiên tìm khắp nơi chẳng thấy có gì che chắn được, bèn cởi áo khoác đắp lên người Hà Tiền.
Xe lao vút đi trên đường cao tốc, vệt mưa loang lổ trên kính chắn gió hệt như ranh giới riêng biệt ngăn cách hai không gian tĩnh và động. Nhưng sự yên tĩnh này lại là vải thưa che mắt thánh, là lời nói dối sáo rỗng tạo dựng trên tiền đề xem nhẹ đời, ở lại một thoáng chốc thì được, nhưng chùn chân lâu sẽ không thể bước ra.
Về cục đường sắt số bốn, chiếc ô mượn không che được hết cơn mưa rào như trút nên cổ với tay áo ướt nhẹp phân nửa. Kiều Phụng Thiên vẩy nước trên tán ô, chớp chớp hàng mi cụp ướt sũng mưa lên cầu thang.
Vào nhà, Tiểu Ngũ Tử đang giúp Lâm Song Ngọc tách vỏ bịch đậu tương. Khi ở Lang Khê xưa nay Lâm Song Ngọc không cho ai đụng tay vào mấy thứ như đậu, tỏi, đào lông, khoai từ, bà bảo dính hết vào người có mà ngứa chết.
"Sao hôm nay con học về sớm thế?" Kiều Phụng Thiên thay giày, gác ô ngoài cửa, mưa đập vào cửa sổ lưới cũ kỹ ngoài phòng khách nghe lạo xạo.
Tiểu Ngũ Tử nhảy khỏi ghế, vào nhà vệ sinh lấy khăn lau không mới cũng không cũ cho Kiều Phụng Thiên: "Chiều thứ tư con học có một tiết thôi à."
"Con không nhắc chú quên khuấy mất." Kiều Phụng Thiên hiếm khi quên trước quên sau. Y cầm khăn phủ lên đầu, vần vò đại vài vài cái: "Bé Táo vẫn đang chờ ở trường à?" Giờ này Trịnh Tư Kỳ vẫn chưa tan làm mà.
"Lớp năng khiếu ạ." Tiểu Ngũ Tử lắc đầu, ngồi xuống cạnh bàn ăn, "Ở cung thiếu nhi kế bên trường."
"Ai dẫn các bạn đi?"
"Cô chủ nhiệm ạ." Có miếng đậu rớt dưới bàn, Tiểu Ngũ Tử vội vội vàng vàng chui xuống ghế nhặt.
Kiều Phụng Thiên vẫn cảm thấy áy náy. Lúc trước khó khăn lắm mới giúp đỡ Trịnh Tư Kỳ được chút gì đó, chăm Trịnh Úc bữa trưa vẫn dư sức. Nhưng chuyện cứ lũ lượt kéo tới không đúng thời điểm gì cả, chiếm hết cả sức lực thời gian nên Trịnh Úc lại quay về ăn cơm nhà ăn cô bé chẳng thích chút nào. Trịnh Úc còn bé quá, tính cách lại khác hoàn toàn với Tiểu Ngũ Tử, nét ngây thơ mà kiêu ngạo của cô bé thật đáng yêu vô cùng, y cứ áy náy mãi. Mà đâu thể phiền Lâm Song Ngọc chăm sóc cả hai đứa, thế lại càng vô lý quá đáng hơn.
Lâm Song Ngọc phủi đống vỏ đậu tương chồng chất thành ngọn núi trước mặt đi, bước lại đụng đụng lưng Tiểu Ngũ Tử: "Bóc không được thì thôi để đó, vào buồng học bài đi. Chừng nào nấu cơm xong nội gọi."
Tiểu Ngũ Tử duỗi tay trên bàn, nắm chặt nắm tai lại, năm ngón tay nơi lỏng ra thả mấy hạt đậu xuống: "Dạ."
Dàn hoa trong nhà đã trống không, Kiều Phụng Thiên gần như ngang ngược không muốn ngừng chân nhìn quá lâu, ngẫm thấy nhà đã không còn là của mình, ngẫm thấy nơi chốn thuộc về mình đã bị gió thổi bay. Những cành hồng môn héo hon trưng trên cao chỉ đủ bôi nhòe một nửa nỗi ưu tư không lời giải đáp.
