Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 78

Chương 78

 

Kiều Phụng Thiên vừa xuống xe đã cảm nhận được cái lạnh lẽo của Lang Khê, cơn gió se lạnh mang hơi ẩm như thể sẽ ngưng tụ trong phút chốc rồi nhỏ tí tách xuống thành mưa. Bầu trời xanh ngắt, mặt đất mềm ẩm lẫn với vụn cỏ cành khô dính dớp vào lòng bàn chân mỗi bước đi, không hề chắc chắn phẳng phiu như mặt đường bê tông ở thành phố mà đi lại rất nhanh chóng không chút vướng víu.

 

Quá nhiều điều ở vùng đất nhỏ bé này cùng quy chiếu phản ánh một điểm nhìn hạn hẹp, đâu đâu cũng chỉ toàn những thứ vướng víu ràng buộc nhau.

 

"Mặc áo khoác vào đi." Kiều Phụng Thiên gõ gõ cửa sổ xe ghế lái nhắc nhở, vòng ra mở cửa hàng ghế sau cho Lâm Song Ngọc: "Hơi lạnh."

 

Trịnh Tư Kỳ tắt máy kéo phanh tay, đẩy kính: "Không đem."

 

"Thầy không đem áo khoác thật? Tưởng mình mười bảy hay mười tám đấy à?" Kiều Phụng Thiên nhíu mày rất khẽ, lúc dìu Lâm Song Ngọc ra còn đưa tay che trần xe: "Trách tôi hôm qua quên dặn thầy, lát vào thầy khoác của tôi đi."

 

Trịnh Tư Kỳ đi sau lưng Kiều Phụng Thiên, cạnh bên Lâm Song Ngọc. Không biết có phải ảo giác của anh không mà anh cứ cảm giác bóng lưng Kiều Phụng Thiên còn thẳng hơn cả trước, dường như khăng khăng có phần thái quá, trái lại càng lộ rõ sự khốn cùng.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn quanh Lang Khê, mảnh đất vang vẻ bình yên tĩnh lặng và an nhiên vô lo.

 

Kiều Tư Sơn đón ở cửa nhà, Kiều Phụng Thiên nhìn thấy ông từ xa xa đang khoằm lưng dựa vào cửa nhà, mặc bộ quần áo lao động màu xanh chàm cũ kỹ, gò má gầy hóp đi nhiều so với đợt Tết y về, cả khuôn mặt chẳng khác nào chữ 申 đen đúa mà trên đầu là mái tóc hoa râm bạc nhiều. Lòng Kiều Phụng Thiên dâng nỗi xót xa không sao kiềm nén, đến nỗi trong phút chốc y không muốn bước chân về trước.

 

Kẻ rước xui xẻo lại mang về chuyện tai ương tang tóc.

 

Trịnh Tư Kỳ tiến đến vỗ lưng Kiều Phụng Thiên một cái hơi mạnh tay như muốn đẩy y về trước. Y cứ thế tần ngần bước đi, dừng lại trước mặt Kiều Tư Sơn.

 

"Ba."

 

Đuôi lông mày Kiều Tư Sơn rũ xuống như cành khô, đôi mắt bọc trong lớp da đã chảy xệ nhìn tới nhìn lui gương mặt Kiều Phụng Thiên đầy ấm áp dịu dàng. Không lý nào ông không hay biết chuyện của Kiều Lương sau từng ấy thời gian, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Mọi sốt ruột đợi chờ trong héo hon mỏi mòn của ông chỉ có thể bó buộc ở lại căn nhà và khoảnh sân dài một thước này. Hơi sức gắng đem theo mấy năm qua đã gần cạn kiệt, cơ thể giờ khác nào cỗ máy han gỉ kêu cót két vì thiếu đinh ốc, chẳng biết lúc nào sẽ ngừng lại, mọi sự đều vượt quá tầm với.

 

Kiều Tư Sơn vươn tay về trước, Kiều Phụng Thiên vội vàng đặt tay mình vào lòng bàn tay thô ráp của ông.

 

"Có mệt không, Phụng Thiên à, có khổ cực lắm không con?" Giọng Kiều Tư Sơn run run không ra hình thù gì, chỏm râu trên cằm cũng run lẩy bẩy không ngưng.

 

Tới tận bây giờ Kiều Phụng Thiên vẫn chưa bao giờ có suy nghĩ cha nhà người ta. Y chưa từng được thấy vẻ mạnh mẽ oai phong của Kiều Tư Sơn. Ông ì ạch dềnh dàng, kể cả lúc khỏe mạnh lưng vẫn cứ khom khoằm, những bóng lưng được hình dung là rộng lớn vững chãi chậm chí mênh mông như đất trời được miêu tả trong sách giáo khoa và văn xuôi y cũng chưa từng thật sự cảm nhận được.

 

Nhưng điều này không cản trở Kiều Phụng Thiên ngày trước coi ông là điểm tựa, tận mắt trông thấy ông vội vã già đi thậm chí sắp tàn lụi. Nói Kiều Phụng Thiên không sợ sệt không lo lắng là nói dối, nhưng những chuyện thế này làm gì có cách nào khác đi đâu, những điều mang ý nghĩa dài lâu đâu thể chỉ dựa vào một người làm chứng, chẳng hạn như thiên trường địa cửu, thương hải tang điền.

 

"Không, con không mệt không cực." Kiều Phụng Thiên ra sức nắm siết bốn ngón tay thô ráp vàng vọt như nến của ông, gắng tỏ ra mình bình thản nhẹ nhõm.

 

Kiều Tư Sơn lặng tiếng thật lâu không nói gì, khóe miệng cứ trễ xuống rồi lại rướn lên, rướn lên rồi lại trễ xuống, yết hầu cục cựa đằng dưới cổ áo cài khuy nhựa, khóe mắt đỏ rần rật cũng dần dịu đi giữa lúc im ắng.

 

Lâm Song Ngọc nấn ná ở cửa sân, cúi người nhổ mớ ngải cứu mọc dại thành khóm trong chậu, kéo hai cái xe trượt tuyết vào sát tường, phủi mạng nhện trắng xóa trên mái hiên. Bà giật khẽ gấu áo, nắm quai túi xách rất chặt.

 

"Để vào nhà rồi nói." Bà quay đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ đang im lặng: "Có khách tới nhà, làm vậy thì ra cái giống gì."

 

Chuyện của Kiều Lương tất cả đều ngầm hiểu với nhau, không ai chủ động nhắc đến.

 

Lâm Song Ngọc bận rộn vào bếp chuẩn bị đồ uống, lấy hộp trà Lang Khê mới cất trong tủ. Kiều Tư Sơn lúng túng dẫn Trịnh Tư Kỳ vào nhà ngồi vừa bật đèn trong nhà lên, Trịnh Tư Kỳ chưa kịp giải thích nguyên do sự xuất hiện của mình đã bị Kiều Phụng Thiên kéo lên cầu thang lấy thêm áo mặc.

 

Phòng Kiều Phụng Thiên nằm ở góc phía Đông lầu hai. Đó là căn phòng ngủ nhỏ hướng nắng, đối diện là phòng của Kiều Lương.

 

Lần đầu tiên đặt chân vào, những gì Trịnh Tư Kỳ cảm giác thấy vô cùng kỳ diệu mà không sao tả rõ. Chiếc giường cao được bện bằng sợi cọ, hai bên đầu giường theo phong cách kiểu cũ kín đáo, màu nâu vàng nhạt, nhìn giống như được làm từ gỗ du. Ga trải giường với chăn cùng một kiểu màu trắng, đã lâu không ai ngủ ở đây nên trông có vẻ lạnh lẽo nhưng vẫn phẳng phiu sạch sẽ. Trong góc phòng là chiếc tủ tam giác bồn tầng bày biện lác đác vài món nào khung ảnh, cốc nước, rổ mây, gương, khá bất ngờ là có ba túi cát, bộ búp bê Matryoshka với trái cầu đá lông gà sặc sỡ.

 

Trên chân tủ có một chiếc lọ hoa. Trước kia chắc chắn trong này từng trưng hoa thật, hẳn là hoa sao nhái hay bó cúc dại ngắt ngoài đồng nhỉ.

 

Nếu buộc phải miêu tả cảm giác kỳ diệu kia thành lời, nó cũng chưa hẳn khó hiểu hay tối nghĩa. Kiều Phụng Thiên đã chậm rãi trưởng thành trong căn phòng chật chội này, nên chắc rằng mọi suy tư của y đều cất giữ ở nơi đây. Không phải căn nhà ở cục đường sắt số bốn mà chỉ riêng mình nơi y đã từng sống, đã bầu bạn cùng y suốt những năm tháng tuổi thơ và tuổi trẻ cảm xúc nhất này đây. Bước vào cửa phòng hệt như đang hòa mình vào ngăn hồi ức có mưa phùn với gió trăng, thênh thang tự do và chưa từng đổi thay của Kiều Phụng Thiên.

 

Trịnh Tư Kỳ cảm thấy may mắn khi mình học văn học, đủ khả năng miêu tả cảm xúc này thật rõ nét.

 

"Thầy ngồi đi, để tôi tìm gì đó mặc được cho thầy."

 

Kiều Phụng Thiên đưa tay kéo rèm cửa thả nắng vào phòng. Y quay người mở chiếc tủ vuông làm bằng gỗ long não ở ngay bên cạnh, trong tủ có khóa kim loại nên mở cửa tủ nghe tiếng cót két.

 

"Chắc đồ của tôi nhỏ hết quá..." Những món đồ Kiều Phụng Thiên không mặc đều được xếp gọn gàng cất trong ngăn tủ: "Thầy cũng chẳng chịu để ý thời tiết trên núi ra làm sao nữa, thoắt cái là khác, bộ thầy tưởng mình mười bảy mười tám chịu lạnh giỏi lắm hả."

 

Trịnh Tư Kỳ ngồi trên giường, chống tay lên chân nghe Kiều Phụng Thiên vừa chúi người sâu vào tủ mọ mẫm tìm kiếm vừa càu nhàu mình mà không nhịn được cười.

 

"Thầy mà cảm ra là lỗi tôi hết, tại tôi chứ ai." Y giũ chiếc áo len cashmere tay đang cầm, nhíu mày chê nó bé: "Lây cho bé Táo là phiền lắm."

 

Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, ý cười giữa đôi mày càng rõ mồn một.

 

Trầy trật mãi mới kiếm ra được cái áo khoác nỉ có mũ màu đen có vẻ to, Kiều Phụng Thiên vừa ngoái đầu lại đã bắt gặp Trịnh Tư Kỳ đang nhìn mình, khóe miệng cong cong thấy rõ.

 

"Thầy cười cái gì?"

 

"Đâu có, không cười gì cả."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh bán tín bán nghi, kéo mũ áo ra đưa tới: "Cái này lâu rồi, tôi nhớ là mua cỡ hơi lớn, thầy mặc thử xem, đảm bảo không bị lạnh trước cái đã nha?"

 

"Kiểu dáng quá là... làm tôi trông nhỏ ấy." Trịnh Tư Kỳ lấp lửng quanh co.

 

"Tôi thích mua đồ cho trẻ con."

 

Trịnh Tư Kỳ chịu thua đành phải cầm lấy, xỏ cánh tay vào tay áo, chiều dài áo tạm vừa vặn nhưng độ rộng với phần ngực lại nhỏ hơn không chỉ một tí. Chiếc áo khoác bó từ xương quai xanh tới ngực Trịnh Tư Kỳ rất chặt, không dư ra xíu không gian nào để hoạt động. Trước nay Kiều Phụng Thiên cũng không hề phát hiện, hóa ra vai và ngực Trịnh Tư Kỳ lại rộng lớn đến thế.

 

"Không mặc được à?" Kiều Phụng Thiên bước lại kéo lên giúp anh.

 

"Thật sự không được đâu." Trịnh Tư Kỳ nhíu mày, nghiêng cổ: "Khung xương tôi với cậu chênh nhau nhiều, cố nhét chắc chắn là không nổi."

 

"Vậy thầy cởi ra nhanh đi, không lại giãn ra hết mất."

 

Trịnh Tư Kỳ cười y tính toán cái áo nhỏ tí: "Cất trong tủ lâu lắm rồi à? Sao vẫn nồng nhỉ."

 

Kiều Phụng Thiên kéo tay áo xuống cho anh, nghi hoặc hỏi: "Cái gì nồng cơ?"

 

"Mùi hương của cậu."

 

Kiều Phụng Thiên chợt giật mình khẽ, tay tức khắc khựng giữa không trung, quên cả để ý giữ chiếc áo khoác lại, mặc nó rớt chỏng chơ xuống dưới chân.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment