Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 79

Chương 79

 

Trịnh Tư Kỳ không có ý gì quá trớn, cho đến lúc nói khỏi miệng mới phát hiện là trêu ghẹo thái quá, cách diễn đạt hết sức thẳng thừng và không mấy tế nhị.

 

Bầu không khí giữa hai người trở nên lạ lùng, Kiều Phụng Thiên cúi xuống nhặt áo khoác rớt dưới đất.

 

"Ý tôi là ——" Trịnh Tư Kỳ đắn đo một lúc, định nói thêm giải thích.

 

"Để tôi kiếm cho thầy đồ của anh trai tôi. Anh tôi cao nên chắc là được, thầy có ngại không?" Kiều Phụng Thiên ngắt lời anh.

 

Thế là Trịnh Tư Kỳ không nói nữa, lát sau anh lắc đầu: "Không vấn đề gì, sao cũng được."

 

Bấy giờ Kiều Phụng Thiên mới quay người tông thẳng ra bếp với tốc độ cực kỳ nhanh, bước đi vội vã rối loạn, gần như bỏ chạy không kịp tránh né. Cánh cửa bị xô mạnh kêu kèn kẹt vang vọng, đập vào tường rồi bật ngược trở về.

 

Trịnh Tư Kỳ đứng đó không nhịn được cười —— chắc bị dọa mất rồi.

 

Phòng của Kiều Phụng Thiên có phong cách ở khoảng trung tính hay nói chính xác hơn là thiên về nữ tính, không hề có ý xấu hay xúc phạm. Trịnh Tư Kỳ vô thức hướng mắt về chiếc tủ tam giác nhìn những món đồ xinh xắn bày biện đầy ắp. Tấm vách ngăn làm bằng gỗ sờ vào nhẵn nhụi trơn láng, lớp sơn màu xanh lá đã tróc gần hết. Lông gà trên trái cầu đá nhiều màu sắc nhưng thưa thớt nhiều, sợi dây cao su lót dưới miếng đồng cũng đã mòn nhẵn chẳng còn đường vân hay hoạt tiết; trong chiếc rổ mây hóa ra toàn những hòn sỏi vụn với đủ kích cỡ, đa số đều có màu sắc đẹp mắt, có hòn màu trắng sữa pha sắc đỏ như máu, có hòn màu đen kịt giống đá vỏ chai, dường như là nhặt từng viên từng hòn một ở suối đem về.

 

Gắn trong khung ảnh trưng ở chính giữa kia là là một tấm hình cũ của Kiều Phụng Thiên.

 

Trịnh Tư Kỳ chỉ cúi xuống nhìn chứ không cầm lên. Kiều Phụng Thiên trong hình chừng mười một, mười hai tuổi, tay áo dài giấu cả hai tay đang nâng chân trước tròn trịa của chú chó mình đen trước mắt. Kiều Phụng Thiên thấp bé gầy gò gần như gốc bạch dương vun trồng dưới đất. Bức ảnh phơi sáng hơi quá mức, từ sống mũi trở xuống trắng lóa, chỉ lờ mờ trông thấy dáng khuôn miệng cười. Chân mày và mắt cũng sậm màu sắc nét như bây giờ, đôi đồng tử đen nhánh đến nỗi không thấy tròng trắng đâu, giữa đôi mày là vẻ xấu hổ rụt rè của cậu thiếu niên trước ống kính.

 

Trịnh Tư Kỳ lại không nhịn nổi, giơ điện thoại bật máy ảnh chụp tách một tấm.

 

Kiều Phụng Thiên cầm một chiếc khoác denim ngắn bước vào thì trông thấy Trịnh Tư Kỳ đang nhìn hình mình chăm chú không chớp mắt. Y nhỏ giọng "đệch cụ" một câu, lao xồng xộc vào lật úp khung ảnh xuống cái cạch: "Đừng nhìn!"

 

"Ầy." Trịnh Tư Kỳ đứng thẳng dậy: "Làm tôi giật mình."

 

"Thầy thầy thầy thầy thầy thầy đừng nhìn!" Kiều Phụng Thiên trừng anh, nom không khác gì c* cậu bị phụ huynh coi lén nhật ký.

