Chương 74
Trịnh Tư Kỳ dắt Kiều Phụng Thiên vào phòng tắm riêng trong ký túc xá cho giảng viên trường: "Đợi đó."
Nói xong anh quay đi, chỉ một lát sau đã cầm khăn bông, một chiếc sơ mi denim đã giặt sạch và máy sấy tóc gia dụng công suất nhỏ màu vàng nhạt trở về. Kiều Phụng Thiên nhìn chỗ đồ đạc anh chuẩn bị hết sức đầy đủ trong tay, không khỏi phục lăn sự chu đáo của anh.
"Để tự khô là được mà."
"Cậu sẽ bị sốt." Trịnh Tư Kỳ quơ chiếc sơ mi denim anh cầm: "Tôi dự phòng sẵn ở văn phòng, cậu mặc chắc là sẽ rộng, thay tạm trước đã."
"... Tôi không mặc đâu." Kiều Phụng Thiên vò tóc.
"Lý do?" Trịnh Tư Kỳ đưa khăn cho y.
Kiều Phụng Thiên chỉ cầm chứ không đáp —— lý do rõ rành rành ra đó mà. Vì tôi sợ mình không chịu nổi mùi hương ám trong đồ của thầy. Đụng tay vô thôi đã không được rồi, huống gì là mặc vào.
Dường như Trịnh Tư Kỳ hiểu, thế nên anh không bắt y mặc nữa mà gấp áo lại. Thấy Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm mình gấp đồ, anh không nhịn được cúi đầu hỏi: "Tôi lại gấp sai à?"
"Gấp thế sẽ để lại nếp, hư cổ áo đó."
Trịnh Tư Kỳ đưa chiếc sơ mi cho y: "Vậy cậu gấp đi, quay người lại đây, không thay đồ thì phải sấy cho khô."
Kiều Phụng Thiên cầm áo, chiếc khăn bông mới phủ lên che khuất tầm mắt. Y chưa kịp nói gì tiếp Trịnh Tư Kỳ đã nhẹ nhàng siết lấy vai, người y cũng xoay nửa vòng theo tay anh điều khiển, lưng với đỉnh đầu đối diện anh.
Trịnh Tư Kỳ cảm thấy chiều cao này rất vừa tay, anh chỉ cần đứng gần thôi là đã không nhịn nổi muốn kề thật sát tấm lưng ấy. Lưng y vẫn thẳng tắp như vậy, mà vì thấp hơn anh nên nom yếu ớt một cách vô cớ, hệt như đang vô thức bộc bạch thở than trong im lặng, khiến người ta vô thức muốn chắn gió che mưa, xua tan mây mù thay phần y.
Trịnh Tư Kỳ cầm phích cắm máy sấy, cúi xuống cắm nó vào ổ điện không hay dùng cạnh bồn rửa tay.
Bật công tắc, gió và tiếng ù ù vang lên. Trịnh Tư Kỳ chỉnh nhiệt độ sấy sao cho không quá nóng, đoạn vuốt vuốt gáy y: "Nhiệt thế này đã được chưa?"
"Để tôi tự sấy." Kiều Phụng Thiên quay đầu cầm máy sấy.
Trịnh Tư Kỳ giơ lên cao: "Cậu không sấy tới đâu, quay lại đi."
Thi thoảng xem được vài trích đoạn phim thần tượng học đường cũng hay có cảnh nam chính cố tình giơ tay thật cao lên trêu ghẹo nữ chính, nữ chính có nhảy lên cũng không đủ cao để giật được món đồ, khi là quyển sách quyển vở hay chai nước. Nhưng những thước phim quay lại dù dịu nhẹ lý thú đến đâu chung quy vẫn không bằng đích thân tự trải nghiệm.
"Lúc nào cũng sấy tóc cho người khác rồi, hôm nay để người khác làm cho cậu nên không quen à?" Trịnh Tư Kỳ xốc khăn vò sơ tóc y.
"Hơi hơi."
Đã là lần thứ hai trong hôm nay Kiều Phụng Thiên được người ta xử lý mớ lộn xộn trên người mình, thật khéo làm sao, dường như anh cố tình làm vậy.
Nếu Lâm Song Ngọc là điểm đến Kiều Phụng Thiên luôn cố gắng lại gần theo bản năng, vậy Trịnh Tư Kỳ dường như là nơi bất cứ lúc nào mình tìm đến, anh sẽ luôn chào đón mình thật chu đáo. Bên cạnh sự lấy lòng bề ngoài, Kiều Phụng Thiên luôn vô thức chừa lại đường lui cho bản thân; nhưng những va chạm gặp gỡ giữa y và Trịnh Tư Kỳ đầy giản đơn thuần khiết, đến nỗi khiến y thật lòng chẳng tốn quá nhiều công sức đắn đo thiệt hơn. Song bởi ý thức tự giác, y biết mình không thể neo đậu lại điểm đến này dài lâu.
