Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 77

Chương 77

 

Ở góc phố, người qua kẻ lại dưới ánh đèn đường ngả vàng mờ ảo nối đuôi nhau thắp lên. Mấy bảng hiệu neon sặc sỡ tỏa ra những vòng tròn và đốm sáng loang lổ, gió đêm oi nồng.

 

Ba người ngồi ở khu bàn ghế ngoài trời của một quán đồ hấp, gọi một thố cháo mặn với hai lồng sủi cảo nhân thịt cua.

 

Kiều Phụng Thiên cứ không thể ngừng siết bàn tay ban nãy Trịnh Tư Kỳ nắm lấy dưới gầm bàn. Xúc giác để lại hệt như những giọt nước trong veo đọng lại lòng bàn tay với mu bàn tay sau khi rửa, hiện hữu vô cùng rõ ràng nhưng rồi cũng dần dần bốc hơi tan biến. Cảm giác này khác hoàn toàn với những cái chạm vô tình trước đây, lần này y cảm nhận được một cách trọn vẹn nhiệt độ, làn da, khớp xương, lực nắm nơi bàn tay Trịnh Tư Kỳ.

 

Xòe hai bàn tay ấy ra xem, hình như lòng bàn tay bị nắm lấy kia trông còn đỏ hơn.

 

Kiều Phụng Thiên chắp hai tay lại với nhau xoa xoa, ngẩng đầu lên chợt phát hiện Trịnh Tư Kỳ đang nhìn hành động nhỏ nhặt của mình chăm chú không ngơi mắt, trông giống đang cười mà lại như không. Thế là y trở nên ngại ngùng trong tức khắc, vội vàng lảng tránh ánh nhìn, cúi gằm đầu khuấy mạnh chiếc thìa sứ trong bát cháo.

 

"Á ——" Trịnh Úc nuốt miếng cháo, lè lưỡi.

 

"Sao vậy?" Trịnh Tư Kỳ thấy vậy đưa tay đỡ bát: "Bỏng hả con?"

 

"Bị mặn á bố."

 

"Thế à, cháo cá sao mà ngọt được đúng chưa?" Trịnh Tư Kỳ cười, nắn nắn cái cằm nộn thịt của cô bé: "Con không thích thì đổi sang ăn cháo ngọt đi, hoa quế đường đỏ chịu không?"

 

Trịnh Úc gật mạnh đầu, cô nhóc này mê mẩn mọi món ăn có tên hoa mỹ trên đời.

 

"Này." Trịnh Tư Kỳ rút tờ hai chục tệ trong ví ra cho con gái, chỉ vào sạp hàng, "Con nói với chị đội mũ vàng kia lấy thêm một bát cháo hoa quế đường đỏ, không có mang gấu bông hamster của con theo nghe chưa, đi nhanh về nhanh, đi đi!"

 

"Dạ bố!"

 

Trịnh Úc trượt xuống ghế mây như con cá, kéo kéo tà váy nhỏ vểnh lên, cầm tiền chạy ào đi. Kiều Phụng Thiên không yên tâm, đặt muỗng xuống định đứng dậy đi theo: "Để tôi theo, kẻo bê vào dễ bị phỏng tay con bé lắm."

 

"Nào." Trịnh Tư Kỳ với tay giữ y lại: "Không sao đâu, để tự con bé đi."

 

Lần này Trịnh Tư Kỳ nắm cổ tay, không phải bàn tay nữa.

 

Kiều Phụng Thiên không trả lời thêm, ngoái đầu nhìn Trịnh Úc đã chạy tới sạp bán đang nhón chân nói chuyện với nhân viên thu ngân cúi người lắng nghe rồi mới đưa tay ra sau kéo chiếc ghế mây bị đẩy ra xa lại, ngồi xuống.

 

"Thầy có gì muốn nói à?" Kiều Phụng Thiên múc muỗng cháo kề lên môi, hờ hững thổi thổi.

 

"Có." Trịnh Tư Kỳ gật đầu.

 

"Vậy thầy nói luôn bây giờ đi." Kiều Phụng Thiên đặt muỗng sứ xuống, vén tóc.

 

"Chừng nào anh trai cậu chuẩn bị về nhà?"

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại một chốc lát nghĩ ngợi, y vân vê vành tai, trong tai có mọc khối thừa nhỏ xíu: "Dự định là cuối tháng này, tầm giữa tháng còn phải chụp phim với xếp lịch khám chuyên khoa, cuối tuần này tôi với mẹ về nhà trước dọn dẹp chuẩn bị, rồi mới về làm thủ tục xuất viện."

 

"Cuối tuần này tôi đưa cậu với mẹ về."

 

"Hả?" Kiều Phụng Thiên sửng sốt, sau đó cười lắc đầu: "Không cần đâu, thật đó, đi xe buýt đường dài thật ra tiện lắm, cũng không có gì cần thầy phải giúp cả."

 

"Ý tôi là, tôi thử giúp cậu giữ Tiểu Ngũ Tử ở lại đây, ở lại Lợi Nam được chứ?"

 

Trịnh Úc run run chú tâm từng bước chân, hết sức tập trung quan sát bát cháo đường sóng sánh trong tay. Phần đỏ trên mặt cháo được phủ một lớp quế hoa vàng óng, nát vụn như vàng bào. Trịnh Úc càng đến gần, hương thơm ngọt của quế hoa cũng ngày một rõ nét.

 

Trịnh Tư Kỳ không nói chặt, cũng không chắc chắn mà chỉ nói "thử". Thử làm sao, thử với ai, định nói thế nào, làm thế nào? Kiều Phụng Thiên hoàn toàn không hỏi. Y đã sợ sau khi có hy vọng để rồi lại thất vọng, vẫn chỉ một mình y đơn độc tiếp tục sống ở thành phố này. Nhưng đã là lời Trịnh Tư Kỳ nói ra, y sẽ cảm thấy đáng nghe theo, đáng tin cậy vô cớ.

 

Kiều Phụng Thiên đột nhiên khao khát mãnh liệt mình sẽ ở vị trí này mãi, vị trí không xa cũng chẳng gần nhưng luôn có thể vươn tán cho một Kiều Phụng Thiên nhỏ bé nương náu như bóng mát của một cái cây to lớn đứng lặng.

 

Một ngày trước khi lên đường, Kiều Phụng Thiện tạm thời giao Kiều Lương cho Đỗ Đông Lý Lệ.

 

Thật sự y rất bất an, y lo lắng Lâm Song Ngọc sẽ nói năng khó nghe hay nói ra điều gì đó không nên nói khiến Trịnh Tư Kỳ khó xử. Mặc dù đã đánh tiếng với Lâm Song Ngọc từ trước, y vẫn sợ. Mình bị vẽ thành loại yêu ma quỷ quái gì cũng không thành vấn đề, nhưng không được gây phiền phức cho người khác, huống gì đây còn là Trịnh Tư Kỳ.

 

Hiếm có dịp Trịnh Tư Kỳ không mặc sơ mi. Hôm nay anh mặc áo thun với quần dài, đỗ xe ngoài cổng khu dân cư.

 

Lâm Song Ngọc theo sau Kiều Phụng Thiên, thấy người đàn ông trước mắt mình cao ráo mà cương nghị, diện mạo rất có khí chất, nhất thời gương mặt bà lộ vẻ kinh ngạc. Kiều Phụng Thiên phát hiện Lâm Song Ngọc đang kéo nhẹ tay áo mình, y khẽ hếch cằm lên rồi mới lia mắt nhìn Trịnh Tư Kỳ nói: "Đây là bố của bạn cùng bàn Tiểu Ngũ Tử, bạn con."

 

Trịnh Tư Kỳ lễ phép cười với Lâm Song Ngọc: "Chào cô, cháu là Trịnh Tư Kỳ."