"Đi đâu từ sáng tới giờ, xem dự báo có mưa cũng không biết đường xách dù theo." Lâm Song Ngọc rửa sạch lông tơ với đất bám trên tay đi, lại gần lau người cho Kiều Phụng Thiên. Kiều Phụng Thiên thấp người, thế nhưng vẫn cao hơn Lâm Song Ngọc gần nửa cái đầu.
"Con có việc." Kiều Phụng Thiên không thể nào giải thích chi tiết, chỉ qua loa cho xong. Y khom gối, giữ im lặng tường tận cho rõ lời nói hiếm khi ôn hòa nhẹ nhàng, đầy quan tâm của mẹ bằng cảm xúc gần như kinh ngạc: "Để con đi đưa cơm tối, mẹ ở nhà cho Tiểu Ngũ Tử làm bài tập, tối nay tranh thủ nghỉ ngơi sớm, sáng mai phải cắt chỉ mà."
"Nói sau đi."
Lâm Song Ngọc ấn vai y, lầm bầm: "Ngồi xổm xuống tí nữa, mẹ thấy có phải mấy nay..."
Kiều Phụng Thiên không dám cựa quậy gì sất, cứng đơ người khom chân, cẩn thận từng chút một mặc Lâm Song Ngọc lấy khăn lau từ đỉnh đầu đến đuôi tóc mình. Cả cuộc đời mà không biết chữ dịu dàng viết ra sao, thế nên chẳng phải nhẹ nhàng gì, Kiều Phụng Thiên thấy da đầu mình bị kéo ngược ra sau đau điếng, trong tiệm tóc mà làm thế này thể nào khách cũng nổi đóa dị nghị. Nhưng lẫn trong màn mưa mịt mùng, cái đau lúc này đây dịu nhẹ đi, lại vừa ẩn hiện vẻ khoan dung dịu dàng.
Là ảo giác cũng được, là thoáng qua cũng được, từ ngày xưa Kiều Phụng Thiên đã biết cách lý giải trong tức thì.
"Gầy đi rồi hả." Mấy ngón tay khô ráo của Lâm Song Ngọc lần xuống sườn mặt Kiều Phụng Thiên. Đường quai hàm lộ rõ nom có vẻ sắc bén.
"Đâu có, con thấy cũng vậy mà có khác gì đâu." Kiều Phụng Thiên vê nhúm tóc ướt bên miệng.
"Mệt không?"
"Con không." Kiều Phụng Thiên lắc đầu.
"Ở bệnh viện sao mà ngủ ngon được, cái giường xếp bé tí làm sao thấy thoải mái hả." Lâm Song Ngọc di từ đuôi tóc đến cổ rồi ống tay áo, "Thằng anh mày giữa đêm hôm có động tĩnh cũng phải dậy theo, ngủ chập chờn vậy sao mà khỏe được."
Kiều Phụng Thiên không đáp.
"Sáng nay mẹ hỏi bác sĩ." Tay Lâm Song Ngọc cũng thoáng khựng lại theo câu nói, "Bác sĩ nửa che nửa giấu, bảo tổn thương não đưa về nhà chăm sóc cũng được, nói được thì mọi chuyện dễ dàng hơn, gãy xương cũng không phải vấn đề quá lớn."
Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn Lâm Song Ngọc, trong phút chốc không hiểu ý bà là gì.
"Ba con ở Lang Khê một mình không được. Mẹ phải về, Kiều Lương ở đây cũng là gánh nặng mày không kham nổi, mẹ nghĩ." Lâm Song Ngọc gấp gọn chiếc khăn lại vuông vức, "Nên đưa anh mày về Lang Khê đi vậy, nằm viện cũng như nằm nhà thôi, làm gì phải ở đó để phải đổ tiền ra như nước, nhà mình có như nhà người ta đâu."
"Mẹ nói đùa gì vậy?!"
"Mẹ nói đùa cái gì? Xưa giờ mẹ nói đùa ai bao giờ." Lâm Song Ngọc nhíu mày: "Mày biết nằm bệnh viện lớn tốn bao hiêu tiền một ngày, biết mình chạy tới chạy lui vừa viện vừa nhà lãng phí bao nhiêu thời gian, hộ lý thì không mướn nổi rồi, mướn phải hết bao nhiêu tiền nữa?"
"Đủ tiền!" Kiều Phụng Thiên cau mày nhìn bà.
"Đủ? Đủ cái gì? Đủ cái rắm! Có đủ tiền bao giờ? Riêng tiền mổ với viện phí nằm ICU một tuần đã mấy trăm ngàn rồi, đã tính tới tiền nằm viện sau này chưa, tiền thuốc thang ăn uống xe cộ đi về chưa? Căn nhà này ở được bao lâu nữa? Người ta cho tá túc lại đã là khách sáo lắm rồi, nhưng làm sao chủ cũ chiếm chỗ người ta sở hữu được mãi hả? Bây giờ thuê nhà lại tốn thêm một khoản, mà nhà thuê không thể nào mà nhỏ được, lại tiền phải chưa? Lại tiêu xài đúng chưa? Tiểu Ngũ Tử đi học không tốn tiền à?"
"Chỗ rẻ ——"
"Vậy còn công việc, tiệm cắt tóc có còn muốn làm ăn nữa không?" Lâm Song Ngọc đặt câu hỏi liên tục, sự hung hãn của bà luôn dễ dàng bộc phát ngay lập tức: "Kiều Lương còn nằm viện ngày nào mày sẽ không yên lòng ngày đó, muốn Đỗ Đông nghĩ như thế nào? Người ta ngoài miệng không nói nhưng chẳng lẽ trong không nghĩ gì chắc? Vợ nó sắp có con tới nơi rồi, không ít việc hơn mình đâu chẳng lẽ yên tâm phủi tay mặc kệ công việc chắc?"
Kiều Phụng Thiên hé môi: "Con quán xuyến được mà."
"Quán quán con mắt, nói miệng thì dễ lắm." Lâm Song Ngọc đặt khăn lên bàn, "Làm sao mọi chuyện có thể dễ dàng như mày nghĩ được? Mẹ mày đang nghĩ cho mày, đang lo lắng cho mày đấy, nhân lúc mẹ còn đi đứng hoạt động được. Nhìn bộ dạng của ba mày đi, có ngày nhắm mắt xuôi tay ai biết chừng? Chờ đến lúc mẹ mày xuống mồ chẳng phải trách nhiệm của thằng anh mày lại rơi vào đầu mày đấy thôi? Bây giờ không thể nào cứ bấu riết mãi được, sau này hẵng tính tiếp!"
"Không được, với điều kiện nhà mình thì không được, lỡ đâu xảy ra chuyện gì —— "
"Ngày xưa ba mày mổ hai lần cũng một tay tao ở nhà lo tiêu tiểu tắm giặt chứ ai vào đây, mày cứ ở đây lo làm ăn đi, nhà này có ai từng giặt cho tao đôi vớ nấu thay tao bữa cơm chắc? Hôm nay mẹ mày nói thẳng, kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân của mẹ mày hơn khối người!"
"Con nói lỡ như!" Kiều Phụng Thiên nhìn bà vào bếp tắt nồi canh đang sôi sùng sục, cũng theo vào.
"Có bệnh viện trên trấn đấy thây! Phụng Thiên à, hoàn cảnh gia đình mình ra sao cứ tự suy nghĩ trong đầu cho kỹ xem, còn chuyện lỡ như mày nói à? Khỏe được là số mệnh của anh mày, không khỏe lên được nằm ra đó hết đời cũng là cái số của nó."
Kiều Phụng Thiên thấy bà nói không sai, mỗi câu bà nói ra gần như đều là những lý do đủ thuyết phục y. Nhưng chuyện y không sẵn lòng lại là vấn đề chủ quan và không thể giải thích được. Y có ảo giác cực kỳ khó tả, rằng một khi y thả Lâm Song Ngọc và Kiều Lương đi, con đường duy cuối cùng để y quay về Lang Khê sẽ đổ sụp, nghĩa là đột nhiên chỉ còn một mình, hoàn toàn cô độc không còn nơi nương tựa.
Lâm Song Ngọc cẩn thận múc canh vào hộp cơm giữ nhiệt, cẩn thận lau sạch mỡ màng dính quanh viền. Bà hé môi, thở dài: "Phụng Thiên à."
Kiều Phụng Thiên không nặn ra được biểu cảm thích hợp nào khác, nhất thời chỉ đơ ra nhìn bà.
"Nếu thấy vất vả quá, thấy sống một mình ở đất Lợi Nam không suôn sẻ hay mệt mỏi, cứ về Lang Khê đi con." Lâm Song Ngọc tháo tạp dề cuộn lại, phủi từng hạt bụi xám mênh mang đọng lại trên lớp vải nhung đen kịt: "Thấy mệt thì về nhà, về nhà sống cho thoải mái, mặc kệ người ta nói đi, cuộc sống sau cánh cửa đóng là của riêng mình mà. Về nhà, tìm việc, sống đàng hoàng, kết hôn sinh con đẻ cái, có cái gì hơn đâu..."
Tròng trắng mắt Lâm Song Ngọc vẩn đục hơi ngả vàng, vẻ nhu nhược âu yếm vẫn quen che đậy dường như chẳng mấy rõ nét: "Con có làm không?"
Kiều Phụng Thiên dựa người vào khung cửa, cổ họng vô thức nghẹn lại.
Lang Khê tốt lắm, những nhành tuyết tùng nhấp nhô bên triền núi Lộc Nhĩ xanh ngắt tốt tươi, ruộng đồng ở quê nhà hạ xanh thu vàng bát ngát không thấy điểm tận cùng; Lang Khê về đêm cũng đẹp lắm, bầu trời đêm Lợi Nam mịt mù chẳng thấy được dẫu chỉ một vì sao sáng, màn trời Lang Khê thì bao la choán tận tầm mắt; Lang Khê Thanh Trì là cột mốc, là biểu tượng, là đôi mắt thăm thẳm khảm dưới chân núi Lộc Nhĩ, là hình ảnh ẩn dụ đã từng trong Kiều Phụng Thiên về định nghĩa tổ ấm. Chỉ cần nhắc đến cảnh đẹp nơi đây, mọi ngóc ngách trong trí nhớ rộn những khung hình không phủ bụi bặm, Kiều Phụng Thiên hằng ghi nhớ và không sao kể xiết.
Nhưng ai bị rắn cắn một lần mà không sợ dây thừng mười năm, nước không không một gợn sóng, quá khứ như ngón tay chạm vào bề mặt dù cho nặng nề đến đâu rồi cũng sẽ tan, nhưng mực thì khác, ngày này qua ngày nọ, năm nọ qua năm kia, có là bao lâu vẫn cứ bẩn tưởi không sạch không trong lại được nữa, vẫn cứ làm lòng người hoài khắc khoải nỗi sợ hãi.
"Con không làm."
Vẻ yếu ớt trong đôi mắt Lâm Song Ngọc tắt ngóm. Bà im lặng tiếp tục việc trong tay, khép lại khe rãnh mong manh uốn lượn còn hé sáng trên bức vách.
"... Anh không ở đây với Tiểu Ngũ Tử làm sao được. Tiểu Ngũ Tử không có mẹ, giờ ba cũng không ở bên, làm sao nó học hành đàng hoàng."
"Về, về hết."
Lâm Song Ngọc đi vòng qua Kiều Phụng Thiên, xách hộp giữ nhiệt ra khỏi bếp: "Để đứa trẻ con ở với mày tao không an tâm. Nếu là vàng thật thì ở đâu cũng phát sáng thôi, ba thứ kiến thức đó không việc gì phải học." Bà bước về phía cửa nhà: "Con đâu, đi, ra đưa canh cho ba!"
"Không được, không được!"
Chẳng còn sợi dây nào nữa. Một khi Kiều Phụng Thiên buông tay, sẽ chẳng còn ai ở lại.
Edit: tokyo2soul