Phòng tắm yên tĩnh vô cùng, mà dù hơi im lặng một chút cũng không hề ngại ngùng chút nào. Kiều Phụng Thiên đang suy tư mình nên mở lời thế nào đây, Trịnh Tư Kỳ chỉ thong thả chờ y, chờ y suy nghĩ chứ không hỏi lấy một câu. Anh sấy từ đuôi tóc tới lưng áo Kiều Phụng Thiên, tay cầm máy sấy chậm rãi di đi về giữa đôi xương bả vai nhô rõ.
"Thầy Trịnh ơi, tôi hơi khó chịu, bây giờ tôi đang phiền não lắm."
Trịnh Tư Kỳ bật máy sấy nhỏ lại, tiếng ù ù cũng nhỏ đi: "Cậu kể xem."
"Mẹ tôi muốn đưa anh trai về Lang Khê chăm sóc." Y dừng một thoáng, "Còn bảo muốn đưa cả Tiểu Ngũ Tử về cùng, không cho thằng bé học trường tiểu học trực thuộc Lợi Nam nữa, bảo là để thằng bé ở lại với tôi không yên tâm."
Kiều Phụng Thiên bôi xóa bớt rườm rà, chỉ kể với Trịnh Tư Kỳ những chỗ quan trọng nên nói. Dù là chuyện cá nhân, nhưng thật ra cũng có liên quan chút gì đó đến Trịnh Tư Kỳ mà nhỉ. Tiểu Ngũ Tử là bạn cùng bàn của bé Táo, bố của bé Táo là Trịnh Tư Kỳ, vậy nếu Tiểu Ngũ Tử chuyển trường, chắc chắn bé Táo sẽ thấy buồn, thế Trịnh Tư Kỳ... Kiều Phụng Thiên chồng lớp lớp trong lòng, lục tìm nguyên nhân khách quan để bản thân tỏ ra yếu ớt và dựa dẫm vào Trịnh Tư Kỳ.
Trịnh Tư Kỳ đặt tay lên lưng Kiều Phụng Thiên, xúc giác ấm áp, xem như khô ráo rồi.
"Bác sĩ nói sao?"
"Tôi vẫn chưa hỏi, chỉ nghe bà nói bác sĩ đã đồng ý." Kiều Phụng Thiên vân vê tóc.
Trịnh Tư Kỳ lùi về sau một bước, cúi người sấy tiếp vạt áo: "Cậu phải biết, sau khi mọi thứ ổn định thứ bệnh nhân nằm lâu dài cần nhất là thời gian. Xét theo góc độ thời gian, công sức và chi phí, chăm sóc tại nhà cũng là một lựa chọn khá ổn, mẹ cậu đang suy xét cho cậu là thật."
Kiều Phụng Thiên không đáp.
Vì sao cùng một quan điểm, nhưng qua cách Trịnh Tư Kỳ nói lại không hề khiến y thấy mâu thuẫn, mà trái lại giúp y lắng lòng bình tĩnh suy nghĩ vào bản chất vấn đề.
"Nhưng Tiểu Ngũ Tử không thể về được, tôi không biết phải thuyết phục mẹ làm sao..."
"Tại sao?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y: "Tại sao Tiểu Ngũ Tử buộc phải ở lại Lợi Nam, thành phố lớn vừa khắc nghiệt vừa mệt mỏi, cậu cũng biết đấy."
Trịnh Tư Kỳ muốn biết y đang cần gì, và anh sẽ giúp y tìm thấy con đường tiếp tục bước về phía trước bằng chính những mong cầu ấy.
Tại sao nhỉ, có quá nhiều nguyên nhân, Kiều Phụng Thiên nghĩ.
"Tôi đương nhiên biết thành phố lớn cực nhọc vất vả chứ, tôi cũng sống ở cái đất Lợi Nam này mười năm rồi. Nói sao đây, dường như đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có gì trong tay. Tôi ngày ngày dậy sớm, ngày ngày làm đến tối muộn, chỉ cần lười biếng một chút xíu thôi cũng đã cảm thấy ngày mai sẽ túng quẫn." Kiều Phụng Thiên nhíu mày: "Nhưng tôi luôn nhận thấy, chính vì thành phố lớn vừa xa cách vừa lạnh lùng, người người bận rộn với cơm áo gạo tiền của riêng mình và đối diện với biết bao nhiêu là điều lạ... thế nào nhỉ, có thể biến chuyện to thành nhỏ không buồn bận tâm. Nên khi ở đây, tôi thấy mình cô đơn nhưng lại rất tự do."
Cô đơn nhưng lại rất tự do, lời bộc bạch khiến Trịnh Tư Kỳ đau lòng cùng cực.
"Tôi không nói Lộc Nhĩ với Lang Khê không tốt, ở đâu cũng có bọn trẻ cũng hiếu học nghiêm túc học hành tôi biết. Nhưng nơi ấy quá nhỏ bé, người ở đó phóng đại những thứ nhỏ nhặt ra thành khủng khiếp vô hạn. Có người như tôi sống ở đó, tất cả mọi người sẽ cầm kính lúp soi mói tôi, có lẽ họ chẳng quan tâm mình đang nhìn gì đâu, họ chỉ muốn tìm được... ừm, thứ khôi hài kệch cỡm nào đó trong tôi hòng thêm gia vị cho cuộc sống của họ, không quan trọng thật hay giả."
"Mọi người ở Lang Khê thích khóc than, thích kể lể chuyện không như ý cho bọn trẻ, nói dài nói dai, điều này là rất sai trái. Thế nhưng quan niệm này đã ăn sâu vào tiềm thức người dân nơi đây, rất khó hoặc phải nói là không thể sửa đổi được. Cho nên... tôi không mong Tiểu Ngũ Tử quay về nghe phải những thứ đầy rẫy năng lượng tiêu cực đó, khiến từ giờ trở đi thằng bé chỉ in vào đầu gia cảnh mình không tốt, sau này phải sống khó khăn hơn người khác."
Trịnh Tư Kỳ đưa máy sấy đến ống tay áo ướt sũng của Kiều Phụng Thiên.
Thật ra lời Kiều Phụng Thiên nói cũng không hề tuyệt đối, môi trường tồi tệ chưa hẳn có quan hệ chặt chẽ trăm phần trăm với nghị lực sống của một người. Những bông hoa mọc lên giữa tàn tích cũng rất xinh đẹp lại vừa có sức sống mãnh liệt. Trịnh Tư Kỳ nghĩ, Kiều Phụng Thiên chính là ví dụ.
"Cho dù sau này học hành bình bình cũng không sao hết, chỉ cần có đôi mắt rộng mở là được, dù không thông minh cũng không hề gì cả, tôi chỉ mong mai này thằng bé sẽ..." Kiều Phụng Thiên đã ngừng lại rất lâu: "Tôi mong rằng mai này thằng bé sẽ có được cách cư xử và trái tim rộng mở như thầy."
Trịnh Tư Kỳ ngẩng lên nhìn lọn tóc ướt giữa hai hàng mày, phía cuối đọng giọt nước trong veo. Anh bỗng cảm thấy xấu hổ khi trở thành một người đàn ông trung niên ba mươi lăm tuổi.
Tại sao lại khen ngợi người ta chân thành đến vậy, khiến người ta vui vẻ đến vậy.
"Tôi..." Trịnh Tư Kỳ nhìn sàn nhà: "Được tâng bốc cao thế cơ à."
"Những gì tôi nói đều thật lòng cả."
Trịnh Tư Kỳ gật đầu, vô cùng tự nhiên xoa đầu y.
"Cậu thử nói như vậy với mẹ cậu xem, có khi mẹ cậu không khăng khăng giữ suy nghĩ đó nữa."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy bật cười: "Thầy không hiểu mẹ tôi nên không biết thôi, một khi bà ấy đã quyết thì chín trâu mười hổ cũng khó kéo về được. Tôi biết trong bụng bà bây giờ chỉ có hai vấn đề duy nhất, một là bây giờ tôi không có nhà cửa đàng hoàng, không yên tâm cho Tiểu Ngũ Tử ở với tôi, hai là tôi đồng tính luyến ái, bà hận nhất cái này, sợ Tiểu Ngũ Tử sẽ học hư bắt chước theo tôi."
Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, nhíu mày: "Không có nhà?"
Kiều Phụng Thiên quẹt giọt nước trên trán: "Tôi bán từ hồi tháng tư rồi, tiền thuốc men ấy mà, chẳng có gì đâu." Kiều Phụng Thiên chỉ nói sơ sơ qua quýt, không muốn tỏ ra mình tội nghiệp bần cùng.
Trịnh Tư Kỳ lại chau mày: "Sao lúc đó không nói với tôi? Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Chủ nhà không vội, bảo tôi cứ ở lại nếu muốn, nhưng chắc chắn là không ở lâu được, dù sao chủ hộ bây giờ không phải tôi nữa. Tôi vẫn đang tìm chỗ ở mới, tại vì muốn dắt cả Tiểu Ngũ Tử theo nên phải tìm căn nào không quá xa trường, mà giá nhà ở Lợi Nam thì thầy biết rồi, chật vật khó tìm lắm." Kiều Phụng Thiên cúi đầu giật khẽ vạt áo, mân mê: "Xong rồi, cảm ơn thầy."
"Sấy tóc thêm một lúc nữa đã, cậu đứng đó."
Trịnh Tư Kỳ nhớ lại dáng điệu và cách Kiều Phụng Thiên sấy tóc cho mình, bởi vì nhìn qua gương khi đã tháo kính nên chỉ thấy mờ nhòe chứ không rõ nét. Năm ngón tay y luồn vào tóc, những mảng đen rồi trắng đan xen nhau, bụng ngón tay v**t v* nhẹ tênh như không, dịu dàng lần tìm chải chuốt những lọn tóc ở sâu bên trong. Trịnh Tư Kỳ cũng làm theo như thế, xúc cảm mềm mại từ cái chạm tựa mành lụa mỏng quấn quýt trên tay, chỉ cần hơi mạnh tay một chút đã giống như l* m*ng tù tội.
"Chuyện thuê nhà cậu đừng lo, tôi sẽ để mắt, sẽ tìm được chỗ phù hợp cho cậu."
Lúc sấy đến gò má, Trịnh Tư Kỳ chợt phát hiện bên má y có cái bớt màu đậu đỏ mình chưa từng thấy bao giờ: "Có muốn đi hay ở còn phải tùy thuộc ý muốn của Tiểu Ngũ Tử nữa. Nếu mẹ cậu sợ Tiểu Ngũ Tử ở với cậu sẽ học xấu theo, vậy tôi rất vui lòng trở thành người đưa lối dẫn đường cho cậu bé. Không biết giảng viên đại học trọng điểm như tôi trong mắt mẹ cậu có đủ tư cách hay không?"
Kiều Phụng Thiên ngạc nhiên quay đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ, anh không kịp quay máy sấy đi nên gió thốc vào mặt y, tóc mái bị thổi ngược ra sau, cả gương mặt bỗng lộ rõ chẳng còn sơ sót lại chút gì.
"Kiều Phụng Thiên này."
"Hả?"
"Ngay lúc này tôi muốn ôm cậu vô cùng."
Vẻ ngạc nhiên ban nãy vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống bây giờ lại ồ ạt xô lên trong đôi mắt như dòng thủy triều dâng, cộng thêm sự co quắp không thể nào kiềm chế.
"... Sao cơ?"
Trịnh Tư Kỳ tắt máy sấy. Anh cảm thấy ngôn từ lai láng dẫu được gọt giũa đến đâu cũng khó lòng biểu đạt được một phần trăm phần ngàn cuộc đời này, cách dàn xếp những nan đề cũng không thể chỉ gói gọn trong vài con chữ. Mà buộc phải chứng kiến, phải trải nghiệm, tìm tòi học biết mánh lới thông qua thời gian bản thân dự phần vào. Kiều Phụng Thiên dường như chẳng có chiêu mánh, chẳng có con đường tắt nào cả, cách sống duy nhất Kiều Phụng Thiên có cho mình là nỗ lực sống thật tốt.
Con người Trịnh Tư Kỳ nói được là làm được, không hề mơ hồ. Anh nghiêng người về trước đưa tay vòng lấy bờ vai Kiều Phụng Thiên, tóc mai hai người quấn quýt vào nhau trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai lồng ngực cũng chỉ vẻn vẹn chừng một ngón tay.
Kiều Phụng Thiên cảm nhận được giờ phút này đôi tay Trịnh Tư Kỳ đang giữ lấy gáy mình, cằm mình vừa lúc tựa trên vai anh, cận kề lớp vải áo mềm mại thoảng mùi hương. Dường như giống, mà cũng dường như khác cái ôm kiểu trấn an đêm ở bệnh viện ấy. Khác, bởi cái ôm này ấm áp và đong đầy cảm xúc hơn muôn lần, thứ cảm xúc mờ nhòe mà vun đầy dù y chẳng thể thấy rõ; giống, bởi nó khiến y thấy an tâm, yên lòng, chỉ cần đến gần như thế đã chẳng nỡ rời xa.
"Kiểu cổ vũ."
Ngoài kia không còn tiếng rào rào không ngớt nữa, cơn mưa ở Lợi Nam này có lẽ đã tạnh hẳn.
Edit: tokyo2soul