 

Lần trước gặp từ đằng xa anh đã chứng kiến bà giáng cho Kiều Phụng Thiên một cái tát đau điếng. Bây giờ ở khoảng cách gần, trái lại mới thật sự nhìn thấy nét quật cường và ngang ngạnh, dáng đứng rất căng và thẳng tắp của bà. Đường nét trên khuôn mặt bà rất giống với Kiều Phụng Thiên, nhưng để so sánh thì Kiều Phụng Thiên mềm mại hơn nhiều, thời bà còn trẻ chắc là sự khác biệt này còn rõ ràng hơn, bây giờ đã dịu hơn theo độ chùng nhão của da thịt.

 

Trong số bậc cha chú cùng thế hệ với Trịnh Hàn Ông, Trịnh Tư Kỳ đã từng gặp vài người có khí chất gần giống như người trước mắt. Tất cả đều là những người đã từng sống sót qua năm tháng chiến tranh cực khổ ghì nét trên gương mặt và không khi nào xua được màn trời tăm tối, thế nhưng mặt mày luôn hiện hữu ánh sáng, không nao núng khuất phục như đang ra sức so đo với thế lực vô hình nào đó. Lúc cười cũng chưa chắc vì vui, mà thường giống cảm xúc thoải mái hơn.

 

"Trịnh Tư Kỳ." Lâm Song Ngọc đọc lại một lần, giọng địa phương Lộc Nhĩ nghe sứt sẹo hơn nhiều so với tiếng phổ thông chuẩn chỉ của Trịnh Tư Kỳ.

 

"Vâng, Tư trong nhã nhặn, cạnh chữ vương là kỳ trong kỳ lạ."

 

"Tư trong nhã nhặn, phải, phải." Lâm Song Ngọc nhếch môi, nếp nhăn trên mũi càng sâu: "Làm phiền cậu rồi, cậu xem đó Phụng Thiên không chịu nói từ đầu, nếu nói trước làm sao lại phiền cậu đi theo như thế được."

 

"Không sao đâu cô ạ, lúc về cháu tính ghé chùa Nguyệt Đàm nên cũng xem như tiện đường."

 

Kiều Phụng Thiên nghe thế nhìn anh, Trịnh Tư Kỳ ra hiệu cho y bằng mắt —— Xạo đó.

 

"À, vậy, vậy chắc cậu mặc hơi phong phanh rồi." Lâm Song Ngọc nhìn phần cánh tay thon dài gầy gầy lộ ra từ ống tay áo: "Lang Khê nằm trong núi nên không giống như thành phố, cậu mà mắc thế này sẽ lạnh cho xem. Phải không Phụng Thiên?"

 

Giọng điệu Lâm Song Ngọc vẫn chưa có ý gì là thù địch hay bài xích, mà thậm chí thấp thoáng sự tán dương và ngưỡng mộ. Kiều Phụng Thiên bình tĩnh lại rồi mới nhớ ra, bỏ qua những yếu tố phức tạp khó tách bạch khác, ai lại không thích một người vừa nhìn đã thấy xuất chúng như Trịnh Tư Kỳ? Kẻ cả đời sống ở làng quê nhỏ bán mặt cho đất sẽ cảm giác họ rất khó mà chạm đến, lại vừa tỏa sáng lấp lánh.

 

Kiều Phụng Thiên sờ mũi, cầm túi xách màu xám của Lâm Song Ngọc: "Thầy ấy hỏa vượng, mẹ đừng lo làm gì."

 

"Coi cái kiểu nói của con kìa." Lâm Song Ngọc dí ngón tay chọc chọc vào y.

 

Trịnh Tư Kỳ cười không chút ngại ngùng: "Cháu có đem theo áo khoác rồi, cô yên tâm ạ. Chúng ta lên xe thôi."

 

Trịnh Tư Kỳ đi Lộc Nhĩ bằng đường cao tốc chạy thẳng suốt về phía Nam. Xa dần thành phố tiến gần đến vùng ngoại ô, những tòa cao ốc mọc san sát thưa thớt dần, tầm mắt cũng bỗng khoáng đạt, những cánh đồng hoa cải dầu vàng sắp tàn xuất hiện ngày một nhiều.

 

Kiều Phụng Thiên ngồi ở ghế phụ lái, không nói gì vì sợ bản thân sơ ý nói ra điều không cần thiết khiến Lâm Song Ngọc mất vui. Lâm Song Ngọc cũng hiếm khi mất tự nhiên, nhất thời không biết phải trò chuyện với kiểu người học cao như Trịnh Tư Kỳ thế nào mới ổn thỏa, sợ người ta thấy mình nói dăm ba việc nhạt nhẽo không đâu, sợ lộ lọt lai lịch yếu kém mỏng manh của mình. Trái lại Trịnh Tư Kỳ cứ hỏi han suốt, hỏi Lâm Song Ngọc về nét đặc biệt ở Lang Khê, hỏi người Lang Khê có phong tục tập quán gì ít ai biết không, hỏi thời gian nở hoa của cải dầu trên những cánh đồng hoang, hay là hỏi nguồn gốc của cái tên Lộc Nhĩ.

 

Cháu một câu cô một câu, người này hỏi người kia đáp. Trịnh Tư Kỳ đã làm Lâm Song Ngọc sẵn lòng mở lời chuyện trò thoải mái lại vừa có chủ đề để bàn luận. Lâm Song Ngọc kể hết mọi chuyện bà biết cho anh nghe, có chỗ nào chưa rõ bà còn dừng lại giải thích tường tận mới thôi. Trịnh Tư Kỳ vừa xem định vị vừa lái xe thật vững giữa lúc nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng đáp lại bằng một câu ngắn gọn rõ ràng.

 

Kiều Phụng Thiên ngồi dựa vào lưng ghế nhìn anh, nhìn sườn mặt anh, nhìn nét cười bên khóe môi anh.

 

Trong đầu y như đang đun sôi một cốc nước suối ngọt lành mới múc về từ dòng suối trong vắt trên đỉnh Lộc Nhĩ. Trên cốc nổi lềnh bềnh tầng hơi nước mờ ảo che khuất đám bong bóng nước nổi lên rồi vỡ tan. Đun sôi nước cần thời gian, phải ngồi lại chậm rãi chờ đợi, nhưng Kiều Phụng Thiên lại chẳng cảm thấy khoảng thời gian chờ ấy là nhạt nhẽo hay buồn tẻ, mà đong đầy niềm đợi mong và thích thú tầm thường.

 

Trịnh Tư Kỳ nhận ra ánh mắt nọ, quay sang nhìn y nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

 

Kiều Phụng Thiên lắc đầu.

 

"Say xe à, hay tôi hạ cửa sổ nhé?"

 

"Cũng không hẳn say." Kiều Phụng Thiên cười: "Hạ xuống chút cũng được."

 

Trịnh Tư Kỳ hạ cửa sổ xe hai bên xuống một khe nhỏ. Xuống cao tốc, gió thổi không còn mạnh nữa mà chỉ đủ thốc bay tóc mái của Kiều Phụng Thiên. Y nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm đám mạ non xanh rì đầu mùa vừa được cấy xuống ruộng. Phía chân trời lưa thưa màu khói xám đã thấp thoáng thấy rõ những dãy núi thấp nhấp nhô nối tiếp nhau. Tiếng trâu bò văng vẳng từ xa vọng lại, nhìn thật kỹ mới trông thấy một chấm đen như vết mực giữa cánh đồng bát ngát.

 

Được ngồi bên cạnh anh, được đi cùng anh suốt chặng đường dài, lòng Kiều Phụng Thiên êm ả như mặt hồ phẳng lặng.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment