Chương 76
Trịnh Tư Kỳ cúp máy rất nhanh, không cho Kiều Phụng Thiên kịp nói một chữ "Đừng". Nghĩ anh đang lái xe nên Kiều Phụng Thiên lại chẳng dám gọi lại kẻo quấy rầy làm anh phân tâm.
Kiều Phụng Thiên cúi gục đầu bên bồn rửa tay, hắt nước lạnh vào mặt liên tục. Y ngẩng khuôn mặt ướt sũng nước lên lờ mờ nhìn mình từ trong gương, mũi với hốc mắt vẫn ửng đỏ, chóp mũi hơi bóng lưỡng. Lâu quá rồi không khóc, giống như một cuộc hội ngộ sau nhiều năm ròng xa cách cảm xúc đột ngột tuôn trào ập đến không ngớt, y ngóc nghẹn từng cơn, phải ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút cảm xúc mới hơi ổn định.
Thực ra cũng có một chút xíu khóc do tự mình muốn khóc, vì bình tâm nghĩ lại, thành thật mà nói mấy câu chữ chẳng rõ ràng đó không có gì đáng để quá đau lòng. Đương nhiên, khóc có thể là một loại thái độ, nhưng tuyệt nhiên không phải cách giải quyết vấn đề, tốt nhất cứ xem nó như dòng thủy triều lên xuống, còn xem nó như sự cứu rỗi thì đúng là ngu dốt nhất trần đời —— Những lý lẽ kiểu này bao giờ cũng có thể tự nhủ với bản thân một tràng dài.
Nửa trên gương mặt hiện rõ sau khi Kiều Phụng Thiên đưa tay lau mặt gương mờ. Đôi mi y ướt át, y vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán đi, nhè nhẹ nở nụ cười như đang cố tập kiểm soát biểu cảm sao cho chân thật trông không giả nhất có thể.
Trịnh Tư Kỳ không đến thẳng khu nội trú mà nhắn tin cho Kiều Phụng Thiên.
"Tôi vào được không?"
Kiều Phụng Thiên cúi đầu trả lời: "Ừm, mẹ với Tiểu Ngũ Tử đang ở đó."
"Vậy cậu xuống đây đi, trước cổng khu nội trú có cây ngô đồng, tôi chờ cậu."
Kiều Phụng Thiên đọc dòng "Tôi chờ cậu" đến tận mấy lần tới độ gần như hằn vết. Lúc xuống lầu, tâm trạng chẳng hiểu sao lửng lơ mà lại hệt như có điểm khởi đầu và kết thúc, khiến y muốn chạy thật nhanh về hướng đã định sẵn. Hoàng hôn chưa tan ủ ấp thành gam màu mỗi lúc một thêm đậm đà rực rỡ lắng đọng ở đường chân trời mờ ảo, tựa như vệt màu đỏ thẫm khô ráo chưa kịp loang ra ở rìa tấm vải vẽ, nhưng chỉ cần ngón tay vô tình quẹt phải sẽ hóa thành một dải mây tuyệt đẹp.
Bên kia con đường hẹp, Kiều Phụng Thiên nhìn mảng trời đỏ sậm lúc chập tối bị gió cuốn bay, vương vãi vô tình tô vẽ cho đèn hậu xe, điểm xuyết trên phiến lá ngô đồng tươi xanh trong vắt, đan vào cổ áo Trịnh Tư Kỳ, chấm lên tròng kính trong suốt của anh.
Trịnh Tư Kỳ đứng ở cạnh xe, không đợi Kiều Phụng Thiên gọi, anh đãy quay đầu lại cứ như cảm giác được.
Tiếng còi vừa vang lên, Kiều Phụng Thiên bỗng nhiên dừng lại ở bên này đường để chiếc taxi màu xanh lá trước mặt đi qua. Y định gọi "Trịnh Tư Kỳ" thật to, mà chữ "Trịnh" mới kịp cao lên, Trịnh Tư Kỳ đứng cách đó chừng mười mét nhìn y mỉm cười, vẫy vẫy tay. Âm thanh của dòng người giữa lòng thành phố, tán ngô đồng giữa trời hoàng hôn. Dưới sự bao trùm của cuộc sống, các nhân tố ngẫu nhiên gặp gỡ quyện hòa vào nhau thường mang đến nhiều sự lãng mạn và cảm giác mềm mại mơ màng còn hơn cả những thứ được định nghĩa là nghệ thuật.
"Ngẩng đầu lên xem nào." Trịnh Tư Kỳ vén tóc trên trán, cúi đầu ngắm thật kỹ gương mặt Kiều Phụng Thiên, "Khóc thật à? Mắt đỏ lên hết đây này."
Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt đi xấu hổ vô cùng, y sờ mũi: "... Tự nhiên tôi xúc động vậy thôi, không có chuyện gì hết."
Trịnh Tư Kỳ đưa tay chạm vào mắt y: "Không phải bị mắng hay bắt nạt hả?"
"Không có đâu... thật đó." Kiều Phụng Thiên nhắm mắt lại, giọng vui hơn, bọng mắt sưng bụp nhô ra: "Tôi chỉ..."
Lý do khóc cảm xúc thái quá, nhất thời không đưa ra lời giải thích hợp lý được.
"Không muốn nói thì không nói nữa."
Trịnh Tư Kỳ dời tay đi, ngón tay kề sát bên hàng mi ỉu xìu vì khóc của Kiều Phụng Thiên, vẫn đen nhánh cong cong.
"Đi, chở cậu đi dạo phố đêm." Anh vừa nói vừa đưa tay gõ gõ lên cửa sổ xe, "Tâm trạng không tốt phải đi ăn đi dạo đi tâm sự chứ, nhỉ?"
Trịnh Úc ngồi bên trong hạ cửa sổ xe xuống, thò nửa người ra chọc cười Kiều Phụng Thiên.
Từ bệnh viện thành phố Lợi Nam đi thêm một trạm dừng nữa về phía Nam là phố đi bộ Đan Hà dạo gần đây rất nổi tiếng của thành phố. Trước đây chỗ này vốn là con đường nằm sau chỗ ở của vị danh thần họ Lý cuối thời nhà Thanh, ngói đen tường trắng, dài mà chật hẹp, đường thì đứt khúc rải rác nên không thuận tiện cho xe cộ lưu thông. Năm ngoái ủy ban thành phố mới quy hoạch lại đường và bố trí vỉa hè trong các ngõ hẻm, mở rộng chiều ngang, con đường buôn bán thương mại cũng dần thành hình với vô số quán ăn vặt lề đường, cửa hàng quần áo, quán nước quán bar đầy đủ hết mọi thứ.
Ngày xưa Trịnh Tư Nghi từng học ở một trường y tế gần đó nên Trịnh Tư Kỳ rành rọt nằm lòng con đường Đan Hà này trong lòng bàn tay, tường tận đến từng ngóc ngách xó xỉnh. Sau này số lần đến thưa thớt dần, thi thoảng chỉ lái xe ngang qua rồi nhìn từ xa xa, bây giờ trông đã khác hoàn toàn với trong ký ức.
Trịnh Úc nắm chặt tay Kiều Phụng Thiên, trong tay mỗi người là một trái mơ Trịnh Tư Kỳ cho. Thứ trái cây đầy đặn tròn trịa như quả bóng bàn đóng gói trong bịch vuông, lúc đưa cho y Trịnh Tư Kỳ nói nó không ngọt, chua, cách thức dỗ con nít rất đúng chuẩn. Rìa bịch cưng cứng găm vào tay hơi đau với râm ran ngứa, Kiều Phụng Thiên vừa bóp cho nó kêu loạt xoạt vừa siết chặt nó trong tay.
"Hồi xưa khu này là nhà tắm tập thể Đan Hà Lợi Nam." Trịnh Tư Kỳ chỉ tay vào quán tào phớ sực nức mùi thơm ngọt ngào, "Năm tôi lên đại học thì bị dỡ bỏ."
Đang trong thời gian rỗi rãi của ngày nên trên đường có kha khá nhóm bạn đi cùng nhau rộn ràng cả con phố, ai nấy đều đi chậm rãi, hoặc đi vài ba bước lại dừng tránh đụng chạm giẫm vào chân người khác.
"Để tới bây giờ chắc cũng không có khách." Kiều Phụng Thiên kéo Trịnh Úc xuống, "Người ta không ai đi nhà tắm tập thể từ lâu rồi."
"Giờ ai cũng quen tắm rửa ở nhà mà." Trịnh Tư Kỳ ngoái đầu nhìn sườn mặt Kiều Phụng Thiên: "Thời đó rủ nhau đi tắm ở nhà tắm tập thể có sứ mệnh đàng hoàng đấy."
Kiều Phụng Thiên không hiểu: "Sứ mệnh?"
"Ừ, mấy anh em còn phải so ớt nhà ai to hơn, còn phải xếp nhất nhì ba nữa chứ."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy sững sờ đờ người, phản xạ trong tích tắc là vội cúi đầu xem Trịnh Úc thế nào. Thấy bé con vẫn quay vòng vòng ngắm nghía mấy quán ăn vặt xinh xắn chung quanh mới đành cười bất lực: "Con gái thầy còn ở đây đó."
Trịnh Tư Kỳ lơ đãng cười theo: "Không sao, con bé không hiểu đâu."
"Sớm muộn gì cũng hiểu thôi, thầy để tâm một xíu đi chứ?" Kiều Phụng Thiên dừng một lát, nhìn đôi mày của Trịnh Tư Kỳ: "Vậy, chiến tích của thầy ra sao?"
"Cậu khéo đùa." Trịnh Tư Kỳ nhướng mày như là đắc ý lắm: "Nhìn chiều cao tôi thế này chắc cậu cũng đoán được tôi là người ẵm hạng nhất ấy nhỉ? Bỏ xa phải mấy con phố."
"Thế thì ghê gớm thật đấy." Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười.
"Đương nhiên."
Trịnh Tư Kỳ hiếm khi nhắc lại những câu chuyện đã qua. Nhưng hễ cứ ở với Kiều Phụng Thiên là anh lại chủ động khơi lên để gợi chuyện, cũng chẳng hề thấy quá trớn hay không phù hợp. Có những người mà khi giãi bày bộc lộ bản thân trước họ, dường như thực chất cũng chẳng khác gì việc nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác giữa thời tiết bắt đầu nóng lên giữa hạ, người kia sẽ luôn cẩn thận gấp gọn chiếc áo của mình đi cất kỹ, chứ không bao giờ bình phẩm về ngoại hình của mình.
Hơn nữa, Trịnh Tư Kỳ vui lòng khi được thấy Kiều Phụng Thiên cười; hoặc có lẽ phần nhiều hơn vì yếu tố cảm xúc chủ quan, anh vui lòng khi được thấy Kiều Phụng Thiên cười vì mình.
Càng vào sâu con hẻm sâu đường Đan Hà lại càng đông đúc. Gần đó là sạp hàng thảy vòng chừng mấy mét vuông bày toàn là búp bê với gấu bông, Trịnh Úc nhìn thấy muốn lắm, gấp gáp nắm tay Kiều Phụng Thiên kéo đi. Kiều Phụng Thiên thấy cô bé hào hứng muốn chơi nên trả tiền cho chủ sạp rồi lấy mười cái vòng tre. Y nhìn về, thấy cô bé thấp tè mặt chỉ vừa cao tới mặt bàn, bèn dang tay bế cô bé lên vòng qua eo.
"Con thích cái nào thì ném đi, nhắm rồi quăng đi là được."
Trịnh Úc phồng má gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Trịnh Úc lia tay ào ào, mười cái vòng ném sạch bách mà chẳng trúng nổi cái nào, giận tới độ tự đập vào đùi mình thùm thụp. Trịnh Tư Kỳ với Kiều Phụng Thiên đứng sau cười không chịu được, hai người đều tự kiếm chủ sạp trả tiền, mỗi người cầm mười cái vòng mới xỏ vào hết tay trái tới tay phải Trịnh Úc.
"Hai chục cái cuối nha." Trịnh Tư Kỳ chọc vào mũi cô bé: "Nhắm chuẩn rồi ném."
"Dạ! Nhắm chuẩn!" Trịnh Úc vận hết sức chờ chỉ huy.
Lại quăng ào ào mười lăm cái vòng, miệng cứ xuýt xoa không ngớt mà vẫn chẳng trúng được cả một sợi lông gấu. Ông chủ ngoài mặt thì nhăn nhíu tiếc rẻ, mà chắc là trong bụng tự nhủ hôm nay làm ăn khá đây.
"Tiêu, con gái tôi là nhóc ngốc à." Trịnh Tư Kỳ đứng bên xem chau mày.
"Không tới nỗi ngốc đâu, nhiều lắm thì tiểu não chưa phát triển lắm." Kiều Phụng Thiên lấy năm chiếc vòng trơ trọi còn trên tay Trịnh Úc, "Để chú thử cho con nha."
Kiều Phụng Thiên đứng trước vạch, giơ một chiếc vòng lên, nhắm bên mắt trái lại ước chừng khoảng cách ném. Trịnh Tư Kỳ nhìn y vuốt ngược tóc ra sau, hơi khom người nghiêng về trước. Kiều Phụng Thiên giơ tay phải lên cao, khi vượt quá vai y nhẹ nhàng mà thoăn thoắt ném chiếc vòng trúc về trước. Thấy chiếc đáp xuống theo quỹ đạo vòng cung, chênh vênh rơi xuống tai phải chú gấu bông hamster.
"Oa!" Trịnh Úc hoan hô to, vô tay bộp bộp: "Trúng rồi! Chú Tiểu Kiều đỉnh quá đi!"
Trịnh Tư Kỳ khẽ chớp mắt, cũng cười rồi vỗ tay theo: "Được đấy chứ."
Kiều Phụng Thiên không nói gì, thừa thế xông lên ném nốt bốn vòng còn lại, lệch ba trúng hai, trúng được móc khóa kỳ lân bằng gốm màu trà sữa. Ba chục tệ mà đổi được hai món đồ chơi thế này theo lý thuyết là bị chém giá cắt cổ rồi. May mà Trịnh Úc chẳng buồn để ý gì sất, trái lại vui như bông hoa cứ như mình được hời dữ lắm, phấn khích ôm ấp vần vò chú hamster bông.
"À, cái này cho thầy." Kiều Phụng Thiên quẳng móc khóa cho Trịnh Tư Kỳ.
Trịnh Tư Kỳ bắt trúng nằm gọn hơ trong lòng bàn tay: "Cho tôi?"
"Thì... trả thầy cối xay gió lần trước thầy cho tôi?"
Trịnh Tư Kỳ xỏ móc chìa khóa vào ngón trỏ, cúi đầu xỏ chiếc móc khóa vào ngón trỏ, cúi đầu nhìn họa tiết màu cũng không quá tinh xảo trên thân kỳ lân, ngón tay v**t v* cái sừng cứng của nó: "Thế cối xay gió còn đó không?"
"Còn chứ, không hư hỏng gì đâu."
Kiều Phụng Thiên muốn nói, mọi thứ thầy cho tôi tôi đều cất giữ rất cẩn thận, đến cả bó hồng môn sắp chết héo kia tôi vẫn chưa vứt đi.
Trịnh Úc đang hớn ha hớn hở, ỷ mình thấp chủn như người lùn ôm gấu bông chui khỏi đám đông xung quanh. Trịnh Tư Kỳ nhìn thấy vội vàng đuổi theo, nhưng anh chỉ tiến về trước hai bước đã ngừng lại, ngoái đầu nhìn Kiều Phụng Thiên bị ngăn cách bởi nhóm người nhốn nháo. Giữa khung cảnh lũ lượt chen chúc, Kiều Phụng Thiên trông nhỏ bé mà nhanh nhẹn đến lạ lùng, thoáng qua như một ánh chớp giữa biển đèn, chỉ một cái đảo mắt là biến tan.
Kiều Phụng Thiên định đưa tay đẩy đám người ra, nhưng vừa nhấc tay lên đã bị ai đó nắm lấy.
Kiều Phụng Thiên sửng sốt, ánh mắt dõi theo bàn tay nắm hờ nơi lỏng rồi lần về phía trên, các ngón tay lách vào giữa các kẽ ngón tay mình, đan vào nhau. Kiều Phụng Thiên không còn kịp suy nghĩ điều này là nên hay không, ổn hay không nữa, mà dựa dẫm vào trong vô thức, nắm lấy ngón cái ấm áp của người ấy chặt siết; và như thể sợ lạc mất, bàn tay kia của y cũng chìa đến kéo ống tay áo sạch sẽ của người ấy.
Kiều Phụng Thiên được Trịnh Tư Kỳ dắt ra ngoài.
Trịnh Tư Kỳ chưa buông tay ra, lại nhìn y cười một cách không thể bình thường hơn được nữa: "Lạc thật thì phiền cho xem."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc viết chương này tui cứ cười khờ suốt ý... khụ.
Edit: tokyo2soul