Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 73

Chương 73

 

Chiêm Chính Tinh bị quản lý ký túc xá ghi tên sáu lần, về muộn bốn lần, đi qua đêm hai lần. Trùng hợp lúc ban giám hiệu trường đi thị sát nên quản lý ký túc xá lập danh sách bàn giao cho lớp trưởng. Nhà trường bắt đầu truy cứu người phụ trách, đi từ giảng viên phụ đạo một hồi tới chủ nhiệm lớp là Trịnh Tư Kỳ.

 

Trịnh Tư Kỳ âm thầm gọi điện cho ba người bạn cùng phòng còn lại của Chiêm Chính Tinh tìm hiểu tình hình, nhưng không ai biết gì hết.

 

Nghĩa khí phết nhỉ.

 

"Thầy ăn không?" Mao Uyển Tinh chìa hộp bánh quy Chips Ahoy đầy ra.

 

Trịnh Tư Kỳ day mi tâm, cầm một miếng vỡ: "Cô ăn ngọt ít thôi, tầm tuổi cô dễ phát triển bề ngang đấy."

 

"Phắn đi!" Mao Uyển Tinh đập vào tay anh, "Tôi đây sắp sửa mang thai rồi tôi nói cho thầy biết, mỗi ngày ăn nguyên con ba ba còn chưa thấy bõ. Ơ mà thầy có thấy bị ẩm không? Sao tôi ăn cứ thấy mềm èo dặt dẹo thế nào..."

 

"Cũng tạm." Trịnh Tư Kỳ phủi vụn bánh quy đi, "Chuẩn bị mang thai càng phải kiêng ngọt, cô biết tính axit không?"

 

"Tôi ăn vì tâm trạng vui vẻ, tinh thần cơ thể sung sướng hết được chưa." Mao Uyển Tinh nhướng mày cười, "Thầy không nghe người ta bảo à, người không thích ăn đồ ngọt lòng đắng lắm."

 

Trịnh Tư Kỳ đang xé bịch cà phê thì khựng lại, anh cười hỏi: "Thật à?"

 

"Ai biết đâu, trên mạng bảo thế."

 

Trời ngoài cửa sổ ngớt mua một lúc, đám cỏ sữa màu xanh đậm nấn ná trên vách tường không còn run bần bật nữa mà chuyển sang lay khẽ theo từng giọt nước chạm trên mái hiên và làn gió hiu hiu. Trịnh Tư Kỳ mở cửa sổ, bưng chậu trầu bà trên bàn ra bồn rửa thay nước. Bộ rễ màu vàng nhạt rậm rạp tới mức không kéo được ra khỏi lọ thủy tinh.

 

Trên bàn chợt có tiếng rung lên, Mao Uyển Tinh nuốt miếng bánh quy: "Lão Trịnh, điện thoại."

 

"Xem ai gọi vậy, tạm không có tay rồi." Trịnh Tư Kỳ xắn tay áo.

 

Mao Uyển Tinh đứng dậy kéo chiếc cardigan, thò tay qua vách chắn cầm điện thoại lên: "Kiều Phụng Thiên, tôi nghe máy hộ thầy nhé?"

 

Trịnh Tư Kỳ đặt lọ thủy tinh lên bàn, vẩy bọt nước trên tay rồi nhanh chân bước lại.

 

"Để tự tôi nghe."

 

"Ôi dào." Mao Uyển Tinh nhún vai bĩu môi, ngồi về ghế: "Làm như người ta thèm nghe giùm lắm cơ."

 

Trịnh Tư Kỳ cầm điện thoại ra khỏi văn phòng, ra đến cạnh ô cửa sổ cuối cùng ngoài hành lang. Bước chân anh vội vã không như bình thường, như thể sợ còn chưa đến chỗ yên tĩnh người bên đầu dây kia đã cúp máy mất.

 

"A lô?" Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, "Phụng Thiên à."

 

Nghĩ kỹ, số lần Trịnh Tư Kỳ gọi tên Kiều Phụng Thiên nghiêm chỉnh không nhiều, đọc ra nghe có vẻ trúc trắc vụng về như đang lật ra trang ký ức về một người bạn cũ của bạn học, thế nên vô thức gọi tên y thật nghiêm túc như muốn làm một phép thử.

 

"Thầy Trịnh."

 

Trịnh Tư Kỳ buồn cười: "Bạn học Kiều à, gọi điện để nộp bài tập ba ngàn chữ phải không?"

 

Kiều Phụng Thiên bên kia máy im thít hồi lâu không đáp, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở thật rõ ràng.

 

Trịnh Tư Kỳ bỗng lo lắng, ngoài miệng vẫn cười hỏi tiếp: "Sao vậy?"

 

"Tôi đến gặp thầy được không? Muốn nói chuyện với thầy một lát thôi." Dường như Kiều Phụng Thiên đang lúng túng, giọng đầy sự ngập ngừng, dò hỏi, cầu khẩn, chờ mong hòa vào nhau thành một khối, âm thanh truyền qua điện thoại có hơi rơi rớt nhòe nét nhưng vẫn lộ rõ chẳng chừa lại gì, khiến trái tim Trịnh Tư Kỳ bỗng chốc mềm nhũn.

 

"Ừ, cậu đến đây đi."

 

Trịnh Tư Kỳ cúp máy, chợt thấy bùi ngùi mềm lòng. Giữa cơn mưa phùn và làn gió nhẹ hiu hiu thổi, có người đang đến với anh. Hình ảnh tràn ý thơ đến quá độ trong tưởng tượng này lại khiến anh thấy hoan vui, hệt như chú cáo trong "Hoàng Tử Bé" chờ mong được gặp người bạn thân của nó. Dù rằng người đang tìm đến có lẽ chỉ mang theo nỗi buồn sầu, ấy thế vẫn chẳng khiến cảm giác mong ngóng thôi lên men trong lồng ngực.

 

Đến lúc hạt mưa vồn vã rơi lộp độp xuống bệ cửa, Trịnh Tư Kỳ mới nhớ ra ban nãy mình quên hỏi Kiều Phụng Thiên có mang dù không.

 

"Cho tôi mượn dù đi."

 

Không biết Mao Uyển Tinh lại xé thêm bịch bánh dứa từ hồi nào, đang cầm một cái nhét vào miệng: "Thầy quên hả? Ở kệ ngoài cửa phòng ấy, cái màu trắng hoa tím."

 

"Cảm ơn cô." Trịnh Tư Kỳ cầm áo khoác trên ghế dựa.

 

"Ài thầy đi đâu vậy lát nữa không đón bé Táo à?" Mao Uyển Tinh ngoái sang nhìn anh ra khỏi văn phòng.

 

"Tôi ra đón."

 

"Đón ai vậy?" Mao Uyển Tinh rướn cổ lên hỏi tiếp.

 

"Cô nghĩ ai."

 

"Kiều Phụng Thiên? Cậu nhóc mặc áo trắng đội mũ lần trước á hả?" Cô ranh mãnh nheo mắt: "Ai vậy ta? Không phải sinh viên trường mình hả?"

 

Trịnh Tư Kỳ khoác áo: "Cô đoán đi."

 

"Đoán em gái thầy!"

 

Kiều Phụng Thiên vội vã xuống cầu thang. Y đứng đờ ra trong phòng khách mất một lúc, thình lình lao xuống lầu đuổi theo Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử cứ như bị sét đánh, hành vi bất chợt này chính y còn thấy vừa kích động vừa trẻ con. Đuổi theo nói cái gì cũng thành kỳ quặc, cũng đều không thỏa đáng, và dường như cũng chẳng phải trong trường hợp dễ thương lượng. Lâm Song Ngọc ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Phụng Thiên chạy xuống mà chân chỉ mang dép, không biết y định làm gì.

 

Đừng đi được không, mọi người đừng đi hết mà được không, đâu phải con không trở về nhà, đâu phải con không muốn về nhà, nhưng con ——

 

Nếu mọi người đều về Lang Khê, sau này ngôi nhà đó chẳng còn quan hệ gì với con nữa rồi ư?

 

Có phải sau này con có quay về không thật ra chẳng phải chuyện quan trọng nữa?

 

Có phải mọi người đi cả rồi, sau này cũng sẽ chẳng còn cần con nữa?

 

Những câu ấy chỉ nghĩ thôi Kiều Phụng Thiên cũng thấy ghê tởm, làm sao thản nhiên nói ra không chút e dè. Kiều Phụng Thiên dừng bước trong tòa nhà tối đen, phẩy tay áo: "... Con thấy mẹ không mang dù nên ra xem thử."

 

Khi bóng hình cao ráo của Trịnh Tư Kỳ thấp thoáng trong màn mưa mờ đục ngoài cổng chính đại học Lợi Nam, Kiều Phụng Thiên đã dầm mưa ướt đẫm, quần áo dính vào người, tóc sũng ướt, giậm chân là rỉ ra cả vũng nước mưa. Kiều Phụng Thiên cúi đầu, ngón chân thò ra ngoài đôi dép lê trắng nhợt xanh xao trong nước đọng nổi những đốm đỏ. Y nghĩ người luôn giữ thể diện chuẩn mực như Trịnh Tư Kỳ, giờ mình đi gặp anh có hơi nhếch nhác quá.

 

Mà ngẫm đi ngẫm lại Kiều Phụng Thiên thấy chẳng còn quan trọng nữa —— Có phải anh chưa thấy bộ dạng nhếch nhác của mình bao giờ đâu.

 

Có đôi lúc cảm thấy đây gần như là một kiểu tâm trạng cố ý; cố ý bóc mở những phần bên trong con người y hiếm khi bộc lộ với người khác cho anh thấy, cố ý muốn sự dịu dàng của anh càng thêm dịu dàng, cố ý muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh phát ra những câu chữ ấm áp như đắp chiếc khăn nóng mềm mại vào tim. Để mọi xúc động lắng lo được vỗ về, để chiếc cốc đong trong lòng được anh bước đến lấp đầy tràn.

 

"Kiều Phụng Thiên!"

 

Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu, lừa mình dối người đưa tay che đầu lại.

 

"Cậu ngốc à?!"

 

Trên đầu Kiều Phụng Thiên thoắt cái xuất hiện tán ô vuông vức chia cách màn mưa, vóc dáng thật cao của Trịnh Tư Kỳ ở ngay trước mắt ngăn lấy cơn gió buốt lạnh tạt vào. Vẻ mặt anh đầy tức giận, nhíu mày rất không đồng tình, tròng kính anh đọng vài hạt mưa, hai bên vai cũng ướt nhẹp mất một nửa.

 

So với hình tượng bình thường thì nhếch nhác hơn hẳn.

 

"Tôi tưởng IQ cậu có 80 không biết mang dù không biết trú mưa! Hóa ra chỉ số thông minh của cậu là số âm hả, cứ đứng đờ ra đó cho mưa dội vào đầu hả?"

 

Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười: "Sao mỗi lần mắng tôi thầy cứ vòng vo tam quốc thế?"

 

"Thế chứng tỏ tôi học nhiều biết rộng." Trịnh Tư Kỳ đưa tay kéo y vào sâu trong tán ô, nhướng mày săm soi y từ trên xuống dưới, rồi nhìn chằm chặp vào đôi dép lê dưới chân y: "Cậu mặc cái gì đây? Đi làm ruộng à?"

 

Kiều Phụng Thiên nghe vậy lại không nhịn được cười: "Xuống ruộng mà đi dép à, thầy chẳng có tí kinh nghiệm sống gì hết trơn."

 

"Tôi đúng kiểu ngũ cốc bất phân tứ thể bất cần, không biết chăm sóc bản thân khuyết tật hạng A mà, không có kinh nghiệm sống gì cũng phải." Trịnh Tư Kỳ dường như quên trong tay mình vẫn còn một chiếc dù khác mới mượn, thật ra không cần phải chen chúc như thế. Tay trái cầm dù của anh giơ cao lên giữa bả vai cả hai, hơi chếch sang phải, tay kia tự nhiên vòng qua người Kiều Phụng Thiên: "Giờ đi kiếm chỗ nào cho cậu lau người trước cái đã, đúng là hai tên đần."

 

Lại là mùi hương mềm mại này.

 

Rất lâu sau này, trong một lần đọc sách, Kiều Phụng Thiên đọc được một từ "pheromone", y mới bỗng nhiên nhận ra mùi hương đã luôn tồn tại trong cuộc đời mình nay có một cách lý giải quả thật rất hợp lý. Nó thật sự phát tán từ tế bào ra ngoài làn da, ảnh hưởng trực tiếp đến mảng tiềm thức chịu trách nhiệm cho cảm xúc.

 

Nói một cách đơn giản hơn, nếu ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể ai đó, đồng nghĩa tượng trưng cho sự rung động khó lòng kiểm soát. Nếu là ngửi thấy ngay ở lần đầu tiên, vậy mùi hương này chính là cảm quan cụ thể và lãng mạn nhất đại diện cho thứ mang tên rung động thuở ban đầu.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment