Chương 75
Trịnh Tư Kỳ về đi rước Trịnh Úc ở nhà Trịnh Tư Nghi, nước mưa dầm dề trên đường cuốn trôi những tán cây bụi bặm không đều màu, màu xanh mới mọc lên chẳng có quy tắc hay bố cục gì.
Trịnh Tư Nghi đang hầm gà với dây tơ hồng vàng, nấu cả một nồi đầy ăm ắp. Chị nghe tiếng ai đó bấm chuông cửa bèn lau tay, ló ra cửa nói gọi Trịnh Úc: "Bố con đến kìa, ra mở cửa cho bố đi!"
"Dạ!" Trịnh Úc nhảy khỏi sô pha, xỏ dép lê nhảy lóc cóc ra.
Hai tay Trịnh Tư Kỳ xách hai bịch gạo mỗi bên chừng năm ký, không tính tới trường hợp Trịnh Úc mở cửa nhào ập tới nên bị hất ngược ra chừng hai mét có hơn.
"Ôi cha." Trịnh Tư Kỳ nhíu mày cười.
"Bố ơi bố!" Trịnh Úc nắm vạt áo sơ mi của Trịnh Tư Kỳ, thiếu điều đu đeo quấn cứng lên.
Trịnh Tư Kỳ nâng hai bịch gạo đưa ra trước, nói đùa: "Con gái, xách gạo vào cho bác đi."
Trịnh Tư Nghi vội vội vàng vàng chạy ra từ bếp: "Nói linh tinh nữa đi, mới tí tuổi đầu mà xách trật cả khớp ra cậu có mà sốt ruột chết." Nói rồi chị bước lại cúi xuống nhìn bao gạo, trừng mắt: "Trời ơi! Ai bảo cậu mua loại này?"
"Chính chị nhắn cho em vậy mà, gạo japonica đấy." Oan cho Trịnh Tư Kỳ hết sức.
"Chị bảo loại bán lẻ ở ngoài, hạt gạo nấu ra không bị chai với sượng. Cậu thì giỏi thật, đi mua hẳn hai bịch hữu cơ, hơn hai chục tệ nửa ký đấy!" Trịnh Tư Nghi nhíu mày chậc lưỡi, cứ như Trịnh Tư Kỳ làm ra trò gì tày trời lắm vậy, "Ném cả đống tiền đi thế này!"
Trịnh Tư Kỳ thay giày, hết sức bất đắc dĩ dắt tay Trịnh Úc vào bếp: "Chị cứ tạm xem như lấy không đi, em cũng có đòi tiền chị đâu."
"Cậu thì biết cái quái gì, nhà ăn gạo ngon quen rồi, làm sao nuốt trôi nổi cái loại dở tệ kia hả?" Trịnh Tư Kỳ xách hai bao gạo vào bếp: "Cậu lo mà kiếm người nào biết sống mà dạy cậu lo cho cậu đi, lớn đầu từng này rồi đụng gì cũng không biết. Chậc, xách cái này về cho bố đi..."
"Chị thôi đi, cứ bắt em chạy vặt hoài." Trịnh Tư Kỳ ngoái đầu.
Trịnh Tư Nghi nhướng mày hỏi: "Vậy cậu mua xe làm gì?"
Trịnh Tư Kỳ biết ngay, hồi đó hôm nào Trịnh Tư Nghi cũng giục giã mình mua xe lấy bằng lái nói chung để có tay tài xế miễn phí, thêm người cho mình chỉ tay sai việc thôi.
Trịnh Tư Kỳ lấy cái bát nhỏ với muỗng trong chạn bát xuống, mở nắp nồi gà hầm đang sôi sùng sục trên bếp, lấy thìa vớt đám bọt trong nổi lềnh bềnh trên mặt rồi múc ra lưng bát.
Trịnh Tư Kỳ kề muỗng lên miệng thổi thổi, tròng kính nhoáng cái bám hơi nước mờ căm trắng xóa, đợi đến khi kính từ từ rõ lại mới thấy Trịnh Úc đứng bên chân đang chăm chăm nhìn mình bằng đôi mắt sáng rỡ. Trịnh Tư Kỳ không nhịn được cười, thổi nguội thêm miếng nữa rồi khom người kề vào miệng Trịnh Úc, hơi chúc tay xuống.
"Há miệng ra này, cẩn thận kẻo bỏng."
Trịnh Úc tức khắp cụp mắt, vui sướng húp nước.
"Ài." Trịnh Tư Nghi nhặt đậu hà lan, ngoái lại dặn: "Cho con bé ăn ít ít cái đó thôi."
Trịnh Tư Kỳ buông tay đẩy kính: "Hả?"
Trịnh Tư Nghi đằng hắng khẽ, đưa tay bụm miệng nói nhanh: "Tơ hồng vàng bổ thận tráng dương."
"..."
Trịnh Tư Kỳ tốc độ thu cái bát kề trên miệng Trịnh Úc về.
Anh đến nhà Trịnh Tư Nghi thứ nhất là để đón Trịnh Úc, thứ hai là để hỏi giúp Kiều Phụng Thiên chuyện thuê nhà. Bây giờ Trịnh Tư Nghi với Đậu Đậu đang ở nhà mua lại ở khu dân cư Quảng Thị. Hồi vài năm trước giá nhà rẻ, Trịnh Tư Nghi mua sẵn một căn nhỏ gần khu trường trung học trong thành phố để dành lúc Đậu Đậu lên cấp ba. Lúc đó giá ba ngàn mốt một mét vuông, bây giờ giá nhà đất tăng phi mã, phải lên gấp ba lần là ít.
Thế là căn hộ đơn vị phân cho Trịnh Tư Nghi bỏ trống, từ đó tới nay vẫn cho người ta thuê. Nhà ký túc bệnh viện thành phố Lợi Nam cũng xem như thuộc khu vực phố cổ, cách trường tiểu học phụ thuộc đại học Lợi Nam không gần không xa, không gian sống yên tĩnh mà đi mua sắm gì cũng thuận tiện.
"Chừng nào khách thuê của chị chuyển đi?"
Trên bàn cơm tối, Trịnh Tư Nghi đang gắp cá hố cho Trịnh Úc với Trịnh Tư Kỳ: "Ít nhất cũng tới khi nào hết hạn hợp đồng đã, chừng tháng tám. Sao, muốn cho ai thuê à?"
"Chị cho thuê bao nhiêu tiền?" Trịnh Tư Kỳ cầm bát lại lấy hành với gừng băm Trịnh Úc cắm cúi lựa ra đẩy sang cho mình.
"2200." Trịnh Tư Nghi nuốt cơm: "Ủa bộ chị chưa nói cậu bao giờ à?"
"Căn nhà cũ có bảy chục mét vuông mà chị cho thuê tận 2200?"
"Ê thằng oắt này cậu cứ đâm thọc ra vô nghe vô lý kiểu gì ấy nhở? Chị cho thuê được giá cao cậu lại đi bực bội là sao?" Trịnh Tư Nghi lừ mắt sang, "hừ" một tiếng trong họng: "Cậu không nghĩ thử xem nội thất các thứ nhà chị đầy đủ như nào! Máy lạnh, máy nước nóng, tivi lớn, băng thông rộng, tủ lạnh để lại hết cho người thuê xài, đắt tí cũng phải thôi."
"Chị hạ xuống miếng được không?"
"Ép giá hả? Cậu đang ép giá cho ai?" Trịnh Tư Nghi dừng đũa hỏi anh.
"Trịnh Tư Kỳ cúi đầu gắp đồ ăn: "Em hỏi giúp bạn thôi."
Trịnh Tư Nghi chỉ im lặng không nói gì, chị nhìn Trịnh Tư Kỳ cứ gắp đậu hà lan lia lịa vào bát, mãi lâu sau bỗng vui vẻ: "Dạo này chị phát hiện cậu cứ luồn lách trốn tránh y cái kiểu này nhé, đợt hỏi chị nhờ Lão Lý chừa phòng bệnh cũng vậy, bây giờ hỏi nhà thuê cũng y chang. Chẳng phải con người cậu xưa nay kệ đời mọi chuyện lười nhúng tay vào việc người khác à? Người nào lợi hại tới độ khiến cậu từng tuổi này rồi lại đổi tính đổi nết thế?"
Những điều Trịnh Tư Nghi nói hoàn toàn là sự thật, Trịnh Tư Kỳ giao thiệp với mọi người bằng phương thức có qua có lại, cực kỳ hiếm khi chủ động rớ vào chuyện ngoài bổn phận. Có một số chuyện nếu làm nhiều sẽ biến thứ gọi là thiện chí sẽ thành nịnh nọt biến tướng, mối quan hệ một khi lệch lạc và không đủ bình đẳng cũng không cách nào trở nên đơn giản rõ ràng. Bảo anh có tư tưởng vị kỷ cũng đành thôi, thói đời này vốn là thế.
Trịnh Tư Kỳ luôn hết sức tỉnh táo và kiềm chế trong phương diện này, chỉ Kiều Phụng Thiên là ngoại lệ duy nhất.
"Em... em nhận lời người ta rồi thôi, chị đừng nghĩ này nọ suốt ngày được không?"
"Nam nay nữ?"
"Nhắc tới mấy này là mắt chị sáng trưng như đèn pha luôn ấy." Trịnh Tư Kỳ bật cười, "Nam, hàng thật giá thật, chị thôi được chưa?"
"Ok." Chị bặm môi, múc chân gà, "Nếu là bạn cậu thuê thật thì quan trọng gì, đợi tới khi nào hết hạn hợp đồng là được. Dù sao chị cũng chẳng thiếu mấy ngàn bạc đó, muốn giúp đỡ người ta thật lòng thì chuyện tiền thuê có hay không không quan trọng, cứ bảo bạn em yên tâm ở đi."
"Mai mốt bàn lại chuyện tiền thuê sau, chị đồng ý là được."
Thật ra nếu không lấy tiền nhà, Kiều Phụng Thiên nhất định không thể nào yên tâm được. Y là người mà chỉ cần người ta ném thiện ý ra, y sẽ đáp lại gấp trăm lần. Cứ như đang ganh đua so xem ai đối xử với ai tốt hơn mà nhất định không chịu thua, lắm khi, gặp được kiểu người này trong cuộc sống chẳng lẽ lại không có được niềm vui thú mang đến cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện đặc biệt. Khi nghĩ vì người khác, khi cho đi mà không cần đền đáp đó cũng là một lần thể hiện giá trị bản thân dù rằng ngắn ngủi nhỏ bé.
Hôm sau Kiều Phụng Thiên đến gặp bác sĩ chủ trị ở phòng làm việc, hỏi han rất kỹ lưỡng về hai mặt lợi hại của câu chuyện "đi hay ở".
Nếu xét trên quan điểm của bác sĩ, về nhà nằm đúng là tiềm ẩn rất nhiều vấn đề nguy hiểm. Nhưng xét từ góc nhìn hoàn cảnh sống khác nhau của các bệnh nhân, đôi khi đó chưa hẳn là lựa chọn tối ưu nhất —— Kiều Lương không có bảo hiểm y tế xã hội ở Lợi Nam, ở bệnh viện lâu dài thật sự là cái động không đáy.
"Tôi lo nhất là khả năng cầm nắm của anh ấy ạ bác sĩ."
Các thiết bị y tế xuyên vào da và cơ vào tận xương, đẩy nhanh quá trình nắn chỉnh và khép lại của các đầu xương gãy. Vì không thể cử động trong thời gian dài nên ngoài vệ sinh vết thương ra còn phải chú ý mát xa ngừa teo cơ hết sức cẩn thận.
"Xem phim chụp vài ngày trước các phần xương gãy vẫn có thể liền lại được. Cậu thấy đấy, đúng là ở nhà không thuận tiện được như ở bệnh viện, nhưng nếu chú ý xuyên suốt, phản hồi kịp thời thì." Bác sĩ nhịp cây bút lên mặt bàn: "Phải nói là vấn đề không to tát."
Kiều Phụng Thiên cười, cố gắng vòng vo: "Chỉ sợ, sợ là lỡ như."
Bác sĩ cười như rất hiểu Kiều Phụng Thiên nói gì, đứng dậy vỗ nhẹ lên vai trái y: "Mọi chuyện đều có lỡ như, dù có ở bệnh viện thì mọi tình huống vẫn có thể xảy ra như thường. Lẽ ra một bác sĩ như tôi không nên quá nhiều lời với cậu, nhưng nói thật, cứ lỡ như lỡ như, cậu cũng cứ luẩn quẩn mãi không tiến lên, đúng không?"
Hai tay Kiều Phụng Thiên đan chặt vào nhau trên bàn, bụng ngón cái v**t v* miệng vết thương cũ tối màu đã khô lại trên đầu ngón trỏ. Cuối cùng, y thả lỏng người, gật đầu nở nụ cười với bác sĩ rồi gật đầu khẽ.
"Cảm ơn bác sĩ."
Quay về phòng bệnh giữa lúc hoàng hôn, Kiều Lương đang nằm trên chiếc gối dựa lớn, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là tán cây luôn cao lớn tươi tốt, cành lá sum sê rợp khắp. Nhờ những trận mưa tưới tắm nên cây đã xanh bây giờ lại càng thêm xanh, bên dưới tán cây rung rinh chập chờn gần như để lại vết xanh sậm trên ô cửa kính.
Chiếc gối dựa này là Lâm Song Ngọc đi chợ mua bông mới để làm, có điều mấy năm rồi bà bị lão thị khá nặng, thị lực kém xa ngày xưa, thêu thùa lại không được đẹp nên nhiệm vụ may vá một tay Kiều Phụng Thiên làm hết.
Kiều Phụng Thiên bước đến, khom người kéo cổ áo có hơi dãn ra lên vai Kiều Lương. Trước đây Kiều Lương đã không mập, lại cao ráo nên trông khỏe khoắn hơn Kiều Phụng Thiên đôi chút. Bây giờ anh gầy xọp đi tới mức không còn mặc được quần áo rộng nữa.
Bây giờ khả năng nhận diện người không còn đáng ngại, nhưng không phản xạ tự nhiên được như trước kia mà thường phải nhìn chăm chăm người đó mất một lúc, khó khăn lắm mới kịp nhận ra người nọ là ai. Kiều Phụng Thiên sờ chỗ râu mọc lún phún trên cằm Kiều Lương.
"Anh có mệt không? Muốn nằm xuống không? Muốn uống nước không?"
Kiều Lương nhìn đăm đăm mi tâm em trai, chăm chú một chốc lát rồi mới cười lắc đầu.
"Anh nói đi, mệt hay là không mệt." Kiều Phụng Thiên bất mãn vì Kiều Lương chỉ trả lời mình bằng cái lắc đầu, hạ giọng nhắc lại.
Tập luyện chứ không phải bắt ép. Kiều Phụng Thiên chỉ luôn hy vọng anh có thể nói càng nhiều càng tốt, khó nghe cũng không sao, trúc trắc nhọc nhằn cũng được, miễn là đừng hoài nghỉ ngơi ngưng nỗ lực mãi như thế, nói thêm được một chữ cũng là tiến bộ, từng câu nghe anh trai mình nói Kiều Phụng Thiên đều thấy tốt, đều thấy thỏa mãn.
Kiều Lương nuốt xuống, hé môi: "... Không mệt." Giọng anh tắc tịt như có cục bông nghẹn ở cổ họng.
Kiều Phụng Thiên cười giơ ngón cái với Kiều Lương, dừng lại một lúc mới hỏi tiếp: "Em cạo râu cắt tóc cho anh nhé chịu không?"
Kiều Lương lại há miệng, khó nhọc nâng tay trái lên, rướn năm ngón tay cứng đơ hơi chạm vào cằm như muốn tự cảm nhận chỗ râu mọc rậm rạp bao nhiêu: "... Ừm."
Vài ngày trước Kiều Phụng Thiên đã mang theo một bộ kéo cắt tóc cuộn trong túi với chiếc tông đơ nhỏ màu đen, cất trong ngăn kéo tủ giường bệnh. Y vào trong lấy thau nước nóng nhỏ, nâng giường lên, vắt khăn ướt lau sơ cằm Kiều Lương. Gốc râu trên cằm Kiều Lương thô cứng, Kiều Phụng Thiên đã mua cho anh hai, ba máy cạo râu điện nhưng vẫn không thấy sạch, phải cạo bằng dao thêm. Ngày xưa Kiều Phụng Thiên vẫn hay cười anh, số nghèo đây mà.
"Nóng không anh?" Kiều Phụng Thiên xắn tay áo, quấn vải ni lông lên người anh.
Khăn mặt che mất miệng nên Kiều Lương không nói gì, thoạt tiên chỉ lắc đầu, sau đó hình như nhớ ra lời Kiều Phụng Thiên dặn nên lại mấp máy môi dưới lớp khăn mặt, thì thào một câu không mấy rõ ràng: "Không nóng."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy vui vẻ, giơ tông đơ kề lên mái tóc đen dày sau ót Kiều Lương.
"Hồi bé ba mình keo ghê luôn, cứ để anh cắt mái cho em ngoài sân, anh còn nhớ không?"
Tông đơ điện di lên trên theo đà, lướt ra một đường ngay ngắn như cỗ máy gặt đang chậm rãi thu hoạch lúa mạch và để lại vết tích của một mùa màng bội thu. Tiếc là bây giờ Lang Khê chỉ còn rất ít người làm ruộng, hình ảnh những cảnh đồng lúa vàng ruộm ngợp tầm mắt cứ mỗi năm một hiếm thấy dần.
Kiều Lương không đáp, hiển nhiên, bây giờ anh không thể nhớ được chuyện cũ.
"Tay chân anh đã lóng ngóng thì thôi đi, thế mà còn xoắn xuýt hớt hải đi bắt cá mò ốc với đám anh em dưới mương Lộc Nhĩ nữa chứ." Kiều Phụng Thiên mải mê kể chuyện cho Kiều Lương nghe, thổi vụn tóc dính trên cổ Kiều Lương, "Anh múa kéo cắt ra quả đầu còn xấu hơn nắp bồn cầu nữa, em giận điên lên."
Kiều Phụng Thiên hồi bé chẳng khác nào một bé gái, khi ấy cũng chẳng biết Lâm Song Ngọc nghĩ thế nào mà lại vui lòng nuôi em bé Kiều Phụng Thiên như nuôi đứa con gái. Hai túm tóc mai nhạt màu nuôi dài như con gái, tóc mái cũng dài thường che cả mắt lông mày. Quần áo cũng kiểu không phân biệt trai hay gái, Kiều Phụng Thiên mặc đồ cũ của Kiều Lương, mà mấy bộ đồ không còn hợp mốt mấy cô bé hàng xóm xả ra cũng mặc được nốt.
Hồi đó dân Lang Khê không hay lên trấn cắt tóc vì ngại rầy rà phiền phức, có người chuyên đi cắt tóc dạo khiêng gánh qua thôn mỗi tháng một lần, cắt tóc cạo mặt cho mọi người có nhu cầu. Trên quang gánh đó có một cái phích đựng nước sôi nóng hổi, như câu thành ngữ người ta hay nói gánh cạo đầu một đầu gánh nóng.
Nhưng Lâm Song Ngọc không nỡ tốn hai đồng bạc tiền cắt tóc, mà cũng hết sức chướng mắt cái nghề kiếm cơm bằng kiểu hò hét khắp đường này ngõ kia. Bà mặc kệ tóc Kiều Phụng Thiên dài như mớ rong biển rồi vứt cho Kiều Lương cắt. Thời đó Kiều Lương là dân lưu manh mà, tuy yêu cậu em trai bé bỏng này vô cùng nhưng cũng nhen nhóm ý đồ xấu. Không cắt ngắn quá cũng là xiên xẹo không cứu nổi, hoặc cho thành kiểu chó gặm luôn.
Kiều Phụng Thiên nhớ như in tay mình nắm chỗ tóc rơi lả tả từ trên trán xuống bị Kiều Phụng Thiên hết sức hớn hở khai tử ngay trước mắt Lâm Song Ngọc. Bà ở trong ký ức lia dao xoèn xoẹt tiễn một mớ hài nhi cúc vào nồi, chùi tay vào tạp dề thật sạch sẽ, mới đầu ánh mắt bà đầy sửng sốt, sau đó không nhịn được cười rất dịu dàng: "Phụng Thiên nhà mình cắt được kiểu tóc thời trang quá."
Những thứ găm trong đầu có thể hằng bất biến bao năm không đổi thay, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác; chỉ trong một khoảnh khắc ngẩng lên rồi cúi đầu xuống đã là cảnh còn người mất.
Nếu đời cũng như sợi tóc thì tốt biết mấy, cắt đi là trụi mất không để lại vết tích gì, dù rằng bất cẩn để lại vết thương, nhưng ngày tháng dần trôi rồi cũng sẽ lành hẳn, tung bay theo chiều gió, có tiện tay vuốt tóc sẽ tiếp tục vô tư dài ra mãi mãi, chẳng cần phải thỏa hiệp hay hòa giải, đắn đo hay níu kéo những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ đã qua.
Tóc chỉ là một bộ phận của con người, bản thân con người mới là nơi gánh chịu mệt mỏi.
"Thời em học trang điểm với làm tóc ở trường trung cấp, lúc anh lén giấu mẹ lén đến gặp em em còn cắt tóc cho anh nữa, anh còn nhớ không?" Kiều Phụng Thiên tỉ mỉ lia tông đơ đến phần góc cạnh, lướt qua thái dương Kiều Lương, "Tay nghề em không tới nơi tới chốn cắt đằng sau đầu anh thành hình tam giác ngược luôn, đã xấu thì thôi đi lại còn lõm hết vào với nhau, anh về nhà mẹ phát hiện liền, anh nhớ không?"
Kiều Lương vẫn không nói gì, rất lâu sau đó anh bỗng nhiên gật đầu, tỏ ý mình có ấn tượng.
"Hồi đó mẹ bảo em là hạng làm thứ nghề ngỗng thấp hèn, anh không vui, nói em là người làm nghề ăn trên đầu người ta, anh nhớ không? Anh còn nói với em, mai mốt nhà mình còn chẳng cần phải tốn tiền cắt tóc nữa, anh vẫn nhớ chứ?"
Vụn tóc đen nhanh rơi đầy miếng vải ni lông, có loe ngoe vài cọng không cam chịu dính lại trên mí mắt với sống mũi Kiều Lương.
Kiều Phụng Thiên bất giác run tay, lòng chua xót, môi mím lại.
"Anh ơi, em xin lỗi anh nhiều lắm, em không thể nào quay về Lang Khê chăm sóc anh được, rất vô trách nhiệm khi phải giao anh cho mẹ chăm sóc, thật sự, em xin lỗi anh nhiều lắm..." Kiều Phụng Thiên nhặt lấy từng vụn tóc một trên mũi anh: "Nhưng đâu phải em không muốn về nhà, đâu phải em không nhớ anh với ba mẹ."
"Em thật không có cách, em không tài nào vượt qua nổi trở ngại này."
"Em có sống ở đâu cũng không thể thấy dễ chịu, cuộc đời em không có khoảnh khắc nào sống dễ chịu được."
"... Anh đừng trách em mà, có được không anh?"
Khi những giọt nước mắt rơi lách tách trên mu bàn tay, Kiều Phụng Thiên không dám tin, trong những giọt nước mắt này có bao nhiêu oán hờn, có bao nhiêu kiểu cách, có bao nhiêu là phản ứng k*ch th*ch trong nháy mắt, không tả rõ được. Chỉ riêng cái thứ khó hiểu kia đến thì dào dạt, nhưng lau đi chỉ vỏn vẹn một giọt, lau tiếp nữa cũng chỉ có một giọt nước mắt. Hệt như khúc dạo đầu của cơn mưa, từng giọt từng cơn đều có đầy đủ tín hiệu báo trước.
Kiều Lương nhìn đôi mắt đỏ hoe của Kiều Phụng Thiên mà rối tung, vội vàng dùng bàn tay phải cử động được với khăn mặt trên miệng. Anh nắm chặt cổ tay gầy gò đằng sau ống tay áo, vừa muốn v**t v* ủi an lại vừa muốn ôm lấy. Tiếng nói của anh đi trước hành động, nặng nề mà ngắt quãng.
"... Phụng Thiên, đừng khóc."
Trên xe đón Trịnh Úc về nhà, chỉ đơn giản là Trịnh Tư Kỳ muốn nói với Kiều Phụng Thiên chuyện thuê nhà, chỉ đơn giản là muốn làm y yên tâm, không cần phải lo lắng vấn đề chỗ ở. Nhưng âm thanh máy đợi đã trôi qua rất lâu, cuộc điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng mũi rất nặng của người kia. Không gian bên kia cũng yên tĩnh lặng phắc, hình như đang ở nhà tắm, bốn bề có tiếng vang vọng rất khẽ.
"A lô, thầy Trịnh."
Trịnh Tư Kỳ gần như nhíu mày trong vô thức, lòng trở nên căng thẳng, cảm xúc lo lắng nghẹn đầy trong phút chốc.
"Sao thế Phụng Thiên?"
"Không có gì đâu." Kiều Phụng Thiên khẽ sụt sịt mũi, giọng nhuốm đôi chút ý cười tỏ ý mình không sao: "Không có gì đâu, thật mà, không có chuyện gì hết."
"Vậy sao cậu lại khóc?"
"Tôi đâu có đang ——"
"Tôi bảo vừa nãy." Trịnh Tư Kỳ ngắt lời y, anh quay đầu xe ở ngã tư đường: "Đang ở bệnh viện nhỉ, tôi đến gặp cậu."
Hoàng hôn là cuộc hội ngộ bất ngờ giữa sắc màu và ánh sáng chiếu tỏa vào giữa lòng thành phố nườm nượp dòng người dòng xe, sắc màu quá đỗi tuyệt diệu và ánh sáng quá đỗi chói ngời trở thành lý do cho biết bao nhiêu hành động xúc động bồng bột. Để dường như thể mọi quyết định và hành động nào vào thời khắc này cũng đáng được thấu hiểu, và đều đáng được thứ tha.
Edit: tokyo2soul