 

"Tôi tôi tôi tôi tôi tôi lỡ xem hết rồi, xin lỗi nhé." Giọng anh từ trong ra ngoài chỉ toàn trêu với cười, không có tí gì là có ý muốn xin lỗi.

 

Kiều Phụng Thiên mấp máy môi: "Thầy ——"

 

"Dễ thương lắm đấy."

 

Tia nắng hửng chiếu ở góc cửa sổ chợt bừng lên nơi đôi mắt Kiều Phụng Thiên trong khoảnh khắc.

 

Sau này, Trịnh Tư Kỳ cũng thường hay cảm thấy khó hiểu trước bản tính lắm lúc trẻ con đột xuất của mình, thứ đã phá tanh bành thiết lập nhân vật chững chạc nội hàm của anh, trông hơi giống tay lưu manh huýt sáo nghênh ngang gạ gẫm khắp nơi. May mắn làm sao khi sau này anh đã biết rõ một điều, điều Kiều Phụng Thiên yêu đậm sâu là chính "con người" anh, dẫu với cá tính, hành vi, thái độ, suy nghĩ nào, chỉ cần xuất phát từ chính anh, Kiều Phụng Thiên đều yêu đều say đắm.

 

Dù có là một đôi chút ngây thơ xấu xa thi thoảng lấp ló thoáng hiện, với y vẫn là thứ cần được nâng niu cả đời, cất giữ trong rương châu báu quý giá.

 

Lâm Song Ngọc bưng bình trà mới nóng hổi lên.

 

Bà đã xa Lang Khê để ở lại Lợi Nam quá lâu, Kiều Tư Sơn không thể nào lo liệu được việc nhà trên dưới, bỏ bê sạch sẽ nên bây giờ mọi việc lại về tay bà làm. Cửa sổ kính bám bụi, gối với ga trải giường ẩm lên mùi mốc, cả ruộng rau cỏ ngoài vườn chưa kịp hái vô, mớ rau mùi già hết cả. Lâm Song Ngọc thay chiếc áo trong còn cũ hơn chiếc ban đầu, đeo đôi găng tay bằng vải nhung màu nghệ, tóc quấn gọn ghẽ ra sau đầu, mấy nếp nhăn trên trán cũng bị kéo căng ra.

 

Kiều Phụng Thiên cầm giỏ mây với xẻng cán gỗ từ tay bà: "Thôi để con, mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi."

 

Thời gian qua chăm sóc Kiều Lương Lâm Song Ngọc cũng đã vất vả nhiều. Ăn chưa chắc ngon miệng, ngủ chưa chắc tròn giấc.

 

"Thôi để cái gì mà để!" Lâm Song Ngọc nhíu mày giật giỏ mây lại khỏi tay Kiều Phụng Thiên: "Lo ở yên trong nhà với người ta đi, đưa khách khứa về nhà mà bỏ người ta một mình chạy xấc bấc xang bang thì còn ra cái gì." Lâm Song Ngọc vén tóc, giãn chân mày ra nghiêng sang nhìn Trịnh Tư Kỳ: "Tiểu, Tiểu Trịnh, cô gọi cậu là Tiểu Trịnh được không?" Bà hỏi hết sức đắn đo cẩn thận.

 

Nước trà rất thơm, vừa nhấp vào môi miệng là nếm được vị ngọt mà không lẫn mùi đất cát. Trịnh Tư Kỳ đặt tách trà xuống, cười: "Vâng, cô gọi cháu thế nào cũng được."

 

Lâm Song Ngọc xua tay: "Nhà cô chỉ có chỗ để ngồi tồi tàn vậy thôi, cảm phiền cậu. Có muốn đi đâu cứ nói Kiều Phụng Thiên nó dẫn cậu đi, Lang Khê không có gì nhưng được cái non nước cũng hữu tình. Cô ra vườn, hai đứa tới giờ cơm về là được."

 

"Cháu muốn đi cùng."

 

Kiều Phụng Thiên và Lâm Song Ngọc không hẹn mà cùng ngạc nhiên nhìn Trịnh Tư Kỳ.

 

"Được à?"

 

Kiều Phụng Thiên cúi xuống nhìn mũi giày và ống quần tinh tươm sạch sẽ của anh: "Đi xuống ruộng đấy?"

 

Trịnh Tư Kỳ gật đầu, nhấc chiếc áo khoác hơi ngắn trên vai: "Ở Lợi Nam lâu ngày hiếm khi thấy đồng ruộng nên cái gì cũng muốn xem."

 

Một lát sau Kiều Phụng Thiên mới cười: "Nhưng dưới ruộng dơ lắm."

 

Trịnh Tư Kỳ nhún vai, tỏ ý không thành vấn đề, không có sao.

 

Lâm Song Ngọc mất nửa ngày mới ngẫm nghĩ ra, hiểu à lên một tiếng, sau đó nhướng mày cười: "Đi cũng được, gần đây thôi, qua cái giếng chỗ ruộng dâu là tới, đi thôi." Nói xong, bà huých huých khuỷu tay với Kiều Phụng Thiên: "Trong tủ gỗ hông phòng ba có đôi giày giải phóng mới, lấy cho người ta đi thử xem." Bà vừa nói vừa lia mắt sang đôi giày trông có vẻ không hề rẻ của Trịnh Tư Kỳ, "Bảo cậu ấy thay đi, đừng đi vào bùn."

 

Kiều Phụng Thiên hít một hơi nồng nặc mùi đất trong tủ, chật vật lôi đôi giày giải phóng cao su màu xanh sẫm từ trong đống đồ. Y nhìn con nhện trắng óng ánh hình bát giác nhởn nhơ bò trong ngăn tủ, đạp dí nó nát như tương.

 

Kiều Phụng Thiên quẳng đôi giày bịch xuống đất, phàn nàn nửa giả nửa thật: "Biết rước phiền cho người ta thật đấy, thầy Trịnh à."

 

Trịnh Tư Kỳ không ý kiến ngồi xuống tháo dây giày, xỏ vào xong đứng dậy giậm giậm chân thử: "Xin lỗi bạn học Tiểu Kiều nhé." Nói xong, anh đưa tay nhẹ vén lọn tóc mái rủ xuống của y.

 

Tháng năm, ruộng dâu tươi xanh mơn mởn. Ông bà có câu trước nhà không trồng dâu, cho rằng âm khí nặng. Vậy nhưng làn gió thoảng len lỏi vào kẽ lá đong đưa xào xạc, không khí trong lành dễ chịu khiến người ta không tài nào liên tưởng được đến hai từ "âm khí" với "tang tóc".

 

Trịnh Tư Kỳ theo sau hai người, đạp chân lên lớp lá vàng lá xanh lẫn vào nhau trên mặt đất. Anh quan sát thấy Kiều Phụng Thiên và Lâm Song Ngọc không khi nào đi song song cạnh nhau, mà như hai cực cùng dấu của hai cục pin, giữa cả hai luôn hiện hữu dòng từ trường vô hình đẩy nhau ra xa. Trịnh Tư Kỳ đã quá quen thuộc với những mối quan hệ cha mẹ con cái tương tự, là rất phổ biến chứ không phải trường hợp cá biệt. Ngay cả trong văn học cũng có các tác phẩm lột tả chi tiết mối quan hệ này, câu chuyện đầu tiên hiện ra trong đầu là "Nghiệt Tử" của Bạch Tiên Dũng.

 

Thực ra những mối quan hệ cha mẹ con cái anh từng chứng kiến hiếm khi sóng gió dữ dội, mà tình cảm thường như cơn sóng ngầm ẩn sâu không lộ mặt, mâu thuẫn vừa cứng nhắc lại vừa trơ mòn, mà rối ren chồng chất khó lòng tiêu biến. Tình cảm giữa người mẹ và con trai được hình thành dựa trên sự giao hòa giữa khác biệt giới tính và khác biệt tư tưởng, vô cùng phức tạp và không dễ diễn tả thành lời. Một mối quan hệ rất dễ rơi vào khúc mắc không thể giải quyết, mà lại vì nhiều yếu tố ngoại cảnh chẳng khác gì thêm một dấu căn lên, khiến bài toán vốn khó nhằn càng thêm nan giải.

 

Có thể hình dung rõ ràng bằng câu nói thế này: Một mâu thuẫn không lời là sự hài hòa ngoài mặt.

 

Trịnh Tư Kỳ thấy rõ dáng đi và điệu bộ của Kiều Phụng Thiên gần như là giống hoàn toàn với Lâm Song Ngọc. Giống từ góc lưng thẳng, vị trí trước hết chân chạm đất, biên độ vung tay, thậm chí đến cả cử chỉ rất nhỏ nhặt khó phát giác như mái đầu nghiêng nghiêng cũng hao hao giống hệt. Đến nỗi khiến người ta cảm thấy Kiều Phụng Thiên đang bắt chước, vô thức tái hiện lại bóng hình mẹ mình, tự biến đổi bản thân thành Lâm Song Ngọc trong vô tri vô giác.

 

Phải nói rằng hành vi này là một cách thể hiện sự yếu đuối trá hình, lại dường như y đang cố theo đuổi thật mau chóng trong im lặng. Anh nhìn Kiều Phụng Thiên như đứa bé bị bỏ rơi loạng choạng chạy theo, biến việc bắt chước hành động của người mình bám theo thành một cách giải tỏa và tìm kiếm sự thuộc về trong vô thức; muốn cột dây diều của mình vào ngón tay Lâm Song Ngọc, không muốn để bản thân đơn độc bị gió cuốn dạt về phía chân trời xa xôi vô định.

 

Đi được nửa đường, Kiều Phụng Thiên bỗng quay đầu, đứng lại xách giỏ mây chờ anh: "Nói thật lòng nhé, tôi có nhào lộn chắc vẫn nhanh hơn thầy."

 

"Nhào lộn đi." Trịnh Tư Kỳ bước đến sóng vai, nhìn y cười cười: "Cậu nhào thử một cái cho tôi mở mang tầm mắt xem."

 

Rõ là hôm nay nắng đẹp đến thế, vậy mà mình cứ đau lòng chết mất thôi, Trịnh Tư Kỳ nhìn gò má y nghĩ. Anh tiện tay ngắt phiến lá dâu xanh, tay vân vê cuống lá dài mảnh.

 

Ruộng rau nhà Kiều đúng là không lớn, chỉ vỏn vẹn một khóm cải cúc, một lùm đậu ve, vài cây cà chua với vài cây ớt xanh, còn đám rau mùi trải dọc đến tận chỗ đất sậm màu tơi xốp đằng xa là chia với nhà người ta, ngăn cách ở giữa bằng hàng rào đơn giản. Rau mùi là loại rau theo mùa có tuổi thọ ngắn, phải hái ngay khi vừa ra chồi, nếu lỡ ngày sẽ thành cây dại mọc lan um tùm rồi ra hoa màu trắng hồng.

 

Mớ rau mùi nhà Kiều đã quá già để hái về ăn, bây giờ nhìn cả mảng trắng trắng hồng hồng lay khẽ trông chẳng giống ruộng rau mà giống vườn hoa hơn.

 

"Tiểu Trịnh đừng xuống đây, bẩn lắm kẻo dơ hết cả người." Lâm Song Ngọc đi trước băng qua bờ ruộng chật hẹp, cúi người nhanh tay bứt đám dương xỉ không ăn được, bà nói chuyện với Trịnh Tư Kỳ lúc nào cũng hết sức khách sáo.

 

"Cô cẩn thận dưới chân." Trịnh Tư Kỳ thấy bà cứ đi thoăn thoắt không dừng, không khỏi lo lắng.

 

"Không sao không sao."

 

Kiều Phụng Thiên ngồi xổm trên bờ ruộng trông như một nhúm nhỏ xíu. Y xắn ống quần lên để lộ phần mắt cá chân gầy trắng bóc: "Nếu thầy muốn xuống thì nhớ xắn quần cao lên, giày bẩn thì không sao, chứ quần dơ khó giặt."

 

"Ừ."

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment