Chương 80
Cạnh ruộng dâu là một cái giếng gọi là giếng ngọc, chung quanh miệng giếng là đá cổ khắc chữ bụi bặm. Người xưa nói, thời đó gia đình giàu sang thường hay đào một cái giếng trong sân nhà sau khi sinh được con trai. Kiều Phụng Thiên hồi bé nghe kể lai lịch của cái giếng ngọc này ra đời vì vậy, đôi khi lại nghĩ vẩn vơ —— nhìn khắp Lang Khê chỉ có mỗi cái giếng này, chẳng lẽ chỉ sinh được một đứa con trai?
Thời ấy con cháu thừa tự hiếm hoi, một chữ thảm cũng chẳng đủ để diễn tả hết.
Kiều Phụng Thiên ngồi bên hàng rau mùi chỉ có một thân chính với hàng tá những nhánh nhỏ mảnh mai, mùi thơm nồng đặc trưng quẩn quanh nơi chóp mũi. Y cầm chiếc xẻng nhỏ trong tay, nhắm vào phần dưới của thân chính xúc mạnh xuống, cây rau mùi xanh mướt điểm xuyết hoa trắng hoàn chỉnh nằm gọn trong lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên;
Từng sợi rễ li ti lấm tấm đất, Kiều Phụng Thiên vừa vẩy vừa phủi đi, tay kia đỡ chỗ hoa lại phòng khi rung mạnh quá lại rơi rớt xuống hết, cuối cùng quay người đặt nó vào giỏ mây đằng sau. Y làm chậm chạp hơn Lâm Song Ngọc đôi chút, nhặt nhạnh từ ngoài rìa trở vào chỉ đề được ở gần Trịnh Tư Kỳ và chuyện trò với anh, để anh không thấy chờ đợi lâu lắc nhàm chán.
Mùa này ruộng rau dễ hút ong bướm. Đám ong kéo nhau đến nhấm nháp chỗ mật ngọt ít ỏi gần như rỗng tuếch trong hoa ngò, bướm cũng chỉ toàn những con bình thường đập đôi cánh xám với trắng chập chờn dưới ánh sáng, đụng chạm mọi nơi chúng lượn lờ qua. Trịnh Tư Kỳ nhìn thấy có bông hoa rơi trên sống lưng nhô ra của Kiều Phụng Thiên.
"Xem cậu lành nghề chưa này." Trịnh Tư Kỳ ngồi xổm xuống, thấy đẹp nên không muốn phủi đi.
Tay Kiều Phụng Thiên thoăn thoắt không ngơi, mắt đi qua rãnh mương hẹp nhìn vào mũi anh, mỉm cười rồi lại lúi húi cúi đầu: "Nếu thầy làm từ hồi tiểu học tới bây giờ, chưa chắn thầy đã kém cạnh tôi đâu."
Trịn Tư Kỳ không tin: "Thế người dạy tôi chắc tức điên mất thôi, tay tôi tàn tới độ tưởng đâu có khiếm khuyết sinh lý mà."
Kiều Phụng Thiên vén tóc ra sau tai, cười không ngưng được.
Giỏ rau mùi đầy dần theo từng mũi xẻng xúc xuống, mùi hương đặc trưng của loài rau này cũng ngày càng nồng nàn.
"Nở hoa rồi vẫn ăn được à?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y.
"Thân thì không được, già quá nhai đâu nổi." Y tiện tay đặt một bông hoa bé xíu vào lòng bàn tay anh: "Hoa ngò thì được, nấu chín hay ăn sống gì cũng được hết, tùy khẩu vị có người thích có người không."
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu ngửi bông hoa trong lòng bàn tay: "Ừ, thơm thật, ăn sống luôn được không?"
"Thầy đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà." Kiều Phụng Thiên phủi bụi đất bám trên tay: "Dơ thể thầy ăn vào có mà bệnh ra à, thầy không sợ thì cứ việc bỏ miệng."
Trịnh Tư Kỳ không cho vào miệng thật. Anh nhìn đám bướm trắng nhôn nhao hỗn loạn bu quanh vai Kiều Phụng Thiên, cánh nhuộm tầng phấn óng ánh khó mà không quẹt vào áo hệt như màn sương mỏng màu bạc dát lên. Điểm nhìn của Kiều Phụng Thiên phiêu du theo quỹ đạo bay bất quy tắc của đám bướm, đầu hơi nghểnh lên, hàng mi cong cong đen nhánh.
Lâm Song Ngọc xắn tay áo lên thật cao, hái đầy cả giỏ đậu ve với cá chua, cẳng tay gầy còm đen đúa luồn chiếc giỏ bạnh căng cơ bắp mỏng dính. Bà ngồi xổm trên rãnh mương, múc một vốc nước lên vẩy vào giỏ mây, những giọt nước dày đặc óng ánh lăn dài trên chỗ rau quả. Làm xong, bà rửa lại tay rồi mò mẫm lấy chiếc khăn tay nhỏ để cuộn tiền trong túi quần.
Kiều Phụng Thiên xách lưng giỏ rau mùi nhảy qua rãnh mương lại gần.
Lâm Song Ngọc lấy tờ một trăm dúi vào tay y, nghiêng người hạ nhỏ giọng: "Lên phố cổ mua con gà con vịt hay miếng cá về đi, ở nhà không còn miếng đồ mặn nào, đâu để khách tới nhà gặm cỏ ăn chay được. Mua gì cũng được, xem có cá vược tươi thì mua cá vược, rồi mua thêm chai nước tương nhạt với miếng hành lá, nghe không?"
Kiều Phụng Thiên nhìn bà một lát, đẩy tờ tiền trước mắt về: "Con có tiền."
"Chậc." Lâm Song Ngọc chẹp lưỡi vang dội, nhét luôn tay vào túi bộ đồ lao động cũ rích không cho từ chối: "Mày mà có tiền cái rắm chó gì! Cầm, đi về nhà nhanh lên, để giỏ lại đây hái nốt, rửa tay đi, nhìn coi đầy đất kia kìa."
Kiều Phụng Thiên ngoái đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ, đầu tiên chỉ chỉ vào mình, chỉ ra trước, rồi nghiêng đầu —— Thầy có muốn ra ngoài với tôi không?
Trịnh Tư Kỳ đứng đằng xa xa cười với y, hếch cằm —— Đi đi, tôi đợi.
Kiều Phụng Thiên mím môi, giơ tay OK.
Ở một mình với Lâm Song Ngọc không khí cũng chẳng tới nỗi khó xử. Lâm Song Ngọc bản chất không phải kiểu người dè dặt, một khi đã đã xác định một người là an toàn và thiện chí, bà sẽ sẵn sàng làm quen một cách dễ dàng.
"Vẫn chưa hỏi cậu làm công việc gì nhỉ?" Lâm Song Ngọc nở nụ cười, mắt vẫn hướng vào chiêc xẻng đang cắm dưới đất.
"Thầy giáo ạ."
Trịnh Tư Kỳ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt bà chợt khựng thấy rõ, bà đắn đo mãi, qua một lúc rất lâu sau mới cười tiếp, mà dường như không được tự nhiên bằng lần trước: "Ồ, thầy giáo à."
Nhất thời Trịnh Tư Kỳ không nghĩ ra bà có thành kiến gì với nghề này, bèn bổ sung: "Cháu là giảng viên đại học, dạy ngữ văn ở đại học Lợi Nam ạ." Văn học cận đại với đương đại không phải khái niệm quá thông dụng, anh sợ Lâm Song Ngọc không rõ, thế là thay thành từ "Ngữ văn" đơn giản.
"À." Đại học Lợi Nam có truyền thống giáo dục cả trăm năm, tên tuổi nổi như cồn tới độ chốn lạc hậu thông tin như Lang Khê mà hầu như ai cũng biết tên. Lâm Song Ngọc nhướng mày lên, đứng thẳng người như thể không dám tin, nhìn Trịnh Tư Kỳ từ trên xuống dưới vài lượt rồi gần đầu không ngừng: "Giảng viên đại học, giảng viên đại học, tốt lắm, xuất chúng, hơn người..."
Nói đoạn bà lại thấy khó hiểu: "Vậy người như cậu sao lại kết bạn với Phụng Thiên nhà cô." Lâm Song Ngọc nhạo cười bản thân trong vô thức, coi thường chính mình lẫn những đứa trẻ lớn lên ở mảnh đất này. Lắm khi, đằng sau tự giễu là sự tự và tự phụ to lớn quyện hòa quá chặt chẽ vào trong nhận thức, khiến mỗi một câu nói, mỗi một hành động đều hàm chứa ẩn ý.
Trịnh Tư Kỳ đẩy kính cười, đáp: "Thật ra việc kết bạn không liên quan gì đến địa vị xã hội đâu ạ."
Câu nói tuy thốt ra nhẹ nhàng, song cần rất nhiều nỗ lực. Số người làm được quá ít nên Lâm Song Ngọc không tin. Bà cho rằng cái khái niệm rắm chó này vượt quá tầm hiểu biết của mình nhưng lại không tiện phản bác thẳng. Bà xua tay, cúi đầu gẩy xẻng thu hoạch rau mùi: "Vậy làm sao lại không có quan hệ cho được. Cậu nói thử xem, dân thường lớn lên trong đất đá chúng ta làm sao người có tiền có quyền lại đi kết bạn được?"
Trịnh Tư Kỳ tiếp tục ôn hòa giải thích: "Những điều cô nói đều là cực đoan hóa."
Lâm Song Ngọc nhanh chóng bắt được "từ trọng tâm" bà để ý, mi tầm bà nhăn lại, treo đầy nỗi bất đắc dĩ và buồn sầu: "Phải, cực đoan, chẳng phải người như cô đây đều cực đoan cả à."
Quan điểm khác biệt nói chủ đề gì cũng dễ lâm vào ngõ cụt. Trịnh Tư Kỳ không nóng nảy tranh luận lại hay phá vỡ thế bế tắc, anh chỉ kiên nhẫn ngồi xổm xuống bên bờ ruộng, giơ tay, ngây thơ hy vọng có cánh bướm trắng nào đó đậu lại trong giây lát.
"Người dân ở đây cứ sống cả đời như vậy thôi." Lúc này Lâm Song Ngọc mới lại cười: "Ương ngạnh, thẳng đuột, không cởi mở, Tiểu Trịnh đừng thấy lạ lẫm quá."
"Không ạ." Trịnh Tư Kỳ lơ đãng nhắc đến: "Vậy mới nói, việc giáo dục thế hệ sau là rất quan trọng."
Lâm Song Ngọc giống như tìm được cơ hội hoạt động miệng, lại thấy Trịnh Tư Kỳ ôn hòa vô hại và nói chuyện hết sức dễ chịu. Thế là dù bình thường không muốn đề cập đến, hôm nay bà lại tự nhiên kể lể với người ngoài: "Người ở đây trình độ văn hóa thấp, hai đứa con trai cô học hành không bao nhiêu, không... không giống với người ở nơi cao như cậu."
Trịnh Tư Kỳ ấn lên vết chai mỏng trên ngón giữa: "Thật ra cháu muốn nói đến Tiểu Ngũ Tử."
Tiểu Ngũ Tử?
Lâm Song Ngọc nghi hoặc nhìn anh, tay cầm xẻng vén nhúm tóc hơi bạc lòa xòa trên trán. Một lát sau bà mới lại hé miệng, trân trân mắt nhìn thật lâu rồi "à" một tiếng dài.
"Thì ra cậu muốn nói với cô chuyện này."
Trịnh Tư Kỳ cười: "Được dịp tâm sự với cô thôi ạ."
Lâm Song Ngọc và Kiều Phụng Thiên đã không cách nào bình tĩnh thương lượng với nhau, nếu muốn đến đây giúp Kiều Phụng Thiên nhất định phải trong thân phận một người ngoài cuộc, đóng vai trò trung gian làm dịu đi quan điểm của Kiều Phụng Thiên và truyền đạt chúng đến Lâm Song Ngọc. Một hành vi nhiều khi tốn công mà chẳng đem lại kết quả gì dễ khiến người trong cuộc khó xử, lại lần nữa đi ngược lại nguyên tắc đối nhân xử thế của Trịnh Tư Kỳ.
Lâm Song Ngọc không chống cự chủ đề này: "... Tiểu Ngũ Tử là đứa bé thông minh, nhìn nó từ nhỏ giờ im ỉm chẳng nói chẳng rằng, thực ra cái gì cũng biết cũng hiểu."
"Đã vậy nên càng cố gắng hết sức chọn cho cậu bé một môi trường tốt."
Lâm Song Ngọc khựng một lúc: "Cố cái gì cơ?"
"Cố gắng hết sức, cố gắng chọn cho cậu bé một môi trường tốt."
Lâm Song Ngọc lại bật cười vừa tự giễu vừa khôi hài, nếp nhăn trên mũi đổ bóng dài lên hai đầu cánh mũi: "Tiểu Trịnh này, cậu nói phải cố hết sức ra làm sao đây? Hết sức, ừ đúng, hết sức, người ta nói trên đời này có ai sống mà không cố gắng hết sức đâu. Nhưng hết sức có to có nhỏ, gia đình không chỉ do một con người tạo nên. Một cây gỗ không thể chỉ chịu lực một đầu, dồn lực vào một điểm thì sẽ đổ mất, làm soa người khác sống được nữa?"
Trịnh Tư Kỳ không nói gì, chờ bà nói tiếp.
"Tiểu Trịnh cũng thấy đấy, ba Phụng Thiên, anh trai nó, vì sao mẹ con cô về đây không nói chắc cháu cũng biết." Lâm Song Ngọc cắm xẻng vào đất làm điểm tựa đỡ lấy nửa người bà, "Tiểu Ngũ Tử ở lại Lợi Nam tiêu tốn biết bao nhiêu cho vừa? Huống chi là một hai năm, ba bốn năm, bảy mười năm? Đến khi thằng bé học lên cấp 3 rồi đại học, cháu nhìn ba nó như bây giờ, nó có thể bay cao tới đâu được. Nếu sau này lại bắt nó về Lang Khê chăm sóc người ba nghèo khó tàn tật của nó, liệu người đã quen nhìn thế giới rộng lớn bao la ngoài kia như nó có giữ được lòng trí không?"
Trịnh Tư Kỳ cười, giọng nói chẳng hề ôn hòa, gần như che giấu gai góc: "Nên cô định bẻ gãy mọi suy nghĩ của cậu bé từ ban đầu sao?"
Anh mắt Lâm Song Ngọc chợt ảm đạm, mí mắt cụp xuống vùi khuất phân nửa đôi ngươi. Những cánh bướm trắng bay lượn là là quanh giày bà.
Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Cô biết tính tình mình xấu xí cả đời, cô biết thế, biết người ta gọi cô là mụ bàn đà hung dữ chua ngoa. Nhưng cô đâu phải người không hiểu lý lẽ, hễ là, hễ là có lối thoát, cô làm sao đành bỏ thằng bé giam cầm trong mảnh đất này? Không thể, cô không thể, bây giờ cô không có cách nào."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây.
Mẹ không phải người xấu, tôi tin vậy.
Edit: tokyo2soul